Đọc truyện Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê – Chương 490: Khế ước 2
Edit: V.O
Dạ Quân Mạc che miệng, ho khan không ngừng, vết máu sềnh sệch dính trong lòng bàn tay.
Vết thương của hắn trở nên nặng hơn, nếu Ám Lân ở đây chắc chắn sẽ lập tức dẫn hắn trở về nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Bạch Vũ, hắn không vào Thần Vực được, chỉ có thể kỳ vọng Bạch Vũ tự cứu mình.
May mà trước đó Triệu Hoán Thú của hắn và Bạch Vũ liên kết truyền âm ngàn dặm, tuy bây giờ không thể dùng truyền âm ngàn dặm, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tình huống của Bạch Vũ thông qua Triệu Hoán Thú.
Bạch Vũ đã là Linh Chủ đỉnh cấp, nếu nàng có thể đột phá, triệu hoán ra Triệu Hoán Thú, có lẽ có thể phá đi không gian lãng phí đang giam cầm nàng.
Cho dù không gian lãng phí có chắc chắn như thế nào đi nữa, cũng không chống lại được lẽ trời.
Chỉ là muốn khiến cho Bạch Vũ thăng cấp không phải một chuyện dễ dàng, áp lực trong không gian lãng phí quá nặng, trừ khi có ngoại lực, đột nhiên có một lượng linh khí lớn được rót vào trong linh mạch Bạch Vũ, mới có thể giúp nàng thăng cấp.
Dạ Quân Mạc từ từ ổn định lại tinh thần từ trong bối rối, thu hồi Ngũ Hành Chu Tước và Ngũ Hành Thanh Long, một mình đứng ở trong khe núi.
Lúc này, hắn không ở bên cạnh Bạch Vũ, chỉ có một cách có thể rót một lượng linh khí lớn cho Bạch Vũ, chính là khế ước chủ tớ ở khoảng cách xa, khế ước chính mình cho Bạch Vũ. Vì thực lực của hắn cao hơn Bạch Vũ, vào lúc khế ước đạt thành, trong nháy mắt phần lớn linh khí của hắn sẽ được chuyển cho Bạch Vũ, đạt thành quan hệ chủ tớ, cung cấp linh khí cho chủ nhân.
Loại khế ước chủ tớ này không cần hai người cùng ở một chỗ, cũng không cần chủ nhân đồng ý, chỉ cần hắn vẽ ra trận khế ước, tự nguyện dâng máu tươi ra hoàn thành khế ước là được, thậm chí khoảng cách quá xa cũng không sao, có thể nói tình thế giữa khế ước chủ tớ là khế ước đơn giản nhất.
Nhưng loại khế ước này vốn không có ai sử dụng, bởi vì không có người nào đần độn rảnh rỗi khế ước chính mình làm nô lệ cho người khác.
Hiển nhiên, Dạ Quân Mạc chính là tên đần độn như thế, hắn nhanh chóng vẽ ra trận khế ước chủ tớ ở trên đất trống trong khe núi, trận khế ước tương đối phức tạp, hắn chống thân thể trọng thương nhanh chóng vẽ xong, không thể kiềm nổi phun ra một ngụm máu ở trong trận.
Trận khế ước nháy mắt được kích hoạt, diendan – V.O, Dạ Quân Mạc mỏi mệt ngồi ở trong trận, đặt dấu vết khế ước ngay tận sâu trong linh hồn mình.
Trong trận nhất thời phát ra ánh sáng tỳ mộc, chiếu bốn phía thành một vùng trắng xoá, bóng dáng tuấn tú của Dạ Quân Mạc cũng bị ánh sáng che lấp, phần lớn linh khí trôi ra khỏi thân thể hắn, thân thể hắn càng ngày càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, thân thể nghiêng ngả, ngồi không vững ngã vào trong trận.
Ma Văn yêu dị ở đầu lông mày dần dần biến mất trong ánh sáng, cuối cùng khuôn mặt lạnh lẽo cũng thả lỏng, khế ước đạt thành!
…
Bạch Vũ cảm thấy chính mình sắp chết, ngửa mặt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn nóc cách nàng gần trong gang tấc, vẫn không buông tha, điều động linh khí có trong cơ thể không ngừng đập vào phong ấn.
Phong ấn đã có vết rạn, nếu cho nàng thời gian, nàng vẫn còn cơ hội, đáng tiếc nàng đã không còn thời gian rồi.
Nàng cảm thấy toàn thân đều sắp bị nghiền nát, một chút sức lực cũng không thể dùng được, Tiểu Bạch đã sớm bị áp lực cường đại ép cho tan thành mây khói, trở về trong linh mạch của nàng rồi.
Phong ấn này cũng quá chắc chắn? Bạch Vũ có loạn xúc động muốn mắng “mẹ nó”, nhưng nàng cũng biết chuyện này không thể trách bọn Trảm Nguyệt, cho dù bọn nó không phong ấn linh khí của nàng, nàng tiến vào trong một cơ quan như vậy, cũng không thể nào thăng cấp.
Không biết nếu nàng chết, Dạ Quân Mạc có đau lòng không? Có không ngừng tìm kiếm nàng giống như lúc trước không, còn tìm một vạn năm.
“Nếu bây giờ ta chết, đừng đi tìm ta nữa. Ta không muốn chàng mệt như vậy…” Trong mắt Bạch Vũ hiện lên hơi nước mịt mờ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.