Đọc truyện Độc Y Kiều Nữ – Chương 14: Công bằng
“Tiểu thư, chuyện lần này liền kết thúc như vậy sao?” Ngọc Trúc nhìn Lâm Tố Uyển yên tĩnh một bên tò mò hỏi.
Chuyện này rõ ràng chính là do Liễu di nương hại người, như thế nào Hầu gia một chút cũng không tức giận, lại ra lệnh phạt Ngân Hạnh?
“Ngươi còn chưa rõ ràng? Hầu gia các ngươi là muốn bảo vệ Liễu di nương, cho nên đổ toàn bộ lỗi cho Ngân Hạnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến ta.” Lâm Tố Uyển thở dài nói.
Có phụ thân thiên vị như vậy, con đường này, thực khó khăn.
“Nô tỳ vẫn không hiểu.” Ngọc Trúc lắc lắc đầu, như thế nào cũng nghĩ không thông, Hầu gia vốn là nổi giận, như thế nào lại trở nên bình tĩnh, là bởi vì Liễu di nương muốn tự sát sao?
“Ngân Hạnh đã đi theo Liễu di nương từ lâu, phụ thân nhất định là biết rõ, nhưng hắn không thể để Liễu di nương gặp chuyện không may, cái gọi là việc tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện này sẽ khiến người ngoài nói Hầu gia trọng thiếp khinh thê. Đến mức, di nương không lên được mặt bàn cũng có thể bắt nạt đến trên đầu đích nữ, đây quả thực là một truyện cười. Cho nên, hắn liền lấy Ngân Hạnh khai đao, muốn cho ta một câu trả lời thỏa đáng.” Tố Uyển bình tĩnh nói toàn bộ mọi truyện.
Trong đầu chợt nhớ tới thần sắc của Lâm Tiêu khi đỡ Liễu di nương dậy, có lẽ là ngửi được mùi hương, cũng đúng, mùi hương trên người Lâm Hạm rất nặng, Liễu di nương thân cận cùng nàng lâu như vậy, ít nhiều gì cũng bị nhiễm mùi.
“Hầu gia lại thiên vị như vậy? Thật là quá đáng.” Ngọc Trúc giận dữ nói.
“Nhân sinh rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng ta tin tưởng, Liễu di nương kia sẽ có một khoảng thời gian ngắn không thể gây chuyện.” Tố Uyển nói, sau đó nhìn mặt Ngọc Trúc lại nói: “Ngày mai chúng ta xuất phủ đi.”
“Tiểu thư.” Ngọc Trúc có chút kinh ngạc.
“Nghe nói Thực Vị Cư lại cho ra món ăn mới, xem ra phải hảo hảo nếm thử, hơn nữa ta nhớ đệ đệ ngươi mắc bệnh không có người chiếu cố đúng không? Gần đây nhiều chuyện quá, ngày mai ngươi trở về đi xem hắn một chút đi.”
“Tiểu thư ngươi cũng biết sao?” Ngọc Trúc nhìn tiểu thư nhà mình, mũi có chút ê ẩm.
Mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn ở thư phòng nếu không cũng giao cùng Liễu di nương, hoàn toàn không năng động giống như trước kia, mà lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho nàng đau lòng.
“Không nên hơi một tí lại khóc, khóc là biểu hiện của sự nhu nhược, chúng ta ở trong hang sói, nhất định phải cường đại, nếu không ngày nào đó bị ăn cũng sẽ không biết.” Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc muốn khóc liền thở dài nói.
Cái nha đầu mềm lòng này, thật đơn thuần, không biết quyết định từng bước dạy dỗ nàng (NT) thành người nàng (LTU) muốn có phải quyết định sai lầm hay không? Nhưng nàng nhất định phải như thế.
“Đúng, tiểu thư.” Ngọc Trúc cố gắng đứng thẳng vỗ vỗ ngực nói: “Ta muốn biến thành người cường đại, bảo vệ tiểu thư, bảo vệ mình.”
“Nha đầu ngốc.” Tố Uyển khẽ mỉm cười nói, nhận được sự ấm áp đã lâu không có làm cho mũi nàng có chút ê ẩm, nhưng trừ khi tình huống cần thiết, nàng sẽ không khóc.
“Lão gia, thật tốt như vậy sao?” Liễu thị dịu dàng cười một tiếng, xem xét Lâm Tiêu, hoàn toàn khinh thường sự phẫn nộ trên mặt Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu đứng lên tới gần Liễu thị, sắc mặt hết sức khó coi. Liễu thị lúc này mới nhìn rõ sắc mặt của Lâm Tiêu, trong lòng có chút kinh hãi, muốn tránh cũng không kịp, thân thể dựa vào tường, dứt khoát nhắm mắt lại.
Lâm Tiêu lúc này một tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Liễu di nương.
“Thật là to gan, thế nhưng ở trước mặt ta chơi đùa tâm kế, ngươi có biết hay không, Lâm Tố Uyển là nữ nhi của ta, Lâm Tử Thông là nhi tử của ta, ngươi lại dám xuống tay với bọn họ.”
“Hầu gia, thiếp không có.” Liễu thị không biết mình lộ ra sơ hở ở đâu, chỉ có thể gian nan hỏi hắn.
“Nếu như không phải đã từng ăn phải Thiên lôi đằng, mũi lại dị thường nhạy bén, chắc hẳn ta cũng ngửi không ra mùi hương Thiên lôi đằng trên người ngươi.” Dứt lời, tay Lâm Tiêu lại dùng lực vài phần.
“Hầu gia, ta….” Bởi vì lực tay của Lâm Tiêu rất lớn, Liễu thị vì thống khổ mà không thể nói chuyện.
“Độc phụ.” Lâm Tiêu ra sức quăng Liễu thị xuống đất. Mặc cho Liễu thị khóc như thế nào, hắn đều không quan tâm.
“Bắt đầu từ bây giờ ngươi liền hảo hảo ở trong căn phòng này không được phép ra cửa nửa bước, nếu không ta nhất định dùng gia pháp hầu hạ.”
Lâm Tiêu phất tay, sải bước đi ra ngoài.
“Khụ khụ… Hầu gia. Làm nhiều như vậy, chỉ vì ta quan tâm ngươi a.” Liễu thị bụm mặt nói, nhưng người kia đã đi đến ngoại viện, không có một tia do dự.
“Đi chuẩn bị chút ít thuốc bổ đưa đến phòng đại tiểu thư.” Vừa ra khỏi viện Lâm Tiêu liền ra lệnh, đôi mắt dừng ở Vân Hương uyển, âm thầm ngẩn người.
“Tiểu thư, vì cái gì muốn ta đóng giả thành cái dạng này, không phải là rất kỳ quái sao?” Ngọc Trúc nhìn bộ dạng nam trang của nàng, có chút không thích ứng nói.
“Nữ tử ra cửa có nhiều bất tiện, đóng giả nam tử lại bất đồng, ngươi có thể thích làm gì thì làm, không có nhiều kiêng kị như vậy, nhớ kỹ hôm nay ta là công tử, Lâm công tử, không nên gọi sai.” Lâm Tố Uyển thu lại cây quạt phe phẩy nói.
“Dạ, công tử.”
Lâm Tố Uyển mỗi lần ra đường đều là vội vã mà đi, phần lớn thời gian đều là đeo cái hòm thuốc chạy khắp nơi, chưa bao giờ thật sự xem qua phong cảnh trước mắt, không biết sau khi nàng rời khỏi trần gian, hài cốt sẽ xử lý như thế nào, theo tính tình của hắn, nhất định sẽ làm rất cẩn thận, nói không chừng, thật nghiền xương cốt nàng thành tro.
Đôi mắt Tố Uyển u ám, oán hận trong lòng càng thêm lớn.
“Ai nha, ngươi người này sao lại không có mắt như vậy.” Ngọc Trúc bên cạnh tức giận nói.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Người trước mặt trung thực nói, khả năng bởi vì vội vàng mà lúc rời đi đều là chân thấp chân cao.
“Ngọc Trúc, đi bên này.” Tố Uyển trông thấy biển hiệu Thực Vị Cư, liền trực tiếp tiến vào.
Ngọc Trúc nhìn tiểu thư kể từ lúc tỉnh lại, đối với mọi thứ đều thản nhiên đối mặt, vậy mà hôm nay ánh mắt lại hiện ra vẻ kinh ngạc.
Thức ăn trong phủ kỳ thật không tồi, nhưng là tiểu thư lúc nào cũng có vẻ không hài lòng, bất quá nàng cũng có thể hiểu được, mỗi lần đều ở trên bàn ăn ứng phó với những người kia, dù cho có ăn cũng đều mệt chết, bất quá bộ dạng thèm ăn quá mức như vậy của tiểu thư là lần đầu tiên nàng thấy.
“Tiểu nhị, một phần đầu cá băm tiêu (một món ăn cay nổi tiếng ở Hồ Nam – Trung Quốc), một phần lưỡi vịt, một phần rau xào, thêm một bình rượu Thanh Diên.” Ngọc Trúc nhìn các món trong thực đơn, không khách khí gọi món. (*ảnh minh họa ở bên dưới)
“Vừa nhìn công tử liền biết là người biết ăn ngon, đây đều là những món ngon nhất bổn điếm, chỉ là….” Tiểu nhị nhìn bọn họ có chút khó xử nói.
“Chỉ là cái gì, bảo ngươi mang lên, ngươi liền mang lên.” Ngọc Trúc cũng có chút đại khí, vỗ bàn quát.
Tố Uyển ở bên cạnh nhàn nhạt uống trà, không quản nữ tử đang nổi đóa này.
Có lẽ là đè nén quá lâu, đến nơi đường phố phồn thịnh, lại có thể phóng thích cảm xúc của nàng.
“Tiểu nhân chính là sợ nhiều món ăn như vậy, nhị vị ăn không hết, nhị vị chờ, tiểu nhân liền chuẩn bị.” Tiểu nhị cũng là cơ trí, nhìn công tử thanh tú cẩm y ngọc bào cũng không giống người ăn quỵt, nhất là Tiểu công tử không nói lời nào kia, lớn lên thật đẹp a, nếu là nữ tử nhất định khuynh quốc khuynh thành.
“Hừ, Tiểu… Tiểu công tử, ta nhìn Thực Vị Cư cũng bình thường, đối đãi khách nhân vô lý như vậy.” Ngọc Trúc thở phì phò nói.
“Kìm nén đã lâu, nên thả lỏng đi.” Tố Uyển khẽ mỉm cười.
“Ta giống như nghe thấy thanh âm kỳ quái.” Bởi vì Tố Uyển cười một tiếng này, Ngọc Trúc tựa hồ nghe thấy thanh âm hít khí, thời điểm nàng định thần tìm nơi phát ra tiếng, liền thấy rất nhiều nữ tử đụng phải ánh mắt của nàng trong nháy mắt liền cúi đầu, ngốc như nàng cũng biết là có ý gì.
Liền lấy dung nhan tiểu thư mà nói, nghĩ đến hẳn là thanh âm ái mộ của các cô nương khác. Quả nhiên, mấy nữ tử bên cạnh, đều cúi đầu cười yếu ớt, không nói lời nào, ăn cũng chỉ tùng chút, từng chút.