Bạn đang đọc Doctor – Chương 2: Giáo Sư Trương La Chu
Giáo sư Trương La Chu
Tiểu Chu mở bừng đôi mắt.
Lảo đảo một hồi, cố gắng tỉnh táo rồi mới bước được xuống giường.
Tỉnh táo lúc này vốn chỉ là một từ phù hợp nào đó, thực tế, bộ dạng ủ rũ, ngái ngủ của Tiểu Chu tương phản lại cái khái niệm khốn khổ kia.
“Nhóc con, còn không xuống ăn sáng!?”
Tiếng “chị đại” đã cất lên, đánh bật mọi uể oải.
Tiểu Chu còn thầm nghĩ: phải mau mau chóng chóng, để bà mẹ già lên phòng có khi cả ngày nghe la lối.
Vốn trước mỗi lần như vậy, Tiểu Chu thường ngán ngẩm: ngần này tuổi mà vẫn bị đối xử như con nít.
Mà sau cái ngày “khởi nghĩa” bất thành trong quá khứ, cô nhận ra, vốn chẳng thể hé môi được nửa câu nếu đã động đến chỗ nhột của mẹ Lương “hách dịch” nhà mình.
Nếu Tiểu Chu cau có, cằn nhằn đại loại: “Lớn bằng này sao mẹ vẫn đối xử với con như bé lên ba, lên năm!?”, thì trả lại cô sẽ là: “Vậy lớn bằng này rồi, 32, 33 tuổi rồi vẫn chưa có bạn trai!?”.
Ngày “khởi nghĩa” đó còn gay cấn hơn, bạn trai vốn chưa có nhưng mẹ Lương nằng nặc đòi mang cháu về ẵm, Tiểu Chu khi đó bĩu môi dè bỉu trong lòng: “Không chồng mang con về thì thành cái gì đây!?”.
Nhưng cũng dám nghĩ như vậy chứ cô nào đâu dám thốt ra thêm câu từ nào nữa khi thấy hai hàng lông mày của mẹ Lương muốn dính chặt nhau…!
Là chuyện của ba tháng trước, đến giờ, Tiểu Chu ngoan ngoãn lắm.
Tuyệt chiêu siêu nịnh mẫu thân lúc nào cũng được cô mang ra áp dụng triệt để.
Là vì bất lực nên mẹ Lương ngán ngẩm tột cùng nhưng suy cho cùng việc lập gia đình của Tiểu Chu đối với bà mà nói hết sức cấp bách.
Cô chính là quả bom nổ chậm, độ tuổi 32 vẫn không có ý định kết hôn – đây là đại sự.
Ai nha, đâu phải sẽ không có bạn trai? Chỉ là công việc bận rộn mà chẳng có thời gian tìm hiểu nam nhân nào đó chứ!??? – Tiểu Chu thở dài trong lòng.
“”Mẫu hậu”, từ mai đừng dậy sớm vậy nữa, con tự lo được mà!”, Tiểu Chu cười cười, ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, đối diện cô là ông Trương đang đọc báo.
“Gớm, từ ngày cô Trương nhà ta đi làm, có hôm nào không dậy giờ này hầu hạ kia chứ!? Đâu cũng 7 năm gì đó, quen giấc rồi!”, Mẹ Lương trong lời nói pha chút tự hào, bưng âu cháo nóng hổi ra chính giữa bàn ăn.
“Làm thân già này cũng phải quen giấc theo!”, Ba Tiểu Chu cằn nhằn, lật trang báo.
“Ông Trương, dậy sớm được là tốt, sao ông nói như là bị ép buộc vậy!?”
Hai ba con nghe xong câu này liền không hẹn mà nhìn nhau.
Mẹ Lương mà đã nhăn mày thì tức là: đừng có cố gắng mở thêm lời nào bào chữa, hậu quả sẽ là khôn lường.
Là vậy, cả hai ba con đều tự biết, cũng tự nổi gai ốc với nhau.
Gì chứ, ai cũng thấu dậy sớm được là tốt, nhưng dậy cái giờ năm giờ sáng, có khi gà thành phố còn chưa cả gáy mà đã nghe thấy tiếng chuông báo thức của bà nhà rồi.
Còn ba cô, nào đâu có muốn dậy sớm vậy!? Mấy chục năm làm việc cũng chẳng dậy cái giờ đó, lại nói không ép buộc, đương nhiên không ai gọi ông dậy, chỉ là cái tiếng gọi con của bà nhà lớn quá mà thành tỉnh.
Đã lớn tiếng còn thêm nhiều lần, ông Trương nghĩ: có khi suốt 7 năm nay hàng xóm cũng quen giấc cùng với cái nhà này cũng nên.
Vẫn nhắc lại, nghĩ là vậy, chứ hai ba con không dám hé miệng.
Tiểu Chu hôm nay nhạy bén hơn hẳn.
Thấy tình thế lúc này chẳng hay ho gì, có khi bản thân lại trở thành mục tiêu bất đắc dĩ tiếp theo nên lập tức chấp nhận đổ mồ hôi, bỏng cả miệng chỉ để ăn xong tô cháo rồi chạy thật nhanh đi làm.
Như mọi ngày, 6 giờ sáng, Giáo sư Trương La Chu bước chân ra khỏi cửa nhà.
“Bệnh nhân 5 ngày khó tiêu, đầy hơi, không đi ngoài được và thường xuyên buồn nôn! Phần bụng chịu nhiều đau đớn!”, Dịch Minh mô tả trạng thái, sau đó dùng đầu ngón tay hơi ấn vào bụng bệnh nhân.
Đau đớn của bệnh nhân được xác nhận ngay sau đó.
“Đã cho bệnh nhân uống thuốc giảm đau chưa?”, Tiểu Chu tự mình kiếm chứng, nhưng không ấn mạnh, chỉ chạm tay ở phần bụng, khi thấy vị trí ngón tay mình chạm tới có cảm giác cứng cứng thì lập tức thu tay về.
“Rồi thưa giáo sư, 10mmg! Nhưng có vẻ không giảm được chút nào!”, Dịch Minh vừa gật đầu vừa đáp.
“Vậy chụp cắt lớp thì sao?”
“Đó là lý do tôi gọi giáo sư Trương đến!”, Bác sĩ Tống Mẫn lên tiếng, chỉ tay vào phía màn hình.
Tiểu Chu nhìn chăm chú, đọc trong đầu gì đó, rồi bất ngờ chỉ vào phần màu sậm hiện trên màn hình.
“Nó chèn giữa thận trái và động mạch chủ, không thấy được nguồn cung cấp máu, khả năng là khối u thần kinh, hoặc ung thư hạch bạch huyết! Trần Di, xếp lịch phẫu thuật!”
“Vâng!”
Cộc cộc
Nơi đây vốn không phải cần gõ cửa, là một việc gây chú ý mà thôi.
Tiểu Chu cùng mọi người nhìn ra, khi thấy gương mặt phó khoa Kha Khải thì trên môi cô hiện một nụ cười chào đón.
“Tiền bối, hôm nay lại ghé sang khoa ngoại sao?”, Tiểu Chu vừa vặn định hướng xong xuôi, đưa bệnh án cho Trần Di, cũng bước tới chỗ Kha Khải một phen.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng dược thu ngắn bằng cái bước chân khẩn trương của Tiểu Chu, nhưng chính là gương mặt người đàn ông kia có vẻ gì đó không đúng lắm.
Là không vui vẻ, khá khó chịu mới đúng.
Tiểu Chu, ra ngoài chút!”, Kha Khải mở lời chậm rãi.
“…”, Tiểu Chu không đáp, chỉ gật đầu ngoan ngoãn nghe theo.
Dường như là một chuyện khá lớn….