Đời Callboy

Chương 6: Đổi Đời


Bạn đang đọc Đời Callboy: Chương 6: Đổi Đời

Trở lại Sài Gòn sau 1 tháng về quê, tôi cũng có cảm giác như lần đầu tiên mình đến Sài Gòn. Từ bây giờ, tôi sẽ bất đầu một cuộc sống mới, nhưng chắc chắn sẽ không bắt đầu như một năm trước đây.
Đang đứng đợi xe taxi, thì sau lưng tôi vang lên một câu hỏi quen thuộc.
– Mới lên Sài Gòn không có chỗ ở hả em trai?
Tôi quay lại, thì ra là thằng xe ôm trước đây đã giật đồ của tôi, có lẽ hắn không nhận ra tôi vì tôi đã đổi kiểu tóc khác, mập hơn, ăn mặc model hơn. Hay có thể nó không nhận ra tôi vì đã giật của quá nhiều người, không nhớ hết mặt, còn bản mặt của nó thì tôi không bao giờ quên được cả.
– Có gì không anh ?
– Anh có chỗ mướn nhà vừa bình dân vừa đầy đủ tiện nghi, để anh chở chú em đi mướn.
– Vậy hả? Để anh chở tui tới chỗ vắng rồi giật đồ nữa hả? Thằng ăn cướp…
Nó sững người nhìn tôi, nhìn lại thật kĩ khuôn mặt của tôi, rồi bật khóa xe, chắc là định bỏ chạy.

– Anh không cần chạy đâu, tui không có báo công an đâu, mà có báo thì cũng đâu có chứng cứ gì bắt anh. Ngược lại, tui còn muốn cảm ơn anh nữa là đằng khác, nhờ anh mà tui mới có ngày hôm nay. Nhưng nhớ là đừng có làm cái nghề này hoài, có ngày cũng đi bóc lịch àh.
Nói xong, tôi chẳng cần nghe nó trả lời, cứ thế quay mặt đi một nứơc. Bỏ lại thằng ăn cướp sững người nhìn theo tôi. Tôi đi taxi về một khách sạn trên trung tâm thành phố, cất đồ đạc, tắm rửa rồi bắt đầu ổn định cuộc sống cho riêng mình… thứ đầu tiên tôi cần là một chiếc xe, phương tiện để đi lại, sống ở Thành Phố mà không có chiếc xe thì cứ như là bị chặt hai chân đi vậy. Tôi mua một chiếc xe bình thường, gần 20 triệu, mua thêm tờ báo, săn lùng những chổ cho thuê nhà, tôi mướn được một căn phòng nhỏ trong nhà một gia đình sống cũng gần trung tâm với giá 500 ngàn 1 tháng, được cái là căn phòng này nằm sau lưng của nhà chủ, có lối đi riêng nên có thể đi về lúc nào cũng được mà không làm phiền chủ nhà. Đi mua thêm vài thứ lặt vặt để sống hàng ngày xong, tôi mua một Sim DT khác để xài (Sim cũ thì tôi đã vất rồi.). Vậy coi như là mọi thứ đã ổn. Cuộc sống là thế, còn về tiền bạc và chuyện đi làm thì cũng nên tính những bứơc kế. hiện nay có thể nói là tôi không có ngừơi dẫn khách về cho tôi như hồi còn lão Tư, nhưng qua nhiều người khách cũ, tôi biết được hiện nay trên Thành phố có những sàn nhảy, vũ trường, quán bar tập trung dân Đồng Tính rất nhiều… như L.V, S.S… Đây sẽ là bãi đáp mới để kiếm khách cho tôi…
Đêm hôm đó, chừng 9h tối thì tôi bắt đầu “đi làm”, mặc lên người một cái quần bó thật sát, một cái áo sơ-mi thiếu hai nút ngay giữa ngực, tôi vào Vũ Trường. Mới vừa bứơc vào thì tôi đã hơi sốc bởi không khí nơi này, ồn ào, đông đúc, nồng nặc mùi rượu và khói thuốc lá, dưới sàn là một đám thanh niên quay cuồng theo điệu nhạc. Thật sự thì tôi hơi khớp khi rơi vào cảnh này, từ lúc làm cho lão Tư, tôi cũg chỉ ở nhà làm, rồi đi học, chưa lần nào tôi bước vào những nơi như thế này, và bản thân tôi cũng không thích lắm nhưng nơi wá ồn ào như vầy, tôi cần cái cuộc sống tất bật ở Sài Gòn chứ không cần cái không khí sặc mùi thuốc lá và rượu bia như vầy. Có một điều mà tôi không lường trứơc được, đó là … tôi không biết nhảy nhót như vậy, nên không thể nổi bật lên giữa đám đông, không thể để nhiều người nhìn ngắm mình, nên đêm đầu tiên hôm đó, tôi lũi thủi đi về với hai bàn tay trắng…
Đêm hôm sau, tôi cũng vào giờ đó, muốn xuống nhảy lắm, nhưng bản thân tôi cứ kéo ghì tôi lại… Thế là một lần nữa, tôi chỉ ngồi cầm chai bia uống và nhìn ngắm khắp nơi với một ánh mắt lã lơi, mời gọi… Hôm nay tôi hên hơn lần trứơc, ngồi chừng 1 tiếng đồng hồ thì có một thanh niên tới làm wen tôi, nhìn hắn cũng cao ráo, chừng 30 tuổi, wa cách ăn mặc và bề ngoài, tôi đoan rằng hắn là một ngừơi có nhiều tiền.
– Chào em, làm quen được chứ?
– Làm cái gì khác còn được, chứ đừng nói làm quen…
– Ha ha, em thẳng thắn lắm, vậy nếu anh muốn đêm nay ngủ với em, được không?
– Nếu anh cho là được thì em cũng được, nhưng mà ngủ với em thì phải trả giá đó.

– Trả giá? Ok, anh hiểu rồi, em là Callboy hả?
– Vâng, em là callboy.
– Tốt, thẳng thắn thế là tốt, anh vốn không ưa mấy đứa callboy lắm, nhưng em thẳng thắn như vậy thì anh lại thích. Ok, ăn bánh trả tiền. Em cần bao nhiêu?
– Xong rồi em về thì 300 một lần, còn nếu em ngủ lại với anh thì 500.
– Hơi mắc đó, nhưng chấp nhận được, vì anh thích em. Ở chỗ nào em?
– Khách sạn, tiền thì… anh trả.
– Anh trả hả? Vậy thì hơi ép anh đó.
– Nếu vậy chia đôi tiền khách sạn.

– Được rồi, đêm nay em ngủ với anh đi, cả đêm nay nha. Àh, mà em nằm trên hay nằm dưới?
– Anh muốn em thế nào thì em thế đó, em là callboy mà, đâu có quyền lựa chọn…
Thế là đêm hôm đó tôi không về chỗ trọ, tôi ngủ ở khách sạn với người thanh niên đó, chỉ xưng “anh, em” nên tôi cũng không biết anh ta tên là gì. Sáng hôm sau, tôi về nhà với 425.000, những đồng tiền đầu tiên tôi kiếm từ một cuộc đời mới.
Nhiều ngày sau đó, tôi lại tiếp tục đến vài sàn nhảy khác nhau để kiếm khách, tôi đã cố ý không ở một chỗ nào hoài, vì làm như vậy là không an toàn, có thể lão Tư hay tên Sơn có thể thấy tôi ở những chỗ đó và bắt tôi lại, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện đó. Những ngày sau, có ngày tôi cũng đi vài người khách, nếu như khách không ngủ đêm thì sau khi đi xong, tôi lại vòng xe wa vũ trường khác kiếm khách, cứ thế, trung bình một ngày tôi có thể kiếm được từ 300 tới 500 ngàn, đủ để tôi trang trải cuộc sống, để dành tiền và gởi về cho gia đình… Nhưng.. cái giá phải trả cho việc này thật wá đắt, nhưng đó là việc sau này, còn bây giờ thì tôi lại vui vẻ trên đống tiền mà mình đang kiếm ra, không lường được hậu quả của nó.
Tới lúc này thì tôi mới thấy được cái lợi của việc học Anh Văn lúc còn ở nhà lão Tư, tôi đã đi vài người khách Tây, và đương nhiên là giá đi với họ cũng khác, thường là 100$ một đêm và 50$ nếu không qua đêm, và cũng có đôi lần tôi thấy sao mà nhục nhã wá. Đó là một buổi tối cũng như bao nhiêu buổi tối khác, tôi ngồi lượn lờ ở một quán bar và chờ đợi một người khách đến hỏi giá. Bất chợt, bồi bàn tới nói với tôi.
– Có ông tây kia mời anh ly rượu.
Tôi nhìn theo hướng tay chỉ thì thấy một thằng Tây cỡ … ngoài 30, bạn biết đó, khó mà đoán tuổi chính xác mấy thằng Tây. Tôi vẫy tay, hắn tiến lại gần bàn tôi và nói chuyện.
– The bartender told me that you was a callboy, right? ( Mấy người phục vụ nói rằng anh là callboy, đúng không?)
Àh, đây là vì tôi lui tới nhiều lần, cũng có làm quen với mấy thằng bartender và nhờ làm trung gian cho tôi, nếu có khách tôi sẽ có tiền tip cho họ.

– Yes, right, so… you want to spend a night with me ? (Đúng rồi, thế ông muốn ngủ 1 đêm với tôi àh?)
– Of course, but, I want to know how much I must pay for you? (Dĩ nhiên rồi, nhưng tôi muốn biết là tôi phải trả bao nhiêu cho anh.)

Written by Clown
50$ 1 time and 100$ 1 night. (50$ 1 lần và 100$ 1 đêm)
– It’s a little bit expensive… can you reduce the price? I have my own place and we don’t need money to pay for that. (Hơi mắc đó, anh có thể hạ giá không? Tôi có chỗ và chúng ta không tốn tiền chỗ.)
– Ok, so 80$ a night? Deal? ( Vậy 80$ một đêm, được không?)
– Ok, deal, but that price must be checked. (Ok, đồng ý, nhưng với giá này thì phải được kiểm tra trứơc.)
Và thằng Tây bất ngờ đưa tay vào giữa hai đùi tôi và… checked… Tôi định vùng ra, nhưng nghĩ tới số tiền sắp có và cũng đang ngồi ở góc khuất nên.. thôi. Rồi tôi ra xe đi về khách sạn với thằng Tây. Nhiều lúc nghĩ lại, tôi thấy đời mình sao mà nhục nhã wá, là người, là con người đàng hoàng, mà cũng được người ta hõi giá, ra giá, khiểm tra như một món hàng, nhục không thể nào tả được… vì cái gì chứ? Vì đồng tiền, vì đồng tiền mà tôi chịu nhục nhã như vậy. Mỗi ngừơi có một con đường đi riêng, khi mình đã chọn con đường nào thì phải chấp nhận những gì sẽ đến với mình trên con đường đó. Con đường tôi đã chọn chắc chắn phải có những nhục nhã như vậy, và tôi phải chịu đựng. Không thể oán trách ai cả…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.