Đọc truyện Đời Callboy – Chương 16: Thiên Đường
“Hãy nói về cuộc đời, khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới…”
– Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục….?
– Ây da, ngươi là người thứ…. 19870102 hỏi ta câu này…
– Ông là ai? Còn đây là đâu, tôi đang ở đâu đây…
– Đây là nơi mà khi ngừơi ta chết, hay ít nhất cũng được coi như là chết rồi, sẽ tới … còn ta, có người bảo ta là Thần Chết, có ngừơi nói ta là Đầu Trâu Mặt Ngựa… Nhưng nói chính xác… thì ta là Người Nhặt Ý Niệm…
– Vậy là sao? Còn tôi? Chẳng phải tôi đã chết sao, tôi là ai?
– Hiện nay ngươi là những ý niệm còn xót lại trên đời… Mà nhiều khi, người ta coi đó là một Hồn Ma…
– Vậy tôi đang là 1 con ma?
– Coi như vậy thì cũng đúng… Khi ngươi còn sống… Ví dụ như khi ngươi đi chơi với 1 ai đó tại 1 chỗ nào đó. Ngừơi kia sẽ nhớ là đã đi với ngươi tới chỗ đó. Rồi khi ngươi mất đi, trong ý niệm của người ta, khi tới nơi đó sẽ nhớ tới ngươi, thế là ngươi vẫn còn lưu lại tại nơi đó bằng ý niệm… Chính những ý niệm về ngươi của nhiều người đã tạo nên cái gọi là Hồn Ma về ngươi và là cái đang đứng đây nói chuyện với ta…
– Vậy nơi đây không là thiên đàng hay địa ngục gì sao? Tôi không phải xuống địa ngục để trả nợ cho những chuyện ác tôi đã làm sao?
– Làm gì có cái gọi là Thiên Đường hay Địa Ngục trên đời này…Ngừơi ta chết đi là hết, không còn tội lỗi, không còn vương vấn, không còn buồn vui, thì làm gì mà phải chịu tội…
– Vậy… không lẽ tôi cứ như vầy hoài sao.. cứ súôt ngày lơ lững giữa không gian như vầy sao?
– Ngươi yên tâm đi, một thời gian sau, khi mà ý niệm của người ta về ngươi giảm từ từ, thì cơ thể ngươi cũng sẽ mờ dần… rồi khi mà ngươi hoàn toàn bị quên lãng.. thì ngươi sẽ biến mất… Còn bao lâu thì…. tuỳ lúc sống, ngươi để lại có nhiều ý niệm cho người ta hay không…
– Vậy là… tôi đã chết…
– Khoan đã… theo ta thấy thì..hình như ngươi chưa hẳn là chết đâu… vì ý niệm của người ta về ngươi còn rất mạnh… và nó… đang kéo ngươi trở lại…. Ây da, vậy là ngươi vẫn còn sống thêm một thời gian nữa…. Gặp lại ngươi sau nha… Yên tâm, ngươi sẽ không nhớ gì về lần gặp này đâu…
…
Tôi ngửi thấy mùi bệnh viện… Mở mắt ra…tôi thấy anh hai đang ngồi kế bên mình… còn ngồi xa hơn 1 chút là Nhóc…
– Anh hai….
Anh hai ngước lên nhìn tôi…Rồi bất ngờ, anh tát tôi một bạt tay nảy lửa… Nhóc nhào lại cản anh…
– Anh Hải àh, anh Quân mới tỉnh dậy mà, anh làm gì vậy…
– Mày là thằng khốn nạn… hèn hạ… mày tưởng mày chết thì có thể chấm dứt tất cả sao.. còn những người còn sống, những người lo lắng ày thì sao… Đồ ích kỉ.
– Chứ như vậy không tốt hơn là sống mà ngồi chờ từng nagỳ để tới ngày mình chết sao…
– Sao mày không hiểu hả? Nếu như mày biết mày còn sống được ít ngày hơn người khác, thì mày phải sống sap cho nó xứng đáng hơn chứ… Thằng ngu… Nếu như đọc tin nhắn của mày, tao không cảm thấy bất an trong lòng… Không gọi ĐT, nhờ nhóc tới coi mày ra sao, thì bây giờ mày chết rồi… mày là thằng ngu… Má đã wá đau khổ rồi, mày còn muốn má thêm đau khổ nữa hả?
– Chứ nếu má biết em như bây giờ, má không đau khổ chứ…
– Nhưng ít ra, má cũng có thể tự hào rằng con của má là một thằng dám làm dám chiu, chứ không phải một đứa hèn hạ… tìm tới cái chết để trốn tránh… tao ghét nhất là những thằng tự tử… Thân thể của mình do cha mẹ cho, không biết quý trọng nó thì thôi, còn tự mình huỷ hoại nó… Con thú, con kiến còn hiếu sinh, muốn được sống…. vậy mà mày lại muốn đi chết… Mày nghĩ lại đi…
Rồi anh hai bỏ ra ngoài… Nhóc nhìn tôi… ái ngại… rồi lại ngồi gần tôi…
– Em xin lỗi… vì khi anh cần 1 người để hiểu anh… em lại không bên anh… vậy mà mở miệng ra là em của anh… em thấy nhục ghê… Khi em nghe anh Hải gọi cho em, em… sợ lắm… Nhưng em muốn anh phải sống… Em không biết phải nói gì bây giờ nữa… anh Hải nói nhiều lắm rồi… Em chỉ múôn nói với anh… là nếu như anh sống ít ngày hơn người khác… thì… anh phải sống hay hơn họ… Em nhớ có người dạy em rằng… Khi ta sinh ra, mọi người cười trong khi ta khóc, vậy ta phải sống sao cho khi ta nằm xuống, ta có thể mỉm cười khi mọi người đang khóc thương ta…Em nghĩ câu đó rất hợp trong lúc này…
Rồi Nhóc cũng bỏ ra ngoài…Để lại tôi nằm đấy… trong bóng tối… suy nghĩ… và suy nghĩ… Thời gian trôi wa…Một lần nữa… Tôi đưa ra quyết định… một quyết định quan trọng thứ 2 trong đời tôi… hi vọng đây không phải là một quyết định khiến tôi hối hận…
…
6 tháng sau…
…
Nhóc viết…
“Nhanh ghê, mới đó mà đã gần nửa năm từ lúc anh Quân đi mất…Anh đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ tự tử một lần nữa… Anh Quân đã về quê, nói toàn bộ câu chuyện ẹ anh biết… Mẹ anh bình tĩnh hơn chúng tôi tưởng. Bà lắng nghe câu chuyện, nước mắt chảy… rồi chỉ nói với anh Quân 1 câu…
– Dù có chuyện gì… con cũng là đứa con ngoan của mẹ…
Rồi anh Quân đi… Anh không nói là anh đi đâu… chỉ nói là anh muốn sống những ngày còn lại thật yên tĩnh…
Đôi khi đi chơi, ghé ngang những chỗ anh và tôi từng đi, tôi cứ hay nghĩ về anh… không biết giờ này anh thế nào…
Đang ngồi suy nghĩ miên mang… ĐT tôi reo lên… số của anh Hải (Anh hai của anh Quân…):
– Em hả Nam.
– Dạ, em nè anh… có chuyện gì hông anh?
– Anh mới biết được chỗ ở của thằng Quân, em đi với anh đi gặp nó không?
– Dạ đi chứ anh… nhưng mình đi đâu… và làm sao ah biết…
– Mình đi Đà Lạt, còn chuyện thì khi gặp anh sẽ kể cho em nghe. Anh đang đi xe lên, chiều nay mình gặp nhau…
…
Ngồi trên xe cùng anh Hải, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn…
– Một ngừơi trong xóm anh dứơi quê, khi lên Đà Lạt chơi, thấy thằng Quân, nên về nói với gia đình anh… má định đi chung, nhưng anh không cho, chưa biết có phải không, để anh đi coi trước… có gì nói má sau… Đi một mình buồn wá, nên mới rủ em… Em có bận hông?
– Dạ hông, em mới thi Học Kì xong, có bận gì đâu… em cũng muốn gặp anh Quân lắm.. thật sự là lần đó anh Quân đi, em cũng tin là anh Quân sẽ hông làm gì hại tới bản thân… nhưng em cũng muốn biết ảnh sống ra sao…
…
Tôi và anh Hải theo sự hướng dẫn của dân địa phương, tìm lên một ngôi thiền viện nhỏ nằm trên núi…
– Dạ, làm ơn cho tôi hỏi ở đây có ai tên là Quân không ạh…
Chú tiểu nhỏ ngẩng lên nhìn chúng tôi…
– Dạ, ở đây không có ai tên Quân cả… mọi ngừơi khi bước vào cửa Phật… thì không còn tên nơi cõi trần nữa…
Tôi với anh Hải ngồi chờ, vào thắp nhang, nhìn quanh quẩn, không thấy ai giống anh Quân… Chúng tôi thất vọng và đi về…. Nhưng khi đang trên đường đi xuống núi… chúng tôi gặp 1 thầy tăng đi lên, vai đang gánh hai gánh củi… và khuôn mặt đó… là khuôn mặt thanh tú của … anh Quân…
– Quân…
Anh Quân quay lại nhìn chúng tôi…anh thoáng giật mình… rồi lại trấn tĩnh…
– Tiểu tăng pháp hiệu là Tịnh Không… Tịnh của Thanh Tịnh, không còn tạp niệm, vương vấn… Không của Hư Không, không bon chen, không phù phiếm… Còn người tên Quân mà hai vị kiếm… đã mất cách đây 5 tháng rồi…
– Quân àh… em đừng như thế… về sống với gia đình đi, để anh với mẹ lo cho em…
– Hiện nay, tiểu tăng đang sống với gia đình mình đấy thôi… Gia đình của tiểu tăng là cửa Phật, từ khi bước vào thiền viện, tiểu tăng đã coi nơi đây là nhà mình… 5 tháng wa… ngày nào tiểu tăng cũng nghe kinh Phật, sám hối cho những lỗi lầm mà người tên Quân đã gây ra… Bây giờ… lòng tiểu tăng đã rất nhẹ nhàng… không còn vương vấn tới chuyện đời nữa…
– Quân… em…
– Thôi anh Hải àh… anh Quân đã nói vậy, mình… đừng làm khó anh ấy…
Anh Hải nhìn tôi, rồi nhìn anh Quân…
– Vậy để anh làm những gì mình nên làm…
Tôi với anh Quân trở lại Thiền viện, anh quyên góp 1 số tiền khá lớn cho Viện, bảo giúp đỡ cho Viện… rồi chúng tôi ra về… Anh Quân bước ra cửa, tiễn chúng tôi 1 đoạn…
– Cảm ơn hai vị đã có lòng giúp Thiền Viện chúng tôi… Hằng đêm, tiểu tăng sẽ niệm kinh, cầu cho sức khoẻ của gia đình hai vị…
Anh Quân way mặt vội đi, vì tôi thấy… hình như mắt anh… hơi ướt…
“Nam mô a di đà Phật. Quán tự tại bồ tát, thành tâm bát nhã ba la mật đa thời, chính kiến ngũ quẩn giai không… Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc bất vị không, không bất vị sắc…”
Về sau, khi nhiều người hỏi tôi… anh Quân hiện như thế nào… tôi vẫn trả lời là anh Quân đã mất… Đúng vậy… Anh Quân đã mất… mất khi anh sống hết một đời… Đời Callboy….”
Sài Gòn, tháng 11 năm 2004… Nắng nhẹ….
…
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời *** một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Mặt trời nào *** sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay…
…
The End…