Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 43


Đọc truyện Đôi Bờ Vực Thẳm – Chương 43

“Đây là chuyện cười, Chu Trù. Mỗi một người sống, đều là kẻ xấu. Tôi dõi theo em, cũng không phải là bởi vì em có bao nhiêu sạch sẽ và tôi hướng tới vầng sáng cỡ nào. Đó là tình tiết chỉ trong tiểu thuyết hạng ba mới có. Tôi không cần cứu chuộc. Tôi cũng không tôn thờ Thượng Đế.”

“Anh chỉ tin tưởng chính mình, trừ điều đó ra, anh còn cần cái gì?”

“Em.” Anson ngước đầu nhìn trần nhà.

“Nếu như anh tính cứ mãi nhốt tôi ở nơi này, một ngày nào đó tôi sẽ nổi điên. Tôi sẽ giết anh.”

“Để tôi xem một chút trong phòng này có cái gì có thể được em dùng để làm vũ khí nào.” Anson vô cùng nghiêm túc nhìn khắp bốn phía, “Ừm, đèn bàn. Tôi xác định lấy sức mạnh của em cầm cái đèn bàn kia đập lên mặt tôi, nhất định ngay cả Richard cũng nhận không ra tôi nữa. Còn có khăn trải giường, em có thể dùng khăn trải giường siết chết tôi, có thể dùng gối đầu làm ngạt chết tôi… À, còn cả bình hoa kia nữa, sau khi rơi vỡ, mảnh vỡ cũng sẽ sắc bén vô cùng, dùng để cắt đứt cổ họng tôi cũng rất thích hợp… Cơ mà tôi phải nói cho em một tiếng, nó là danh tác của chủ nghĩa hậu hiện đại, giá trị hơn một triệu đô, mà người tạo ra nó mới chết tháng trước, cho nên nó tăng giá rồi…”

Chu Trù hít một hơi thật sâu, ngả người kéo chăn, bày tỏ không đếm xỉa tiếng léo nha léo nhéo của Anson.

“Em buồn ngủ rồi à? Vậy thì ngủ đi.”

Anson cũng nằm xuống theo, cánh tay vừa muốn choàng qua Chu Trù liền bị cậu hất ra.

Buổi tối mấy ngày này, Anson đều ngủ bên người cậu. Chu Trù thậm chí không biết trong đầu người này rốt cuộc chứa cái gì nữa.

Chu Trù vẫn cứ dưỡng bệnh, trên căn bản chính là ở lại trong gian phòng này. Lối ra duy nhất của gian phòng chính là cánh cửa kia, phòng khách bên ngoài luôn có vệ sĩ canh gác. Chu Trù biết mình căn bản không thể chạy đi. Cậu thậm chí từng nghĩ tới bắt giữ Anson, thế nhưng cho dù Anson nằm ngay bên cạnh cậu, Chu Trù thật đáng buồn phát hiện mình thậm chí ngay cả một món vũ khí có thể dùng cũng đều không có.

Mấy ngày trước có nhân viên y tế tới tháo băng trên đầu cho Chu Trù. Cậu mọc dài ra hai, ba phân tóc, thoạt nhìn cứ nhung nhung, Anson rất thích loại xúc cảm này, cứ dùng bàn tay xoa tới xoa lui trên đỉnh đầu Chu Trù mãi, rất có một loại cảm giác đang trêu đùa thú cưng. Chu Trù thậm chí còn phát hỏa, thiếu chút nữa dùng dao cạo râu đem mình cạo thành đầu trọc.

Buổi tối, Anson nằm ở bên cạnh Chu Trù. Vì để cách xa anh, Chu Trù chỉ đành cuộn mình ở một mé giường, cũng may cậu ngủ rất an ổn sẽ không lăn qua lộn lại, nếu không đã không biết lật xuống dưới giường bao nhiêu lần rồi.

Mà Anson luôn vào sau khi cậu ngủ say thì áp tới, cánh tay choàng qua thân thể cậu. Có lúc Chu Trù biết cái tên kia hôn gáy mình, Chu Trù sẽ không chút do dự xoay người một quyền đánh tới. Có lẽ là bởi vì thần kinh phản ứng của mình không nhanh bằng lúc trước, cậu chỉ cần vừa nhấc cổ tay lên liền bị Anson một phen nắm lấy, căn bản không có cơ hội đánh được đối phương.

Vì thế, Chu Trù cảm thấy vô cùng bực bội.

Một buổi tối, Chu Trù hất cánh tay quấn lấy mình của Anson ra, lật người qua hung hăng trừng anh.

Ở trong căn phòng không có ánh sáng này, đôi mắt của Anson sáng rực ngoài ý muốn, tựa như nước suối chảy qua khe nứt thời gian, lặng yên không một tiếng động chảy qua khóe mắt đuôi mày của Chu Trù.

“Có phải ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối không ngủ được hay không?” Thanh âm của anh có thể dùng dịu dàng để hình dung.


Bất đồng với cái loại dịu dàng cố ý của Bọ Cạp Đỏ, lời nói của Anson giống như là muốn đem Chu Trù cẩn thận bao bọc lại.

“Nếu như anh không nằm ở đây, tôi sẽ ngủ ngon hơn rất nhiều!”

“Nhưng ít ra chứng minh được cũng không phải là em mỗi lần ở chung với tôi đều sẽ gặp phải nguy hiểm.”

“Anh lén đưa tôi từ trong phòng chăm sóc đặc biệt ra, chẳng lẽ còn không tính là nguy hiểm sao?” Chu Trù nghiến răng nghiến lợi, cậu bây giờ cũng không biết phân bộ New York ầm ĩ thành bộ dạng gì rồi. Chu Trù chỉ có thể bằng vào một ngày ba bữa để phán đoán mình đã ở đây bao nhiêu ngày.

“Quả thực, tôi không nên nhốt em như vậy. Em cần hấp thụ ánh nắng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vitamin B trong cơ thể.” Anson cũng không nhanh không chậm.

“Tôi không phải là thú cưng của anh, Anson Lorenzo.”

“Tôi biết. Đầu em thoạt nhìn khỏe lại tương đối rồi. Thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, có muốn đi ra ngoài phơi nắng một chút không?”

“Tôi xác định chỉ cần tôi xuất hiện ở nơi có thể được mặt trời chiếu đến, tổ chức của tôi đều có thể tìm được tôi. Cho nên anh sẽ không thả tôi ra ngoài.”

Leslie lúc này nhất định đang giám thị Anson.

“Nếu như em hôn tôi một cái, tôi ngày mai thật sự sẽ để em ra ngoài phơi nắng một chút.”

Tin anh, đầu óc tôi liền hỏng thật sự.

Chu Trù xoay người.

Thay vì tin tưởng Anson, cậu thà tự mình nghĩ biện pháp rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Nhưng trọng yếu nhất chính là cậu phải có cơ hội rời khỏi gian phòng này đã.

“Tin tưởng là điều khó khăn nhất trên đời này. Em cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng mỗi một câu tôi nói với em.”

“Bởi vì tôi gánh không nổi hậu quả của việc tin tưởng anh.”


Thế nhưng Chu Trù trăm triệu lần không ngờ tới chính là, ngày hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, Anson lại thật sự mang Chu Trù ra ban công lộ thiên của biệt thự phơi nắng.

Ánh nắng buổi sớm cũng không gắt, mà trên ban công cũng trồng một ít cây cỏ hoa lá, Chu Trù mặc dù không gọi được tên của chúng, nhưng lại biết những cây này đến từ rừng mưa nhiệt đới. Thỉnh thoảng có mấy con chim đậu trên ngọn cây, hót ríu ra ríu rít. Giữa ban công là bàn trà kiểu Âu, mơ hồ có thể ngửi thấy được hương thơm của cà phê thượng đẳng cùng mùi thơm của đồ ăn dung hợp với nhau bị khóa ở trong khoảnh ban công này.

Chu Trù nhắm mắt lại, cậu đã rất lâu chưa được hít thở không khí trong lành như vậy rồi.

“Đoán xem, bắt đầu từ khi em ngồi ở chỗ này, tổ chức của em phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể chạy tới cứu em?” Anson trong tay cầm một tờ báo, bắt chéo chân, tư thái thích ý.

“Anh tự tin như vậy, vậy hẳn là sẽ không có ai đến. Tôi rất hiếu kỳ, anh cùng phân bộ New York bàn điều kiện gì?”

“Người phụ trách phân bộ New York của bọn em là Owen Lister. Hiện tại trọng điểm của bọn em đặt ở thế lực sau màn của Massive, so với bọn họ tôi đã coi như là tương đối an phận thủ thường rồi. Cho nên tôi bảo với sếp của em, chỉ cần để em ở lại bên cạnh tôi tĩnh dưỡng, tôi sẽ toàn lực phối hợp bọn họ tìm ra ba đại cổ đông của Massive.”

“Toàn lực phối hợp cảnh sát quốc tế? Anson Lorenzo, anh sa đọa rồi.” Chu Trù cười giễu một tiếng, “Nói một chút coi, ngoại trừ Bọ Cạp Đỏ, hai đại cổ đông khác là ai?”

“Em biết người cuối cùng có khả năng trúng cử làm thị trưởng New York nhiệm kỳ tiếp theo là ai không?”

“Pingry Wayne. Tiếng hô rất cao, tôi cũng thường xem báo.”

“Tại sao tiếng hô của hắn cao như vậy?” Anson ý vị sâu xa hỏi.

“Bởi vì hắn dồn lực vào cải thiện vấn đề việc làm, đả kích tội phạm kinh tế, với cả hắn dáng dấp cũng không tồi, cử tri nữ có thể khá là thích hắn.” Chu Trù dừng một chút, “Cơ mà nếu anh hỏi, như vậy câu trả lời khẳng định không phải là cái này.”

“Cũng bởi vì hắn là con riêng của Cole Sean.”

“Cole Sean… cái ngân hàng lớn kia hả?” Chu Trù ngẩn người. Cole Sean được xưng ngón tay vàng của giới tài chính, của cải gia tộc khó có thể đong đếm được.

“Thu nhập phi pháp của hắn nhất định không ít. Thế nhưng thông qua Massive lại có thể rửa trắng. Ban đầu tôi cũng không hề đem Massive cùng Cole Sean liên hệ với nhau. Sau đó tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, đó chính là Massive có hơn một nửa khoản vay kếch xù đều là vay từ ngân hàng của Cole Sean ra. Sau khi tiền bạc lưu chuyển một vòng, những thứ đoạt được phi pháp liền được rửa trắng rồi trở lại ngân hàng dưới trướng nhà Sean.”

“Cho nên bất kể nghĩ thế nào, mối quan hệ của Cole Sean cùng Massive nhất định mật thiết, cho dù hắn không phải là một trong những cổ đông sau màn của Massive, cũng đáng thâm nhập điều tra. Chẳng qua nếu như là hắn, chỉ sợ phải để phòng tội phạm tài chính xuất thủ rồi. Mà anh nguyện ý toàn lực phối hợp cảnh sát quốc tế, suy cho cùng chẳng qua là không muốn Massive cùng anh đứng thế chân vạc thôi.” Chu Trù cảm thấy cả người lười biếng, có lẽ là quá lâu không cảm thụ ánh nắng, rõ ràng mới rời giường không bao lâu, bây giờ lại đã buồn ngủ rồi.

Anson lật trang báo, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên gương mặt Chu Trù.


“Chờ thân thể em tốt hơn, chúng ta tìm một nơi nghỉ phép đi.”

“Tùy anh.”

“Thật ra thì chúng ta không cần đem hết thảy hiện tại nghĩ phức tạp quá. Trước đây em cứ luôn sắm vai một người khác, không cảm thấy mệt sao?” Anson tùy ý một câu nói lại đụng trúng nỗi lòng của Chu Trù, “Em biết tôi không có ý muốn giết em. Nếu như vậy, không bằng hưởng thụ thật tốt tất cả những gì tôi trao cho em, dù sao em cũng sẽ chẳng mất miếng thịt nào, tôi cũng không cần em phải hoàn lại.” Anson gấp gọn tờ báo, đem điểm tâm đẩy tới trước mặt Chu Trù, “Không bằng buông xuống hết thảy, sống ở hiện tại.”

Chu Trù phì một tiếng bật cười, “Từ miệng của anh thảo luận ra lời có triết lý như vậy, đúng là ngoài dự liệu của tôi.”

“Tôi cũng từng đi Tây Tạng, từng lễ Phật. Mặc dù tôi không tin tôn giáo, nhưng những kinh văn mà các Lạt Ma giải thích lại vô cùng có ý cảnh.”

Chu Trù tiện tay cầm lên một miếng bánh quy, vị bơ thơm nồng lại không ngấy, ngay cả độ ngọt cũng vừa vặn. Cà phê nhập khẩu, không có cảm giác chát, trong sự đậm đà vô cùng dư vị. Chu Trù chợt phát giác mình đã rất lâu không ngồi suốt như vậy, cái gì cũng không suy nghĩ. Nếu mình đã bị tổ chức bán cho Anson, vậy không bằng tĩnh tâm lại coi như nghỉ phép.

Richard đi tới, “Thưa ngài, điện thoại của cô Eva.”

Anson buông tờ báo xuống rời khỏi ban công. Thanh âm của Eva trong điện thoại có chút lên cao.

“Đã hai tháng rồi, anh định đem Dean giấu đến lúc nào?”

“Thật khó có được cô quan tâm một cảnh sát quốc tế như vậy.”

“Nếu anh đã biết cậu ấy là một cảnh sát quốc tế, anh còn nhốt cậu ấy lại, rốt cuộc tại sao hả?”

“Bởi vì tôi muốn cậu ấy ở bên cạnh tôi. Eva, tôi biết Dean đối với cô có ý nghĩa phi phàm, nhiều năm như vậy cậu ấy là người duy nhất được cô coi là bạn mà.”

“Anson. Giữa tôi và anh, có lẽ không tính là bạn bè tuyệt đối, nhưng thời gian trong dĩ vãng cũng cơ hồ không trở thành kẻ địch. Hi vọng sau này chúng ta cũng có thể giữ vững quan hệ như vậy. Tôi muốn nhắc nhở anh một câu, Dean cậu ấy không phải là con chim hoàng yến nuôi trong ***g, cậu ấy luôn có khát vọng được bay lên, cho dù anh bẻ gãy cánh của cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn ở trong ***g của anh đâu.” Eva lạnh lùng nói xong liền cúp điện thoại.

Anson hít một hơi, khóe môi thoáng hiện một nét cười, “Đúng vậy, cho nên tôi mới đau đầu như thế chứ.”

Trở lại ban công, Chu Trù đang ngồi xổm dưới đất nhìn một khóm hoa nhỏ.

Anson ngồi lại ở chỗ xa xa, cà phê trong tách vẫn có hơi ấm.

Chu Trù giống như quên mất thời gian, cậu nhớ tới cực kỳ lâu trước kia, mình và Emily mới quen trong trường đại học, trong tay của cô ôm một bó hoa to như vậy, ở trong gió đong đưa suy nghĩ.

“Chu Trù, em đang nghĩ gì thế?” Anson thấy cậu đứng ở nơi đó gần mười phút.

Chu Trù đã hoàn hồn lại, trong giây phút đứng dậy thì một cơn choáng váng, ngã về phía sau. Anson buông chiếc tách xuống xông tới đỡ lấy Chu Trù.


Chiếc tách từ trên mép bàn rơi xuống, “choang” một tiếng vỡ tan.

“Em không sao chứ.” Anson đỡ Chu Trù dậy.

“Tôi chỉ là đột nhiên đứng lên bị váng đầu mà thôi. Tôi ở đây bao lâu rồi?”

“Một tháng rưỡi.”

“Tôi muốn bắn đĩa bay, hoặc là cưỡi ngựa.” Tầm mắt Chu Trù trực tiếp bỏ qua biểu tình của Anson, trở lại bên bàn.

“Những việc này em trong thời gian ngắn đều không thể làm. Cưỡi ngựa xóc nảy, còn cả bắn súng có lực xung kích nhất định với xương cổ.”

“Thật chẳng thú vị.” Chu Trù trở lại ghế ngồi nhìn bầu trời xuất thần.

Mà hình ảnh buồn chán kia của cậu cũng ngay lập tức truyền đến máy tính Leslie.

Một khắc kia khi nhìn thấy Chu Trù, Leslie gọi Leila tới.

“Đây là Chu Trù… bên cạnh cậu ấy là Anson! Quả nhiên là tên kia mang cậu ấy đi!” Leila cảm thấy kinh ngạc vô cùng, “Người của chúng ta cũng không cách nào giám thị biệt thự của anh ta ở khoảng cách gần, anh làm thế nào lấy được hình ảnh này?”

“Tôi chỉ là dựa vào hệ thống vệ tinh thôi, nguyên lý giống hệt Google. Quả nhiên như tôi dự liệu, Chu Trù ở trong tay Anson.” Leslie chỉnh trang chờ xuất phát, “Gọi đội của cô đến đi, chúng ta có thể xuất phát rồi!”

“Xuất phát đi đâu?” Thanh âm của Lister – người phụ trách phân bộ New York vang lên, toàn bộ tổ thông tin đều nhìn sang.

“Chúng tôi đã tìm được chỗ Chu Trù rồi. Giờ liền chạy qua đó.”

“Chu Trù vẫn đang trong nhiệm vụ.” Ánh mắt Lister quét qua tất cả mọi người, ý bảo bọn họ ngồi xuống, “Kế hoạch cậu ấy giữ thân phận Dean Dương tiếp tục giữ nguyên.”

“Cái gì ——” Thanh âm của Leila giương cao.

Leslie lại trong nháy mắt bình tĩnh lại, “Ông cùng Anson Lorenzo đã đạt thành hiệp nghị gì?”

Lister tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, bầu không khí trong phòng có chút áp lực, “Đợi đến khi Chu Trù hoàn toàn khang phục, Anson Lorenzo sẽ thả cậu ấy, tổ chức vẫn đang nghiên cứu để cho Chu Trù tiếp tục đóng vai Dean Dương, Dương Cẩm bên kia cũng không có vấn đề. Mà Anson sẽ giúp chúng ta thăm dò ba cỗ thế lực đằng sau Massive.”

“Cho nên ông liền đem Chu Trù bán đi?” Giọng Leslie nâng lên.

Lister vẫn luôn coi Leslie là nhân tài không thể thiếu, đặc biệt là phân tổ của Leslie dưới sự lãnh đạo của ông vô cùng có lực ngưng tụ, tốc độ tin tức tập trung về cao hơn trước ba đến bốn lần, hơn nữa bản thân Leslie chính là một người vô cùng nghiêm cẩn, hắn thường có thể nắm giữ được một ít tin tức người bình thường không chú ý nhưng là lại vô cùng mấu chốt. Trong mắt Lister, người có tài đều vô cùng cố chấp, mà trước mắt ông phải suy tính thuyết phục anh chàng Leslie cố chấp này ra sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.