Đọc truyện Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng – Chương 20: Em Là Bảo Bối Của Anh
Vừa xuống sân bay thì đã có xe Limousine tới đón, nhìn thấy anh thì bọn họ đã đồng loạt cúi người chào
“Lão đại.”
Nam Huyền Dạ phất tay rồi lên xe, chiếc xe chạy về hướng biệt thự của Nam gia ở thủ đô New York.
Lâu lắm mới về lại đây, có lẽ là từ khi cô mất tích đến giờ.
Xe dừng lại trước một tòa biệt thự nguy nga được xây theo kiểu Châu Âu, Nam Huyền Dạ bước xuống.
thuộc hạ, người hầu đứng hai bên đồng loạt cúi chào anh như lúc nãy.
“Lão đại.”
Quản gia Ngô ra cửa đón anh, năm nay ông đã sáu mươi tuổi, có điều ánh mắt vẫn tinh anh lắm.
“Ừ.”
Anh đi vào nhà, ngồi xuống ghế sofa mềm mại.
Quản gia Ngô lập tức tiến đến
“Lão đại đi máy bay có mệt không ạ? Để lão Ngô chuẩn bị nước nóng.”
“Được.
Lấy cho tôi một điếu thuốc.”
“Vâng ạ.”
Lão Ngô lập tức mang thuốc đến cho anh, người hầu bên cạnh thì bóp vai, làn khói tỏa ra nhè nhẹ chậm rãi.
Hút hết điếu thuốc, Nam Huyền Dạ đứng dậy, đến tủ rồi chọn một cái chìa khóa trên đó.
sau đó cởi áo khoác ra ném cho quản gia Ngô, lên chiếc Ferrari phóng vù đi.
Nam Huyền Dạ một tay lái xe, một tay gác lên thành, dáng vẻ ngầu vô cùng.
Làn gió xuyên qua tóc anh, vài sợi bay bay, áo trên người thoải mái cởi đến cúc thứ ba, thấp thoáng xương quai xanh quyến rũ.
Đi hóng gió một lát thấy phía trước có người tụ tập đông đúc, anh liền lái xe đến đó.
Thì ra ở đây đang tổ chức cuộc thi đua xe, Nam Huyền Dạ hứng thú muốn tham gia.
“Hey, bro, can i join?”
(Này, người anh em, tôi có thể tham gia không?”
Người đàn ông đó nhìn anh đang ngồi trên xe Ferrari, cười
“Of course.”
(Tất nhiên.)
Anh cong môi, di chuyển xe đến vạch xuất phát, xung quanh mọi người la hét cổ vũ.
Người đàn ông lúc nãy hô “ready…Star…!” rồi tuýt còi một cái, ba xe lập tức phóng lên, còn anh xuất phát chậm hơn một tí nhưng rất nhanh đã nhấn ga rồi vượt lên.
Thời Ninh nhìn thấy đám đông thì cũng muốn vào xem, cô nói với người hầu bên cạnh
“Tôi muốn đi xem một chút.”
Không biết bọn họ đang làm gì mà đông vậy nhỉ? Cô tò mò chen vào đám đông, thì ra là đua xe…
Thời Ninh muốn xem xem ai sẽ về đích nên cô đứng ở nơi vạch đích.
Nhưng vì quá đông nên họ chen lấn xô đẩy, vô tình một người va vào cô làm cả người cô ngã ra ngay vạch đích.
Xe của Nam Huyền Dạ lúc này đã gần cán đích rồi, nhìn thấy có người bỗng dưng lao ra, anh giật mình nhấn mạnh chân ga.
Thời Ninh hoảng sợ co rúm người lại, chiếc xe ma sát trên đường tạo thành một vệt dài.
dừng lại cách cô chỉ có vài centimet.
Ba xe còn lại nhân cơ hội phóng vù qua, cán đích.
Nam Huyền Dạ nhìn cô gái ngồi dưới đất đang cúi đầu ôm lấy người run rẩy, không quan tâm định đi qua.
Bây giờ người hầu không thấy cô đâu thì liền gọi to
“Thời tiểu thư! Thời tiểu thư!”
Anh nghe thấy tiếng gọi thì sững người lại, mở cửa xe bước xuống đứng trước mặt cô.
Thời Ninh hoang mang ngẩng đầu lên nhìn, khoảnh khắc đó trái tim anh như ngừng đập, mọi tiếng hò reo ầm ĩ xung quanh dường như không còn tồn tại.
“Tôi..tôi xin lỗi, tôi không cố ý…”
Cô run run nói, đứng dậy.
Thời Ninh mặc váy dài đến đầu gối, nhưng lúc nãy bị xô gã nên đầu gối bị xước xát, chảy máu, cả lòng bàn tay cũng thế.
Nam Huyền Dạ đeo kính râm nên cô không nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy người này thật có khí chất, cô định cúi người nhặt mấy trái cam vương vãi trên đất, bất ngờ liền bị anh ôm ngang người mang thẳng vào trong xe.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”
Cô ngạc nhiên sau đó vùng vẫy, nhưng hai cánh tay anh như gọng kìm khóa chặt người cô lại, bỏ lên xe phóng vù đi.
Thời Ninh nghĩ mình bị bắt cóc, cứ hét to “Cứu tôi với!”
Nam Huyền Dạ không quan tâm cô đang la hét, phóng xe đi với vận tốc tên lửa, đến một nơi vắng người mới đỗ xịch xe lại, quẳng kính râm đi rồi kéo cô lại ngấu nghiến hôn.
“A…”
Cô kinh ngạc đấm vào ngực anh, anh lại nắm chặt lấy tay cô, một tay ở sau gáy cô ghì chặt.
Đầu lưỡi cuồng bạo đưa vào cuốn lấy lưỡi cô, hung hăng cắn mút, bị cưỡng hôn đến thở không nổi, cô càng sợ hãi muốn bở chạy.
anh lại càng mạnh bạo hơn.
“Ưm..”
Hương vị ngọt ngào của riêng mình cô đang tràn ngập trong miệng hai người.
Bảo bối của anh…anh cuối cùng đã tìm thấy em rồi…
Nam Huyền Dạ càng hôn càng sâu, càng hôn càng không dứt ra được, người bên dưới thì đã sớm thiếu dưỡng khí, phản kháng lại không được, đành mặc cho anh thỏa sức càn rỡ.
Mãi một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, Thời Ninh hít lấy hít để không khí, hai gò má đã đỏ bừng như hoa đào, trái tim anh như mềm nhũn, kéo cô tức thì ngồi lên đùi, Thời Ninh lại muốn đẩy anh ra.
Nam Huyền Dạ kề sát gương mặt hoàn mỹ với gương mặt cô, cất giọng trầm trầm
“Bảo bối…còn giãy dụa nữa anh sẽ hôn em tiếp.”
Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, lại bị câu nói của cô làm cho tắt ngấm
“Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi đi? Còn dám cưỡng hôn tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Anh nhíu mày, Thời Ninh không nhớ anh sao?
Nam Huyền Dạ ngờ vực bỗng kéo một bên váy xuống, nốt ruồi son trên ngực trái hiển hiện rõ ràng trước mắt anh, Thời Ninh cũng có một nốt ruồi ở đó.
“Á! Anh làm gì vậy?! Biến thái!”
Thời Ninh không chần chừ vung tay tát cho anh một cái, sau đó bừng bừng tức giận kéo váy lên.
Cái tát này cũng hơi đau đấy…nhưng trái tim anh lại thấy ngọt ngào như mật.
Cái tính cách con nhím này không lẫn với ai được, còn cả lúc tức giận thì lại phồng má lên, cả tâm trí lẫn cơ thể anh đều cảm nhận rằng đúng là cô.
“Bảo bối, anh không biết tại sao em lại quên anh, nhưng anh là bạn trai của em.”
“Bạn trai? Bạn trai của tôi là Ôn Hạo, tôi không quen anh!”
Thời Ninh nói.
Ánh mắt anh bỗng tối sầm lại đáng sợ, cô bèn nổi da gà.
Nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, âu yếm nhìn cô.
“Bảo bối…em là bạn gái của anh, cũng là vợ tương lai của anh, có lẽ em nhầm lẫn rồi.”
Vợ tương lai?
Thời Ninh cảm thấy người đàn ông này có chút điên điên rồi, cô lại vùng vẫy
“Thả tôi xuống! Bớ người ta cứu tôi với!”
Nam Huyền Dạ ôm cô trong vòng tay, hơi thở phả vào cần cổ trắng nõn mềm mại
“Bảo bối, em còn giãy nữa, anh sẽ không kìm nén được mà đè em ra ngay tại đây đấy…”
Cô giật mình cảm nhận được thứ cứng cứng nóng hổi đang chạm vào mông, người lập tức ngoan ngoãn ngồi im, Nam Huyền Dạ cười vui vẻ, còn hôn thêm một cái nữa vào môi cô rồi phóng xe về Nam gia.
.