Độc Y Vương Phi

Chương 31Quyển 1 -


Đọc truyện Độc Y Vương Phi – Chương 31: Quyển 1 –

Tấn vương Nam Cung Trác nhìn huynh đệ của mình, đang
mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn hắn, thần thái
và cử chỉ không hề có ý muốn rời đi nửa phân, nếu như hắn không muốn rời đi,
thì ai cũng không thể bắt hắn đi được, Nam Cung Trác đáy
lòng không khỏi nổi lên một tia tức giận, thầm oán trách mẫu phi đối với hoàng
đệ này quá mức cưng chiều, làm việc chưa bao giờ biết phân nặng nhẹ, bất quá
chuyện ngày hôm nay, xem ra muốn dấu diếm hắn là không thể nào, cho nên Nam
Cung Trác mặc dù không tình nguyện, cuối cùng cũng ẩn nhịn xuống.

“Bổn
vương tìm ngươi tới đây, là muốn cùng ngươi nói một khoản giao dịch?”

“Giao
dịch?”

Phượng
Lan Dạ nhướng mài, không hiểu, mình có thân phận như vậy, còn có cái gì để cho
Tấn vương điện hạ nhìn trúng, đến nỗi không thèm để ý thân phận vong quốc nô
của nàng, còn muốn cùng nàng nói giao dịch /.

“Vương
gia xin nói.”

“Sòng
bạc của chúng ta có thể thuê ngươi làm người huấn luyện thú, giá tiền tùy ngươi
nói”

Người
huấn luyện thú? Phượng Lan Dạ ánh mắt thâm trầm, không ngờ tới Tấn vương này
đầu óc không phải ngu ngốc, có thể nghĩ ra cái danh từ như vậy, thật đúng là
không thua gì người hiện đại, Tấn vương tuyệt đối không phải là hạng người
không có năng lực, bất quá nàng chưa chắc đã đồng ý làm, mặc dù huấn luyện
những dã thú kia đối với nàng không phải việc khó khăn, nhưng nàng cảm thấy
mình không nên đi làm cái loại việc nguy hiểm này, trước mắt nàng cũng không
thiếu bạc, cho nên không đáng để lấy mạng mà đổi.

“Tấn
vương điện hạ?” Phượng Lan Dạ mới vừa mở miệng chuẩn bị cự tuyệt, ai ngờ
một đạo thanh âm chói tai khác vang lên, bắn liên hồi giống như cái van nước.

“Nhị
hoàng huynh, ngươi điên rồi, làm sao ngươi có thể để cho một đứa bé như nàng đi
làm cái chuyện này chứ, không có nhìn thấy nàng rất gầy sao, hơn nữa còn là hài

tử choai choai, lòng của ngươi sao mà ác như vậy a.”

Nam
Cung Trác vừa nghe lời nói của Nam Cung Sâm rốt cục cũng không thể nhịn được
nữa bộc phát, động nhiên nghiêng người từ trên giường êm ngồi dậy, tầm mắt
khiếp người ngó chằm chằm Nam Cung
Sâm, gằn từng chữ mở miệng: “Nam Cung Sâm, ngươi còn dám nói thêm một câu,
có tin Bổn vương che miệng của ngươi hay không, để ngươi vĩnh viễn nói không
được nữa.”

Giọng
nói của hắn lạnh lẽo, con ngươi Thị Huyết, quanh thân bao phủ sự tàn bạo, làm
cho người ta không dám hoài nghi lời nói của hắn.

Ngay cả
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, cũng run run một chút, lập tức quy củ rất nhiều, mặc
dù vẫn còn đang bỉu môi, trợn mắt, nhưng mà lại không dám nói thêm chữ nào, còn
rất trẻ con lấy tay che miệng mình
lại, tựa hồ Nam Cung Trác sẽ lập tức phong miệng của hắn.

Phượng
Lan Dạ đối với một màn trước mắt, không có lấy nửa phần hứng thú, sắc mặt đông
lạnh, nhàn nhạt mở miệng.

“Tấn
vương điện hạ, Lan Dạ tự nhận bản thân không có năng lực đảm nhiệm công việc
huấn luyện thú ở sòng bạc, kính xin Tấn vương điện hạ đừng làm khó dễ Lan
Dạ.”

Lần này
Nam Cung Trác cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua chỉ nhìn nàng, đôi mắt của
hắn sâu không lường được làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì,
thần sắc lạnh lùng, khóe môi vẽ ra nụ cười âm nhu, một lúc lâu mới chầm chập mở
miệng: “Tốt, bất quá khi nào ngươi cần, có thể tới tìm ta.”

“Được.”

Phượng
Lan Dạ gật đầu đáp lại, có lẽ nàng thật sự có lúc sẽ cần đến, hoặc sẽ không,
chuyện sau này ai mà biết được? Cung kính thi lễ:
“Nếu như không có việc gì, Lan Dạ cần phải trở về.”


“Người
đâu, đưa Cửu công chúa trở về.”

Tần
Trăn vẫn còn chờ ở ngoài cửa nhanh chóng tiêu sái đi vào, đem Phượng Lan Dạ dẫn
ra ngoài, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa nhìn thấy người đã rời đi, lập tức
không nghe lời nữa kêu lên: “Cái này xong rồi, cái này xong
rồi.”

Đáng
tiếc không ai thèm để ý tới hắn, Nam Cung Trác u ám nhìn hắn, cho đến khi hắn
kịp phản ứng, lập tức biết điều một chút ngậm miệng lại, tuy nói hắn ở trước
mặt nhị hoàng huynh có thể muốn làm gì thì làm, nhưng mà chỉ giới hạn trước khi
nhị hoàng huynh tức giận, bởi vì mẫu phi đã cảnh cáo hắn, ngàn vạn lần chớ chọc
hoàng huynh, nếu không ngay cả nàng cũng bảo vệ hắn không được.

Thật ra
thì Mẫu phi rất sợ nhị hoàng huynh, huống chi là hắn.

Phượng
Lan Dạ đi phía sau quản gia Tần Trăn của Tấn vương phủ men theo con đường lúc
trước, hướng phía ngoài Vương Phủ đi tới, bất quá vừa mới ra khỏi viện của Nam
Cung Trác, liền bị một tiểu nha đầu chặn đường đi, nha đầu này mặc bộ quần áo
màu hồng, búi tóc vấn đơn sơ, buộc vào những sợi lụa hoa, thanh lệ bức người,
ngửng đầu lên thi lễ với Tần Trăn một cái, cung kính mở
miệng.

“Tần
quản gia, chủ tử chúng ta bảo ngươi đi qua một chuyến, nói có chuyện tìm
ngươi.”

“Có
chuyện tìm ta?”

Tần
Trăn nhíu lông mày, cảm thấy có chỗ là lạ, bình thường Tô Băng Tiệp cũng không
hay tìm hắn, hôm nay sẽ có chuyện gì chứ? Nhưng mà thân là quản gia của vương
phủ, trong lòng hắn biết rõ, nếu trắc phi nương nương có chuyện tìm, hắn không
thể không đi, cho nên Tần Trăn hướng về phía Phượng Lan Dạ chào hỏi.


“Cửu
công chúa, ngươi cứ đi theo con đường lúc đến ra ngoài, như thế sẽ gặp nhau ở
cửa lớn.”

Phượng
Lan Dạ gật đầu, nhàn nhạt nhìn vào nha hoàn trước mắt một cái, trong lòng biết
rõ một chuyện, nhưng chưa vạch trần, chẳng qua khóe môi nàng vẽ ra nụ cười
lạnh, khẽ quay đầu, xoay người dẫn Hoa Ngạc đi theo con đường lúc nãy trở về.

Tần
Trăn thì bước theo tiểu nha hoàn kia
đi về hướng bên kia.

Tiểu
nha đầu này chính là thiếp thân nha hoàn Tiểu Tỷ của Tô trắc phi, phụng lệnh
trắc phi nương nương tới đây mời Tần quản gia qua đó hỏi chuyện, thật ra thì
đây chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn, vì phía trước có người đang chờ Phượng Lan
Dạ.

Quả
nhiên không ngoài sở liệu, Phượng Lan Dạ đi khỏi đó không được bao xa, liền
thấy hai ba nữ nhân lúc trước đang đứng trên cầu đá bạch ngọc, hoặc tựa, hoặc
ngồi, hoặc đùa giỡn, ba người một nhóm, năm người một đám ồn ào nhốn nháo,
thỉnh thoảng còn lấy quạt che mặt, ha ha cười duyên, chờ đến khi thấy chủ tớ
hai người các nàng hiện thân, trong lúc nhất thời họ nhướng mài nháy mắt, miệng
mở ra khép vào, động tác mờ ám không ngừng.

Từ rất
xa Phượng Lan Dạ đã nhìn thấy, chỉ giả vờ như không biết, Hoa Ngạc ở phía sau
có chút khẩn trương, vội vàng nhỏ giọng nói
thầm.

“Chủ
tử, các nàng muốn làm cái gì?”

“Ngươi
cứ mặc kệ các nàng làm cái gì?”

Phượng
Lan Dạ ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một chút, vẻ mặt bình tĩnh tiêu
sái bước tới, kệ những nữ nhân đang nói chuyện với nhau, nàng cũng không dừng
lại, chẳng qua là đường đi bị chặn, khiến cho Phượng Lan Dạ không cách nào
thuận lợi đi qua, chỉ có thể men theo một khe hở nhỏ hẹp đi về phía trước, lúc
này chợt có người nói chuyện rồi, chính là Trầm Trân Châu xinh đẹp quyến rũ,
tiếng nói vừa cao lại the thé.

“Ơ,
đây không phải là vong quốc nô sao? Nếu là ta à, mất nước, đã sớm nhảy hồ chết
rồi, còn có mặt mũi nào mà sống.”


Trầm
Trân Châu tiếng nói vừa dứt, bên cạnh liền có người cười phụ họa nàng:
“Đúng vậy a, nếu như là chúng ta, khẳng định sống không được, không mặt
mũi gặp người, không giống với một số người, da mặt so với tường thành còn dày
hơn, vẫn còn mặt mũi mà chạy khắp nơi.”

Bên tai
tiếng chê cười không ngừng, chẳng qua là sắc mặt Phượng Lan Dạ đã lạnh hơn,
nhưng cũng không phát tác, bởi vì nơi này là Tấn vương phủ, nàng không muốn
cùng những phụ nhân không hiểu này nổi lên xung đột, nhưng ở phía sau Hoa
Ngạc đã vì công chúa của mình mà bất bình, sớm nhịn không được nhảy dựng lên.

“Các
ngươi nói người nào?”

Lần này
lập tức chọc đúng ổ, mục đích của những nữ nhân này là muốn chọc giận các nàng,
để dễ tìm cớ sanh sự, không nghĩ tới Phượng Lan Dạ tuổi còn nhỏ lại không có
mắc mưu, bất quá kẻ nô tỳ cãi lại, cũng
giống như vậy thôi, vì vậy trên cầu nữ nhân lập tức xúm lại, nhất tề hướng
về phía Hoa Ngạc cùng Phượng Lan Dạ mà chen chúc, mở miệng như hung thần ác
sát.

“Ngươi
chỉ là một điêu nô nho nhỏ, lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy, thật là
muốn chết.”

“Muốn
chết.”

Tiềng
gầm đòi đánh vang lên, một đống người chen chúc qua đây, đem Phượng Lan Dạ cùng
Hoa Ngạc lấn đến lan can cầu, mắt thấy bị lấn còn một chút nữa là rơi vào trong
hồ, bây giờ là tháng mười khí trời đang, nước trong hồ càng lạnh thấu xương,
nếu hai người các nàng rơi xuống hồ, tất nhiên sẽ bị ướt mà bệnh phong hàn, đến
lúc đó chỉ sợ bị phiền toái, vì vậy ánh mắt Phượng Lan Dạ chợt lóe, trong lòng
liền hiểu rõ, thì ra là đây chính là quỷ kế của những nữ nhân trước mắt, cái Tô
trắc phi kia điều đi Tần quản gia, bởi vì ở nơi này có kẻ làm khó dễ các nàng,
muốn thừa cơ đem các nàng đẩy mạnh xuống hồ nước sâu, không nói đến chuyện các
nàng có chết đuối hay không, ít nhất cũng lấy nửa cái mạng các nàng, chỉ bất
quá mạng của các nàng, ai có thể lấy chứ? Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu, vươn
tay lôi lấy tay Hoa Ngạc, khéo léo xoay
chuyển thân thể, dưới chân không chút lưu tình, thẳng tắp đá vào chân nữ nhân
dựa vào mình gần nhất, nữ nhân kia ăn đau một cái, kêu thét lên lách qua bên
cạnh, lúc này Phượng Lan Dạ dùng sức đẩy Hoa Ngạc, chọn xong một góc độ, đụng
trái đụng phải, trên đẩy dưới đạp, nháy mắt, liền nghe được bùm bùm bùm mấy
tiếng, có người đã rơi xuống nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.