Đời Callboy

Chương 11: Đối Thoại


Bạn đang đọc Đời Callboy: Chương 11: Đối Thoại

… Tôi tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào về Tuyên, thầm cảm ơn khi thấy mình đang nằm trong tay anh, vì giấc mơ đó không phải chỉ là mơ. Nếu như yêu anh, bên anh là một giấc mơ, thì tôi nguỵên sẽ không bao giờ tỉnh giấc.
– Anh, dậy đi anh, về nhà đi làm nữa kìa…
– Cho anh ngủ chút đi em, sớm mà.
– Anh còn về nhà thay đồ, tắm rửa nữa đó, nhanh đi.
– 5p nữa thôi mà…
– Ngoan đi em thương, nhanh nè….
– Anh ghét em ….
– Rồi, anh ghét em, ok, đi đáng răng đi…
– Anh ghét em suốt đời….
Vẫn như mỗi buổi sáng anh bên tôi… vẫn giọng làm biếng ấy… Tĩên anh về, tôi vào dọn dẹp nhà. Tự nhiên thấy trong lòng vui vui, và cảm thấy yêu anh quá… ĐT reo…. Tin nhắn của anh…
“Anh dinh se ghet em suot doi, vi lan nao em cung bat nah day som, nhung ma nho em qua, nen ang khong ghet duoc… nho em qua ah, toi nay anh di lam xong minh di choi em ha… yeu em.”
Đúng là Tuyên, người mà tôi yêu. Dọn dẹp xong, định đi tắm thì ĐT lại reo…. Không phải anh nhắn tin, mà là có ngừơi gọi, số lạ….
– Alô, có phải con là Quân không? – Giọng đàn bà.
– Dạ, phải ạ. Cô là ai?
– Cô là Kiều, mẹ của Tuyên…
– Dạ… anh Tuyên không có ở đây ạ, anh Tuyên vừa đi về nhà rồi cô.
– Cô biết rồi, cô gọi là muốn gặp con mà.
– Dạ, có chuyện gì không cô…

– Cô cháu mình hẹn gặp nhau nói chuyện sẽ tiện hơn ha… Bây giờ con rảnh chứ?
– Dạ, bây giờ con còn bận chút chuyện. Trễ hơn được không cô?
– Chừng mấy giờ con?
– Dạ chừng 3h nha cô.
– Ok, chừng 3h, con biết quán càfê Mưa trên đừơng H.V.B không?
– Dạ biết ạh.
– Ok, vậy lát con tới đó nha, rồi gọi DT cho cô..
Tôi cúp máy mà tim còn đập mạnh… Tại sao mẹ anh Tuyên lại muốn gặp tôi ngay lúc này, ngay khi tình cảm của tôi và anh đang ở mức tốt đẹp nhất. Theo suy nghĩ của tôi, chắc cũng là ngăn cản hay cấm đoán gì đây…. Nghĩ tới, tôi lại rùng mình.
3h, sau khi xong xông việc, tôi tới quán Mưa, gọi ĐT và đi vào bàn mà bà Kiều đặt trước. Đứng dậy đón tôi là một người đàn bà chừng ngoài 50, dáng vẻ rất sang trong và học thức (khác hẳn với mẹ tôi ở quê). Điểm đặc biệt nhất ở người đàn bà này mà tôi chú ý là cặp mắt của bà ta, đôi mắt của một con diều hâu. Cái nhìn sắc nhọn có thể làm đứt 1 tờ giấy, cái nhìn xuyên thấu như muốn soi kĩ từng ngỏ ngách trong suy nghĩ của bạn…
– Xin lỗi vì con tới trễ.
– Không có gì đâu con, tại cô tới sớm thôi…
– Ngồi đi con, con uống gì ?
– Cho tôi ly càfê sữa. – Tôi quay sang người phục vụ.
– Cao ráo, sáng sủa, lịch sự… thằng Tuyên nhà cô, cũng kén chọn dữ lắm.
– Cô nói vậy, nghĩa là…
– Biết chứ sao không con, cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Cô biết con trai mình chỉ thích những người cùng giới mà thôi, không ngăn cản nhưng cũng không ủng hộ, cô chỉ âm thầm quan sát nó và giúp đỡ khi cô cảm thấy nó cần thiết mà thôi.
Trong lời nói của người đàn bà này, có cái gì đó … trấn áp tinh thần bạn rất nhiều, làm cho bạn cứ cảm thấy… sợ hãi và “phải nói thật” với bà ta…

– Con quen Tuyên lâu chưa?
– Dạ, chừng khoảng hơn nửa năm nay.
– Hèn chi nửa năm nay, cô thấy thằng Tuyên nó vui hơn bình thường rất nhiều… vậy là phải cảm ơn con rồi.
– Dạ, con không dám, wen với anh Tuyên, bản thân con cũng vui hơn nhiều.
– Ừ, thì biết là vậy… Con không thắc mắc sao cố biết số ĐT con mà gọi sao?
– Dạ cũng có chút chút…
– Ừ, Tuyên nó cũng có nói với ôc là đang quen một ngừơi, hôm bửa cô thấy nó nói chuyện ĐT với con xong, nên coi số con, rồi để đấy, hôm nay mới gọi.
– Cô muốn gặp con có chuyện gì không ạh?
– Ừ, thì, cũng mấy chuyện về Tuyên nó thôi con àh. Chắc Tuyên nó cũng có kể cho con nghe, ông nội nó, tức là cha chồng cô, hiện đang làm chủ một công ty sản xuất đồ gia dụng bên Mĩ. Nhưng ông thì tuổi cao sức yếu, đang muốn kiếm người để quản lý công ty. Ông muốn thằng Tuyên wa đó cho ông kèm cặp 1 thời gian rồi sau này sẽ làm giám đốc thay ông. Đành là bên đây, Tuyên nó cũng đang làm giám đốc, nhưng con biết đó, wa bên Mĩ, thì tương lai của nó sẽ tốt hơn nhiều. Nhà cô, ai cũng muốn nó đi cả.
– Còn anh Tuyên thì sao cô?
– Cô thấy thì nó cũng muốn đi lắm, nhưng, nó còn đang thương 1 người ở wá, nên đi không đành lòng. Chắc con cũng biết người đó là ai chứ?
– Dạ, cô hẹn con hôm nay ra đây, thì con nghĩ cô đã khẳng định người đó là con rồi…
– Con thông minh và thẳng thắn lắm, có lẽ vì vậy mà Tuyên nó thích con, vì nhiều người bảo là tính Tuyên nó giống cô…
“Có ngu mới không hiểu…” Tôi thầm nghĩ trong đầu. Trong lời nói người đàn bà này, lúc nào cũng pha chút ngọt ngào… Nhưng nếu nếm kĩ, sẽ thấy… nó đắng kinh khủng.
– Vậy, cô hẹn con là… để…
– Đây là 10 triệu, cô tặng con, coi như là cảm ơn con vì trong thời gian qua đã lo lắng cho Tuyên, cũng như bên Tuyên… Và cô hi vọng là thời gian tới… con cũng biết lo cho tương lai và sự nghiệp của Tuyên…

Nói như thế, chẳng khác nào bà Kiều đã nói thẳng vào mặt tôi rằng “Đây là 10 triệu, mày cầm lấy và tha cho con trai tao dùm….” Nếu là một kịch bản phim hay là một cuốn tiểu thuyết não tình thì… “ Dạ, cô cứ giữ lại tiền, và cô yên tâm… vì thời gian tới, con sẽ kiếm cách nói anh Tuyên sang Mĩ. Vì tương lai của Tuyên tốt hơn, con nghĩ con biết mình sẽ làm gì…” Nhưng… xin lỗi, đây là đời thực…
– Dạ, cô cứ giữ lại tiền, còn chuyện anh Tuyên, con nghĩ, anh Tuyên đã lớn, và Tuyên biết chuyện gì anh cần làm… Xa con hay không xa con… Sẽ đi Mĩ làm giám đốc hay ở đây làm Giám đốc, con nghĩ anh Tuyên sẽ biết cân nhắc kĩ. Còn phần con… con chỉ biết là bây giờ con rất yêu anh Tuyên, và con muốn ở bên anh tới khi nào anh không cần con nữa thì thôi…
– Con yêu Tuyên, vậy mà con có thể chấp nhận nhìn tương lai người con yêu bị chôn vùi hay sao? Hay con chưa nghe người ta nói là… câu gì nhỉ.. Àh, thấy người mình thương hạnh phúc thì bản thân cũng hạnh phúc….
– Nhưng xa con, anh Tuyên có vui, có hạnh phúc không?
– Vậy là cậu nhất định không chịu xa thằng Tuyên.
– Dạ, con xin lỗi cô, nhưng chuyện đó, ngoài khả năng của con…
Tôi đứng dậy bỏ đi… khi sau lưng mình vẫn còn cảm thấy cái nhìn bén nhọn của bà Kiều…
Chuyện tôi gặp mẹ anh Tuyên, tôi không nói lại cho anh biết, và tôi nghĩ, bà Kiều cũng không dại gì nói lại với anh… Chúng tôi lại ở bên nhau… 6 tháng nữa lại qua, nhưng ngày ở bên anh với tôi vẫn là những ngày tuyệt vời và vui vẽ nhất. lâu lâu, tôi cũng thấy anh thoáng nghĩ ngợi, hỏi anh thì…. Anh nói là nhà muốn anh đi Mĩ, nhưng anh không muốn đi. Vậy là bà Kiều vẫn không ngừng làm anh mệt thêm.
Kỉ niệm 1 năm ngày quen nhau, 14-02… Tôi và anh ngồi tại wán càfê quen thuộc, nơi hai đứa lần đầu tiên đi uống cùng nhau… Đang hạnh phúc nói chuyện cùng nhau, bổng tôi nghe một giọng nói sau lưng:
– Ah, Hoàng, lâu quá không gặp em…
– Ơ, anh là…
– Ah Khải nè em, mấy lần trước… anh có đi với em đó… dạo này em khỏe không? Vẫn còn xài số DT cũ chứ? Hôm nào anh rãnh, phải đi với anh nha… àh, mà dạo này em còn đi làm không? Khá không em?
– Dạ, không, không….
Chết tôi rồi, đó là Khải, một người khách quen của tôi (tôi lấy tên Hoàng khi đi làm…). Mà phản ứng lúc ấy của tôi cũng thật là ngu… thay vì chối là không biết Khải, tôi lại cứ ấp a ấp úng…
– Ủa, còn đây là…. Khách của em luôn hả?
Khải nhanh nhảu way sang Tuyên, và phản ứng của Tuyên cũng làm tôi muốn đứng tim chết ngay lúc đó…
– Ừ, chào anh, anh cũng là… người quen cũ của Hoàng hả?
– Ừ, đi với Hoàng mấy lần rồi, sao lầm được… Anh … cũng khéo chọn ghê, Hoàng… hết sảy…. ha ha ha….
Lúc đó, chút nữa thì tôi nhào tới bóp cổ cái thằng vô duyên kia, nhưng bắt gặp ánh mắt Tuyên, người tôi mềm nhũng ra… lo tìm cách nói cho qua chuỵên này…
– Em giải thích đi…

– Dạ, hồi đó có thời gian em đi làm thêm cho công ty tiếp thị, gặp ông Khải đó, cũng đi chơi vài lần…
– Còn tên Hoàng?
– Dạ, em đi làm xài tên khác thôi àh…
– Còn hỏi anh có phải là khách không?
– Thì em làm tiếp thị mà, mời khách mua hàng, ngồi chung, nói chuyện là bình thường, nên anh Khải hỏi thế.
– Hoàn hết sảy….???
– Àh, chắc ý ổng nói là em ăn nói khéo, ổng hơi xỉn nên nói lung tung đó mà… Anh… không tin em sao mà hỏi như thế…
– Trời, anh là người mà, gặp chuyện lạ vậy, không nghi ngờ, không thắc mắc mới là lạ, nhất là…. Em là người anh yêu nữa…
Tuyên lại ôm tôi vào lòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, đâu biết rằng anh vẫn còn đang suy nghĩ miên mang…
Thời gian lại trôi qua, ngày bình thường, Tuyên nhắn tin,nói tối nay wa tôi chơi… Anh qua, nhìn tôi, rồi quẳng trước mặt tôi một xấp hình…
– Hình gì vậy anh ?
– Anh, không ngờ, có ngày mình lại gặp phải chuyện này…
– Anh, anh… mướn ngừơi theo dõi em…????
– Đáng lý anh không định làm thế đâu. Nhưng hôm đó, anh mở ĐT em ra, thấy trong đó toàn số DT lạ, lưu với những cái tên cũng rất rất lạ… làm sao anh không nghi ngờ. Lúc đó anh không tin và không muốn tin, vì anh vẫn yêu em, và hết lòng tin tưởng em… Anh mướn người theo em… là để khẳng định rằng, anh đã nghĩ sai về em… lần đầu tiên ngừơi ta đưa cho anh những tấm hình em vào khách sạn với một người khác, anh đã vẫn an ủi và lừa mình rằng, em ham vui, wa đường rồi thôi, wan trọng là em vẫn yêu anh… Nhưng rồi lần thứ hai, thứ ba, tuy mỗi lần cách nhau khá xa…. Nhưng anh phải nghĩ thế nào đây…. Khi thấy em từ tiệm Net bước ra, gặp người khác, về khách sạn, rồi lại bước ra… Anh phải nghĩ sao đây????
– Anh…. Em.. em không biết nói sao nữa…
– Anh bíêt em có wá khứ của em, nhưng nếu em nói cho anh nghe tư đầu, biết đâu, anh đã thông cảm và bỏ wa cho em….
– Anh cho em giải thích đi…
– Đừng nói gì nữa, vì tất cả những gì em nói, anh không còn tin được đâu… và khi không còn tin nhau, wen nhau cũng chả được gì đâu em àh… Mình đừng gặp nhau nữa….
Những gì sau đó, cũng như những gì người ta hay gặp khi chia tay nhau… Tuyên bỏ về mà không nói thêm một lời nào… Lúc đó, trong đầu tôi chỉ còn 1 suy nghĩ duy nhất… Mình mất Tuyên thật rồi. Lưng tôi lại cảm thấy ớn lạnh khi gặp cái tia nhìn bén nhọn của bà Kiều, và trong đầu tôi như nghe tiếng cười đắc thắng của bà ta…
“Tuyên ơi….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.