Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 45


Đọc truyện Đôi Bờ Vực Thẳm – Chương 45

Đôi nam nữ kia trong cơn tuyệt vọng ôm đầu chung một chỗ, mà hết lần này tới lần khác những chiếc xe đâm tới lại đánh tay lái vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông lướt qua bên sườn bọn họ.

Đây chính là Anson, không ngừng khiến bọn họ rơi vào cảnh tuyệt vọng, rồi lại ngay trong nháy mắt cho bọn họ hi vọng nhỏ nhoi. Thật ra thì bọn họ sâu trong nội tâm biết kết quả phải đối mặt chỉ có một, trước khi kết quả đó đến chính là dày vò vô tận.

Chu Trù đi vào trong sân, Richard theo qua đó muốn ngăn cản cậu, ngay tại một cái chớp mắt đó Chu Trù một cú quật qua vai đem hắn quẳng xuống đất.

Xương cốt Richard bị ngã đến rời rạc cả ra, lúc bò dậy nhìn về phía Anson. Anson lắc lắc đầu với hắn ý bảo không cần ngăn trở Chu Trù.

Bởi vì Chu Trù đến, kia ba chiếc xe con màu đen đều tức khắc dừng lại.

Chu Trù đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ, dùng sức gõ gõ cửa sổ xe, đôi nam nữ ôm nhau không có chút phản ứng nào, sợ hãi đã tước đoạt tất cả giác quan của họ.

Chu Trù dùng sức đạp cửa xe một cái, người đàn ông trong xe mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Mở cửa.”

Người đàn ông nhìn thấy Chu Trù liền dại ra đó, hắn biết mình sẽ có hôm nay nguyên nhân chính là đêm đó đụng thương Chu Trù.

“Anh… anh…”

“Không muốn chết thì nhường tay lái cho tôi.” Thanh âm của Chu Trù lạnh như băng, đuôi mày cậu còn lưu lại vết sẹo khi bị đâm.

“Nếu như… bọn tôi ra khỏi chiếc xe này, bọn họ sẽ trực tiếp nghiền chết bọn tôi.” Người đàn ông nuốt nước miếng.

“Anh ra chỗ ngồi phía sau.” Chu Trù hất hất cằm, liếc về ba chiếc xe kia, “Đừng có lãng phí thời gian.”

Người đàn ông như được đại xá, bò đến chỗ ngồi phía sau. Chu Trù mở cửa xe, tiếng động cơ vang lên, xe thể thao màu đỏ lùi lại một chút, vô lăng xoay một cái liền lao đi.

Một cách rất bài bản, Chu Trù lái xe rất có kỹ xảo mà đụng vào đèn xe của chiếc xe đối diện kia, đâm cho nó xoay ngang ra, chắn phía trước hai chiếc xe đằng sau, còn chiếc xe thể thao màu đỏ lại nghênh ngang mà đi.

Richard đứng ở bên sân chỉ cảm thấy tình thế kinh hiểm, làm một dấu tay với Anson đang ngồi ở ghế khán giả.

Anson lại chỉ mỉm cười một cái.

Ba chiếc xe rất nhanh bắt kịp Chu Trù, không ngừng mang tính dò xét mà đụng vào đuôi xe cậu. Ca-mô của chiếc xe thể thao màu đỏ đích thật ra đã lỏng ra rồi, Chu Trù quẹo gấp một cú, làm nắp xe văng ra ngoài, văng trúng lốp trước của một chiếc xe trong đó.

Hai chiếc còn lại như cũ theo sát phía sau, chúng vì nhằm kìm kẹp Chu Trù mà tăng tốc chạy ở hai bên sườn xe cậu.

“A… a…” Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Chu Trù, đưa tay nắm lấy tay vịn trên nóc xe, cảm thụ cú húc khi có khi không của chiếc xe màu đen ở một bên, chỉ cảm thấy nơm nớp lo sợ.


Người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau nhìn trái nhìn phải, “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”

“Câm miệng!” Chu Trù hét lớn một tiếng, người đàn ông ở ghế sau yên tĩnh lại.

Bất chợt, Chu Trù dừng xe lại, trong nháy mắt cấp tốc lùi xe về phía sau, hai chiếc xe màu đen thế không kịp dừng, thời điểm giáp công liền huých vào nhau.

Chu Trù thừa dịp đảo vô-lăng, dọc theo đường chạy xông về phía cổng ra của trường đua.

Đây là cơ hội tốt để cậu rời đi!

Anson trên khán đài ý cười càng đậm, chậm rãi đi xuống khán đài.

Khi xe lao ra cửa, rộng mở thông thoáng mà Chu Trù nghĩ đến cũng không xuất hiện, mà là một hàng xe con màu đen tầng tầng lớp lớp chắn ở cửa.

“Tại sao có thể như vậy…” Biểu tình mừng phát khóc của người phụ nữ ở một bên bị tuyệt vọng thay thế.

“Mẹ kiếp.” Chu Trù nghiến răng nghiến lợi.

Lúc lâu sau, Richard mới cùng Anson đi tới bên cửa sổ xe của Chu Trù.

Cửa kính đã sớm bị vỡ nát, Anson duỗi tay vào cửa sổ mở cửa xe ra, làm một tư thế “mời” với Chu Trù.

“Nếu như tôi không xuống xe thì sao? Anh có phải cũng muốn giết tôi hay không?”

Chu Trù lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía trước.

Anson lắc lắc đầu, “Ngốc ạ, chuyện như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không xảy ra đâu.”

Chu Trù vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.

“Được rồi được rồi!” Anson một bộ “hết cách với em”, “Nếu em không muốn bọn họ chết đến vậy, yên tâm —— tôi sẽ để bọn họ sống rời khỏi đây. Tôi thấy lúc em lái chiếc xe này đúng là đẹp trai ngây người, còn lợi hại hơn diễn viên dùng kỹ xảo điện ảnh, cho nên tôi quyết định chỉ cần bọn họ để lại chiếc xe này làm bồi thường, tôi cũng không tính toán chi ly chuyện họ đâm em nữa.”

Chu Trù cất một tiếng cười giễu, một khắc khi bước ra dùng sức đóng cửa xe kia, cửa xe lắc lư hai cái liền rớt xuống.

“Bây giờ chiếc xe này càng có hiệu ứng nghệ thuật hành động hơn.” Anson sờ sờ cằm, trong mắt là vạn phần thưởng thức.

Đôi nam nữ kia nơm nớp lo sợ mà đi ra.


Richard tỏ ý bọn họ có thể rời đi, đây đối với bọn họ mà nói như được đại xá, từ trước quỷ môn quan nhặt mạng mình về.

Chu Trù cùng Anson nhìn thẳng vào nhau, một biển xe đông nghịt cơ hồ muốn bao phủ lấy bóng dáng Chu Trù.

“Tôi đã sớm nên nghĩ đến chỉ có cuộc đua lớn như vậy mới phù hợp với tính cách xa xỉ nhất quán của anh.”

“Cuộc đua lớn như vậy, chẳng qua là không muốn cho em cơ hội đi khỏi bên người tôi mà thôi.” Anson móc ra một điếu xì gà, Richard rất nể mặt mà châm lửa cho anh, Anson phả ra một hơi, vòng khói lượn lờ bay lên, tựa hồ muốn đem Chu Trù khóa chặt trong một vòng lại một vòng tuần hoàn đó.

“Show diễn đã kết thúc rồi, ngài Lorenzo còn trò chơi gì khiến người ta tinh thần căng thẳng sao?”

“Có muốn cùng đi nghe ca kịch với tôi không?” (anh hiểu ca kịch??!)

“Xin lỗi, cái loại nghệ thuật tao nhã đó, ngài nên tìm một cô bạn gái xinh đẹp, đem cô ta hóa trang cho giống một con chim hoàng yến lộng lấy mà tham dự thì thích hợp hơn. Mà tôi, chỉ biết mặc jacket ngả lên ghế dựa ngủ khò khò thôi.”

Nói xong, Chu Trù liền luồn lách trong những khe hở của biển xe kia rời đi, Anson cùng Richard đi theo sau lưng cậu.

Chu Trù hai tay đút trong túi, tự do tùy ý, mặc dù không ai thưởng thức cũng có thể đặc sắc riêng mình.

“Cậu ấy một chút cũng không hiểu tôi tại sao muốn làm như vậy.”

“Ngài làm cái gì?” Richard hỏi.

“Tôi nói là hai kẻ đụng thương cậu ấy kìa.”

“Ồ, ngài hẳn là báo thù cho Chu Trù.” Richard dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Cũng xả giận vì chính ngài.”

“Vì bản thân tôi? Richard, anh thế nào cứ nói những lời không liên quan thế?”

“Bởi vì Chu Trù xảy ra tai nạn xe cộ, ngài ăn ngủ không yên. Đối với ngài mà nói, cho dù có người dùng bom nguyên tử tới oanh tạc ngài, ngài cũng có thể ôm chăn ngủ thẳng đến ngày tận thế. Thế nhưng vụ tai nạn của Chu Trù khiến ngài bất an.”

“Tôi bất an cái gì?” Giọng Anson đè thấp.

Richard giống như căn bản không nhận ra được tâm tình của Anson, tiếp tục đi sâu vào phân tích, nói rõ, “Ngài lo lắng lại một lần nữa mất đi cậu ấy.”

Ngay lúc đó, một đám thanh niên cưỡi xe gắn máy xông thẳng tới. Tiếng động cơ muốn chấn vỡ màng nhĩ, mấy chiếc xe gắn máy nhanh như tia chớp, từ bên người Chu Trù nghênh ngang lướt qua, cơ hồ cọ sượt qua cánh tay của cậu, Chu Trù phản ứng cực nhanh, nghiêng người sang một bên, chiếc xe gắn máy kia nghiền quá cái bóng của Chu Trù rời đi.


Bụi thoáng bay.

Một giây kế tiếp Chu Trù liền bị hung hăng kéo lại.

Khí lực của Anson rất lớn, thô lỗ đến độ khiến Chu Trù lảo đảo một cái.

“Anh làm gì thế!” Giọng Chu Trù giương cao.

Richard bước nhanh theo tới, mà sự thất thần trong giây lát ấy của Anson cũng khiến cho chính anh bội phần kinh ngạc.

“Ngài xem đó.” Richard một bộ quả nhiên như tôi đoán.

Anson không nói thêm gì nữa, liền đẩy ra Richard, đi tuốt ở đằng trước.

Chu Trù hỏi, “Anh ta lại làm sao?”

“Ngài ấy chẳng qua là quen người khác không biết ý nghĩ của mình. Đột nhiên bị phơi bày, trong lòng ngài ấy không thoải mái thôi.” Richard có mấy phần ý vị hả hê.

Gian phòng của Chu Trù được đổi lên lầu hai. Cậu có thể hưởng thụ ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sát sàn, trừ Anson thỉnh thoảng quấy rầy. Anh chính là không nhìn nổi trong thế giới của Chu Trù trong chốc lát không có sự hiện hữu của anh.

Lúc ngủ trưa, Chu Trù cả người co rúc ở một bên giường, chăn cả giường cũng bị cậu cuốn đi, lưu lại hơn phân nửa chỗ trống ở một bên.

Anson sẽ lẳng lặng nằm bên cạnh Chu Trù. Chu Trù là một người nhạy bén đối với hết thảy động tĩnh, cậu có thể dễ dàng tha thứ Anson ở nơi cách mình gần nhất, nhưng một khi Anson cố gắng làm ra bất kỳ hành động thân mật gì, cậu sẽ không chút lưu tình một quyền vung qua, hoặc là đạp Anson xuống.

Khi ngón tay mang tính dò xét của Anson đi tới trước mặt Chu Trù, hơi gạt tóc trên trán cậu ra, Chu Trù đưa tay vung lên, thiếu chút nữa tát lên mặt Anson.

“Anh ngay cả yên ổn ngủ trưa cũng không chịu cho tôi sao?” Trong mắt Chu Trù hiện lên tia sáng rét lạnh.

“Đừng như vậy, tôi chỉ là muốn thấy rõ em mà thôi.” Anson hai tay đặt ở trước mặt, một bộ “là em quá độ phòng vệ”.

“Lúc nào anh mới có thể kết thúc trò chơi không có chút ý nghĩa này đây? Tôi không thuộc về anh, cũng không muốn thuộc về anh. Tôi thậm chí không hiểu tất cả những điều anh làm với tôi!”

Sống an nhàn sung sướng mấy ngày nay, cũng không hề mài mòn được cạnh sắc của Chu Trù, cậu thậm chí càng thêm dễ dàng nổi cáu.

“Mỳ Ý trưa nay em chỉ ăn có một chút, không hợp khẩu vị sao? Đó là lúa mỳ tinh chế nghiền ra, độ lửa khi luộc cũng vừa vặn, ngay cả độ sánh của nước sốt cũng rất được.” Anson ngồi dưới đất, nghiêng người dựa vào mép giường chống đầu thưởng thức ánh mắt Chu Trù.

“Anh chừng nào thì mới có thể hiểu được, thứ chi phối vị giác không phải là nguyên liệu mà là tâm tình. Nhìn anh tôi không thể nào có khẩu vị tốt được.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, mỗi lần nhìn em khẩu vị của tôi đều rất tốt.” Anson nhếch cánh môi, nếp nhăn nơi khóe mắt tràn đầy hương vị thành thục, “Nói cho em biết một tin có thể khiến em có chút muốn ăn. Cole Sean hẹn tôi lên núi tuyết Thụy Sĩ trượt tuyết.”

“Hử?” Tin tức này tới có hơi đột ngột.

“Em ở nơi này cũng buồn chán lâu rồi, cùng đi chứ. Áng chừng người của Interpol biết em rời khỏi biên cảnh nước Mỹ cũng sẽ phái người theo dõi.”

“Nhìn biểu lộ của anh giống y như cảm thấy bị Interpol theo dõi là một chuyện tốt?”


“Con cáo già Cole Sean kia nhất định là hi vọng liên thủ với nhà Lorenzo chế tạo một ít thăng giáng trong giao dịch cổ phiếu, từ đó trục lợi tiền bạc. Thế nhưng lão tuyệt đối sẽ không cho nhà Lorenzo lợi ích đáng được hưởng đâu. Nhân tiện nói một câu, Cole Sean có thể lăn lộn đến tình cảnh hôm nay, lão cũng có một đặc điểm tương tự với Bọ Cạp Đỏ, đó chính là ‘ngoan độc’. Ngộ nhỡ tôi lần này nói toạc ra với lão, rằng có cảnh sát quốc tế đi theo chúng ta, có thể xác định chúng ta an toàn, không phải sao?”

Nếu như Chu Trù đi theo Anson, nói không chừng trong tổ chức sẽ phái tổ của Leslie đi tiến hành nghe lén, chỉ sợ Cole Sean cũng không lường trước được địa điểm thương nghị mình đặt ở một nơi cách xa quần chúng và phố xá lại vẫn sẽ bị Interpol để mắt tới.

“Anh muốn lợi dụng Interpol thay anh diệt trừ Cole Sean?” Chu Trù lạnh giọng hỏi.

“Tôi cảm thấy em nên đổi một cách nói khác —— là tôi vô cùng độ lượng nguyện ý hợp tác với Interpol. Tài sản phi pháp của người này đủ để mua lại một quốc gia, tôi cũng chỉ là hi vọng Interpol có thể nắm thật chắc cơ hội vét một khoản từ trên người lão, để cho cái này lão già kia cũng hưởng thụ trải nghiệm một lần chịu thiệt.” Nụ cười của Anson lịch lãm mà nho nhã, ở chốn thương trường sóng gió biến động và trong những giao dịch phi pháp này, người này có thể cười đến hôm nay, nụ cười của anh ta tự nhiên không đơn giản.

“Anh không sợ tôi đi với anh, sẽ dẫn tới sự hiểu lầm của Cole Sean ư?”

“Tôi đoán chừng lão sẽ mang theo một mỹ nhân tuổi trẻ hơn lão nửa thế kỷ làm bạn, như vậy tôi và em chung một chỗ ít nhất không khoa trương như lão đâu.”

Lúc này, Richard gõ cửa phòng.

“Thưa ngài, đồ trượt tuyết cùng dụng cụ lên núi ngài đặt mua đều đã đến.”

Chu Trù không khỏi buồn cười, “Thì ra là anh đã sớm lên kế hoạch ổn thỏa rồi.”

“Hi vọng ở nơi trời băng đất tuyết của Thụy Sĩ, em có thể chơi tận hứng.”

Sáng sớm hôm sau, Chu Trù cùng Anson từ sân bay quốc tế cất cánh bay tới Thụy Sĩ.

“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Lúc máy bay cất cánh, Anson hỏi Chu Trù đã đeo chụp mắt ngồi ở một bên.

“Tôi cảm thấy rất không thoải mái, thanh âm đinh tai nhức óc, đầu tôi tựa như muốn nứt ra vậy. Ngài Lorenzo, có thể bảo máy bay dừng lại bay trở về New York không?” Chu Trù giả giọng sợ hãi.

Anson cười, “Trên máy bay tôi cho em đặc quyền đeo chụp mắt. Có một điểm em có thể yên tâm, chính là trên chiếc trên máy bay này không có cài bom.”

Đây là chuyên cơ của nhà Lorenzo, trên máy bay ngoại trừ Chu Trù, Anson cùng Richard, còn lại đều là vệ sĩ của nhà Lorenzo. Bọn họ khó có khi không mặc tây trang màu đen, mỗi người đều ăn mặc hưu nhàn, thật sự còn có người đang lật xem hướng dẫn du lịch Thụy Sĩ nữa, bọn họ giống như là một đám đội viên leo núi vậy.

Khi máy bay đáp xuống đất cửa khoang mở ra, một cỗ hàn ý thẳng mặt mà tới. Anson đem áo khoác thật dày choàng lên người Chu Trù, lúc này là mùa đông ở Thụy Sĩ.

“Thời tiết như vậy các anh còn có hứng trí đi trượt tuyết với cả leo núi, người có tiền quả nhiên khác biệt.” Chu Trù túm chặt cổ áo, không nghĩ tới Anson đột nhiên dừng bước lại ung dung nhìn cậu.

“Tôi nhớ em từng ở Thụy Sĩ tu dưỡng một đoạn thời gian, chưa từng đi leo núi hay là trượt tuyết sao? Hay là bận trở thành ‘Dean Dương’?”

Chu Trù thờ ơ lướt qua bên người Anson, mặc dù thời tiết giá lạnh, thế nhưng không nổi gió. Ánh nắng xuyên thấu qua mây mù, từ trên bầu trời xanh thẳm rọi xuống, khiến mảnh đất lạnh lẽo này thêm mấy phần ấm áp.

Đoàn người đi tới dưới chân ngọn núi Jungfrau nổi tiếng của Thụy Sĩ, nơi này có một khu biệt thự, cái gọi là khu nghỉ dưỡng của người giàu.

(Jungfrau (nghĩa: thiếu nữ): ở phía nam Thụy Sĩ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.