Bạn đang đọc Đời Callboy: Chương 9: Việc Làm
Sau một thời gian dữơng bệnh, vết thương đã lành, tôi trở lại với việc làm của mình. Lần này bước chân vào vũ trường, tự dưng, tôi có cảm giác sợ, và có cái gì đó… làm tôi cứ ám ảnh và nghĩ suy… . Tôi nhanh chân sà xuống sàn nhảy, quay cuồng trong điệu nhạc, vận may cũng còn mỉm cười với tôi, mới có hơn nửa tiếng đồng hồ, đã có một người đàn ông tiến tới nhảy gần tôi… Cuộc ngã giá diễn ra nhanh chóng và chúng tôi lên xe… về khách sạn… nhưng không hiểu sao… khi tiến về tới khách sạn… tôi lại không đủ can đảm để bước vào đó… những vết thương trên người tôi tự nhiên lại nhức nhối một cách lạ lùng… Tôi bước lùi lại…
– Dạ xin lỗi anh, nhà em có chuyện… em phải đi gấp, có gì anh gọi cho em sau nha…
Rồi tôi chạy xe thẳng về nhà… nằm miên mang suy nghĩ. Bản thân tôi đã bị ám ảnh bởi những hình ảnh, những cảm giác đau đớn mà lần trứơc tôi đã phải chịu đựng. Nếu như tôi không vượt wa được cái rào cản tâm lý này, thì có lẽ, tôi sẽ không đi làm được nữa… Ngày hôm sau, tôi lại đến vũ trường… lại chìm trong tiếng nhạc ồn ào, khói thuốc, những ngừơi như mình… và khác mình… Hôm nay không may mắn như lần trứơc, tôi ra về lúc hơn 12h, nằm mơ, và gặp nhiều cơn ác mộng kì lạ… Hai ngày sau, tình trạng vẫn như vậy… Tôi cũng có phần khó hiểu vì sao lại thế… và một người khách “hụt” đã cho tôi biết nguyên nhân.
– 200 ngàn một lần, 500 một đêm? Có mắc wá không vậy em? Anh nói cho em biết, em nhìn xuống sàn nhảy đi, đâu thíêu gì đứa đẹp hơn em, và giá cũng rẽ hơn em. Thậm chí, có đứa chẳng cần phải trả tiền, tình cho không biếu không nữa là đằng khác, hạ giá đi em trai…
Đúng như những gì tôi được nghe, bây giờ callboy, trai nhảy nhiều quá, nếu như theo nhận xét của tôi, dưới sàn nhả kia không ít hơn 10 đứa làm callboy, và với một đứa đang ngồi nhìn ở đây là 11 đứa. Trong một sàn nhảy nhỏ như vậy mà hơn 10 đứa làm callboy thì thật không biết dùng ngôn từ nào để diển tả… Một ngày nữa lại trôi wa trong bình yên… và trắng tay… Tối đó tôi nằm trằm trọc, không ngủ được, đầu óc cứ nghĩ tới những lời người khách “hụt” kia nói. Bây giờ đúng là nhiều callboy hơn lúc tôi mới bước chân vào cái giới này. Bây giờ có lẽ tôi không còn cạnh tranh nổi với đám callboy trẻ tuổi, đẹp đẽ, mới vào nghề mà lại đi khách với giá rất rẻ như thế kia nữa, đã tới lúc tôi dừng lại rồi sao? Nhưng một đứa như tôi bây giờ biết làm gì kia chứ? Không nghề nghiệp, không học thức, không trình độ, làm gì mà sống đây… Nhất là với một thằng Đồng Tính như tôi.
Nhắc tới việc làm tôi mới chợt nghĩ tới cái nghề mà mình đang làm. Cái từ “Callboy” dành cho chúng tôi là tự gọi chung, còn nếu tính đúng ra, cũng có 5,7 dạng callboy. Làm callboy, nhiều người chỉ ngủ với đàn ông, nhưng có nhiều người thì ngủ với cả những bà già lắm tiền nhưng thiếu tình, thậm chí làm “chồng bé” của những bà đó. Dạng đó gọi là Trai Bao… Còn những thằng lao vào vũ trường, nhảy như điên cuồng để kiếm khách, người ta tặng cho hai chữ Trai Nhảy, đó là nghề của tôi bây giờ… Những thằng nằm ở nhà, sống tại nhà, chờ người dắt khách tới để kiếm tiền như dạng lão Tư hồi trước, gọi là Trai Nằm Ngửa. Còn những đứa lòng vòng, đứng núp gốc cây trên những con đường “chợ tình” nổi tiếng như N.B.K, N.K… thì người đời khinh bỉ gán cho cái tên Đĩ Đực. Những đứa hay lãng vãng ở những phòng xông hơi, massage, những quán bar không có sàn nhảy để kiếm khách, thì gọi chung là Trai Gọi. Nhưng gộp chung lại, cũng là những đứa dùng thân xác mình để kiếm tiền mà thôi.
Làm người ai mà không thích ăn trắng mặt trơn. Cô thư kí trẻ đẹp công việc chính là đi chơi với sếp, tháng lãnh gần chục triệu, nhỏ gái nhảy quay cuồng trong nhạc để kiếm vài trăm ngàn một đêm, hay thằng callboy bị người ta quẳng tiền vào mặt cũng nhận, đều chung quy vì cái lý do thích hưởng thụ mà không thích lao động. Với những ngừơi Đồng Tính, thì việc đi làm Callboy càng dễ dãi hơn nữa. Khi mà kiếm được tiền một cách dễ dàng, lại còn được thoả mãn sự khao khát ái ân, xác thịt… Ai lại không thích. Thế là càng ngày có càng nhiều callboy ra đời… và đó là lý do mà tôi mất việc làm… “Nếu em là anh, em sẽ dừng lại khi có thể…” Có thể… bây giờ tôi cũng có một số vốn, tuy là ít hơn lúc trước, nhưng cũng là khá nhiều so với bấy giờ. Chưa kể bây giờ gia đình tôi cũng không còn nghèo khó như trước kia, có lẽ đã đến lúc tôi dừng lại… Nhất là khi bây giờ, tôi vẫn luôn bị ám ảnh, hành hạ bởi cảm giác đau đớn trong chuyện lần trước… có lẽ dừng lại thời điểm này là tốt nhất cho tôi…
Nghĩ là làm (tính tôi vốn thế), nên ngày hôm sau, tôi chuẩn bị quần áo, trả nhà mướn, tối đó đi uống cà-fê, chia tay với Nam…
– Vậy là anh đi về quê hả? Không làm việc đó nữa hả?
– Ừ, đâu thể làm mãi được, anh định về quê mở cửa hàng mua bán gì đó, với lại… sau vụ vừa rồi… anh không còn đủ can đảm đi làm nữa. Hông lẽ em muốn anh làm nữa hả?
– Trời, nghĩ sao dzậy… em hơi buồn vì không còn ngừơi bao uống cà-fê, không còn ai chở đi học nhảy thôi.
– Chỉ biết nhiêu đó…
Tôi chở nhóc về nhà, tự nhiên cả hai ít nói hơn mọi ngày… Buồn vì chia tay ư? Có lẽ vậy, lần này không biết bao giờ mới gặp lại nhóc…
– Anh nhớ nha, có chuyện gì cũng cẩn thận, giữ gìn sức khỏe… Có gì nhắn tin cho em nha, lúc nào em cũng coi anh như anh trai em vậy…
– Cũng như lúc nào anh cũng coi em là em anh…
Một ngày sau, tôi lại thấy mình đứng trứơc cửa nhà, gỏ cửa, hồi hộp chờ mẹ ra đón…
Một tháng đã trôi wa kể từ khi tôi về quê… Tôi dùng tiền mình còn, cũng như một số tiền dành dụm của anh hai, mở một cửa hàng bách hoá nhỏ ngay tại nhà, để ẹ và tôi cùng bán… một ngày thu nhập chừng 50 ngàn, đủ tiền cơm, và dư được chút **nh. Có thể gọi cuộc sống bây giờ cũng thoải mái, tôi từ từ đã không còn gặp những cơn ác mộng với cảm gíac đau xé thịt da như trứơc. Ngày ngày ngồi bán hàng, rãnh rỗi thì phụ mẹ lo cho hai đứa em, lâu lâu ra ngoài biển chơi… Mẹ cũng hỏi tôi lý do về nhà sống, tôi cũng nói thật với mẹ (thật trong chừng mực có thể) là mình đã mệt vì làm ở Sài Gòn, có chút vốn, thôi thì về ở kế mẹ cho an tâm. Tôi cũng hay nhắn tin cho nhóc, hỏi thăm này nọ… nhưng riết rồi, cũng không biết nói gì, khi cuộc sống bây giờ khác nhau quá. Tối tối, ngồi nhìn hai đứa em học bài, củng thấy vui vui, vì tôi thấy mình cũng đã làm được chút việc, những đồng tiền dơ bẩn mà tôi kiếm ra cũng có chút lợi ích khi giúp hai đứa em tôi học hành nên người. Có khi chúng cũng nhờ tôi giảng bài, và tôi chỉ giúp chúng được môn…Anh Văn, còn mấy môn khác, chắc chúng còn giỏi hơn cả tôi, thấy tủi thân sao sao ấy…
Thời gian chầm chậm trôi qua, nói chầm chậm quả thật không sai… vì chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi wa chậm chạp như bây giờ cả… Quen với cái cách sống ồn ào, nhanh đến chóng mặt của Sài Gòn, giờ đây sao mà cuộc sống trôi chậm wá… Tháng sau là đám cưới của anh Hai, anh lấy chị Hiền ở xóm trên. Hai người quen nhau cũng hơn 2 năm nay rồi, tìm hiểu nhau kĩ, hai bên gia đình cũng đồng ý, thế là đám cứơi thôi… Mẹ cũng hỏi tôi về chuyện bồ bịch hay có để ý ai không… Lúc đó, tôi chỉ biết cười trừ, nói với mẹ rằng tôi còn lo làm, chưa muốn có gia đình sớm wá… (Chứ không lẽ lại nói với mẹ là nếu con đám cưới thì người con lấy phải là đàn ông sao…?) Ngày đám cưới anh hai vui tưng bừng, đúng là vui như ngày cứơi… Mẹ cười rất nhiều, rất tự hào khi đi khoe khắp nơi về đứa con trai còn nhỏ tuổi mà tài giỏi (tôi đấy). Một chút rượu vào ngừơi, làm tôi… tự dưng lại thấy muốn được gần gũi với một ai đó… Nói gì thì nói, hơn 2 tháng nay tôi đã không quan hệ với ai cả… nên… Trong tiệc, tôi để ý anh Phi, bạn của anh hai, anh này thì mặt không đẹp rực rỡ, nhưng thân hình thì không có gì để chê, thân hình của một người lao động, vạm vỡ và căng sức sống… Nhưng tôi biết anh Phi không phải là Đồng Tính, tôi biết anh từ nhỏ, vã lại anh đã có vợ con đàng hoàng… nhưng lúc ấy, tôi không kìm được những khao khát trong mình… Tôi ngồi gần anh Phi, ra sức cụng ly, mời anh uống, còn tôi thì chỉ nhấp môi gọi là cho có… Được một hồi, Phi say, thậm chí không đứng dậy nổi, tôi viện lý do đưa Phi vào nhà trong nghỉ, rồi dìu Phi vào phòng mình… Ngoài kia ngừơi ta đang vui vẻ… thì trong đây tôi cũng vui vẻ… Nhưng đó chỉ là làm khi cần thoả mãn nhu cầu sinh lý, chứ quan hệ với một người say như chết… thì có gì là hứng thú chứ… Biết là vậy, nhưng cũng đành chịu, ở cái chốn khỉ ho cò gáy như thế này, làm sao kiếm được một người như ý tôi muốn chứ…
Đám cưới xong được một tháng, cuộc sống vẫn cứ trôi wa… lềng bềnh như thế… Quê tôi sao mà cuộc sống chậm và nhàm chán thế. Mới 9h tối, cái giờ mà tôi bắt đầu bứơc chân ra đường thì đường quê tôi đã không còn bóng người. Nhiều đêm tôi nằm nhớ Sài Gòn tới nao lòng, nhớ những ánh đèn không bao giờ tắt, nhớ những tiếng nhạc chát chúa, đinh tai, nhớ những quán cà-fê ấm cúng, nhớ lớp học nhảy, nhớ những lần nói chuyện cùng nhóc… Nhớ tới mức, tôi trở nên xa cách với quê nhà, xá cách với gia đình… Thấy tôi cứ buồn buồn… Mẹ cũng quan tâm :
– Sao con buồn buồn hoài vậy Quân… ở đây không có gì làm, có gì chơi nên con buồn hả?
– Dạ, có chút chút, quen sống ồn ào ở Sài Gòn, về đây hơi vắng vẻ, nên con hơi buồn…
– Vậy con lên Sài Gòn làm như trước đi…
– Mẹ giận con hả?
– Khờ quá, giận gì mà giận, mẹ sinh con ra mẹ hiểu con. Chân con là chân bay chân nhảy, bắt giam con ở đây hoài, có ngày con buồn mà chết, lúc đó mẹ lại mất đứa con…
– Mẹ này…
– Con đi đâu cũng được, nhưng nhớ cẩn thận, giữ mình, nhớ lời cha con hay nói “Nghèo cho sạch, rách cho thơm.” đừng làm gì bậy bạ là mẹ an tâm rồi…
– Dạ…
Đúng thật chỉ có mẹ là người hiểu tôi nhất mà thôi… ngừơi biết tôi cần gì, thích gì, và luôn ủng hộ cho tôi. Cảm ơn trời đã cho tôi làm con của mẹ. Ba ngày sau, tôi sắp xếp mọi chuyện ở quê xong đâu đó, tôi lại trở lên Sài Gòn, tiếp tục cái con đừơng tội lỗi mình đang đi (dẫu biết thế nhưng không dứt ra được….). Ngày đầu tiên trở lại vũ trường, tôi tự định lại mức giá ình 100 ngàn 1 lần và 200 ngàn wa đêm. Giá đó chắc là có thể chấp nhận được với tôi bây giờ. Ngay hôm đầu tiên tôi đã có khách ngủ qua đêm, rồi đêm thứ hai, thứ 3, ngày nào cũng có khách, có khi là 2,3 người… tôi lại thấy công việc này có thể làm tiếp tục. Nhưng đó có lẽ là những người khách cuối cùng của tôi… Đêm đó, đang nhảy dưới sàn, bổng dưng tôi bị 4 thằng khác lôi mình ra cửa sau của vũ trường…
– Đ.M, mày là thằng nào mà nhào vô đây giựt chỗ làm ăn của tụi tao mậy?
– Mày đách có đẹp thì đừng có chơi cái trò phá giá đó nha mậy… Đách thích tiền thì để người khác kiếm.
– Tao nghe đám bồi bàn nói thằng này hồi đó cũng thường làm ở đây, nhưng tự nhiên mất tích 4,5 tháng nay, bây giờ tự nhiên xuất hiện lại.
– Đách cần biết, đánh cho nó mềm xương trứơc đã rồi tính…
Rồi 4 thằng đó lao vào đánh tôi như điên dại, thân thể tôi lại bị hành hạ bởi những thằng khùng điên kia…
– Tao mà con thấy mặt mày ở sàn này nữa thì mày ăn đòn nặng hơn như dzầy nữa nha… xéo đi, thằng chó…
Không những chổ này, mà mấy chỗ khác cũng vậy… 3 tháng qua, chỗ nào cũng đã có một nhóm callboy riêng, chúng đi làm, tụ tập nhau thành một nhóm để bảo vệ nhau, giới thiệu khách cho nhau… giúp nhau lúc khó khăn… Với một người mới vô như tôi, thì chúng bắt phải nộp 5 triệu, coi như là quà ra mắt… Không đời nào tôi chịu mất một số tiền lớn và vô lý như thế. Còn có chỗ tuy không có tụi callboy như vậy, nhưng cũng có một đứa làm bảo kê, ngày nào cũng phải nộp cho nó 100 ngàn mới được đi làm tại nơi đó… Tệ hơn, có chỗ, tôi còn thấy lão Tư xuất hiện… Hên mà lão không nhìn thấy tôi, tôi nhanh chóng lủi về, hứa rằng sẽ không bao giờ tới đó nữa… Thế là tôi thật sự mất đi chỗ làm của mình… Tôi cũng thử đi làm ở những chỗ xông hơi, massage, nhưng khi cởi đồ mình ra, thì tôi mới biết là mình sẽ không có khách. Muốn kiếm được khách trong những chổ này, điều wan trọng nhất là phải có một thân hình đẹp, điều đó tôi có, nhưng thân tôi bây giờ đầy những vết sẹo của lần bị ba con thú kia tra tấn, làm sao có thể hấp dẫn người khác, thế là 4 ngày ở phòng xông hơi, tôi cũng đều trắng tay… Còn ra đứng ở những khu “chợ tình” thì trong suy nghĩ tôi cũng không dám nghĩ tới, tôi không thể thấp hèn tới mức như thế (mặc dù tôi đã thấp hèn lắm rồi). Hôm Nhóc tới thăm tôi, thấy tôi buồn buồn, Nhóc hỏi chuyện, thế là tôi kể nhóc nghe…
– Em không biết mình giúp anh hay hại anh… nhưng có một chỗ anh chưa thử… Internet đó.
Ừ, đúng rồi, thời gian này là thời gian bùng nổ của Internet, và tôi cũng được biết là trên mạng có rất nhiều Gay, nhưng… tôi lại không biết tí gì về máy tính hay Internet thì làm sao mà làm…
– Trao cho anh giải “Bông Lúa Vàng” được đó,mai em chỉ cho…
Sau 3 ngày nhóc hỉ tôi, tôi dã sử dụng được máy tính và biết cách lên mạng, vào “yahoo”, “vietfun”, “mirc” để “chat”. Người ta nói không sai, trên mạng quả thật rất nhiều Gay, hằng hà xa số những cái “nick” như boyloveboy, boytimboy, bbbvaboy… Và cũng có những “nick” như traibaotredep, callboy1m8dep, callboy1m75_65kg… thì ra là cũng đã có ngừơi làm trên đây trước tôi… lại gặp cạnh tranh đây… Với cái giá 100 ngàn 1 lần, 200 ngàn qua đêm… tôi bắt đầu bước vào thê giới ảo… bắt đầu một nghề khác… Callboy Mạng….