Đôi Cánh Mang Tên Anh

Chương 10


Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 10


Phong lái xe vòng vèo mãi cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi biệt thự còn có phần lớn hơn gấp mấy lần ngôi biệt thự bên Anh. Lần này, xe chạy thẳng vào bên trong.
Cũng phải, rộng thế này mà đi bộ thì đời nào mới tới. Minh An nhìn qua cửa kính, những người áo đen đứng hai bên đều cúi đầu chào.
– Anh Quân!
Trước cửa căn biệt thự, Vũ và Hàn cùng một vài người nữa xếp thành hàng cũng cúi đầu chào. Âu Dương Quân xuống xe, bọn họ liền tách thành hai hàng nhường đường anh vào trong.
Oa… Đây là cung điện chứ là biệt thự kiểu gì? Tên Âu Dương Quân này cũng thật biết hưởng thụ. Minh An vừa bước vào đã trợn mắt há miệng nhìn quanh. ( rớt hàm kìa )
Đại sảnh rộng thênh thang được trang trí bằng những đồ vật mà liếc qua cũng đã thấy giá trị kinh khủng. Ở chân cầu thang lớn đối diện với cửa là hai chiếc bình quý thời nhà Minh, bán chúng đi thì cũng sống sung sướng vài năm. Nghĩ ra cái ý đồ viễn vông đó cô mỉm cười.
Tuy nhiên, vật có lẽ còn giá trị hơn thế trong đại sảnh này chính là bức tranh “Anh hùng tương ngộ” treo trên tường, lối lên cầu thang. Một bức tranh thêu lớn, vô cùng kì công và sinh động. Chiều dài bức tranh có đến ba bốn mét, nổi bật sự oai nghiêm của Hổ- chúa tể sơn lâm và uy lực cùng sức mạnh của Đại bàng trên không.
Bức tranh đúng là đã thể hiện được uy quyền của chủ nhân.
Không kể đến Âu Dương Quân mà cô mới tiếp xúc trong thời gian ngắn đã thấy được khả năng và sự quyết đoán hơn người của anh, ba người còn lại, Phong, Vũ, Hàn cũng tuyệt đối là nhân tài xuất chúng, và cả những người áo đen ngoài kia…
Minh An cảm thấy lạnh người… Cô rút cuộc tại sao lại vào cái nơi là “hội tụ nhân tài” thế này?
– Trịnh Minh An!
Chất giọng trầm của Âu Dương Quân xông thẳng vào màng nhĩ của cô khiến cô bừng tỉnh khỏi chuỗi ý nghĩ vẩn vơ.
– Vâng!
Cô quay lại mới phát hiện trong sảnh chỉ còn lại năm người bọn cô, những người khác đã rời khỏi từ lúc nào. Anh ngoắc cô lại gần rồi tiếp:
– Tháo nó ra!
Theo ánh mắt của anh, Minh An đưa tay sờ sờ chiếc bông tai của mình.

– Nó ư? Đây là vật mà bố tôi để lại, anh lấy làm gì chứ?
– Nó hẳn là thiết bị thu tín hiệu nên hôm đó cô mới phát hiện chiếc nhẫn là nút điều khiển quả bom.
– Sao anh biết chứ?
Cô ngạc nhiên.
– Lúc đó tôi đã cho người kiểm tra trước một lượt nhưng không phát hiện là vì chiếc nhẫn chỉ phát tín hiệu khi nhận được sóng từ quả bom. Nếu cô phát hiện nghĩa là cô cũng có thiết bị thu tín hiệu, mà trên người cô ngoài chiếc bông tai thì không còn vật nào có thể.
Anh nói ra suy đoán của mình.
– Bố cô là điệp viên cao cấp, chắc không thiếu những thứ như thế!
Nghe nói xong cô chỉ cười nhạt rồi tháo chiếc bông tai ra đưa anh.
– Xem ra anh đã điều tra tôi kĩ càng rồi! Đây, anh cầm lấy. Mạng tôi bây giờ còn thuộc quyền sở hữu của anh thì nói gì tới nó.
Anh nhận chiếc bông tai từ cô, quan sát sơ qua rồi ném về phía Hàn.
– Cậu hãy gắn thêm thiết bị cần thiết vào đấy rồi dạy cô ta cách sử dụng.
Hàn bắt lấy chiếc bông tai rồi cúi người thay cho câu trả lời. Anh quay lưng đi vào trong, Minh An cũng nhanh chóng đi theo.
Hai người đi qua một dãy hành lang dài rồi xuống tầng hầm. Ở đây lại còn nhiều ngã rẽ và phòng khác nhau. Được nhìn cấu trúc thiết kế ngôi biệt thự này, Minh An không khỏi thêm một lần nữa ngạc nhiên và thán phục.
Suốt đường đi, Hàn không nói lời nào. Trong ba người thuộc hạ đắc lực và thân tín của Âu Dương Quân, Hàn là người ít nói nhất. Cũng như cái tên của mình, tính cách của anh quả thực lạnh, chỉ xếp sauQuân. Nếu không phải thấy anh cười vì câu nói khiến cô bị ném xuống nước lạnh trong lần đầu gặp ở Anh, thì cô đã tưởng anh chính là cục băng nhỏ mà Âu Dương Quân đào tạo ra. Cũng có thể anh ta xem Dương Quân là thần tượng nên mới như thế. Minh An bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.
– Vào đi!
An sực tỉnh thì đã thấy Hàn mở một cánh cửa bước vào trong. Bên trong là một căn phòng rộng với vô số thiết bị thông tin được sắp xếp khoa học. Những thiết bị liên lạc như chiếc hoa tai của cô ở đây không thiếu, thảo nào mà tên Âu Dương Quân phát hiện.
– Ớ đây chắc chỉ thiếu có mỗi súng và đạn!

Sau một hồi quan sát cô mới mở miệng.
– Những cái đó ở tầng dưới!
Minh An há miệng muốn nói nhưng rồi cũng im lặng.
Đây đã là tầng hầm rồi lại còn tầng dưới nữa sao? Rốt cuộc có bao nhiêu tầng và bao nhiêu súng đạn dưới chân cô?
– Vậy đây có thể xem như một sào huyệt rồi!
Hàn không đáp lại nữa chỉ im lặng và chăm chú tháo tháo lắp lắp với chiếc hoa tai của cô. Cô cũng biết điều không nói thêm gì nữa. Lát sau, Hàn quay lại đưa hoa tai cho cô rồi hướng dẫn cô cách phát các tín hiệu khẩn cấp, tín hiệu định vị, liên lạc… qua việc điều chỉnh các tầng sóng khác nhau. Vật mà trước nay cô chỉ dùng để thu sóng phát hiện bom giờ lại có thêm thật nhiều công dụng.
Mấy tên ở đây cũng thật đáng khâm phục!
Sau khi cô đã thuần thục những kĩ năng sử dụng, Hàn đưa cho cô một cây bút màu bạc.
– Cầm lấy!
Minh An nhận cây bút, nhìn hết một lượt rồi hỏi:
– Chắc đây không phải thứ để viết lên giấy. Anh không định giải thích cho tôi công dụng của nó à?
– Đây là dao cắt kim loại, có thể cắt đứt những vật liệu kim loại cứng.
Hàn lại kiên nhẫn giải thích cho cô về cây bút.
– Được rồi, bây giờ cô trở lại sảnh đi, Phong đang đợi cô!
– Đợi tôi làm gì chứ?

Cô thắc mắc.
– Anh ta sẽ nói cho cô những cái cô có thể làm và không nên làm ở đây.
Minh An bước ra khỏi phòng, theo đường cũ trở lại đại sảnh. Cô nhìn quanh chỉ thấy Phong đang ngồi trên ghế sô pha. Vừa thấy cô Phong đã phàn nàn:
– Tốc độ chậm chạp quá!
Minh An bĩu môi, nhìn đồng hồ treo trên tường:
– 11 phút 28 giây, tôi không nghĩ là quá lâu!
– Hừ, xem ra cô cũng chính xác giờ giấc đấy! Nhưng đã theo bọn tôi, một phút sơ sẩy cũng có thể gặp mặt Diêm Vương gia. Được rồi, đến đây, tôi sẽ giới thiệu cho cô về phương thức hoạt động của chúng ta…
Trời mùa đông về đêm tuy lạnh nhưng bầu trời lại rất trong.
Minh An lang thang trong khuôn viên biệt thự rộng lớn. Đây đúng chẳng khác nào cung điện, rộng và sang trọng khiến cô đi mãi vẫn chưa tham quan hết.
Hôm nay cô đã bị Phong nhồi nhét vào đầu không biết bao nhiêu thứ, nào là tình hình của tập đoàn Âu Dương, nào là cách xử lí những thành phần gây cản trở giá bất động sản, nào là những nhân vật cần chú ý… Quá nhiều thứ nên cô chẳng thể nhớ hết. Cô chỉ biết rằng những điều liên quan đến việc xây dựng và phát triển tập đoàn sẽ do Hàn điều hành, những việc thanh trừng thế lực làm hại uy tín, ảnh hưởng đến tập đoàn thì qua tay của Vũ. Phong là người kề cận bảo vệ Âu Dương Quân. Trong những trường hợp đặc biệt, Phong, Vũ, Hàn sẽ thay thế nhiệm vụ cho nhau tùy theo sở trường và tính chất công việc. Bọn họ chỉ dưới quyền của Dương Quân, báo cáo cho anh biết những sự việc chính. Nếu là việc quan trọng Âu Dương Quân sẽ đích thân xử lí.
Lúc Minh An quay trở lại đã thấy Âu Dương Quân cùng Hàn bàn về công việc. Cô vừa bước chân đến bậc thềm thì Vũ cũng từ đâu bước vào.
– Anh Quân, có tin báo về!
Âu Dương Quân dừng trao đổi với Hàn, quay sang Vũ:
– Cậu nói đi!
– Có tin báo rằng một lượng thuốc trắng lớn đã trót lọt qua cửa khẩu, chuẩn bị chyển về phía nam, cụ thể là khu đô thị X mà chúng ta mới đầu tư.
Nghe xong, Âu Dương Quân cau mày.
Hàn ngồi bên cạnh nhanh chóng mở tài liệu:
– Chúng ta đã mua khu đất đó vào đầu năm nay, hiện đang tiến hành xây dựng thành một khu đô thị cao cấp. Đây là khu vực nổi bật với nhiều điểm đen về ma túy. Vì thế mà dù có vị trí và điều kiện thuận lợi nhưng chúng ta đã mua được chúng với giá không quá cao.
– Bây giờ lô hàng đó đang nằm ở đâu?

– Người của ta báo về là chúng sẽ được chuyển đi bằng tàu hỏa vào ngày mai, chuyến tàu S. Vì có khả năng liên quan đến một tổ chức thuốc phiện lớn nên bọn đàn em cũng không tùy tiện hành động, chỉ âm thầm theo dõi.
Vũ trả lời.
Quân không nói gì, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy.
– Hàn, việc ở tập đoàn cứ thế tiến hành. Vũ, cậu thông báo với Phong tạm thời hoãn giao dịch về vụ nhập súng mới, ngày mai cậu và Phong theo tôi.
– Vậy còn tôi?
Minh An chen vào.
-Cô?
Âu Dương Quân quay sang nhìn Minh An rồi cười đầy nguy hiểm, khẳng định:
– Đương nhiên là theo tôi.
Thấy Minh An chun chun mũi, anh tiến đến gần:
– Sao? Cô không thích à?
– À không… không hề… sao lại có chuyện đó chứ! Hề hề…
Cô cười vẻ nịnh nọt nhưng trong lòng muốn hét thật lớn: “Tôi đương nhiên không thích!” Tuy nhiên, bảo vệ tính mạng mới là việc cần thiết, nếu nói ra thì không chừng tên ác quỷ này bắt cô leo dãy Himalaya mất!
– Được rồi, mọi người về chuẩn bị đi.
Âu Dương Quân về phòng mà không để ai thấy nét cười trên gương mặt đẹp tựa băng. Thái độ ấp úng như gà mắc tóc đó của cô đương nhiên không thể qua mặt anh.
Chắc là cô đang cả gan lần lượt hỏi thăm người thân nội ngoại của anh rồi!
Anh lại cười. Trước đây anh không dễ cười như vậy. Thương trường nhiều thủ đoạn đã luyện anh trở thành một con người không dễ thể hiện cảm xúc hay suy nghĩ trên mặt, phải luôn trong trạng thái đề phòng. Chỉ đối với bọn người Phong, Vũ, Hàn anh mới thoải mái hơn đôi chút, tuy anh cũng nói cũng cười nhưng nó không giống với nụ cười này.
Đến tột cùng thì đây là triệu chứng gì mà chỉ khi gặp cô mới biểu hiện chứ? Chính anh cũng không lí giải nổi. ( có đấy Yun biết này hehe )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.