Đọc truyện Đôi Bờ Vực Thẳm – Chương 28
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là mắc bệnh nghề nghiệp mà thôi. Vừa rồi khi cậu này đem xèng đưa qua đây, tôi thấy ngón tay cậu ấy thon dài xinh đẹp, nghĩ đến nhẫn nam kiểu mới năm nay của Dương Thị chúng tôi nếu như đeo trên tay cậu ấy hẳn sẽ đẹp lắm.”
“Ồ?” Ngón tay Bọ Cạp Đỏ vân vê lọn tóc của Marin, “Xem ra Dean là muốn thuyết phục tôi mua vài chiếc nhẫn cho em a.”
Chu Trù nho nhã lễ độ mà mỉm cười. Marin tuy rằng rúc trong lòng Bọ Cạp Đỏ, nhưng Chu Trù có thể phát hiện được bất an và sợ hãi trong đôi mắt cậu ta.
Ở bên người Bọ Cạp Đỏ chính là đang đi trên mũi đao.
Sau đôi ba ván, Chu Trù thắng được một chút, thế nhưng đem tất cả xèng thua gần hết rồi.
“Cái người thích sưu tầm kia là con cả của chủ tịch hãng vận tải biển KA.”
Hãng vận tải biển KA tài lực hùng hậu, mấy nghị viên trong thượng nghị viện đều là do bọn họ nâng đỡ lên, thích sưu tầm Porsche đối với người trẻ tuổi chưa đến ba mươi này mà nói, chẳng qua là chút lòng thành mà thôi.
Tuy rằng cũng chỉ là xèng của Bọ Cạp Đỏ lại về chỗ Bọ Cạp Đỏ, Chu Trù vẫn quyết định chơi đến cùng.
“Ngài Bọ Cạp Đỏ, xem ra vận may của tôi hôm nay thực sự chẳng ra sao, xèng ngài tặng tôi tôi cũng sắp thua sạch rồi. Hay là hôm khác chờ tôi vận may tốt lên, lại chơi tiếp thì thế nào?”
Bọ Cạp Đỏ phẩy phẩy điếu xì gà trong tay, “Không sao, cậu không phải vẫn còn một ít xèng sao, tôi lại tặng cho cậu một món cược nữa.”
Nói xong, Bọ Cạp Đỏ đem Marin trong lòng đẩy ra, “Nếu thực sự không được, cậu có thể đem Marin ra cược vào. Nếu cậu thắng, Marin liền thuộc về cậu. Cậu có thể để em ấy đeo thử nhẫn nam kiểu mới của Dương Thị các cậu chụp hình trưng bày gì cũng được. Khuôn mặt em ấy cũng không tồi đâu! Nếu như thua, tôi cũng có thể đem tay của Marin cắt xuống làm tiêu bản tặng cho cậu, cậu có thể dùng nó để trưng bày nhẫn.”
Một khắc đó, thân thể Marin run lên, sợ hãi được che đậy rất kín trong mắt nhất thời lan rộng ra.
Nếu như không hiểu con người của Bọ Cạp Đỏ, có lẽ sẽ bảo gã đang đùa giỡn. Thế nhưng Chu Trù biết, Bọ Cạp Đỏ cái người này trước giờ chưa từng đùa giỡn.
“Trò đùa này có chút kinh khủng a.” Chu Trù giả bộ rụt về phía sau.
Bọ Cạp Đỏ lắc lắc tay, “Tôi chỉ là muốn khuấy động không khí một chút, giữ cậu lại mà thôi, không nghĩ đến lại dọa đến cậu, đúng là có lỗi a. Nào nào nào! Chơi tiếp thôi”
Chu Trù thở phào một hơi, làm ra bộ dáng đã yên tâm.
Bọ Cạp Đỏ đẩy Marin ra, muốn cậu ta đến đứng bên cạnh Chu Trù.
Lòng bàn tay Chu Trù hơi đổ mồ hôi, mấy vòng trước cậu vẫn luôn không để tâm, thế nhưng lần này không giống như vậy. Nếu như mình không thắng, Marin chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này, Chu Trù vẫn nhớ bộ dáng ngồi trong sân trường vẽ phác họa của Marin, chuyên chú như thế, thanh âm bút vẽ trên giấy phác thảo sàn sạt vang lên, Chu Trù đến giờ còn nhớ rõ. Cậu không cách nào phỏng đoán những năm này Marin đã trải qua những gì, nhưng nếu cậu thua khiến Marin mất đi tính mệnh, Chu Trù biết mình sẽ khó bề sinh sống.
Vòng thứ nhất thêm xèng, Chu Trù thêm cũng không nhiều.
“Theo chứ?” Bọ Cạp Đỏ nâng mắt cười hỏi.
Bài trước mắt Chu Trù không tính là kém, “Theo đi.”
“Thế này mới thú vị.”
Sau đôi ba vòng, Porsche đã không theo nữa. Chu Trù nhìn bài của mình, không biết là đem xèng giữ đến ván sau hay là tiếp tục theo.
“Theo.” Trong lỗ tai truyền đến thanh âm của Leslie.
Chu Trù quyết định theo tiếp.
Bọ Cạp Đỏ đối diện bật cười, “Dean, chính là phải như vậy! Nếu như không mạo hiểm, cuộc chơi liền chẳng thú vị nữa rồi!”
Khi Chu Trù bắt được lá bài tiếp theo, cậu biết mình rất có khả năng ghép thành một bộ cùng chất, nếu như vận khí tốt hơn chút nữa, có lẽ là một bộ hồ lô.
( bài cùng chất: vd như 6-7-9-J-K bích, hồ lô: tam quý và 1 đôi)
Marin đứng ở bên cạnh cậu, không xa không gần. Thính lực nhạy bén của Chu Trù có thể cảm giác được sự khẩn trương và sợ hãi của cậu ta đang như bài sơn đảo hải mà đè lên mình.
Theo hay là không theo.
Chu Trù nhìn về phía Bọ Cạp Đỏ, gã đang đầy hứng trí mà gõ mặt bàn, rất hưởng thụ cuộc chơi này.
Tẩu Thuốc quyết định không theo nữa.
Bọ Cạp Đỏ nâng mắt lên nhìn Chu Trù, chờ đợi quyết định của cậu.
“Ôi, Dean, đây là ván cuối cùng rồi, có thể sảng khoái một chút không?”
“Được rồi.” Chu Trù quyết định theo tiếp.
Bọ Cạp Đỏ cười lên, “Rốt cuộc chỉ còn lại tôi và cậu.”
Chu Trù hơi mỉm cười, “Có lẽ lá bài tiếp theo tôi liền không cách nào theo tiếp được nữa.”
“Thế này đi,” Bọ Cạp Đỏ xoa xoa cằm, “Nếu cậu thắng, tiền cậu thắng được đều mang đi, không cần thiết trả cho tôi. Marin tôi cũng tặng kèm cho cậu. Nếu như cậu thua, thì ở Los Angeles cùng tôi một tuần, thế nào?”
“Hả?” Chu Trù một khắc đó ngớ người ra.
“Ha ha, Dean. Cậu yên tâm, tôi chỉ là hi vọng cậu cùng tôi ăn cơm, tham gia mấy cái tiệc tối, thuận tiện gia tăng hiểu biết giữa chúng ta mà thôi.” Thân thể Bọ Cạp Đỏ hơi ngả về trước, ánh mắt xâm nhập vào trong hai mắt Chu Trù, “Tôi đứng ở trên lầu, quét qua những nam nữ ăn vận hoa lệ trong sòng bạc, bọn họ mỗi người đều như heo mặc tây trang hoa phục vậy. Chỉ có cậu không giống thế.”
“Tôi…” Một bình nước lạnh từ trên đỉnh đầu Chu Trù dội xuống, cậu không hi vọng lấy loại phương thức này hấp dẫn sự chú ý của Bọ Cạp Đỏ.
“Bình tĩnh, Chu Trù. Hắn chỉ là hưởng thụ sự giãy giụa của cậu thôi.” Thanh âm của Leslie vang lên, đúng lúc giải cứu Chu Trù.
“Ồ? Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi.” Chu Trù nhón bài của mình, xem ra cơ hội ghép thành hồ lô rất lớn.
“Cậu không có hứng thú với ván bài, giống như người ngoài cuộc quan sát những con bạc ấy vậy. Cậu nhẹ nhàng lắc ly rượu, ở trong một mảnh huyên náo vẫn có thể an tĩnh thưởng thức hương thơm của rượu, tôi bị phong thái một khắc ấy của cậu mê hoặc. Cậu cứ như là một viên kim cương, ở trong đám cát kia cho dù khiêm tốn cũng khó mà che được vầng sáng.”
Chu Trù sững sờ ra đó, cậu không nghĩ đến Bọ Cạp Đỏ sẽ nói ra một loạt lời như vậy.
“Ca ngợi của ngài phi thường có ý thơ.”
“Vậy thì Dean, cậu tiếp nhận điều kiện này không?”
Cứ coi như điều Bọ Cạp Đỏ nói là thật, Chu Trù cùng lắm thì bồi gã một tuần. Dương Thị ở New York tốt xấu gì cũng coi là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, Bọ Cạp Đỏ có càn rỡ hơn nữa thì tin rằng cũng sẽ không thực sự làm gì cậu, hơn nữa một tuần này nói không chừng có thể thu được tin tức ngoài dự liệu.
“Được thôi. Cho dù tôi thua, tin rằng một tuần ở chung cùng ngài hẳn sẽ phi thường thú vị.”
Bọ Cạp Đỏ rất hài lòng với hồi đáp của Chu Trù, đem bài chia cho cậu.
Chu Trù lật bài lên nhìn, bất động thanh sắc mà thở ra ngụm khí nén trong ***g ngực, quả nhiên là hồ lô, vận khí của cậu thực sự rất tốt.
“Bỏ cuộc, hay là mở bài?” Bọ Cạp Đỏ hỏi.
Ngón tay Chu Trù lướt qua viền lá bài, Bọ Cạp Đỏ người này hỉ nộ không hiện lên mặt, quả thực đoán không ra bài của gã thế nào.
Thế nhưng đời người vốn chính là một canh bạc, chưa từng có người nào có thể đoán được đúng sai trước khi mở bài.
Chu Trù hạ quyết tâm mở bài. Mà thanh âm của Leslie càng làm kiên định quyết tâm của cậu, “Mở bài, cậu sẽ thắng.”
Cho dù là trong phòng khách quý thì vẫn được lắp đặt máy ghi hình, Leslie muốn xâm nhập vào hệ thống của sòng bạc Reid cũng không phải một việc khó khăn, anh ta hẳn đã đồng thời xem bài của cậu và Bọ Cạp Đỏ rồi.
“Mở bài.” Chu Trù mỉm cười hồi đáp, loại phong độ tự tin lại không chói mắt ấy khiến Tẩu Thuốc và Porsche phải ghé mắt.
Bọ Cạp Đỏ lật bài lại, là một bộ cùng chất.
Tẩu Thuốc và Porsche đều cười, xem ra bọn họ cho rằng Bọ Cạp Đỏ sẽ thắng.
Chu Trù thở ra một hơi, cười nói, “Rốt cuộc vận khí của tôi cũng tốt được một lúc.”
Hồ lô của cậu áp đảo bộ cùng chất của Bọ Cạp Đỏ.
“Ha ha ha! Cho nên cuộc chơi luôn cần tiến hành đến cuối cùng mới đặc sắc.” Bọ Cạp Đỏ vỗ tay, “Dean, cậu thắng rồi. Đống xèng này là của cậu, Marin cũng thuộc về cậu.”
“Cái này tôi không thể nhận được!” Chu Trù vội vã đứng dậy, “Xèng của tôi vốn chính là ngài Bọ Cạp Đỏ cho tôi mượn…”
“Đồ mà Bọ Cạp Đỏ tôi tặng đi, trước giờ không thích người khác trả lại.” Bọ Cạp Đỏ đi đến bên người Chu Trù, cố ý vỗ vỗ bả vai cậu, “Cần tôi đưa cậu về không?”
“A… Không cần, tôi có xe.”
“Có thể nói cho tôi số phòng khách sạn của cậu không?” Bọ Cạp Đỏ tận lực một bộ quý ông ngữ khí thân thiện, thế nhưng Chu Trù biết đó không khác gì mệnh lệnh.
“Khách sạn Prince, phòng 2425.”
“Vậy hẹn gặp lại.” Bọ Cạp Đỏ mỉm cười rời đi, Tẩu Thuốc và Porsche theo sau gã.
Trong phòng khách quý bèn chỉ còn lại Chu Trù và Marin, bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Vậy, tôi tính toán trở về, có cần tôi chở cậu một chuyến hay không?”
Marin nhìn Chu Trù, ánh dương và hi vọng thuở niên thiếu trong ánh mắt đã bị hiện thực xóa mờ gần như không còn, “Cậu không muốn tôi, đúng không?”
“Cậu có thể về nhà rồi. Hay là nói Bọ Cạp Đỏ…”
“Nếu như tôi không thể ở bên người cậu, vậy chứng tỏ cậu không thích món quà Bọ Cạp Đỏ tặng… Hắn sẽ giết tôi…” Thanh âm của Marin phát run, “Gì cũng được… Hãy để tôi ở bên người cậu… Tôi cái gì cũng có thể làm cho cậu…”
“Tôi… cũng không có cái sở thích như Bọ Cạp Đỏ… Ý tôi là nói tôi cũng không thích…”
“Không thích con trai đúng không? Không sao, tôi sẽ không phiền đến cậu, tôi sẽ giống như không khí…”
“Cậu biết thiết kế không?” Chu Trù cắt đứt lời cầu xin của cậu ta.
“…”
“Được rồi, đổi cách nói đơn giản, cậu có thích nghệ thuật hay không? Ví như thiết kế trang sức hoặc là tri thức về phương diện độ thuần khiết và cắt gọt kim cương?”
“… Tôi thích thiết kế, tôi là sinh viên tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật.”
“Tốt lắm, tôi không cần bên người có người không biết tạo ra giá trị lao động. Cậu trước tiên làm trợ lý của tôi, để tôi xem xem cậu có năng lực hay không, nếu không có, tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa.” Chu Trù một bộ giọng điệu bàn chuyện công việc.
“Cảm ơn… Tôi nói là cảm ơn thật sự ấy!” Marin dùng ánh mắt không dám tin nhìn cậu.
“Cậu quá mềm lòng rồi đấy.” Thanh âm của Leslie vang lên.
Chu Trù trào phúng mà cười. Chí ít sự tồn tại của Marin, có thể nhắc nhở chính mình —— Cậu không phải Dean Dương, cậu là Chu Trù.
Hai người rời khỏi sòng bạc vẫn huyên náo như trước, người trông cửa đem xe của Chu Trù lái qua.
Chạy trên con phố đèn đuốc sáng trưng, Chu Trù nắm vô-lăng, ánh đèn chợ đêm trong kính chiếu hậu giống như mảnh vỡ cứa qua gương mặt của Marin.
“Tên đầy đủ của cậu gọi là gì?” Chu Trù làm bộ như tùy ý hỏi.
“Marin Homan, thưa cậu.” Marin có chút căng thẳng, loại căng thẳng này cùng với sự sợ hãi khi ở bên người Bọ Cạp Đỏ không giống nhau.
“Cậu vì sao lại ở bên người Bọ Cạp Đỏ? Bởi vì nợ nần? Hay là nguyên nhân gì khác?”
Marin nuốt nước miếng, lộ ra biểu tình chua sót, “Bởi vì hắn thấy hứng thú với tôi.”
“Hả?”
“Tôi năm cuối đại học, làm người trông cửa ở một nhà hàng, hắn vừa vặn đi vào nhà hàng đó, sau khi nhìn thấy tôi liền hỏi tôi có nguyện ý làm tình nhân của hắn hay không, còn cho tôi một tấm chi phiếu một triệu đô. Tôi uyển chuyển từ chối hắn… Sau đó tối hôm ấy khi tôi về nhà, phát hiện hắn đang ngồi trong phòng khách, cha mẹ tôi, bà ngoại tôi, còn cả em gái tôi thấp thỏm bất an mà nhìn tôi. Hắn nói hắn ghét nhất người khác từ chối…” Hàm răng Marin phát run, ngón tay của Chu Trù cứng ngắc trên vô-lăng.
“Phát súng đầu tiên của hắn bắn chết bà ngoại tôi, sau đó là cha tôi, mẹ tôi, tôi gào khóc cầu xin hắn. Hắn ở ngay trước mặt em gái tôi đem tôi…”
“Cậu không cần nói tiếp nữa.” Chu Trù trầm giọng.
Cậu sao lại quên thái độ làm người của Bọ Cạo Đỏ chứ?
“Thưa cậu, cậu nên cẩn thận. Hắn đã coi trọng cậu, cậu thắng hắn cũng tương đương cự tuyệt lời mời của hắn.” Marin rất nghiêm túc nói với Chu Trù.
“Tôi? Hẳn sẽ không như vậy đâu…”
“Không, cậu không biết. Ngay khi cậu ở lầu một của sòng bạc tựa vào bàn đĩa quay Russia bưng rượu đỏ, hắn đứng ở lầu trên nhìn cậu đủ năm phút.”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.” Chu Trù không khỏi bắt đầu cân nhắc vấn đề này. Dương Thị tuy rằng cũng là hào môn thế nhưng Bọ Cạp Đỏ cũng sẽ không đem thương nhân bán trang sức để vào trong mắt. Nếu như gã thực sự muốn làm gì đó…
Bọn họ đến khách sạn Prince, thấy Marin tựa hồ đã đói, Chu Trù dẫn cậu ta đi ăn chút đồ ăn khuya.
Chu Trù gọi cho mình một phần súp và sandwich.
“Muốn ăn gì cậu có thể tùy ý gọi.”
Lật mở thực đơn, Marin chỉ gọi một phần trứng nướng, đây là món rẻ nhất trong thực đơn.
Chu Trù hơi hơi mỉm cười, “Thích ăn mỳ Ý không? Nước sốt ở chỗ này hương vị rất đậm đà.”
“A… thích.”
“Vậy thì nếm thử đi.” Chu Trù thay Marin gọi một phần mỳ Ý và súp.
Nhìn Marin cẩn thận từng tí ăn mỳ Ý, trong lòng Chu Trù có chút thương cảm.
Marin thật sự đói rồi. Có lẽ Bọ Cạp Đỏ cho cậu thức ăn tinh mỹ mà xa xỉ, thế nhưng Marin căn bản không thể nào an tâm mà hưởng thụ, hết thảy điều ấy đều là dằn vặt, không bằng một đĩa mỳ Ý đơn giản trước mắt này khiến cậu ấy an tâm.
Về đến phòng, cởi áo khoác xuống, có lẽ là đã quá mệt mỏi, Chu Trù chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu. Cậu rất muốn vào phòng tắm rửa ráy qua loa một chút, nhưng mà lại chịu không nổi lực hút trái đất ngả lên giường liền ngủ mê mệt đi.
Ở sâu trong đầu cậu bảo với cậu rằng, điều này không có khả năng, cậu không thể nào buồn ngủ đến vậy! Cậu có thể hai ba ngày không ngủ không nghỉ giám thị mục tiêu của mình, thế nào lại bởi vì chuyến bay dài cộng thêm dạo một vòng trong sòng bạc liền mệt thành thế này được! Nhất định là xảy ra vấn đề gì đó! Rốt cuộc là có chuyện gì…
Bất kể cậu giãy giụa thế nào, tất cả mọi tư duy đều chìm vào trong mảnh hắc ám kia.
Khi cậu lần nữa mở mắt ra, nhìn rèm màn xa hoa trên đỉnh giường Chu Trù đột nhiên hoảng lên, nơi này không phải phòng của cậu!
“Ôi, đừng kích động, cưng à.” Giọng nói trầm thấp vang lên, nặng nề gõ vào lòng cậu.
Chu Trù nghiêng người, trông thấy Bọ Cạp Đỏ ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau để trên đầu gối.
Căn phòng này cực kỳ xa hoa, quả thực rất phù hợp với phẩm vị của Bọ Cạp Đỏ. Ngay cả tấm chăn đắp trên người Chu Trù cũng là chất tơ tằm thật.
“Tôi rất thích ngắm dáng vẻ khi ngủ của cậu.” Bọ Cạp Đỏ không nhanh không chậm mà nói.
Chu Trù trong lòng sửng sốt, mình rốt cuộc là đến chỗ này lúc nào? Không thể nào có người di chuyển cậu mà cậu đều không phát hiện ra! Nhất định là thức ăn khuya đêm qua có vấn đề
“Tôi… sao lại ở nơi này?”
“Là tôi mời cậu đến. Vì tặng cho cậu một điều bất ngờ, tôi đặc biệt mời người ta đem cậu từ khách sạn Prince đến đây. Tôi chú ý đến tối qua ở sòng bạc Reid, cậu tựa hồ cũng không vui vẻ lắm khi ở cùng với tôi, có vẻ phi thường câu nệ, mà món quà tôi tặng cậu cũng không thể khiến cậu tươi cười một cái. Cậu cũng không nguyện ý ở cùng chỗ với tôi.” Bọ Cạp Đỏ chậm rãi đi đến mép giường, ngồi quỳ xuống.
Gã mặc một bộ tây trang bó eo, thế nhưng lại khó che đậy vóc dáng khôi ngô của gã, đệm giường lún xuống, Chu Trù cũng hơi hơi ngả về phía gã.
“Tôi… chỉ là đột nhiên tỉnh dậy trong một hoàn cảnh lạ lẫm nên có chút kinh ngạc mà thôi. Kỳ thực nếu ngài đã biết số phòng khách sạn của tôi, có thể gọi điện hẹn tôi ra ngoài.” Chu Trù trấn định lại, cười với đối phương.
“Cậu bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng, mà tôi cũng rất thích khiêu chiến. Người như cậu, chinh phục được sẽ càng thú vị.” Ngón tay Bọ Cạp Đỏ chạm lên vành tai Chu Trù, Chu Trù cũng không quen ái muội kiểu này, càng không cần nói cái gã này từng hại chết tám người đồng nghiệp của cậu.
Chu Trù ngửa ra sau, “Xin hỏi nơi này là nơi nào?”
“Cậu có thể xem nơi này là cung điện của tôi, chúng ta có thể hưởng lạc ở nơi này.” Bọ Cạp Đỏ tỉ mỉ quan sát biểu tình của Chu Trù, chờ mong tóm được một tia sợ hãi từ trong đôi mắt cậu.
Thế nhưng Chu Trù chỉ giương cằm lên nhìn quanh bốn phía, biểu tình của cậu không có một chút mê mang nào, điều này khiến Bọ Cạp Đỏ dạt dào hứng thú.
Chính là lúc này điều Chu Trù nghĩ là tại sao không thu được tin tức của Leslie, anh ta lẽ nào không thể định vị vị trí sở tại của mình sao?
“Tôi đã chuẩn bị một trò chơi vô cùng thú vị cho cậu ——” Theo thanh âm Bọ Cạp Đỏ vang lên, bức rèm chậm rãi kéo ra, hóa ra chỗ Chu Trù đang ở là một bộ phận của một không gian lớn như vậy, trước mặt cậu là một sàn đấu, mà bốn phía sàn đấu ngồi đầy khán giả mặc hoa phục mang mặt nạ, đèn đuốc sáng trưng, mấy gã đô con cơ bắp phát triển đứng ở mép sàn đấu, hình xăm trên cánh tay họ chính là số hiệu của họ.
Chu Trù thừ người ra ở đó.
“Hôm nay tôi đã mời rất nhiều khách khứa, bọn họ đặt tiền cược, xem cậu có thể đối chiến đến người thứ mấy. Dean, nếu như cậu bị người ta ném khỏi sàn đấu, hoặc là bị người ta đánh cho không dậy nổi trên sàn, cậu liền thua. Cậu cũng có thể tự mình nhận thua, trở lại bên người tôi, tôi đảm bảo sẽ thật thật thương yêu cậu, không để cậu bị tổn thương.” Bọ Cạp Đỏ đem tất cả nói đến mây mờ gió nhẹ.