Bạn đang đọc Đời Callboy: Chương 2: Cạm Bẫy
Xe vừa cập bến, tôi đã thấy một không khí nhộn nhịp, khác hẳn wê tôi… người đâu mà đông wá, họ chen chúc nhau trên đường, lăn lộn trong dòng mưu sinh, và… chẳng lâu nữa, có lẽ tôi cũng như họ thôi, cũng sẽ hoà vào cái dòng người đó. Nghĩ tới đây, tôi vừa cảm thấy hồi hộp, vừa cảm thấy hơi sợ hãi.
Bước xuống xe, đang còn lóng ngóng không biết phải sống ở đâu thì tôi nghe giọng của một thanh niên
– Sao vậy em trai? Mới ở quê lên không có chổ ở hả?
– Dạ sao anh biết hay vậy?
– Nhìn mặt là biết, kiểu như chú mày, anh gặp hàng ngày. Để anh mày giới thiệu ột chổ ở, giá bình dân mà cũng tiện nghi lắm.
– Tôi nghe mà mừng thầm trong bụng, bấy lâu này cứ nghe người ta nói người Sài Gòn sống rất vụ lợi, lợi dụng nhau để sống, nhưng mà thực tế lại khác hẳn, cũng có nhiều người tốt như anh xe ôm này…
– Dạ, cảm ơn anh, nhưng hổng lẽ anh giúp em không công như vậy ?
– Công cán mẹ gì. Chỉ cần mày trả cho anh mấy chục xe ôm là được rồi…
Thế là anh ta lấy xe chở tôi đi, đường Sài Gòn quả thật quanh co, ngoằn nghòe, nhiều hẻm hóc. Đi được 1 lúc thì trời cũng gần tối, tôi cũng có phần hơi sốt ruột.
– Gần tới chưa anh ?
– Hết con đường này là tới rồi.
Nói rồi anh ta rẽ vào một con đường rất vắng vẻ và tối. Đi được khoảng nửa đừơng thì anh dừng lại, tôi lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh ?
– Àh, anh tấp vào giải quyết rồi đi tiếp.
Thế là tôi đứng ngoài xe, ôm cái giỏ xách của mình và chờ đợi…Rồi anh ta đi ngược ra, tới gần chỗ tôi, bất ngờ đạp cho tôi một cái ngay bụng rồi giựt giỏ của tôi. Tôi khuỵu người xuống, nhưng vẫn không buông giỏ xách của mình ra. Bất ngờ vì bị tôi giật lại chiếc giỏ, tên xe ôm tống cho tôi thêm vài đạp nữa, lúc này thì tôi đã đành phải bỏ tay ra, để hắn leo lên xe và đi mất….
Tôi nằm lại trên đường, bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra… chỉ vì một phút tin người mà … cái giá phải trả thật wá đắt.
Tôi lang thang trên đường, không biết tôi đã đi đâu và đi trong bao lâu, cứ để mặc cho đôi chân mình dìu cơ thể tới đâu thì tới. Tôi đi wa nhiều con đường thành phố, đèn vàng sáng đến loá cả mắt, ngừơi nhiều tới mức nhức cả đầu. Tôi lục lại trong túi mình, còn được 2000 đồng. Tôi mua một ổ bánh mì không hết 1000, còn lại 1000 (tờ bạc 1000 này tới nhiều năm về sau tôi vẫn còn giữ, coi như là kỉ niệm về ngày đầu tiên ở Sài Gòn), nhưng đó là chuyện của nhiều năm về sau, còn hiện tại là tôi đang ngồi gặm bánh mì ở một hồ nứơc lớn tại thành phố (mà về sau tôi biết là Hồ Con Rùa)
Vừa ăn xong, đang lo lắng về chỗ ngủ đêm nay, và nhữg ngày sau sẽ sống bằng gì thì một người đàn ông tiến tới và nói chuyện với tôi.
– Sao giờ này mà em còn ngồi đây? ( Lúc đó tôi mới nhận ra là đã hơn 1h sáng)
Tôi nhìn ngừơi đàn ông với con mắt nghi ngờ, gặp ma rồi, ai lại chẳng sợ đi đêm. Đó là một người trung niên, cỡ ngoài 40, thân hình khá lực lưỡng, ăn mặc sang trọng và mùi nứơc hao bốc ra sực nức làm tôi hơi… chóang váng. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, tôi còn cái gì để mà mất chứ… thế là tôi kể lại mọi chuyện cho người đàn ông đó nghe
– Chà, tội em ghê, hay là về nhà chú ngủ đỡ một đêm, mai rồi tính tiếp, àh, gọi chú là chú Tư được rồi…
Lúc ấy, tôi cũng liều mạng mà gật đầu rồi leo lên xe cùngc hú Tư, vì tôi đã wá mệt mỏi với một ngày đầy biến cố như vầy rồi. Chiếc Taxi vòng wa nhiều con đường thành phố sáng đèn… mặc dù lúc đó đã là 2h sáng, đúng là Sài Gòn sống về đêm. Tôi dừng lại trươc một căn nhà 3 tầng khá khang trang. Mở cửa cho chúng tôi là một thanh niên khoảng 30 tuổi, tướng tá bự con và nhìn khá giang hồ. Chú Tư giới thiệu :
– Đây là Quân, mới ở dưới quê lên, bị người ta gạt hết tiền, đêm nay ngủ nhờ ở đây. Còn đây là Sơn, giúp việc cho chú.
Tôi theo chú Tư vào nhà, qua hai tầng lầu ở dưới tôi thấy có mấy căn phòng được ngăn nhỏ ra như phòng trọ, trong đó cũng có vài thanh niên trẻ như tôi, họ nhìn tôi, mắt như muốn nói cái gì đó mà tôi không rõ.. Lên lầu 3 tới căn phòng cuối cùng thì chú Tư nói là tối nay tôi ngủ ở đây đi. Căn phòng này có vẻ lớn và sang trọng hơn các phòng kia rất nhiều, giữa phòng là một chiếc giường nệm lớn, chính bản thân tôi cũng hơi thắc mắc về sự đối xử này. Chú Tư bảo tôi đi tấm đi, rồi ra ngoài lấy wần áo cho tôi. Lúc tôi tắm xong thì chú Tư vào, đưa tôi bộ đồ, cùng với ly sữa, bảo uống đi rồi ngủ cho ngon giấc. Vừa uống nuớc, tôi vừa nghe chú Tư kể chuyện :
– Mấy đứa nó cũng như con, từ quê lên ,có đứa cũng bị gạt như con. Chú thấy tội, nên kêu về đây ở, giới thiệu việc làm, tới tháng trả chú chừng mấy trăm tiền nhà là được rồi.
Trong lòng tôi lúc đó tràn đầy sự ngưỡng mộ với người đàn ông này. Uống xong ly nuớc, tôi chuẩn bị đi ngủ thì thấy sao đầu óc mình như quay cuồng, choáng váng, người tôi cảm thấy nóng bức và lâng lâng một cảm giác khó tả… Đó là những đòi hỏi, khao khát mà chưa lần nào trong đời tôi gặp phải… Rồi tôi lờ mờ nhận thấy chú Tư dìu tôi lên giường, cởi bộ đồ mà tôi chưa mặc bao lâu…
Sáng hôm sau thức dậy, đầu tôi nhức như búa bổ, những những hình ảnh vụn vặt đêm wa đủ để tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra…Thoát khỏi tay bọn giựt dọc, tôi lại rơi vào tay bọn wỷ râu xanh bệnh hoạn. Cả đời tôi, tôi chưa bao giờ rằng có ngày mình lại bị cưỡng hiếp… như một đứa con gái thế kia… nhục nhã thật…
Lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, hai con thú kia xúât hiện…
– Dậy rồi hả? Đêm qua cưng giỏi lắm…
– Thằng khốn nạn… Tao giết mày.
Tôi vùng dậy, định bóp cổ lão Tư, nhưng tên Sơn nhanh hơn tôi, hắn chụp tay tôi, váng ột cái tát nảy lửa rồi đẩy tôi về giường. Quản thật thì tôi cũng không nhỏ con gì, nhưng so với tướng tá hộ pháp như lão Tư và tên Sơn thì tôi chả là cái gì cả….
– Nè, anh nói cho cưng nghe, khôn hồn thì ở đây đi, đi làm cho anh, vừa sung sứơng, vừa có tiền. Chứ cái thứ nhà quê như em, làm cái gì mà ăn.
– Đồ chó đẻ.
– Đ.M, mày nói cái gì….
Tên Sơn nhào tới đè tôi ra, và một lần nữa, thân xác tôi bị hai tên bệnh hoạn đó dày vò. Chiều hôm đó, tôi tỉnh dậy với cả thân xác rã rời, mệt mỏi và kinh tởm bởi những điều vừa xảy ra với mình. Một tuần lễ sau đó, tôi bị giam lõng trong căn phòng đó, thân thể vẫn bị hai con thú kia hành hạ thường xuyên. Đôi lần tôi đã tìm cách bỏ trốn, nhưng khi bị bắt lại thì bị đánh đập dã man hơn…
Tôi đã suy nghĩ , suy nghĩ rất nhiều. Quả thật với trình độ chưa hết lớp 10 như tôi, bây giờ ra đường đi làm thì làm được gì cơ chứ, chưa kể là có ra được không nữa… Thôi thì…. Thế là tôi để cuộc đời mình rẽ sang một hướng đi tăm tối nhất…