Độc Y Xấu Phi

Chương 14: Giết người đền mạng, chuyện thiên kinh địa nghĩa


Đọc truyện Độc Y Xấu Phi – Chương 14: Giết người đền mạng, chuyện thiên kinh địa nghĩa

Editor: Tuyết.Nhi.

Thanh âm thất kinh của Hoa Ngũ Nương khiến cho tất cả mọi người từ trong
khiếp sợ tỉnh lại, Yến vương gia tiếng tăm lừng lẫy của Thương Nguyệt
quốc lại ở trước mắt bao nhiêu người giết một nữ tử yếu đuối tay không
tấc sắt, nguyên nhân là bởi vì nàng không chịu đi theo hắn?

“Không, không phải ta…” Công Tôn Trường Khanh nhìn Hồ Cơ ngã trên mặt đất,
sắc mặt không có chút máu, khóe môi nhuộm đỏ, tay phải run nhè nhẹ.

Tại sao có thể như vậy? Hắn trước giờ không phải là người xúc động, tại sao vừa rồi lại vì sự cự tuyệt của Hồ Cơ mà không khống chế được? Đầu óc
của Công Tôn Trường Khanh có chút mơ hồ, không tin vừa rồi viên thuốc
kia là hắn nhét vào trong miệng Hồ Cơ. Lại nói, thuốc trên người hắn là
dưỡng sinh tráng dương hoàn do thái y kê, làm sao có thể là độc dược
chứ? Điều đó là không thể nào!

“Sẽ không. Nàng không chết.”

Công Tôn Trường Khanh cho là Hồ Cơ giả chết, nên nắm lấy tay nàng bắt mạch.

Không có nhịp đập. Không có tim đập. Máu tươi nơi khóe miệng Hồ Cơ đã biến
thành màu đen, rõ ràng chính là trúng độc! Như vậy Hồ Cơ không có cơ hội sống sót, sắc mặt Công Tôn Trường Khanh trắng bệch, sẽ không phải như
thế! Hắn không có giết người! Công Tôn Trường Khanh chưa từ bỏ ý định,
đưa tay dò xét dưới mũi Hồ Cơ, không có hơi thở, hơn nữa thân thể của
nàng dần dần rét lạnh, người này đã chết…

“Vương gia, cho dù Hồ Cơ không chịu theo người, không muốn cùng người quay về vương phủ,
người cũng không thể ép buộc, càng không thể giết người được. Hiện tại,

hiện tại làm sao mới tốt đây! Đây chính là mạng người quan thiên đó.”

Từ một tiếng “mạng người quan thiên” của Hoa Ngũ Nương, người bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng phê phán Công Tôn Trường Khanh.

Một nữ tử như hoa như ngọc cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn trước mặt bọn họ, khiến cho những nam tử ở bên cạnh ái mộ Hồ Cơ trừ bỏ đau lòng, càng
nhiều hơn là phẫn nộ với Công Tôn Trường Khanh. Quả thật như Hoa Ngũ
Nương nói, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, nữ tử xinh đẹp ai
chả thích, nhưng ngươi không thể bởi vì đối phương không thuận theo,
liền giết người được.

“Cáo quan. Nhanh đi cáo quan!”


người kêu lên, Công Tôn Trường Khanh nghe xong lời này, quay đầu liếc
mắt qua, phát hiện người kêu chính là một đám thư sinh bần hàn.

Công tử quý tộc lo lắng đến thân phận của Yến vương gia, cũng không đem
chuyện này để ở trong lòng, dù sao người chết bất quá là một kỹ nữ, tuy
rằng đáng tiếc, nhưng Công Tôn Trường Khanh là Vương gia, bên nặng bên
nhẹ, bọn họ tự phân biệt rõ ràng. Chẳng lẽ còn muốn để cho Công Tôn
Trường Khanh giết người thì đền mạng sao?

So sánh mà nói, bị
chuyện này kích động đến nhiệt huyết sôi trào, vì Hồ Cơ bênh vực kẻ yếu , ngược lại là một đám thư sinh nghèo.

Bách Hoa Lâu từ sau khi
thay đổi hình thức kinh doanh, thường lấy văn kết bạn, chiêu đãi thư

sinh bần hàn. Hơn nữa Bách Hoa Lâu là sản nghiệp của Di Hồng Công Tử,
những thư sinh này bởi vì nhận thức “Hồng Lâu Mộng” của Di Hồng Công Tử, đều hâm mộ nên đi đến đây, nhưng chỉ là ngâm thơ đối đáp, thảo luận học vấn, không có quan hệ nam nữ.

Hôm nay, vừa lúc bị những thư sinh này thấy được một màn giết người ngay tại chỗ của Công Tôn Trường
Khanh, bọn họ tự nhiên là không thể buông tha việc ác như thế, đã có
người vung chân ra chuẩn bị đi phủ nha Cẩm thành cáo trạng.

Hành
vi của các thư sinh, khiến cho trong lòng Công Tôn Trường Khanh vốn dĩ
còn tồn tại áy náy đã quét sạch hết, trở nên căm tức cực kỳ.

Giết người thì sao? Thân là hoàng tử, trong tay của hắn đã sớm lây nhiễm máu tươi, đừng nói giết một kỹ nữ, cho dù giết hết mọi người trong Bách Hoa Lâu này, thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ những người này còn muốn nghịch thiên hay sao?

“Đứng lại.” Vứt tay Hồ Cơ ra, Công Tôn Trường Khanh
đứng lên, hét lớn một tiếng. “Thế nào, ngươi còn muốn đi tố cáo bổn
vương hay sao?”

“Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, Vương
gia tuy là hoàng tử, nhưng lại không thể tùy tiện giết người! Ngươi như
thế quả thực là lấy mạng người làm trò đùa, ngươi chính là một ác ma tay dính máu tươi! Chúng ta nên vì Hồ Cơ giải oan! Muốn đi cáo quan!” Một
thư sinh đứng ra, lời nói chính nghĩa chỉ trích bạo ngược của Công Tôn
Trường Khanh. Mười mấy thư sinh ở phía sau hắn cũng đỏ mặt lên, mở to
hai mắt nhìn, giống như phải tóm lấy Công Tôn Trường Khanh vậy.

Thấy bọn họ như thế, Công Tôn Trường Khanh giống như nghe được chuyện cười
hay nhất, “Trong thiên hạ, há chẳng phải đất vương; thuận theo bờ cõi,

há không phải vương thần. Toàn bộ thiên hạ đều là nhà của ta, huống chi
là một kỹ nữ ti tiện! Cũng bất quá là nô tài hạ lưu mà thôi, ngay cả con chó của bổn vương cũng không bằng!”

Công Tôn Trường Khanh dùng từ “kỹ nữ ti tiện” để hình dung Hồ Cơ đã chết, lại khiến cho những thư sinh này phẫn nộ không thôi.

Vừa rồi ca khúc “Bạch Hồ” uyển chuyển thê lương kia đã vào lòng người, hình tượng Hồ Cơ si tình đã làm cảm động lòng người. Nếu thật có mỹ nhân như thế, hồng tụ thiên hương, giai nhân tài tử, dĩ nhiên là một giai thoại. Mới vừa rồi người còn sống rành rành, hiện tại biến thành một khối thi
thể lạnh như băng, chẳng những không ai vì nàng giải oan, còn bị hung
thủ giẫm lên tự tôn, nói nàng ngay cả chó cũng không bằng, đây không
phải là coi mạng người như cỏ rác còn gì!

“Cáo quan! Chúng ta đi cáo quan!”

“Giết người đền mạng!”

“Yến vương gia chính là kẻ giết người hung ác!”

Công Tôn Trường Khanh vạn lần không nghĩ tới, ở trong mắt của hắn nhìn bất
quá là một đám thư sinh tay trói gà không chặt, lúc này lại cố chấp như
thế. Muốn cáo quam? Bọn họ quá ngây thơ rồi! Xem ra, hắn phải giết gà
dọa khỉ mới được!

Ngay lúc bảo kiếm của Công Tôn Trường Khanh sắp đâm đến trong ngực của tên thư sinh gần nhất, “Keng”, một thanh kiếm đã ngăn hắn lại. Lực tay cực lớn, mạnh đến mức khiến Công Tôn Trường Khanh lui lại mấy bước, trong lòng bàn tay còn ẩn ẩn run lên.

“Ai?”
Công Tôn Trường Khanh chau mày, nhìn chằm chằm người ngăn cản hắn. Đối
phương bất quá là một thiếu niên, tuổi tác không lớn, mày kiếm mắt sáng, anh khí mười phần.

“Ngươi dám trông nom chuyện của bổn vương?”

Chẳng qua giết chết Hồ Cơ, liền bị người hình dung thành đao phủ, hiện tại
lại có người ra ngăn cản, Công Tôn Trường Khanh càng trở nên tức giận
thở hổn hển.


“Ngươi giết người dân của nước ngươi, không liên
quan đến ta, chỉ là công tử nhà ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi.”
Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không vì Công Tôn
Trường Khanh là một Vương gia một nước thì đối với hắn khúm núm.

“Vừa rồi ngươi nói thiên hạ này đều là nhà ngươi, theo ta được biết, trừ bỏ
Thương Nguyệt quốc ra, còn có ba nước Đường Hỷ, Chu Liên, Dực Nhân. Nếu
bốn phần thiên hạ, toàn bộ thiên hạ đều là của Công Tôn gia lời này là
từ đâu mà có? Chẳng lẽ Thương Nguyệt quốc có ý tưởng nhất thống thiên
hạ, cho nên ngươi mới có thể liều lĩnh như thế? Trùng hợp, công tử nhà
ta cùng hoàng thất nước hắn có vài phần giao tình, nếu Thương Nguyệt
quốc quả thực có ý nghĩ như vậy, vậy công tử chúng ta phải viết thư cho
bằng hữu, nhắc nhở bọn họ chú ý một chút, đề phòng Thương Nguyệt quốc!”

Thiếu niên vừa mở miệng, liền đột nhiên kinh người như vậy, khiến cho những
người bên cạnh không khỏi suy đoán công tử sau lưng thiếu niên là ai,
lại bắt lấy sơ hở trong lời nói của Công Tôn Trường Khanh, chụp cho
Thương Nguyệt quốc cái mũ lớn như thế, thật sự là cao tay!

“Ngươi nói bừa cái gì!” Công Tôn Trường Khanh không nghĩ tới thiếu niên này
càn quấy như thế, thế nhưng nghĩ thông lời của hắn khơi mào bất hòa giữa các nước, thật sự là rất khốn kiếp! Nghĩ đến mình hôm nay vốn dĩ muốn
đến giải sầu, lại gặp phải chuyện như vậy, Công Tôn Trường Khanh cảm
thấy hết sức mất hứng, lập tức đẩy thiếu niên ngăn cản mình ra liền rời
khỏi.

“Công Tôn Trường Khanh, giết người của bản công tử xong, liền muốn một mạch đi như thế sao?”

Công Tôn Trường Khanh còn chưa bước đi, một thanh âm lạnh lùng truyền đến,
sau đó, một bóng dáng màu trắng dừng ở trên đài cao. Nam tử kia vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả Công Tôn Trường Khanh
chuẩn bị rời đi lúc nhìn thấy công tử áo trắng cũng ngây ngốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.