Đọc truyện Độc Y Vương Phi – Chương 44: Quyển 1 –
Phượng Lan Dạ mở ra danh sách thiếp vàng, phía trên có
chữ nhỏ tuyển tú là ba chữ Phượng Lan Dạ rõ ràng, còn có ngày tháng tiến cung,
là ngày mười tháng mười một.
Tức là
mười ngày sau, thời gian thật quá ngắn.
Phượng
Lan Dạ nhướng mài, Hoa Ngạc đi theo phía sau bước vào nhà mà đáy lòng càng ngày
càng bất an.
Công
chúa và Tam công chúa bên cạnh không giống nhau, Tam công chúa có Lục hoàng tử
An Vương thích nàng, mà công chúa của nàng thì không có hoàng tử nào thích, mà
bây giờ phải trở thanh người dự tuyển làm hoàng tử phi.
Thiên
Vận hoàng triều, Hạo Vân đế có tất cả là mười người con trai và năm người con
gái, nghe nói thái tử từng làm phản nên đã bị giết chết, Ngũ hoàng tử vì có
tham dự vào, nên bị hoàng thượng trục xuất khỏi An Giáng thành, hiện tại bên
trong Hoàng Thành chỉ còn có tám vị hoàng tử, mà Cửu hoàng tử cùng Thập hoàng
tử thì còn quá nhỏ, vẫn chưa tới tuổi Tứ Hôn, như vậy trước mắt đúng tuổi để Tứ
Hôn chỉ có Nhị hoàng tử Tấn vương, Tam hoàng tử, còn có Tứ hoàng tử Sở Vương,
Lục hoàng tử An Vương, Thất hoàng tử Tề vương và Bát hoàng tử, tổng cộng là sáu
người, cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, thì Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử chỉ muốn lợi
dụng công chúa, Lục hoàng tử là người của Tam công chúa, như vậy chỉ còn lại có
Tam hoàng tử, Thất hoàng tử và Bát hoàng tử, nàng nhớ đến mấy ngày trước đây
Bát hoàng tử mạo muội xuất hiện, Hoa Ngạc không khỏi kêu lên sợ hãi.
“Chẳng
lẽ Bát hoàng tử muốn nạp công chúa làm phi?”
Phượng
Lan Dạ nhăn lông mày một chút, Hoa Ngạc suy đoán quả thật không có sai, nhưng
mà để cho nàng tiến cung tham gia tuyển chọn cũng không phải là ý của Bát hoàng
tử mà là ý của Mai Phi.
Nữ nhân
này quả là tâm tư khó lường, chẳng lẻ nàng thật biến mình thành con cờ cho bà
ta sai khiến, thật quá buồn cười, giơ giơ danh sách trong tay lên, nhàn
nhạt mở miệng: “Ngươi
cũng đừng phiền muộn.”
Hoa
Ngạc lăng lăng nhìn công chúa, chuyện
như vậy có thể không phiền muộn sao? Ai biết công chúa sẽ trở thành người tham
dự tuyển chọn hoàng tử phi đâu? Nhưng mà trên mặt Phượng Lan Dạ thật sự là nhìn
không ra có chút nào là không ổn.
Cái gì
nên đến cuối cùng cũng đến, hơn nữa nếu nàng muốn đi, ai cũng không cản được
nàng.
Dưới
mắt vẫn là thử nghĩ xem, nàng thật sự muốn vào Cung tham gia tuyển chọn sao?
Trước mắt tình huống bây giờ, không đi là chuyệ không thể nào, giờ phút này bản
thân mình nếu như rời đi, chỉ sợ sẽ là một đào phi của Thiên Vận hoàng triều,
còn mang thêm thân phận của người dự tuyển nữa, nếu chẳng may bị bắt được lại
càng là tội chết.
Không
bằng tiến cung đi một chuyến, mặc dù nguy hiểm khó lường, bất quá sơn cùng thủy
tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*), cũng không biết chừng, ai
mà biết sẽ phát sinh ra cái gì tiếp theo? Trước mắt tốt nhất vẫn nên mượn tay
của Mai Phi để tiến vào phủ đệ của các hoàng tử khác, đến lúc đó có nghe bà ta
sai khiến hay không lại là một chuyện khác, nếu như nàng không có đoán sai, Mai
Phi nhất định sẽ làm cho nàng gả vào phủ đệ của bất kỳ một vị hoàng tử nào trừ
Tấn vương cùng Bát hoàng tử ra, trong đó tốt nhất theo đúng ý định của bà ta là
phủ của Sở Vương Nam Cung Liệt.
(*) ý của hai câu này là hy vọng sẽ loé lên trong lúc
tuyệt vọng nhất. Nó là hai câu thơ trong một bài thơ cổ của Lục Du, mọi người
tham khảo thêm tại đây.
Bởi vì
từ tin tức mà mấy ngày nay nàng nghe được, đối thủ lớn nhất của Tấn vương ở
Thiên Vận hoàng triều chính là Tứ hoàng tử Sở Vương, mẫu phi Sở Vương là
Nguyệt phi nương nương cũng là người có địa vị cao trong các phi tần, sau lưng
bà ấy còn có một cổ thế lực rất mạnh, hơn nữa Nguyệt phi cũng rất được hoàng
thượng tin dùng, mặt khác còn có Lục hoàng tử An Vương, mẫu phi của An Vương là
Hoa phi cũng có một đảng phái riêng mình.
Cho nên
Mai Phi nhất định sẽ hi vọng nàng gả vào Sở Vương phủ hoặc là An Vương Phủ,
nhưng mà nàng cẩn thận suy nghĩ qua tình tiết trong đó, vẫn thấy mình thích
nhất là gả vào phủ đệ của Thất hoàng tử Tề vương, theo tin đồn Thất hoàng tử
nghiêng nước nghiêng thành, tính tình lạnh bạc, hơn nữa khắc mẹ khắc vợ, liên
tiếp cưới hai vị Vương Phi đều là trong lúc động phòng mà mất mạng, Phượng Lan
Dạ cũng không tin tưởng những thứ tin đồn, nàng là một người từ Quỷ Môn quan mà
xông ra còn sợ chết hay sao?
Thất
hoàng tử Tề vương Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi ở những trường
hợp đông đảo mà nhìn thấy hắn, hơn nữa thái độ làm người của hắn luôn luôn thu
liễm, trước mắt hắn là kẻ không có dã tâm nhất nhưng lại làm cho cho người
khác rất kiêng kị, nếu như nàng có thể như mong muốn gả vào Tề vương phủ, như
vậy trong thời gian ngắn nàng sẽ không có việc gì, đợi thêm một khoản thời gian
nữa, nàng sẽ rời đi An Giáng thành.
Bất quá
Tề vương rất được Hạo Vân đế sủng ái, vẫn là một vị hoàng tử được sủng ái nhất
hoàng triều, nếu như hắn không muốn, e rằng hoàng thượng sẽ không cho Tứ Hôn.
Phượng
Lan Dạ trong lòng biết rõ ràng, bất quá mọi việc luôn luôn có điều ngoại lệ,
nàng sẽ thi thử xem, đến ngày mười tháng mười một còn có mười ngày thời gian
mà?
Chủ tớ
hai người đi vào trong phòng, ánh mặt trời chiếu sáng mắt đất bên ngoài phòng,
làm nó giống như dát vàng.
Phượng
Lan Dạ trở thành người được đề cử dự tuyển hoàng tử phi, đã lập tức kinh động
đế vài người.
Thư
phòng Tấn vương phủ.
Tấn
vương Nam Cung Trác vẻ mặt nghi ngờ, đôi mắt u ám thâm thúy lóe lên ánh sáng âm
lãnh, nhìn chằm chằm Tần Trăn đang đứng thẳng bên dười, hù doạ được Tần Trăn
thở cũng không dám thở mạnh.
Khí
lạnh sưu sưu thổi qua, thật lâu sau mới nghe được thanh âm rét lạnh như băng
của Tấn vương vang lên.
“Ngươi
nói Phượng Lan Dạ người được đề cử dự tuyển hoàng tử phi?”
Tần
Trăn không dám khinh thường, vội vàng gật đầu đáp lời: “Đúng vậy, Vương
gia, nghe nói đây là do nương nương một tay an bày .”
Tấn
vương tự có cách của Tấn vương phủ, để hỏi thăm được tin tức.
Trên
mặt Nam Cung Trác trong nháy mắt đen thành một mảnh, âm ngao khó coi, khóe môi
nhếch lên, nhè nhẹ lãnh khí tràn ra .
“Không
ngờ nàng lại đi làm chuyện như vậy, chẳng lẽ đã quá nhàn rỗi rồi?”
Tần
Trăn vừa nghe lời nói lập tức đem tình hình trong đó cụ thể và tỉ mỉ nói ra:
“Nghe nói là Bát hoàng tử cứ quấn lấy Mai Phi, dường như Bát hoàng tử cố ý
muốn cho Phượng Lan Dạ làm Bát hoàng tử phi.”
“Hắn
thật có ý nghĩ kỳ lạ, cái tiểu nha đầu kia có thể làm giá nô (nô lệ thê tiếp)
của hắn được sao?”
Nam
Cung Trác âm độc mở miệng, hai người ở
trong cung thật là biết cách gây chuyện cho hắn làm a, hơn nữa nghĩ đến bát
hoàng đệ muốn nạp tiểu nha đầu kia làm phi, thì trong đầu của hắn mơ hồ có chút
không vui, tựa như đồ của mình bị người ta dò xét dòm ngó, cảm giác cực kỳ
không thoải mái.
“Trước
mắt phải làm sao bây giờ? Hộ bộ đã tạo danh sách công bố ra ngoài.”
“Còn
có thể làm sao, chú ý hướng đi, tùy lúc đều phải tới đây bẩm báo.”
“Dạ,
Vương gia, ” Tần Trăn lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài, thư phòng lâm vào an
tĩnh, Nam Cung Trác xoay mình nắm chặc bàn tay, làm các đốt ngón tay nổi lên,
chứng tỏ trong lòng hắn của đang tức giận, quay đầu nhìn ra bên ngoài thư phòng
kêu lên: “Mộ Thanh, lập tức tiến vào.”
“Dạ,
Vương gia.”
Mộ
Thanh lĩnh mệnh đi vào, Nam Cung Trác đã đứng lên, hai người kẻ trước người sau
tiêu sái ra khỏi thư phòng, vội vàng tiến cung.
. . . .
. .
Sở
Vương phủ.
Gác
xanh ngói đỏ, đó ngọc suối trong, bên trên nó là cây cầu làm bằng đá hoa cương,
lúc này đang đứng thẳng một người nam tử mặc áo gấm, cao lớn mạnh mẽ như mãnh
hổ, cường tráng có lực, chỉ riêng bóng lưng thôi đã nhìn ra được khí thế lạnh
lùng bá đạo, một đầu tóc đen nhánh, dùng ngọc trâm buộc lại, một tay đang cầm
thức ăn cho cá, đứng ở bên cạnh ao cho cá ăn.
Cách đó
không xa có người đi tới, dồn dập khẩn trương, nháy mắt liền đến trước mặt hắn,
khom người báo cáo.
“Gia,
không nghĩ tới cái Tiểu công chúa của Vân Phượng quốc kia lại nằm trong danh
sách người được đề cử dự tuyển hoàng tử phi .”
Thủ hạ
vừa nói xong, ánh mắt Sở Vương Nam Cung Liệt như có điều suy nghĩ, khóe môi vẽ
ra một nụ cười.
“Ừ,
biết rồi.”
Không
có thêm tiếng vang nào, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Kê Kiện
sửng sốt, hắn cho là chủ tử sẽ ngạc nhiên khi nhận được tin tức, không nghĩ tới
lại thản nhiên bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ chủ tử căn bản không có nhìn trúng
tiểu nha đầu của Vân Phượng quốc kia, do mình đoán nhầm? trong đầu Kê Kiện linh
quang chợt lóe, chủ tự muốn lợi dụng nàng sao?
Nam
Cung Liệt vẫn tiếp tục cho cá ăn, nhàn nhạt ngẩng
đầu nhìn trời, thanh âm trong trẻo vang lên.
“Xem
ra là trời cũng giúp ta.”
Lần này
phụ hoàng tứ hôn, có thể nói là cho hắn một lần cơ hội, bất quá e là cũng cho
Tấn vương cơ hội, cho nên khi hắn tiến cung chọn phi cần phải cẩn thận, không
thể rước sói vào nhà, ánh mắt của Nam Cung Liệt sáng quắc tỏa sáng, sâu thẳm
khó lường.
. . . .
. . .
Tề
vương phủ.
Hành
lang uốn khúc, lan cang ngọc chạm khắc.
Hạ nhân
mặc y phục hoa lệ thỉnh thoảng tiêu sái lướt qua, mặc dù nhiều người, nhưng
không có một tiếng ầm ỹ nào, an tĩnh nhu hòa.
Trong
phủ mọi người đều biết Thất hoàng tử Tề vương không thích người khác ồn ào, nếu
như kinh động đến hắn, thì sự trừng phạt không phải là bị đánh chút ít cho xong
việc, có nhiều người trực tiếp bị đánh tàn phế rồi đuổi ra ngoài, tự sanh tự
diệt, cho nên chỉ cần Vương gia ở trong phủ, thì ngay cả một thanh âm lớn cũng không
có.