Đọc truyện Đôi Bờ Vực Thẳm – Chương 59
Quả nhiên, nghe rắc một tiếng, cánh tay tên nhóc kia trật khớp, vật vã trên đất đau đớn đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
“Mày đã làm gì cậu ấy!”
“Mẹ kiếp!”
Một đám người cũng vây quanh.
Cô gái kia cũng muốn đi lên, Chu Trù một phát níu cô lại, đè thấp giọng nói, “Bảo bạn cô an phận một chút, vị đồng nghiệp này của tôi cũng không phải là nhân viên công ty “ngồi văn phòng” như cô tưởng đâu.”
Cô còn định hỏi gì đó nữa thì Chu Trù đã buông tay cô ra.
Cô chạy về, chặn trước mặt đám bạn, “Được rồi được rồi! Anh ta không phải nói muốn cùng chúng ta đua một lần sao? Được, sẽ tới đua một lần!”
“Cậu bảo sao, Anna! Thằng này bẻ trật khớp tay Bobby!”
“Vậy đã nói rõ Bobby đánh không lại anh ta! Các cậu muốn cả đám cùng lên cho dù tẩn anh ta một trận thì thế nào? Lấy nhiều đánh ít có gì hay mà đắc ý?” Anna liếc Leslie một cái. Cô cũng không phải tới khuyên ngăn gì, ngay từ đầu tiến vào quán nướng này ánh mắt Anna đều không rời khỏi Leslie, vẻ mặt của hắn lạnh lùng nhưng thần thái khi trò chuyện và nướng thức ăn cho đồng nghiệp của mình, Anna có thể cảm giác được một loại dịu dàng thấp thoáng, loại dịu dàng này hoàn toàn khác với cảm giác đám đàn ông cứ thấy gái đẹp là y như ruồi nhặng bu tới lấy lòng, nó chân thật, giống như lắng đọng thật sâu. Cho nên Anna nổi lên hảo cảm với hắn. Cô cho là cô gái cuồng dã quyến rũ như mình sẽ không có người đàn ông nào lại cự tuyệt. Nhưng cô đã lầm, Leslie căn bản không thèm để cô vào mắt.
Lòng tự ái của cô bị hung hăng đả kích, cô không cam lòng cô gái giống như cô Leslie thậm chí ngay cả nhìn lâu một cái cũng không muốn.
“Tôi đua với anh.” Anna dùng nắm tay đấm đấm lên ngực Leslie, “Tôi sẽ khiến anh khóc về tìm mẹ.”
Chu Trù thở dài một hơi ấn hai mắt mình, Leslie đi về bên bàn của họ.
“Thế nào.”
“Anh còn hỏi tôi thế nào… sao phải cùng họ đua chứ?”
“Cậu không phải muốn lái mô tô sao?”
“Nhưng tôi càng muốn ăn đồ nướng hơn.” Chu Trù câm nín, có lúc cậu sâu sắc hiểu được dây thần kinh của mình và Leslie là không giống nhau.
“Vậy chúng ta liền ăn xong đồ nướng rồi lại đi.”
“Anh cảm thấy tôi bây giờ còn nuốt trôi sao?” Chu Trù liếc mắt nhìn đám người Anna, bọn họ đã nóng lòng muốn đấu rồi.
“Vậy thì đua xong rồi ăn tiếp.” Leslie cầm áo khoác ở bên cạnh lên.
Chu Trù cam chịu mà đi theo sau lưng Leslie. Bây giờ cái thời gian này không kẹt xe đã là không tệ rồi, nếu muốn bão xe cơ hồ là không thể nào. Anna nhường một chiếc xe cho Chu Trù cùng với Leslie, chuẩn bị tìm một con đường cái trống trải một chút.
Leslie mạnh mẽ ngồi lên, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, “Lên đây đi.”
Chu Trù ngồi ở phía sau hắn, đoàn người xuyên qua phố xá ồn ào, đi tới quốc lộ ngoại ô New York.
Nơi này chỉ có lác đác mấy chiếc xe chạy qua, đúng là nơi thích hợp để đua xe. Leslie dừng xe lại, đoàn người cũng xuống xe.
“Đua ở đây!” Anna hô lên với Leslie, “Thời gian là năm phút! Xem ai phóng xa nhất! Thua, bọn này sẽ tẩn anh một trận! Đến lúc đó anh đừng oán giận bọn này lấy nhiều đánh ít!”
Leslie không nói một lời, đi tới vị trí song song với Anna.
Thật ra bắt đầu từ lúc ấy, Chu Trù vẫn còn hảo cảm với đám thanh niên bọn họ. Bọn họ cũng không giống dân đua xe thời này, mù quáng bão xe trong thành thị, tự phụ về tài lái xe của mình đến mức không để ý an toàn của người khác.
“Bắt đầu từ chỗ này đi.” Anna cưỡi lên xe đội mũ bảo hiểm vào, đám bạn ở một bên cũng đang cổ vũ cô.
Chu Trù đã sẵn sàng đứng ở một bên chờ kết quả năm phút sau, không nghĩ tới Leslie lại vẫy vẫy tay với cậu, “Còn chờ gì nữa? Ngồi lên đi.”
“Hả? Anh muốn cùng tôi á? Chở tôi anh còn thắng được sao?”
“Thua cũng không sao.”
Chu Trù vừa bực vừa buồn cười, cậu hiểu Leslie nói thua cũng không sao cũng không phải là thật sự không quan tâm thắng thua, mà là hắn rất tự tin rằng cho dù cả đám người kia cùng lên thì cũng không phải đối thủ của hắn.
Sắc mặt Anna trầm xuống, cô nghe ra, Leslie nói như vậy chính là xem thường cô, cô quay đầu vẫy tay với bạn mình, “Hey! Parker, cậu tới ngồi sau tớ!”
Chu Trù vừa nhìn tình hình này chính là đâm lao phải theo lao, không hiểu sao cuộc đấu lại biến thành như vậy. Cậu chỉ đành nhận lấy mũ bảo hiểm Leslie ném tới, bước lên ngồi phía sau hắn.
Sau một tiếng hô bắt đầu, Chu Trù thoáng chốc như là bị cuốn vào đường hầm thời gian, tiếng động cơ mô tô cơ hồ chấn vỡ xương cốt của cậu, mà Leslie cư nhiên lại thả một tay túm lấy tay Chu Trù, muốn cậu ôm chặt mình.
Anna đã vọt lên trước Leslie.
Leslie bất chợt tăng tốc, Chu Trù theo bản năng siết chặt thân thể hắn.
Gió bụi nổi lên bốn phía, đó là tốc độ mà cậu chưa từng được trải nghiệm, giống như là muốn lao ra khỏi sự trói buộc của thời gian, xé toạc thế giới này.
Leslie trong nháy mắt vượt qua Anna, một đường phóng về phía trước. Năm phút thật ra rất ngắn ngủi, nhưng đối với Chu Trù mà nói lại dài tựa như một thế kỷ vậy.
Anna đã dừng lại, bọn họ nhìn Leslie càng chạy càng xa cho đến khi mất hút nơi cuối đường.
“Bọn họ thế nào còn chưa dừng lại?”
“Không biết…”
Thị lực của Chu Trù rất tốt, khi biển quảng cáo chợt lóe lên thì cậu đã ý thức được bọn họ đã lái đi rất xa rồi, vội vàng vỗ vỗ Leslie, “Này! Mau dừng lại đi!”
Leslie lúc này mới dừng lại.
Chu Trù xuống xe, tháo kính bảo hộ xuống, thứ nhìn thấy được chỉ có đèn đường cùng đường quốc lộ. Bát ngát mênh mông, tầm nhìn trải rộng. Cách xa những bê tông sắt thép dày đặc của New York, Chu Trù chợt có một loại cảm giác được hồi sinh.
Gió đêm quất qua từng trận, Chu Trù hít một hơi, nắm tay đấm lên Leslie ở một bên, “Anh rốt cuộc là cùng đối phương đua xe, hay là suy nghĩ muốn mượn cơ hội này đem xe của người ta lái đi mất hả?”
“Biết lái xe máy không?” Leslie nhàn nhạt hỏi.
“Nói nhảm, dĩ nhiên biết!” Chu Trù dùng khuỷu tay huých hắn một cái.
“Vậy thì để cậu lái trở về đi.”
Chu Trù hào hứng ngồi lên xe, học dáng vẻ của Leslie vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, “Ha, đến lượt tôi chở anh!”
Leslie ngồi lên, từ phía sau ôm lấy Chu Trù, cách mũ bảo hiểm, Chu Trù có một loại ảo giác tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của Leslie.
Chiếc xe phóng vọt đi, động cơ làm chấn động xương cốt họ.
Thân thể hai người rạp về đằng trước, bọn họ không có mục tiêu, chỉ có con đường thoạt nhìn rất dài không có điểm cuối này.
Khi họ phóng trở lại vị trí sở tại của Anna cùng bạn bè của cô, bọn họ đã chờ một lúc lâu rồi.
“Hey! Tôi còn tưởng các anh không định đem chiếc xe này trả cho bọn tôi đấy!”
“Sao thế được? Tính năng con xe này của các cô quá tốt, tôi cùng đồng nghiệp của tôi không nhịn được muốn lái thêm một lúc thôi.” Chu Trù cười dắt xe trả lại cho họ.
“Mặc kệ như thế nào, cuộc tranh tài này bọn tôi thua. Yên tâm, sau này mà gặp nhau ở quán nướng kia, tôi sẽ không lại quấy rầy các anh nữa.” Anna dáng vẻ hào sảng, ngay sau đó lại đi tới bên người Chu Trù, cúi đầu rỉ tai cậu, “Vị kia đồng nghiệp kia của anh… hình như có tình cảm với anh đấy.”
Chu Trù phản ứng mất hai giây, tự bị nước miếng của mình làm sặc, bắt đầu ho sù sụ.
Leslie bước nhanh tới, vỗ sống lưng cậu, “Cậu không sao chứ?”
Anna cười xấu xa hôn một cái lên má Chu Trù. Chu Trù còn chưa phản ứng kịp, Anna liền gọi bạn bè mình cùng nhau đi về.
Bọn họ coi như hảo tâm, để lại một chiếc xe cho Chu Trù cùng Leslie, trên xe cài một tờ giấy, ghi rõ địa chỉ của Anna.
Leslie vò tờ giấy kia ném qua một bên.
Chu Trù thật vất vả hết ho thẳng lưng dậy, “Ê, anh vứt tờ giấy kia thì chúng ta làm sao trả xe lại được?”
“Tôi nhớ địa chỉ rồi, tôi đi trả.”
Hai người một đường trở lại New York sầm uất.
“Đưa cậu trở về chung cư sao?” Leslie hỏi.
Chu Trù ngập ngừng, vừa nghĩ tới Anson cái tên chưa được cho phép mà còn ở trong phòng khách nhà cậu nghe nhạc Bach thưởng thức cà phê kia là đã cảm thấy nhức đầu, “Không được. Tôi không muốn trở về. Chi bằng đến nhà anh đi!”
Nói xong, Chu Trù liền hối hận. Chung cư của Leslie còn chưa có ai từng đến. Người này bảo vệ lãnh thổ cùng với riêng tư của mình rất tốt.
“Được.”
Hắn cư nhiên không hỏi Chu Trù tại sao không về căn hộ của mình mà đã sảng khoái đáp ứng.
Chung cư của Leslie ở khu nhà giàu nổi tiếng của New York. Chu Trù có chút ngờ vực, vẻn vẹn là tiền lương tổ chức trả cho hắn, hắn làm sao gánh vác nổi chung cứ xa xỉ như vậy? Suy nghĩ lại một chút, Chu Trù lại cảm thấy mình ngớ ngẩn rồi. Người giống như Leslie, hẳn sẽ thường làm đầu tư.
Chung cư của Leslie ở tầng cao nhất của tòa nhà nọ, kết cấu hai tầng, thậm chí kết hợp hồ bơi.
Phòng khách nối liền ban công, có thể nhìn thấy cả bầu trời đêm.
Khi ánh đèn sáng lên, Chu Trù không khỏi cảm khái chất lượng cuộc sống của Leslie.
“Cậu ngồi một lát đi.” Leslie rót cho Chu Trù một cốc nước cam.
Chu Trù bưng nước cam đi tới bên ban công, Leslie cầm khăn lông ướt đi tới bên người cậu.
“Ế, sao vậy?” Chu Trù nghiêng người tới, Leslie nhẹ nhàng lau gò má cậu.
“Trên mặt cậu có dấu son môi.”
Chu Trù lúc này mới nhớ ra đó là chỗ Anna từng hôn lên.
Mí mắt Leslie rủ xuống, Chu Trù biết hắn vẫn luôn rất chuyên chú, chỉ là thần thái nghiêm túc giống như giờ phút này vẫn là rất hiếm thấy.
“Tôi xả nước cho cậu rồi, cậu có thể đi ngâm mình một chút.”
“Cảm ơn nhé!” Chu Trù vỗ lên bờ vai hắn.
Bồn tắm của Leslie không khoa trương như của Anson, điều này khiến Chu Trù trong lòng thư thái hơn rất nhiều. Đứng ở ngoài cửa phòng tắm, Leslie nghe tiếng Chu Trù ngồi vào bồn, nước chảy ra xối lên nền sứ… cho đến khi hết thảy an tĩnh lại, Chu Trù chắc là dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi rồi, Leslie lúc này mới rời đi.
Trên ghế sô pha, trong túi áo khoác của Chu Trù di động cứ sáng mãi hiển thị có tin nhắn đến. Leslie ngồi xuống bên cạnh, lấy di động ra xem.
Trong đó là tin nhắn từ số lạ, cùng với bốn, năm cuộc gọi nhỡ.
Leslie khẽ hừ một tiếng, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Hơn hai mươi phút sau, Leslie đến trước phòng tắm gõ gõ cửa, “Chu Trù, dậy đi, nước sắp lạnh rồi.”
“Ừm…” Bên kia cánh cửa là tiếng rì rầm của Chu Trù, cậu lim dim mở mắt, nhìn rõ một lúc mới nhớ tới mình đang ở nhà Leslie. Tiện tay kéo khăn tắm trên giá qua quấn vào, Chu Trù đi ra, “Ê, Leslie, có đồ ngủ sạch để thay không?”
“Ở phòng cho khách tầng hai.” Thanh âm của Leslie vọng ra từ trong phòng bếp.
Chu Trù mở cửa phòng khách tầng hai, mọi thứ trong này gọn gàng vừa vặn, là phong cách của Leslie. Trên giường đặt một bộ áo ngủ, ngay cả quần lót cũng chuẩn bị đủ. Chu Trù cười cười, đây đúng thật là đãi ngộ cho khách quý à nha.
Khi cậu đi xuống tầng dưới, phát hiện trên bàn ăn đã bày một phần mỳ Ý sốt thịt băm, mùi thơm ngào ngạt nhưng cũng không gây ngấy. Leslie đang bưng salad rau đi tới, đặt lên bàn.
“Ăn đi, món nướng không phải là còn chưa ăn xong sao. Đói bụng không ngủ ngon đâu.”
“Anh còn biết tôi đói bụng nữa!” Chu Trù ngồi vào bên bàn, cầm dĩa lên chỉ cảm thấy hứng ăn tăng vọt.
Tài nấu nướng của Leslie của cũng là bậc thầy rồi, mỳ Ý luộc vừa đủ lửa, ngay cả sốt thịt băm cũng điều chế được độ chua cùng vị mặn bổ trợ lẫn nhau.
“Ăn một chút salad đi.” Leslie đẩy đĩa salad về phía Chu Trù.
“Ừ… ừ…” Chu Trù không thích ăn salad trộn sống, cảm giác cứ như là đang nhai cỏ vậy.
“Ăn một chút.” Thanh âm của Leslie hơi trầm xuống.
Chu Trù mím mím môi, xiên một ít lên nhét vào miệng. Sau khi nhai hai cái, cậu còn chưa kịp lộ ra thần sắc đau khổ, liền bị cảm giác tươi non của xà lách làm cho mê mẩn.
“Nè, trong món salad này cho cái gì thế?” Chu Trù hỏi.
Leslie rút tờ báo chiều hôm ấy, “Xà lách, dưa chuột non, bơ lạc cùng với mayonnaise và nước cốt chanh.”
“Chỉ những thứ này?” Chu Trù lại ăn đôi ba miếng nữa.
“Xà lách là dùng lá non trong cùng, bơ lạc cùng mayonnaise là tự tôi điều chế, không có chất bảo quản.”
“Mùi thật không tệ a! Leslie, anh nếu là phụ nữ tôi nhất định cưới anh.” Chu Trù cất lời cảm thán vì món ngon.
Leslie gấp tờ báo lại, đem hộp giấy ăn đẩy tới trước mặt Chu Trù, “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Mà trong căn hộ của Chu Trù Anson vẫn nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trong phòng khách, Richard ngồi ở một bên rót cà phê mới được xay cho anh.
“Richard, anh nói cậu ấy sẽ đi đâu? Trong phòng làm việc của cậu ấy không có ai, tôi gọi điện thoại cho Leila cậu ấy cũng không ở cùng cô ta.” Anson nhướn mày, kim chỉ giờ vừa đúng chạy qua một giờ sáng.
“Có lẽ cậu ấy đột xuất có nhiệm vụ gì đó.”
“Tôi chính là nhiệm vụ của cậu ấy.”
“Có lẽ cậu ấy bây giờ đang ở trong phòng khách sạn nào đó ngủ.”
“Tôi điều tra tất cả khách sạn, không có ghi chép đăng ký của cậu ấy.”
“Nếu như là nhà nghỉ, thì không cần đăng ký bằng thẻ căn cước.”