Bạn đang đọc Doctor – Chương 97: Lời Xin Lỗi Của Tiểu Chu Dành Cho Trịnh Khởi
Lời xin lỗi của Tiểu Chu dành cho Trịnh Khởi
Nếu nhắm mắt cho qua mọi chuyện, liệu ngày bầu trời ngày mai có còn trong xanh?
Tiểu Chu giật mình tỉnh dậy, cô ôm lấy gương mặt, mệt mỏi.
Đã nghĩ ngợi rất nhiều, chỉ nhớ là, cô đã ngất đi bởi một cơn chóng mặt khủng khiếp.
Vài giọng nói vang vẳng trong đầu, những tiếng ồn quái gở.
Rồi, cô cũng mường tượng lại mọi thứ, nhớ về một người phụ nữ thật quen thuộc.
Tiểu Chu lột bỏ lớp chăn, lập tức xuống giường.
Cô muốn lao nhanh ra khỏi căn phòng lạnh lẽo này, để đi tìm một người phụ nữ.
“Bác sĩ?”
“A!?”
Chính lời gọi này đã kéo cô trở về thực tại, để mà ngừng đôi chân, không vô thức đi kiếm tìm người phụ nữ nào đó nữa.
Trịnh Khởi đôi mắt nặng trĩu sự mệt mỏi.
Nàng thấy cô liền vội vã cầm cốc nước đặt xuống bàn, nhanh chóng bước về phía người kia.
“Hai giờ sáng rồi, chị định đi đâu? Mau vào nghỉ đi!”
Cái ôm cánh tay của nàng khiến cô bối rối.
Không phải lần đầu, nhưng lần này, nó rất khác.
Tiếp xúc này với Tiểu Chu, chính Trịnh Khởi cũng cảm thấy không còn thân quen như trước nữa.
Rất lạ lẫm…
“Tôi…đã ngất ở quán ăn!”
Tiểu Chu nhẹ nhàng rút cánh tay thoát khỏi bàn tay Trịnh Khởi.
Cô nâng tay di di thái dương, rồi chậm rãi đi về phía chiếc ghế dài.
Ngồi phịch xuống.
“Bác sĩ đừng lo lắng, em sẽ mời một Giáo sư có tiếng ở Mỹ đến kiểm tra giúp chị.
Em nghĩ là do làm việc quá sức thôi!”
“Không!”, cô thở dài, ngẫm nghĩ một chút rồi hơi gượng cười: “Em mới là người không cần lo lắng.
Tôi là bác sĩ, tôi cũng rõ tôi thế nào.
Đừng làm mất thời gian và tốn kém.
Sự việc hôm nay chỉ là do…!đúng như em nghĩ, tôi đã làm việc quá sức.
Tôi cần nghỉ ngơi.”
“Vâng!”
Tiểu Chu đứng dậy, nâng tay bóp tấm gáy mấy cái rồi hướng phía nàng.
Mỉm cười: “Cảm ơn em đã xuất hiện và giúp đỡ tôi trong tình cảnh như vậy.
Tôi nợ em! Cũng trễ rồi, em vào giường nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nằm ngoài này.”
Khẽ ngáp một tiếng, Tiểu Chu lộ rõ mệt mỏi, là xoay người, muốn tiến tới chiếc ghế sofa cao cấp bên cạnh để nghỉ ngơi.
Bỗng cả thân thể cô bị xoay chuyển vì đôi bàn tay nhỏ nhắn của người phụ nữ còn lại trong phòng.
Trịnh Khởi tóm cổ áo cô, ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt mình.
Đôi mắt nàng, pha sự tức giận và kiên quyết, như là đêm nay nàng phải đoạt được một thứ gì đó từ người này, nếu không, nàng thực sự sẽ phát điên, và không thể để yên.
Nàng đã nhẫn nhịn, đã chờ đợi.
Cũng đã hạ quyết tâm và bỏ đi cái tôn quý của một tiểu thư nhà quyền quý.
Trịnh Khởi mỗi lần soi lại bản thân mình sau những lần chứng kiến Trịnh Nhất Quân bị Lã Hứa Lệ cư xử ra sao thì càng thêm bất an.
Nàng sợ mình sẽ lại chính là một Trịnh Nhất Quân thứ hai, chỉ vì hai chữ “chờ đợi”, hai chữ “kiên nhẫn” mà phải đánh mất quá nhiều thứ.
Rồi đổi lại có được gì? Chỉ khiến đối phương càng chán ghét, chẳng có lấy tình yêu thương.
Là một thiếu nữ, Trịnh Khởi không cho phép mình bị héo mòn như vậy.
Nếu đã say đắm, thực sự phải thật nhanh chóng có được.
Nếu không….
…sẽ vụt mất.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, không cho đối phương phản ứng, không để ai đó có cơ hội chối bỏ.
Khi Tiểu Chu nhận ra thì mọi thứ đã kết thúc.
Trịnh Khởi rời đôi môi người ấy, sau đó bất chấp vẫn nhìn thẳng vào mắt cô như ban nãy.
Gương mặt của nàng không thể hiện là mình đã sai, mà là bộc bạch ra rằng: nụ hôn ban nãy là chính xác, là đúng đắn, là hợp lý.
Trịnh Khởi nghiến răng nghiến lợi, từng từ từng chữ đều có tia lửa giận bao phủ: “Em nhất định sẽ tốt hơn cô ta và sẽ chẳng có ai hay điều gì có thể xen vào tình cảm này.
Em nhất định sẽ không bỏ rơi chị!”
Bỏ…rơi sao?
Tiểu Chu nhăn mày thật mạnh.
Một loạt ký ức cũ ập đến.
Cảnh tượng cô đã khóc thảm thiết ra sao.
Cảnh tượng cô đã đau khổ thế nào.
Rồi khi cô lạc lõng và gục ngã ở một nơi đông người, trên chính con đường mà cô từng rất thích…
Đấy chính là…!những đau đớn mà cô trải qua…
Sau khi bị bỏ rơi.
Nhưng có một người xuất hiện, khiến cô có thể gượng bước tiếp…
Phải, đó là một cô gái thật tươi sáng, thật xinh đẹp, thật tốt bụng…
…!đã đột ngột đến bên đời cô…
Cô đã có một khoảng thời gian sống lại.
Nhưng rồi cô nhận ra, kỳ thực không phải cô đang sống một cuộc đời mới.
Cô – Tiểu Chu – đang sống tiếp cuộc đời cũ – thời gian khi vẫn còn hạnh phúc.
Một cô gái với ánh mắt và nụ cười nhẹ rất giống em…
Tiểu Chu phải thoát khỏi nó, để quên một người, cũng là, để cứu cuộc đời của một cô gái không may đã gặp phải kẻ như cô – một người khốn kiếp, chẳng ra gì như mình.
“Em rất giống cô ấy, em đã nhẫn nại để chờ đợi, nhưng rồi lại tìm mọi cách để xác thực.”
Tiểu Chu mỉm cười, nắm lấy hai bàn tay cô gái đang đặt ở cổ áo mình, gỡ ra.
Trịnh Khởi khẽ nhíu mày, nàng hơi bặm môi, nhất thời không thể nói nửa câu chữ nào nữa.
“Càng giống hơn trong những lúc tranh luận, đôi mắt em hay cô ấy đều sáng lên, tỏ rõ thông minh và không bao giờ chịu thua.
Dù là sai đi chăng nữa, vẫn cố gắng vớt vát sĩ diện của một tiểu thư kiêu ngạo.
Mỗi khi em cười, thực ra là khoảnh khắc em giống cô ấy nhất.
Hai người đều có nụ cười rất đẹp.”
Cô hơi cúi người để tầm mắt hai người song song.
Một bàn tay nâng lên, đặt nhẹ trên đầu Trịnh Khởi.
Nàng cảm thấy sự yêu thương, cũng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng lại không mang cảm giác của tình nhân, giống như…!Tiểu Chu đang coi nàng là một đứa em gái.
Trái tim Trịnh Khởi thắt lại, nắm tay siết thật chặt.
“Tôi đã thực sự mong mình có thể yêu được em.
Thứ em mang lại cho tôi khi ấy chính là suy nghĩ: cuối cùng cũng có một cô gái khiến trái tim mình mở ra lần nữa.
Nhưng rồi càng lúc, gương mặt em trong mắt tôi mỗi lúc thay đổi…!tôi rất sợ hãi khi đi chung với em lại nhìn ra cô ấy.”
Tiểu Chu xót xa, hạ tay xuống, lau đi những giọt lệ lăn trên gò má cô gái trước mặt.
“Em sẽ không thể hạnh phúc khi yêu một người mà tâm trí chỉ hướng về một người khác.
Lã Hứa Lệ – cái tên đó đã khắc vào trong trái tim và trí óc của tôi.
Dù là bị bỏ rơi đi chăng nữa, tôi sẽ để chuyện tình cảm này như vậy, nó sẽ luông lửng lơ như thế đến hết cuộc đời này.
Người đó đối với tôi, nếu đã không thể quên, thì tôi sẽ nhớ mãi.
Như là một sự trừng phạt cho việc đã khiến em bị tổn thương, khi coi em như là người phụ nữ đó mà khiến em đau lòng.
Tôi chấp nhận cả đời này nếu không phải Lã Hứa Lệ, tôi sẽ không có hạnh phúc, sẽ không có tình yêu.
Đó chính là quyết định của tôi!”
Có thứ gì đó thực sự vụn vỡ…
Nhưng đồng thời lại nóng bừng lên như có ngọn lửa bùng cháy…
Một chữ thích dẫn lối đến yêu là dễ dàng…
Nhưng một chữ yêu hóa chữ hận lại càng dễ hơn…
Hất bỏ bàn tay cô ra khỏi gò má, Trịnh Khởi hít sâu một hơi, đôi mắt nhắm chặt rồi lập tức mở ra.
Lửa trong đôi mắt nàng chính là ngọn lửa muốn chiến thắng, muốn sở hữu…
Còn nếu không thể có được, Trịnh Khởi này nhất định sẽ…
“Những lời này, em coi như chưa nghe thấy.
Hôm nay em sẽ ngủ tại đây, bác sĩ muốn nằm ngoài này cũng được.
Chúc bác sĩ ngủ ngon!”.