Độc Tình

Chương 1


Đọc truyện Độc Tình – Chương 1

Yên Xuyên là một thành phố với đầy những sự tích. Người ta đồn rằng nơi đây từng bị một vị tướng chiếm lĩnh, ông ta cả đời lập được vô vàn chiến tích nhưng lại chưa lập gia đình. Sau khi công chiếm thành phố này, vị tướng đó bèn dùng tên người con gái mà ông ta yêu để đặt tên mới cho thành phố, thể hiện tình yêu vĩnh hằng của ông đối với cô gái, mong muốn kiếp sau được cùng nhau kết tóc se duyên. Từ đó, cái tên Yên Xuyên được giữ cho đến tận ngày nay.

Bất luận câu chuyện kia có thật hay không, nó vẫn giúp cho Yên Xuyên trở nên thơ mộng và lãng mạn, tựa như một tấm ảo choàng đẹp mê người, thu hút rất nhiều du khách đến để tìm hiểu về thành phố mang ngụ ý tình yêu này. Đôi lứa yêu nhau tới thăm Yên Xuyên đều thích đứng dưới gốc cổ thụ trăm tuổi, buộc mảnh vải đỏ lên cành cây và cầu nguyện những điều tốt đẹp cho chuyện tình của mình. Người ta gọi tên cây cổ thụ đó là “cây nguyện ước”.

Ở thành phố này đâu đâu cũng có thể xuất hiện những câu chuyện tình. Chẳng hạn như bạn đang cúi đầu đi trên phố, người ấy đi ngược chiều va vào bạn; chẳng hạn như bạn đứng đợi xe, người ấy kịp thời đi tới và vô tình lên cùng một chuyến xe với bạn; lại ví như bạn đang ngắm cảnh, còn người ấy đứng từ xa ngắm bạn…

Câu chuyện của cô và anh cũng là một trong số đó.

Trên cành cây tình yêu, vô số mảnh vải đỏ bay phấp phới theo gió, tựa con đường mờ mịt không thấy đầu cuối.     

* * *

Trong khu biệt thự Khuynh Thế, một dãy ô tô hạng sang xếp thành hàng dài, nhiều chiếc trong số đó là phiên bản giới hạn. Từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau như đoàn người đứng nghiêm chỉnh, không ai dám chen ngang. Khu biệt thự này được xây dựng theo lối kiến trúc rất đặc sắc, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Những căn nhà không hề hào nhoáng mà sử dụng lối kiến trúc tinh tế và tao nhã. Trước cửa chính là một bãi cỏ rộng xanh mướt, tại đó đang diễn ra một bữa tiệc ngoài trời nhộn nhịp. Nam thanh nữ tú trang phục lịch lãm, nói cười rôm rả. Chất lỏng đó sóng sánh trong ly.

Tiệc chào mừng cậu hai nhà họ Lộ không quá khoa trương, nhưng tất cả khách mời đều là những người có tiếng tăm. Nhân vật chính ngày hôm nay – Lộ Thiếu Hành, sau khi niềm nở tiếp đón mấy vị chú bác liền tìm một góc để “ẩn náu”, rất nhiều cô gái muốn tiếp cận đều bị dăm ba câu của anh làm cho nhụt chí. Lộ Thiếu Hành cầm ly rượu vang trong tay, không ngừng lắc nhẹ. Đợi đến khi chất lỏng đã lắng đọng, anh mới nâng ly, nhìn khung cảnh trước mắt xuyên qua ly. Khóe miệng hơi nhếch lên.

Đột nhiên, có nắm giấy bị vo tròn ném vào lưng. Không cần quay đầu anh cũng biết chuyện tốt đẹp này do ai gây ra.

Có lẽ cảm thấy cụt hứng, đối phương tựa người vào lan can, nửa cười nửa không nhìn Lộ Thiếu Hành đứng bên dưới. Nếu quan sát kĩ sẽ thấy đôi mắt hai người họ khá giống nhau, chỉ là ánh mắt của người đàn ông kia không được hiền hòa như Lộ Thiếu Hành.

Lộ Thiếu Hành đặt ly rượu xuống, ngoảnh đầu vẫy tay với cậu em họ.

Lộ Diệc Cảnh không khỏi sửng sốt trong giây lát. Mặc dù thường ngày không có cảm tình với Lộ Thiếu Hành nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn tỏ ra lễ phép. Anh ta nhấc một bông hoa cắm trong lọ, thong thả đi xuống cầu thang, nghênh ngang tiến lại gần Lộ Thiếu Hành, cười châm chọc: “Anh hai rốt cuộc cũng chịu trở về với vòng tay tổ quốc rồi cơ đấy! Em xin thay mặt công dân toàn quốc chào mừng anh!”.


Lộ Thiếu Hành chẳng buồn bận tâm tới thái độ của cậu em họ. Ai cũng biết vị thiếu gia họ Lộ này vừa ương ngạnh vừa cực đoan, ngoại trừ tửu sắc, chẳng có gì gây hứng thú được cho anh ta.

“Đã là người có gia đình rồi mà vẫn chẳng đứng đắn lên chút nào.” Lộ Thiếu Hành quan sát Lộ Diệc Cảnh từ đầu xuống chân, hỏi: “Đến một mình à?”.

Lộ Diệc Cảnh hiểu rõ anh họ đang trách cứ mình điều gì. Hôm nay, nhà họ Giang chắc chắn sẽ đế ý tới mọi chuyện, tốt xấu gì cũng là thông gia, nhà họ Giang chịu gả con gái duy nhất cho Lộ Diệc Cảnh, đương nhiên sẽ rất khắt khe.

“Cô ấy đang đi quay phim. Em gọi điện rồi nhưng cô ấy bảo không về kịp.”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lộ Thiếu Hành, Lộ Diệc Cảnh nói thêm: “Anh không tin thì gọi diện cho em dâu tốt của anh mà hỏi.” Vừa nói, anh ta vừa chìa di động ra trước mặt.

Lộ Thiếu Hành dửng dưng nhìn Lộ Diệc Cảnh khiến anh ta cảm thấy vô cùng lúng túng. Bình thường, Lộ Diệc Cảnh không thích kiểu người như Lộ Thiêu Hành và Lộ Ôn Thịnh, luôn làm theo yêu cầu của bố mẹ. Lộ Ôn Thịnh còn khá hơn chút, dám yêu một cô gái bị bố mẹ phản đối kịch liệt, cho dù kết cục không như ý muốn nhưng chí ít cũng coi như có chí khí. Lộ Thiếu Hành thì khác, mang tiếng là gương mặt đại diện cho nhà họ Lộ, luôn được đem ra làm “con nhà người ta” để so sánh mỗi khi anh chị em họ trong nhà gây ra chuyện gì. Anh là đứa con ngoan trong mắt bố mẹ, là học trò cưng của thầy cô. Cuộc sống như thế, rõ ràng rất tẻ nhạt. Lộ Diệc Cảnh lấy làm lạ, tự hỏi tại sao Lộ Thiếu Hành không gây ra chuyện gì trời long đất lở như ông anh cả Lộ Ôn Thịnh?

Hai người đang im lặng, chợt một giọng nói thứ ba chen ngang: “Đang nói chuyện gì thế? Sao không gọi anh?”.

Người vừa đến chính là Lộ Ôn Diên danh bất hư truyền của nhà họ Lộ. Sau khi tiếp nhận Hoàn Quang không lâu, anh ta đã làm mưa làm gió trên thương trường. Nhà họ Lộ là đại gia tộc ở Yên Xuyên, hễ nhắc đến Yên Xuyên là người ta nghiễm nhiên nghĩ tới nhà họ Lộ. Gia đình họ phất lên rất nhanh chóng, tất cả những người thuộc thế hệ đầu tiên đều từng là lính. Lộ Nghiêm Chấn đi theo chủ tịch Mao xông pha chiến trường, một lòng muốn truyền lại tinh thần nhà binh cho con cháu, tiếc rằng cả ba đứa con trai đều có chí hướng riêng. Cậu con cả Lộ Chính Hoán dốc sức trên thương trường, đã kết hôn cùng con gái của chủ một doanh nghiệp lớn, sau đó thành lập Hoàn Quang lừng danh khắp chốn. Lộ Chính Hoán có hai người con trai là Lộ Ôn Thịnh và Lộ Ôn Diên, một cô con gái tên Lộ Tuyết Thần.

Con trai thứ hai của Lộ Nghiêm Chấn là Lộ Chính Nhiên rất thích con đường của cha nên đã nhập ngũ từ khi còn trẻ, thăng quan tiến chức vù vù, hiện giờ đã có danh tiếng trong giới chính trị. Lộ Chính Nhiên chỉ có một cậu con trai duy nhất là Lộ Thiếu Hành. Còn con trai út của Lộ Nghiêm Chấn là Lộ Chính Thiên đã qua đời từ sớm, để lại cậu con trai Lộ Diệc Cảnh mồ côi từ trong bụng mẹ.

Lộ Diệc Cảnh rất quý anh ba, mặc dù ông anh này phải trải qua một con đường học vấn đầy chông gai, nhưng hiện giờ đã trở thành Tổng Giám đốc của Hoàn Quang, điều hành công ty đâu vào đấy. Ai dám mở miệng nói Lộ Ôn Diên thua kém ông anh cả tốt nghiệp đại học ngoại quốc lừng danh Lộ Ôn Thịnh? Nên để cho những kẻ học vấn cao nhìn xem những người bị họ khinh thường tài giỏi đến đâu, xem họ còn dám khinh người khác hay không.

“Anh ba đến khi nào vậy?” sắc mặt Lộ Diệc Cảnh tươi tỉnh thấy rõ.


Lộ Ôn Diên chuyển ánh mắt từ Lộ Thiếu Hành sang Lộ Diệc Cảnh: “Còn làm như mình là anh chàng độc thân vui vẻ!”.

Cái nguýt đầy thân thiết khiến Lộ Diệc Cảnh cảm thấy lúng túng. Hôn sự giữa anh ta và đại tiểu thư nhà họ Giang vốn im ắng, chỉ những người trong gia đình mới được biết, đây cũng coi như chuyện tốt duy nhất anh ta làm được cho vợ mình. Người ngoài cho rằng anh ta vẫn độc thân, đương nhiên anh ta cũng được chơi bời thỏa thích.

“Xem ra em diễn vẫn chưa đủ sâu.” Lộ Diệc Cảnh làm bộ lắc đầu. Thấy Lộ Ôn Diên cứ nhìn mình chằm chằm, anh ta biết ý cầm ly rượu vang lảng sang chỗ khác, nhường chỗ cho hai ông anh nói chuyện.     

Bất chợt trông thấy ông Giang vừa vào cửa, Lộ Thiếu Hành lắc đầu nói: “Chỉ những lúc thế này mới tích cực hơn được chút”. Lộ Thiếu Hành ớ nước ngoài hơn hai năm, đã lâu chưa gặp anh em. Anh thở dài: “Không ngờ anh mới vắng nhà hai năm mà đã xảy ra nhiều chuyện thế!”.

Hoàn Quang đổi chủ, Lộ Diệc Cảnh kết hôn, đây chắc chắn là hai việc lớn của nhà họ Lộ.

“Em cũng không ngờ.” Lộ Ôn Diên ngồi trên chiếc ghế mây màu trắng tinh xảo, cười nhàn nhã, “Anh biết đấy, em vốn không muốn tiếp nhận”.

Bằng không, anh ta đã chẳng ẩn náu ở quê ngoại ngần ấy năm, lựa chọn thi vào một trường đại học hạng ba, hòng trốn tránh cái gọi là “trách nhiệm gia tộc”. Huống hồ, trên anh ta còn có một ông anh cả vốn nổi tiếng “cha mẹ đặt đâu thì ngồi đấy”, anh ta những tưởng mình sẽ được bình yên, nào ngờ chạy trời không khỏi nắng.

“Nghe đâu là vì cô “Lọ Lem” nào đấy?” Lộ Thiếu Hành nói.

Lộ Ôn Thịnh bị ép xuất ngoại, trên danh nghĩa là đi tu dưỡng bản thân, nhưng những người tinh ý đều biết, con trai lớn nhà họ Lộ đã hết thời hết thế. Tuy nhiên, anh ta lại là người có tư cách nhất.

Lộ Chính Hoán nhanh tay thu xếp cho con trai mình lên thế chỗ, đồng thời cũng coi như “răn đe” những người khác, việc nhỏ nhặt thì bọn họ muốn làm sao cũng được, riêng hôn nhân đại sự thì chẳng ai có thể tự ý làm loạn.

Lộ Ôn Diên gật đầu: “Bố mẹ em cũng quả là ác, cô gái kia đã mang thai rồi mà còn ra tay được”. Anh ta xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, tháo ra rồi lại đeo vào nhiều lần, “Nhưng mà như thế cũng công bằng, ít ra cô ta vẫn nhận được một khoản tiền”.


Lộ Thiếu Hành cười: “Cậu nên cám ơn thằng nhóc Diệc Cảnh”.

Lộ Ôn Diên nhướng mày. Không thể phủ nhận điều này, nếu Lộ Diệc Cảnh không chủ động cưới con gái nhà họ Giang, thì hôn sự giữa hai nhà Lộ – Giang chắc chắn sẽ rơi xuống đầu Lộ Ôn Diên.

Người mà Giang lão gia để mắt tới vốn là Lộ Ôn Diên và Lộ Thiếu Hành, nhưng lúc đó Lộ Thiếu Hành đang ở nước ngoài nên sự lựa chọn rơi xuống đầu Lộ Ôn Diên. Nếu không phải Lộ Diệc Cảnh “cưa đổ” đại tiểu thư nhà họ Giang thì chắc chắn Lộ Ôn Diên không thoát khỏi ải này. Trước vết xe đổ của Lộ Ôn Thịnh, không biết Lộ Chính Hoán sẽ dùng biện pháp gì để dạy bảo đám con cháu không nghe lời này đây.

Chẳng mấy khi thấy Lộ Ôn Diên mang vẻ mặt này, Lộ Thiếu Hành có phần hả hê. Từ nhỏ Lộ Ôn Diên đã trầm tính, luôn bàng quan trước mọi việc.

“Nghe nói chú đang nuôi một cô tình nhân.”

Lộ Thiếu Hành tiếp tục quăng bom, chăm chú quan sát nét mặt của Lộ Ôn Diên.

“Vớ vẩn! Em bây giờ chỉ quan tâm tới Hoàn Quang, làm gì có thời gian để nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Em đâu giống thằng nhóc Diệc Cảnh.” Lộ Ôn Diên hơi nghiêng nhìn ra phía những vị khách vừa lạ vừa quen.     

Lộ Thiếu Hành bật cười: “Phản ứng dữ dội thế? Được rồi, không có thì không có, hy vọng chú sẽ khiến bố mẹ chú tin rằng chú thật sự không có!”

Lộ Thiếu Hành vỗ vai Lộ Ôn Diên rồi bỏ đi tiếp chuyện mấy vị khách đừng gần đó, dù sao cũng là vai chính ngày hôm nay, lười biếng mãi thật không hay.

Lộ Ôn Diên ngồi nhìn theo anh hai. Trong mắt mọi người ngoài Lộ Diệc Cảnh chơi bời lêu lỏng ra thì anh em nhà họ Lộ ai cũng đều tài giỏi có tiếng, đặc biệt là anh cả Lộ Ôn Thịnh và anh hai Lộ Thiếu Hành. Hai người họ chẳng khác nào ác mộng của đám con cháu thế gia, luôn được các bậc trưởng bối trong gia đình khác lấy ra làm gương, hễ có chuyện gì xảy ra là lại nói câu cửa miệng: “Vì sao không học hỏi anh em nhà họ Lộ”. Lộ Ôn Diên không có ý kiến gì với tài năng của Lộ Ôn Thịnh, nhưng nhiều năm qua, Lộ Ôn Diên vẫn không thể nhìn thấu con người của Lộ Thiếu Hành. Bề ngoài, Lộ Thiếu Hành có vẻ cũng giống Lộ Ôn Thịnh, đều là đối tượng được lòng các bậc phụ huynh, nhưng thật ra, anh không đơn giản như vậy. Đúng lúc bố anh có ý định muốn anh nhập ngũ thì anh bị ngã gãy chân, hơn nữa còn tỏ thái độ tự trách bản thân. Đến khi bị mẹ bắt thừa kế sự nghiệp, anh cũng dễ dàng “thoát thân” bằng cách ra nước ngoài du học. Nhiều lúc, Lộ Ôn Diên cảm thấy trong gia đình này, người giống mình nhất chính là ông anh hai tâm tư khó lường kia.

Lộ Thiếu Hành trở vể lần này là để tiếp nhận công việc kinh doanh của mẹ. Ông ngoại trước khi qua đời đã để lại sản nghiệp cho anh, phía nhà ngoại rất bất mãn, hiện giờ mâu thuẫn nội bộ càng lúc càng căng thẳng, anh không thể không trở về để giải quyết mớ rắc rối kia.

Lộ Thiếu Hành đang tươi cười tiếp chuyện mấy vị chú bác. Ông ngoại đã tin tưởng giao Liên Thịnh vào tay anh, đương nhiên anh không thể phụ sự tín nhiệm của ông. Thời đại học, anh từng nghe một giảng viên than vãn rằng, tiếng Trung Quốc chẳng hay chút nào, đám sinh viên nghe vậy thì vừa cười vừa bỡn cợt thầy giáo bị ngộ độc ngoại ngữ. Bây giờ nghĩ lại, Lộ Thiếu Hành mới cảm thấy thầy giáo nói đúng, lúc này anh đang phải dùng thứ ngôn ngữ đáng ghét này để nói chuyện vòng vo với mọi người. Ý tứ đơn giản đến mức trẻ con tiểu học cũng hiểu nhưng cứ phải thêm hoa thêm lá cho rối ren, thật là tổn hại tế bào não. Thái độ của các cậu bên ngoại rất rõ ràng, rằng anh không có phần ở Liên Thịnh, mang họ Lộ thì có tư cách gì mà nhúng tay vào gia sản nhà ngoại? Thế nhưng anh cũng tỏ thái độ rất rõ ràng, Liên Thịnh một khi đã là của anh thì anh nhất định sẽ không buông tay.

Anh cười, nhưng điều đó không thể hiện tâm trạng tốt. Xem ra, anh muốn để người khác biết mình đang rất bực. Anh day trán, có vẻ cậu anh quyết không chịu buông.

“Cậu, cháu hơi đau đầu, còn vấn đề gì cậu có thể nói chuyện với luật sư của cháu. Trong tay luật sư có di chúc của ông ngoại và toàn bộ tài liệu bí mật của Liên Thịnh trong mấy năm qua. Nếu thắc mắc gì, cậu cứ hỏi luật sư là rõ. Có điều những thứ được ghi chép trong đó, chắc chắn cậu sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm cách biện minh đấy. Cháu xin phép cáo từ.”


Mấy năm qua, vợ chồng họ nghĩ trăm phương ngàn kế để bòn rút Liên Thịnh, chuyện này đâu có thể qua được mắt ông ngoại.

Lộ Thiếu Hành bỏ đi. Nếu muốn tính toán thì anh không ngại tính toán rõ ràng, chỉ cần đối phương đưa ra một cái giá.

Nói chuyện với mấy bậc trưởng bối xong, Lộ Thiếu Hành chuẩn bị đi về khu nghỉ ngơi.

“Thiếu Hành, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp trai nhỉ.” Có hai người cao tuổi đến gần Lộ Thiếu Hành, nét mặt tươi cười hiền hòa.

Lộ Thiếu Hành vui vẻ đáp: “Cháu chào hai bác! Đúng là lâu lắm rồi không gặp, hai bác trông vẫn khỏe lắm. Không biết Dực Đình dạo này thế nào ạ? Lâu rồi không liên lạc, hôm nào có cơ hội nhất định sẽ hẹn cậu ấy ra ngoài nói chuyện.”

Vợ chồng họ quay sang nhìn nhau, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt đã bán đứng họ.

Lộ Thiếu Hành tinh ý nhận ra đối phương muốn nói chuyện riêng với mình, bèn chủ động mở lời trước: “Cháu có mang về một giống lan rất lạ, không biết hai bác có nhã hứng đi thưởng thức không?”.

“Hiếm khi thấy cháu húng thú với mấy thứ này đấy!”

Quả nhiên anh đoán không sai, hai người họ đúng là có chuyện muốn nhờ vả. Anh vốn cũng không định khước từ, Trác Dực Đình là người anh em tốt từ thời trung học, đây cũng là lý do anh sẵn sàng tiếp chuyện riêng với bố mẹ Trác Dực Đình. Chỉ có điều, việc mà hai vợ chồng họ nhờ thật sự ngoài dự liệu của anh.

Trác Dực Đình yêu một cô gái làm bồi bàn ở quán bar, không biết đối phương dùng thủ đoạn gì mà khiến Trác Dực Đình chết mê chết mệt. Ông bà Trác ban đầu còn tưởng con trai mình chỉ vui đùa, không ngờ mấy ngày trước Trác Dực Đình về nhà nói muốn kết hôn với cô gái kia, hơn nữa, còn bênh vực cô ta, nhận tất cả là chủ ý của mình. Thấy con trai như vậy, ông bà Trác biết không có cách nào ngăn cản, họ càng phản đối, Trác Dực Đình lại càng kiên quyết.

Lộ Thiếu Hành cũng hiểu được phần nào con người Trác Dực Đình, cậu ta sẽ không gây ra những chuyện như thế.

“Hai bác đừng lo quá. Để cháu thử xem sao.”

Về phần kết quả ra sao, anh không dám đảm bảo. Anh chỉ đơn thuần tò mò, kiểu phụ nữ như thế nào có thể khiến Trác Dực Đình mê mẩn đến độ mất hết cả lý trí như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.