Doctor

Chương 4: Màn Giới Thiệu Chính Thức


Bạn đang đọc Doctor – Chương 4: Màn Giới Thiệu Chính Thức


“Giáo sư, chị vừa lên gặp Giám đốc mới của Viện mình sao?”, Đinh Khống kinh hãi nhìn Tiểu Chu dò xét.
Sau câu hỏi đó, hai vị bác sĩ trẻ còn lại trong phòng cũng phải há miệng mà nhìn vị Giáo sư bướng bỉnh của mình.
“Hơ, sao biết hay vậy!?”, dường như Tiểu Chu còn ngạc nhiên hơn ba cái người này nữa kìa.
Đinh Khống bất lực, lập tức đưa tay vỗ vỗ sau gáy mấy cái nghe tiếng chát chát rồi thơ thẩn tiến về bàn làm việc của mình.

Thậm chí mọi người còn nghe rõ ràng cậu ta ca oán mấy câu, đại loại như: “hỏng rồi”, “chết chắc rồi”, “giờ phải làm thế nào!?”.
Tiểu Chu bĩu môi ngây ngô nhìn sang hai đồ đệ Dịch Minh và Trần Di.

Trề môi càng dài ra khi thấy biểu hiện chán nản của hai “đứa nhóc” này: “Sao? Sao? Bộ tôi làm gì sai sao?”
Dịch Minh nhăn nhó, lập tức quay mặt, là không muốn đáp lại: Chị bước chân vào phòng người ta đã là sai lầm lớn nhất rồi đấy, còn hỏi nữa sao!? Câu này Dịch Minh nuốt trọn vẹn vào trong, không buồn thốt ra nữa.

Phán đoán về cách nói chuyện của Giáo sư đáng kính Trương La Chu với vị Giám đốc kia, Dịch Minh lại càng được phen lạnh gáy.

Thậm chí cậu ta cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa, bỏ lửng đoạn suy luận vừa rồi.

Trần Di hít sâu một hơi nhẫn nại, lập tức đáp lời Tiểu Chu: “Sao lại không sai kia chứ!? Giáo sư, cả đội có ai lạ gì tính cách chị đâu? Chị đã nói gì với Giám đốc mới? Khai ra, lập tức khai ra cho bọn em!!!”
Hai nam nhân kia tuy không có nói ra nhưng mau chóng nhìn chằm chằm Tiểu Chu mà gật liên tục, hoàn toàn đồng thuận với Trần Di.
“T-..tôi…!có nói gì nặng lời đâu!??”, Tiểu Chu đảo mắt làm ngơ.
“GIÁO SƯ!!!!”, không hẹn, cả ba đồng thanh như quát vào mặt người tội nghiệp nào đó.
“Thì tôi chỉ h-…hỏi….!Mà mấy cô mấy cậu, dám quát nạt tôi sao? Sao? Muốn đảo chính? Đảo chính đúng không?”, Tiểu Chu giả bộ quát lại.

Là muốn đổi đề tài, nhưng chiêu cũ này sao dùng được với đám thanh niên ranh ma kia mãi!?
Trần Di càng mất kiên nhẫn.

Cô gái ra hiệu, Đinh Khống cùng Dịch Minh lập tức đứng lên.
Nhìn gương mặt học trò cũ lúc này quá quen đi.

Tiểu Chu có một loại cảnh giác cao độ, lập tức đưa tay hòa hoãn: “T-Từ…!các cô các cậu định làm gì…?”
“”Thị vệ” Đinh Khống và “thị vệ” Dịch Minh, lập tức bắt lấy nữ “phạm nhân” kia cho “bổn cung”!!!”
“RÕ!”, Dịch Minh và Đinh Khống đồng thanh.
Tiểu Chu lập tức bị hai “thị vệ” khóa chặt tay, hoàn toàn không phản kháng lại được hai thanh niên sức trẻ vai rộng.
Đối diện Trần Di, cô mới tỉnh ra và lập tức ăn năn: “Tr-Trần Di…!Cấm nha!!!”
“Quá trễ rồi!”, Trần Di giả bộ cười nham hiểm, chậm rãi đưa mười đầu ngón tay, chạm vào lườn Giáo sư Trương.
Khặc khặc…
HaHaHa…Ha…..
Như là có luồng điện chạy qua.

Tiểu Chu là bị thọc léc, là uốn éo điên cuồng mà không thể bởi hai tên cứng đầu kia đã giữ chặt lấy mình.
“Còn ngang ngược sao Giáo sư Trương!??”, Đinh Khống nhịn cười, nói hơi khẽ bên cạnh.
“K-K…không….!Hahaha….!Ha….!không dám nữa! K-…không dám….!”, Tiểu Chu cười đến đỏ bừng mặt mũi.
Mức độ ăn năn này vẫn chưa đủ đ-…”
Cộc cộc

Trần Di vốn đâu có ý định tha cho cô, nếu không phải tiếng gõ cửa thì có lẽ đã không dừng tay rồi.
Ba bác sĩ trẻ ngoái ra phía cửa nhìn, bỏ mặc Giáo sư tội nghiệp đang quỳ gục khốn khổ trên sàn vì chưa có…!hồi phục sau trận “hành hình” vừa rồi.
“Chào mọi người, cho tôi hỏi, đây là phòng làm việc của Giáo sư Trương đúng không!?”, người phụ nữ hơi cười nhìn ba vị bác sĩ trẻ.
Hai nam nhân kia đã đông cứng vì nét đẹp tinh xảo của người phụ nữ kia đến cứng họng, không thể thốt ra nửa từ.
Trần Di là phụ nữ còn bất ngờ vì tồn tại người xinh đẹp như vậy, huống gì hai gã đàn ông này đây!? Nhưng cô biết không thể cứ bất động thưởng thức vẻ đẹp của người ta như vậy, bản thân là người duy nhất có thể lên tiếng lúc này.
Huých nhẹ tay sang bên cạnh để giúp hai kẻ ngốc này tỉnh lại, Trần Di tươi cười, lập tức gật đầu: “Vâng ạ, đây đúng là phòng làm việc của Giáo sư Trương! Chị là cần tìm…”
“Vâng, tôi muốn gặp Giáo sư Trương! Vậy Giáo sư Trương có ở trong phòng không?”, Lã Hứa Lệ chậm rãi mở lời hỏi thêm một câu nữa.
Trần Di nghe hết câu này thì xoay người ra phía sau.

Cô cúi xuống, kéo kẻ muốn kiệt sức kia đứng lên: “Giáo sư, có người muốn gặp chị này!”
Phờ phạc nhìn Trần Di, Tiểu Chu thực sự là muốn chửi rủa gì đó nhưng phải nuốt lại.
Lấy lại phong độ thường ngày, cô theo cái dìu của Trần Di cũng đứng được dậy.

Trên môi Tiểu Chu lúc này đã nở nụ cười sẵn sàng tiếp đón vị khách nào đó.
Bộ dạng này có chút quen…
Lã Hứa Lệ đang đánh giá dở thì lập tức đã có lời đáp bất ngờ khi gương mặt người kia dần dần lộ rõ ràng ra trước mặt.
Không thể chệch đi đâu được, chính là cô ta!?
“Tôi chính là Trương La C-…”, nụ cười thân thiện của Tiểu Chu biến mất, thay vào đó là vẻ ngơ ngác.

“LÀ CÔ SAO???”, Tiểu Chu hét toáng lên, như là đang gặp ma.
Nuốt cái kinh ngạc không lộ liễu ra bên ngoài lại, Lã Hứa Lệ giữ vẻ lịch sự, nở nụ cười nhẹ nhàng, đầu hơi cúi chào: “Chào Giáo sư Trương, tôi là Lã Hứa Lệ.

Từ hôm nay là Giám đốc chính thức của Bệnh viện Lã Kiện.

Rất vui được gặp Giáo sư!”
Ba vị bác sĩ trẻ đứng cạnh hé miệng, đồng điệu căm phẫn gì đó nhìn sang phía vị Giáo sư của mình.
Người lịch sự như vậy, Giáo sư, chị không đắc tội gì với người ta đấy chứ!?” – Trần Di.
Giáo sư, nếu chị đắc tội, em chắc chắn sẽ là người tiếp theo tra tấn chị! – Dịch Minh.
Tốt nhất là chị đã nói chuyện đàng hoàng, nếu không thực sự em sẽ ra tay ác độc gấp trăm lần Trần Di! – Đinh Khống.
Hắt xì…
Quái lạ, sao lại thấy lạnh lạnh…!? Tiểu Chu nhăn mày hơi hơi xoa hai bắp tay.
“Giáo sư Trương! Có thể mời tôi tách trà được không!?”
“…!???”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.