Độc Y Nương Tử

Chương 19: Lo lắng cho ngươi


Đọc truyện Độc Y Nương Tử – Chương 19: Lo lắng cho ngươi

Màn đêm bao trùm vạn vật, không gian tĩnh mịch đến mức chỉ một tiếng thở mạnh dường như cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Trong gian phòng, dưới ánh nến lay động, hình ảnh một nữ nhân chạy tới
chạy lui trong phòng lục lọi đồ đạc, một lát sua lại chay đến trước mặt
một thân ảnh cao lớn sừng sững, vẫn luôn bất động từ nãy tới giờ

“Khụ….ăn đi”

Cẩn Y Nhiên gò má nóng bừng, hơi có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sau
đó đưa viên dược hoàn trắng trong suốt, phát ra quang mang lấp lánh đến
trước mặt thân ảnh cao lớn kia

Ba hồn chính vía của Vô Danh lúc này dường như đã ‘du lịch’ nơi đâu vẫn
chưa chịu trở về, hắn máy móc đưa tay ra, cầm lấy viên dược hoàn trong
tay Cẩn Y Nhiên, lại máy móc bỏ vào miệng nuốt xuống.

Ngay khi dược hoàn trắng noãn vừa vào miệng lập tức tan ra, theo cổ họng Vô Danh một đường trượt xuống, hàn khí phút chốc toát ra lập tức kéo
hồn của hắn quay về thân xác. Vô Danh lúc này mới ý thức được chuyện gì
vừa xảy ra, gương mặt không chút báo trước đỏ bừng bừng, vội vã quay đầu hướng khác, không dám nhìn đôi mắt trong suốt của Cẩn Y Nhiên đang
chiếu vào hắn.

“Cảm thấy thế nào?”

Mặc dù Vô Danh không nói gì, nhưng qua thái độ lúng túng xấu hổ của hắn, Cẩn Y Nhiên cũng biết hắn đang nghĩ gì, bất quá…hiện tại có một việc
quan trọng hơn, nàng không thể vì hứng thú nhất thời mà quên chuyện quan trọng, lên tiếng hỏi hắn

Vô Danh nghe Cẩn Y Nhiên hỏi, hắn bỗng chốc cứng đờ người, hai mắt trừng to, không dám tin nhìn nhìn Cẩn Y Nhiên, sau đó gương mặt tuấn tú lại
càng đỏ đắc lợi hại, miệng lắp bắp thật nhỏ:

“T….t..tốt…tốt lắm! Rất…ngọt…lại…lại…mềm mại….”

Hắn càng nói, thanh âm càng hạ thấp, cuối cùng líu ríu trong cổ họng, hoàn toàn không nghe được gì nữa.

Cẩn Y Nhiên có chút ngẩn người, đột nhiên cảm thấy hình như…hình như có

gì đó không đúng, giống như là… “ông nói gà bà nói vịt”. Đúng, chính là
“ông nói gà bà nói vịt”! Nàng lại cẩn thận suy nghĩ, mặt cũng dần dần
chuyển đỏ, ngước nhìn Vô Danh, thanh âm có chút do dự:

“Ngươi nói….là cái gì?”

Lời vừa thốt ra, Cẩn Y Nhiên liền hối hận. Chỉ thấy Vô Danh hai mắt phát ra quang mang kỳ lạ, không chớp mắt chằm chằm vào đôi môi vì mới vừa
hôn mà trở nên căng mọng đỏ tươi, kiều diễm ướt át, hết sức quyến rũ,
khiến Vô Danh vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Không cần Vô Danh trả lời Cẩn Y nhiên cũng hiểu, hắn là đang hiểu lầm
câu hỏi của nàng, nghĩ nàng hỏi hắn về nụ hôn lúc nãy. Cẩn Y Nhiên vừa
xấu hổ vừa buồn cười, tay nắm thành quyền đánh một cái thật mạnh vào
ngực Vô Danh, sau đó hờn dỗi bĩu môi:

“Đồ ngốc! Ta đang hỏi ngươi uống viên thuốc kia cảm thấy sao rồi?”

Với cái đánh mạnh của Cẩn Y Nhiên, Vô Danh cũng không cảm thấy gì, chỉ
như phủi ruồi cho hắn, dù sao một người hoàn toàn không có nội lực lại
đánh một võ lâm cao thủ cũng chẳng khác đuổi muỗi là bao, nói gì đến một tên quái thai đứng hàng nhất nhì, một mình diệt sát cả một gia tộc võ
lâm minh chủ như hắn. Nhưng cuối cùng cái đánh này lại đủ sức lôi kéo
hồn hắn trở về, có chút không biết làm sao nhìn Cẩn Y Nhiên, sau đó theo lời nàng kiểm tra toàn thân, lúc này mới chậm rãi cho ra đáp án:

“Ta vẫn ổn, chỉ là hai mắt hơi nóng rát, da đầu cũng có chút ngứa, còn lại thì không có gì”

Cẩn Y Nhiên nghe vậy tươi cười hí hửng, vội vã chạy đến bên bàn trang
điểm, cầm lên một chiếc gương nhỏ bằng đồng, tung tăng trở lại bên cạnh
Vô Danh, ra lệnh:

“Vậy là tốt rồi, tốt rồi. Ngươi mau xem đi!”

Vô Danh nhìn nụ cười sáng rỡ ngọt ngào của Cẩn Y Nhiên, hồn lại lần nữa
muốn lìa khỏi xác. Nhưng là hắn chưa có cơ hội ‘thăng’ thì cẩn Y Nhiên
đã vỗ vai hắn, hối thúc hắn nhìn gương.


Vừa nhìn, hồn liền ‘thăng thiên’ lên chín tầng mây, Vô Danh hoàn toàn
ngốc ra đó, chỉ là lần này không ai lôi hồn hắn về, Cẩn Y Nhiên cũng chỉ đứng bên cạnh hì hì cười, theo dõi từng biến chuyển trên mặt hắn.

Trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Hai mắt đen láy sâu thẳm,
mắt sắc mày kiếm mạnh mẽ, mái tóc đen ánh nâu buông xõa trên vai hời hợt lại tạo nên phong thái tà mị khác thường, đây chính là hình ảnh thay
thế hoàn mỹ nhất mà Cẩn Y Nhiên tưởng tượng ra để che đậy dung mạo thật
của Vô Danh trong những ngày Vô Danh mất tích. Nàng biết màu tóc và mắt
của hắn đã trở lại như cũ, thuốc nàng làm tạm tất nhiên không thể tránh
khỏi thời gian của dược hiệu cũng ngắn, vừa vặn để nàng tìm nguyên liệu
tỉ mỉ chế ra thuốc mới.

Theo suy nghĩ của nàng, việc biến đổi màu tóc và mắt như trước cũng
không phải không tốt, chỉ là đã lỡ chế thuốc biến đổi, thôi thì biến đổi luôn cả gương mặt a, triệt để khiến người quen của hắn không nhận ra
hắn, hơn nữa…tuy Vô Danh vẫn rất tuấn mỹ, nhưng không đến mức ‘chói
lóa’, nước miếng chảy dài như trước, bớt được một ít phiền phức.

Nắm tay Vô Danh đang ngây ra như phỗng, Cẩn Y Nhiên lôi kéo cánh tay hắn đến bên cửa sổ, trên vai nàng xuất hiện thêm một gói hành lý to căn
phồng. Dưới cái nhìn khó hiểu của Vô Danh, Cẩn Y Nhiên cau mày nhăn nhó:

“Vô Danh à, ngươi có biết là lúc ngươi đi mất, ta bị hai cái đuôi chết tiệc bám riết không tha, thật phiền phức hay không?”

Cẩn Y Nhiên ngừng lại một chút, nhìn sắc mặt Vô Danh lúc này có điểm
không đúng, lại tiếp tục tố khổ, ngữ khí nhão hơn cháo, kéo dài thường
thượt:

“Cho nên, Vô Danh a~~~ chúng ta cùng nhau đến quán trọ khác để tránh hai cái đuôi kia được không? Ta đã thuê một gian phòng ở quán trọ cách đây
một dãy phố, ngươi đưa ta đến đó, chúng ta đêm nay liền đi, để tránh hai cái đuôi kia phát hiện”

Nghe lời nói của Cẩn Y Nhiên, dư quang trong mắt Vô Danh chợt lóe lên
sát khí. Nghĩ đến Cẩn Y Nhiên bị ‘hai cái đuôi’ làm phiền, hắn trong
lòng liền thấy khó chịu, không nói hai lời ôm lấy Cẩn Y Nhiên, từ cửa sổ phóng ra khỏi dược quán, phi thân trên các mái nhà, thuận lời đi vào

gian phòng ở quán trọ mà Cẩn Y Nhiên đã chuẩn bị trước. Hắn hoàn toàn
không hề phát giác, nữ nhân bé nhỏ trong lòng hắn, khóe môi nàng khẽ
nhếch, nụ cười như đạt được mục đích, lại nhanh chóng biến mất, quay trở về vẻ mặt cau có khó chịu cho đến khi vào trong gian phòng của quán
trọ.

Vừa tiến vào phòng, Cẩn Y Nhiên liền hí hửng quăng ‘phịch’ bao hành lý
xuống bàn, gương mặt nhăn nhó lúc nãy đã bay đi đâu mất, cười tươi rạng
rỡ lôi kéo Vô Danh tiến đến bên giường:

“Đến đây, đến đây, ngươi chắc đã mệt rồi đúng không? Mau mau lên giường ngủ đi, ngày mai chúng ta lại đi dạo phố”

Nhưng Cẩn Y Nhiên cố kéo, kéo, lại hết sức kéo mà người nào đó vẫn bất
động thanh sắc, một chút cũng không bị lay động, đứng trơ ra đó không
chịu đến bên giường. Khó hiểu quay đầu nhìn Vô Danh, thấy hắn gương mặt
ửng đỏ, ngay cả hai tai cũng hồng lên, tuy rất đáng yêu nhưng Cẩn Y
Nhiên cũng không quên lo lắng hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Hai chúng ta…chúng ta…..một…một cái giường…..” – Vô Danh mặt càng đỏ, lắp bắp

Cẩn Y Nhiên thấy vậy, đột nhiên nghiêm mặt, hai bàn tay thỏ nhỏ bé nâng
gương mặt Vô Danh đang càng ngày càng cúi dính vào ngực, đầu lông mày
nhíu lại, cái mũi hấp hấp, rồi….nước mắt tung hoành:

“Vô Danh, Vô Danh, ngươi trách ta sao? Trách ta keo kiệt, chỉ thuê một
gian phòng, lại chỉ có một cái giường không đủ cho hai ta trọ có phải
hay không? Thực xin lỗi, là ta không tốt, để ngươi đi theo một kẻ nghèo
túng như ta. Một nữ hài tử chân yếu tay mềm như ta không cách nào kiếm
được nhiều tiền, chăm sóc cho ngươi, thực xin…ưm…ưm…”

Cẩn Y Nhiên vẫn còn chưa ‘ca’ hết câu đã bị một bàn tay to lớn ấm áp bịt chặt miệng, ngay lập tức rơi vào vòng ôm rộng lớn hữu lực.

Vô Danh ôm chặt lấy Cẩn Y Nhiên, ngữ khí đầy tự trách:

“Không, Nhiên nhi, là ta không tốt, để một nữ tử như nàng chăm sóc cho
tên nam nhân vô dụng như ta. Ta chỉ biết nghĩ đến trả thù mà không để ý, thực xin lỗi, là ta có lỗi với nàng. Ta không có tư cách trách nàng”

Rồi như để minh chứng cho lời nói của mình, Vô Danh liền bế Cẩn Y Nhiên

đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường phía trong, còn bản thân hắn thì nằm bên ngoài, kéo chăn đắp cho Cẩn Y Nhiên đang trừng to hai
mắt, im lặng nhắm hai mắt lại.

Kinh ngạc nói không nên lời, Cẩn Y Nhiên chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn gương mặt chuẩn bị ngủ của Vô Danh. Một hồi lâu sau, phục hồi tinh
thần, Cẩn Y Nhiên vẫn tiếp tục nhìn hắn, trong lòng tràn ngập ấm áp, lại có một chút cảm xúc khó hiểu đang lặng lẽ bành trướng nơi tim. Nàng mỉm cười, nụ cười nhu hòa như gió xuân, khiến lòng người thanh thản, đáng
tiếc là có ai đó không có phúc khí mà nhìn thấy.

Khẽ nghiêng người một chút, đầu tựa vào cánh tay cường tráng của nam
nhân, Cẩn Y Nhiên hạnh phúc chui rúc vào lòng hắn, cảm giác cô độc cùng
sợ hãi trong suốt những ngày qua hoàn toàn tan biến không còn một mảnh.

Nàng cũng là nữ nhân, là một nữ nhân ngoài cường trong nhược. Nàng cũng
sẽ sợ hãi, cũng sẽ yếu đuối, nhất là khi lạc vào một thế giới hoàn toàn
xa lạ. Những ngày không có hắn ở bên cạnh, Cẩn Y Nhiên nàng tuy ngoài
mặt không nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng, lo sợ hắn một đi
không trở lại, sợ phải lại một lần nữa cảm giác đơn độc. Bên thế giới
của nàng, nàng vẫn có thể dựa vào miệt mài nghiên cứu mà quên đi sự cô
đơn, nhưng ở đây lại không thể, cũng vì thế cho nên dù phiền chán, nàng
vẫn để tên Thác Bác Tư kia lẽo đẽo cằn nhằn suốt một đoạn đường, lại
chịu ở tạm nơi dược quán, mặc dù nàng đã thuê sẵn gian phòng trọ này.

Nàng chỉ muốn ở cùng hắn, cùng hắn ở nơi đây, ngao du thiên hạ mới mẻ này

Cẩn Y Nhiên chìm trong hạnh phúc mà dần ngủ thiếp đi. Lúc này, Vô Danh
đang nằm bên cạnh nàng chợt mở bừng hai mắt, cúi đầu nhìn nữ nhân trong
lòng đang say ngủ, nhẹ nhàng dịch chuyển tư thế khiến nàng càng dựa sát
vào ngực mình, cánh tay khẽ vươn ra ôm gọn nàng vào trong lòng, hít sâu
hương khí tự nhiên tỏa ra từ nữ nhân trong lòng, cúi đầu xuống, ôn nhu
đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của Cẩn Y Nhiên, thì thầm bên
tai nàng:

“Thật xin lỗi, làm nàng phải sợ hãi, đứa ngốc! Bất quá…quả thật rất mềm mại….”

——————————

Hắc hắc, các nàng có thấy gì không? Cảm nhận thấy cái gì không? Có gì đó à nha….

Rốt cuộc ta đã biết bản thân không thể làm ‘cường nữ’ (NỮ nhân + CƯỜNG
bạo) thành ra các nữ chính của ta, hắc hắc…cứ yên tâm mà ‘được’ ăn đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.