Đọc truyện Đôi Bờ Vực Thẳm – Chương 26
“Nói đến cái đề tài “mê người” này, tôi còn nhớ điệu tango Dean nhảy ở buổi tiệc tối hôm ấy, cậu ấy nắm giữ hô hấp của mỗi một người có mặt.” Eva lộ ra biểu tình vạn phần hoài niệm.
“Thiêu đốt hết mọi ánh nhìn.” Anson rủ mi mắt xuống, ngón tay vuốt qua viền ly.
“Muốn nhảy một điệu với tôi không? Eva?” Chu Trù vươn tay về phía cô.
“Đương nhiên! Có điều kỹ năng khiêu vũ của tôi không cao siêu bằng bạn nhảy của cậu hôm ấy.” Eva đưa tay giao cho Chu Trù.
“Tôi vẫn luôn cho rằng tango cũng không chỉ là vũ đạo, còn là ngôn ngữ giao lưu. Ví dụ nói, cô có thể từ trong ánh mắt và động tác của bạn nhảy cảm giác được hay không —— rằng anh ta khuynh đảo vì cô?”
Chu Trù một bước xoay tròn, đem Eva kéo vào trong ngực mình. Hai người theo tiếng nhạc bắt đầu những bước nhảy đơn giản.
Tất cả bắt đầu trở nên thuần túy, bước nhảy của Chu Trù dẫn dắt Eva xoay xung quanh theo mình, xoay người lại…
Anson ngồi nguyên tại chỗ, chống đầu. Ánh mắt của anh phác họa lại mỗi một động tác của Chu Trù, cho đến mỗi một điểm chi tiết giữa mắt mày.
Bữa tối của ba người đã tiến hành đến đêm khuya.
“Anson, thật xin lỗi bỏ mặc anh ở một bên, chỉ mong chí ít thức ăn tối nay có thể khiến anh cảm thấy ngon miệng.”
“Tất cả đều rất hoàn mỹ.” Anson thay Eva mở cửa xe, nhóm vệ sĩ của cô hộ tống cô rời đi.
Chu Trù kéo khóe môi lên, “Thật khó có được, hôm nay ngài Lorenzo không mang Richard theo bên người, anh không sợ gặp phải thời điểm ngoài ý muốn không có người có thể bảo hộ anh sao?”
Hai tay Anson đút trong túi, gió đêm thổi tung mái tóc anh, tùy ý mà tuấn mỹ, “Nếu như mang anh ta theo, tôi liền chẳng có thời gian cùng em đơn độc bên nhau rồi.”
“Căn cứ kinh nghiệm trước đây, đơn độc ở cùng anh, là một chuyện nguy hiểm. Chúc ngủ ngon, ngài Lorenzo.” Chu Trù xoay người, lúc này người giữ cửa vừa lúc đem xe của cậu lái qua đây.
Ngay tại một khắc khi cậu ngồi vào buồng xe, Anson chống cửa xe cậu lại.
“Điều tôi nói với em, đều là lời thật.”
“Ồ? Ví dụ thế nào?” Chu Trù nhướn đuôi mày, cậu đã sớm từ bỏ việc tìm kiếm sự chân thật trong lời nói của Anson rồi, đây cũng không phải nhiệm vụ của cậu.
“Ví dụ như, “Tôi nhớ đôi môi em”.”
Một khắc ấy, Chu Trù y như là bị bỏng mà nhanh chóng dời tầm mắt của mình.
“Xe của ngài đến rồi.” Nói xong, Chu Trù liền lái xe rời đi.
Trong kính chiếu hậu, Anson đứng nguyên tại chỗ như trước, ánh đèn đèn đường đem chiếc bóng của anh kéo đến gần như muốn vỡ vụn.
Đêm đó, Anson đối diện với bức tranh hiện đại lại được thay lên không hề nhúc nhích.
Richard đi đến bên cạnh anh, cùng ngắm nhìn bức tranh đó với Anson, năm phút sau, Richard bỏ cuộc.
“Thưa ngài, tôi thực sự không hiểu bức tranh này có lý do gì khiến ngài ước chừng đã ngắm nó gần một tiếng đồng hồ?”
“Tôi chỉ là đang suy ngẫm.” Đường nhìn của Anson như cũ không hề có bất cứ xê dịch nào.
“Chuyện có thể khiến ngài suy ngẫm lâu như vậy, nhất định khá là nan giải.”
“Dean Dương hôm nay khiến tôi mê đắm. Tôi thích sự nghiêm túc trong đôi mắt của cậu ấy.”
“Cho nên ngài cứ bày những trò đùa ác liệt đến khiêu chiến giới hạn của cậu ấy suốt, căn cứ vào tổng kết của cô Eva với ngài, ngài thích nhìn những người nghiêm túc lộ ra dáng vẻ gượng gạo.” Richard dùng ngữ điệu bình tĩnh đáp lời anh.
“Tôi thích độ cong của tóc cậu ấy theo bước nhảy nhẹ nhàng lay động.”
“Thông thường chú ý chi tiết cũng là triệu chứng trúng độc.”
“Tôi muốn hôn lên mắt cậu ấy.”
“Được rồi, trọng điểm ngài hôn không phải là môi hay là nơi càng có tính ám chỉ hơn, điều này thuyết minh sự thích của ngài đối với cậu ấy không liên quan đến ***.” Richard sắp từ tổng kết.
“Anh sai rồi, tôi điên cuồng muốn tiến vào thân thể của cậu ấy, tôi muốn cậu ấy biết đến sự tồn tại của tôi, kêu gào đau đớn vì tôi, tôi muốn xé nát cậu ấy, hủy diệt cậu ấy.” Ngữ điệu của Anson từ lưu luyến khi nãy bất chợt lạnh băng xuống, mỗi một cách dùng từ đều có lực độ khắc cốt, trong không khí tràn ra hơi hướm cố chấp, ngưng kết thành lớp sương trên cửa sổ thủy tinh.
“Trên thực tế thưa ngài, đây là tiêu chí khi ngài mê luyến một loại sự vật. Mà sự mê luyến của ngài thông thường sẽ không vượt quá ba tháng, ngoại trừ xì gà Cuba.”
“Cho nên tôi không cần phiền não, chỉ cần đợi thời gian trôi qua.” Anson xoay người lên lầu, “Chúc ngủ ngon, Richard.”
Chu Trù về đến dinh thự của Dương thị, vừa đi vào phòng khách liền phát hiện Dương Cẩm đang ngồi trên sô pha.
“Muộn như vậy rồi, cha còn chưa ngủ sao ạ?” Chu Trù đến ngồi bên cạnh ông, không biết được Dương Cẩm có phải đang nhung nhớ đứa con trai đã mất của mình hay không.
“Đang định đi ngủ đây.” Dương Cẩm đứng dậy lên lầu.
Chu Trù đột nhiên vỡ ra, Dương Cẩm kỳ thực là đang đợi cậu trở về.
Hôm sau trở lại văn phòng, bản mẫu thiết kế trang sức trước mặt cậu càng chất càng cao, những thiết kế này giống thì nhiều mà khác thì ít, nhìn vào mà cậu cứ mơ màng muốn ngủ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Leslie ôm máy tính bảng tiến vào.
“Hội nghị video.”
Leslie lập tức đem máy tính bảng đẩy đến trước mặt Chu Trù, “Đây là chiếc máy tính bảng được mã hóa, nội dung tất cả video sẽ không bị đánh cắp.”
Tham dự hội nghị lần này bao gồm tổ trưởng Gwen của Chu Trù cùng với người phụ trách phân bộ New York, Lister.
Hội nghị lần này là liên quan đến thế lực sau lưng Massive. Bề ngoài Massive là một công ty chính đáng lấy chuyện làm ăn chính đáng chống đỡ, sau lưng có mấy tài phiệt làm cổ đông, thế nhưng mấy vị cổ đông này cũng không phải tất cả đều được ghi chép vào hồ sơ. Quyền lực thao túng chân chính ở trên tay ba vị cổ đông không biết tên. Mà tất cả giao dịch xám của Massive tuyệt đối là do ba vị cổ đông lớn này điều khiển. Nhất định phải xác định được thân phận của ba người này, Interpol mới có thể tìm được con đường ngăn chặn thế lực xám của Massive.
Chu Trù cau mày. Massive vẫn luôn muốn vượt qua nhà Lorenzo và Eva, không khó tưởng tượng vụ nổ làm cho Dean Dương tử vong năm ấy rất có khả năng là Massive nhằm vào Eva. Chỉ là quyền thế của ba người này nhất định phi phàm, muốn tìm ra thân phận của bọn họ… Chu Trù chỉ cảm thấy không có chút đầu mối nào.
“William Goodwin làm CEO của Massive, là người ra mặt của những kẻ sau màn này.” Leslie lên tiếng nhắc nhở Chu Trù.
Thế nhưng Chu Trù một chút cũng không muốn lại qua lại gì với cái tên đó nữa. Cậu vẫn nhớ tình huống tên đó hôn mình, vẫn may mình khống chế tốt, bằng không William Goodwin đã không còn tồn tại trên đời này nữa rồi.
Ánh mắt của Leslie quét qua Chu Trù, nhàn nhạt lần nữa mở miệng, “Hoặc là tiếp cận Anson Lorenzo. Kẻ địch của kẻ địch có thể trở thành bạn của chúng ta.”
Trở thành bạn với Anson Lorenzo?
Vớ vẩn. Con người này là kẻ địch với thế giới thì có’.
“Vẫn là tiếp cận William Goodwin đi.” Chu Trù cào rối mái tóc của mình, nhìn Leslie nói, “Anh không thể dùng công nghệ thông tin cao siêu của anh đánh cắp tất cả thư từ tất cả ghi âm cuộc gọi của William sao?”
“Tôi đương nhiên có thể. Thế nhưng những tin tức tôi nhận được chỉ nghiệm chứng được một việc, đó chính là William Goodwin là một công dân Mỹ tuân thủ luật pháp, ngay cả từ chỗ kế toán tư nhân của hắn ta cũng không tìm được bất cứ vết tích nào.”
“Hoàn mỹ vậy à?” Chu Trù híp mắt lại, “Một người tốt chân chính, bản ghi chép cũng sẽ không trót lọt như vậy.”
“Cho nên hắn ta hẳn là có con đường của riêng mình để trao đổi với ba vị cổ đông kia. Dưới trướng của Massive nhất định còn có công ty vỏ bọc dùng cho buôn lậu và tài chính phi pháp khác nữa. Thế nhưng sổ sách công ty bọn họ tương đối phức tạp, tổ điều tra tội phạm kinh tế tạm thời không cách nào moi ra đầu mối. Phương pháp tốt nhất chính là lưu ý hắn qua lại với người nào. Những nhân vật không xa không gần với hắn ta có khả năng nhất là đến từ ba cổ đông lớn kia.”
Chu Trù đem chồng bản mẫu thiết kế trước mặt kia đẩy đến trước mặt Leslie, “Chọn một cái.”
Leslie nhìn chằm chằm Chu Trù im lặng không nói.
“Tôi bảo anh chọn lấy một cái cảm thấy cũng không tệ, tôi cũng dễ báo cáo cho hội đồng quản trị làm sản phẩm chính của quý này. Không đối phó những thứ này, tôi làm sao có thời gian đối phó với William Goodwin?”
“Đặc huấn một năm cũng không khiến phẩm vị của cậu nâng cao được.” Leslie đứng dậy, nhanh chóng lật giở tập văn kiện, Chu Trù thậm chí hoài nghi tốc độ nhanh như vậy hắn thực sự xem rõ những thiết kế này không?
Năm phút sau, Leslie đem một bản vẽ thiết kế ném vào trong lòng Chu Trù, khi đứng dậy rời đi thì buông xuống một câu “Đối phó William Goodwin”.
Cuối tuần, Chu Trù và Leila cùng nhau ngồi máy bay đi Las Vegas.
Chuyện đầu tiên trước khi Chu Trù lên máy bay chính là tra xem danh sách hành khách, xác định Anson Lorenzo không có mặt trên danh sách thì mới an tâm lên máy bay.
“Cậu đối với Anson Lorenzo cũng quá mẫn cảm rồi đi?” Leila phì cười một tiếng, “Phải biết anh ta cũng là mục tiêu quan trọng trong nhiệm vụ lần này của cậu.”
“Cô cũng muốn đảm bảo chính mình bay an toàn chứ?” Chu Trù mặc kệ Leila, kéo chụp mắt xuống bắt đầu đi ngủ.
Las Vegas là thành phố bài bạc danh xứng với thực, đồng dạng cũng là thành phố không đêm. Khi không ai cảm giác được dưới sự trỗi dậy của bóng đêm, nguy hiểm vô thanh vô tức mà len lỏi đi qua bên cạnh mỗi người.
Chu Trù đến nơi này không phải để đánh bạc tiêu xài phung phí, dựa theo giáo dục của Dương Cẩm đối với cậu, loại trò chơi đầu tư phiêu lưu cực độ cơ hồ không hề có phần thắng này chẳng có chút ý nghĩa nào. Chỉ là khách hàng cậu cần phải diện đàm là chủ sở hữu sòng bạc Reid. Sòng bạc Reid được xưng là sòng bạc xa xỉ nhất Las Vegas. Có thể đến nơi này hưởng thụ, đều là phú thương chính khách có giá trị con người vượt qua năm mươi triệu đô la Mỹ. Sòng bạc Reid là nơi cực tốt để bọn họ phô bày thân phận thể hiện tài lực, nơi này ngay cả phục vụ bình thường cũng nhận được huấn luyện đặc biệt, dáng vẻ ưu nhã, chí ít thông thạo ngôn ngữ bốn nước.
Ông Reid cùng Chu Trù gặp mặt ở nhà hàng tư nhân tầng áp mái ở sòng bạc. Nhà hàng này chỉ chiêu đãi khách quý tư nhân của ông Reid, mà thời điểm tám chín giờ, phần lớn khách khứa đều ở dưới lầu bài bạc, trong nhà ăn chỉ có ông Reid và Chu Trù. Reid là một người rất thiết thực, sau khi cùng Chu Trù bắt tay ông ta không hề hàn huyên dư thừa mà trực tiếp tiến vào vấn đề chính. Ông ta lật giở bản mẫu thiết kế Chu Trù mang tới, vốn Chu Trù còn chuẩn bị một ít thuyết minh mà nhân sĩ thượng lưu khá hưởng thụ, nhưng một khắc kia khi gặp Reid cậu hiểu được rằng những thứ này đều là thừa thãi. Reid không cần bất cứ giải thích gì, ông lật bản vẽ thiết kế, trên mặt nhìn không ra tán thưởng hoặc chê bai. Thẳng đến khi ngón tay ông ta nhè nhẹ gõ lên bản thiết kế, khóe môi Chu Trù hõm xuống, cậu biết ông Reid đã động tâm.
“Thiết kế của Dương Thị quả thực không thể chỉ trích. Tôi chờ mong thành phẩm trang sức đấy. Không nghĩ đến cậu Dương lại tự mình mang bản mẫu thiết kế đến đây.” Trên gương mặt nghiêm túc của Reid lộ ra một chút ý cười.