Đọc truyện Độc Thủ Phật Tâm – Chương 79: Trong Quỷ Ốc nổi trận ba đào
Sau một thời gian chừng uống cạn tuần trà một tiếng còi thét lên lanh lảnh vang động cả một vùng. Tiếp theo mỗi góc đều có tiếng đáp lại, xem chừng cả tòa Quỷ Ốc đã bị tụi Ngũ Phương giáo đồ bao vây nghiêm mật. Từ Văn nghĩ thầm :
– Thế này thì thật khéo quá, nếu Diệu Thủ tiên sinh chưa về mà mình cũng chưa tới nơi, tòa Quỷ Ốc bí mật này đã bị bọn Ngũ Phương giáo phát giác thì hậu quả đêm nay khó mà lường được.
Trong mỗi góc tối đen có bóng người lố nhố căn phòng có ánh đèn sáng liền bị bao vây. Bốn bóng người tiến vào trước cửa phòng tay đều cầm trường kiếm, chúng hô lên một tiếng rồi xông vào…
Mấy tiếng rú “ối, ối” rất thê thảm xé tan bầu không khí kỳ bí chết chóc, bốn bóng người hầu như đồng thời bị hất ngược trở lại té huỵch xuống đất không nhúc hích nữa.
Những tiếng vèo vèo liên thanh mười mấy bóng người đồng thời nhảy vọt vào trong sân. Người đi đầu là một lão già râu bạc mặc áo cẩm bào coi bộ là tay thống lĩnh. Lão già râu bạc quay mặt vào cửa phòng cất giọng trầm trầm :
– Tưởng Úy Dân! Ra đây nói chuyện.
Không có tiếng người đáp lại, lão râu bạc quay lại nhìn hai tên hán tử thân hình to lớn lưng đeo trường kiếm vẫy tay một cái ra lệnh :
– Xông vào đi!
Hai tên kiếm thủ cùng quát lên một tiếng cầm ngang thanh trường kiếm chênh chếch lên để che đầu mặt rồi nhảy vọt tới cửa phòng.
Hai gã vào rồi lại không thấy tiếng tăm gì nữa, lão râu bạc lại tiếp tục ra lệnh cho sáu tên kiếm thủ nữa xông vào. Chúng tiến vào rồi chẳng khác gì đá ném xuống biển không một tiếng động, những người đứng ngoài đều phải điên đầu. Lão già râu bạc thấy tình trạng này biết là nguy rồi liền lớn tiếng quát :
– Tưởng Úy Dân! Ngươi nhất định nấp trong xó nhà không ra thật chăng?
Trong phòng có tiếng đáp lại :
– Các hạ hãy báo danh đi.
Lão râu bạc đáp :
– Ta là thống lĩnh võ sĩ tại Tổng đàn Ngũ Phương giáo tên gọi là Doãn Siêu.
Người trong nhà hỏi vọng ra :
– Cách mời khách là như vậy ư?
– Ông bạn hãy ra đây, lẹ lên.
Người trong phòng đáp :
– Nếu tại hạ không ra thì sao?
– Nếu ông bạn không chịu ra thì tòa Quỷ Ốc này sẽ san bằng bình địa.
Người trong phòng hỏi lại :
– Liệu các hạ làm được thế chăng?
– Rồi ông bạn sẽ biết.
– Đêm nay đã làm phiền bao nhiêu vị tới đây?
Lão râu bạc đáp :
– Chẳng có mấy, chừng một trăm tên võ sĩ.
– Như vậy thì ít thật.
– Ông bạn nói vậy là nghĩa làm sao?
– Một khi tại hạ đã khai sát giới thì cái số một trăm người còn chê là ít.
Lão râu bạc nổi lên tràng cười the thé nói :
– Tưởng Úy Dân! Đừng khoác lác nữa, hãy chường mặt ra đây nếu không bản thống lĩnh sẽ phóng hỏa đó.
Người trong nhà hỏi :
– Họ Doãn kia! Ngươi tưởng tại hạ là Tưởng Úy Dân chăng?
Lão râu bạc chưng hửng đáp :
– Ông bạn đừng ỷ mình có thuật dịch dung để che mắt ta, quyết không sai được.
Người trong phòng nói :
– Nếu vậy thì các hạ hãy coi thủ pháp của tại hạ..
Chưa dứt lời thì thấy tám tên võ sĩ xông vào trong trước nối đuôi nhau chạy ra đến giữa sân đột nhiên ngã lăn đùng xuống đất chết liền. Tình trạng này khiến cho những người đứng ngoài sân đều hồn vía lên mây. Lão râu bạc kiểm điểm lại đột nhiên lão kinh hãi la lên :
– Tồi tâm kịch độc.
Một thanh âm lạnh lẽo từ trong phóng cất lên :
– Doãn Siêu! Thế ra ngươi cũng nhận biết được chất kịch độc này ư?
Doãn Siêu hỏi lại :
– Ngươi là ai?
– Sao ngươi không vào đây nói chuyện.
Lão râu bạc tức Doãn Siêu ngẩn người ra một chút run lên nói :
– Đừng giở trò ma quái nữa, lão phu chỉ nhẫn nại được đến một trình độ nào thôi.
– Các hạ không nhẫn nại được nữa thì làm gì?
– Ta sẽ đốt nhà để hỏa táng ngươi.
– Các hạ cứ thử coi.
Lão râu bạc nói :
– Chuẩn bị!
Bóng người thấp thoáng trong sân đều lùi ra ba trượng trong tay mỗi người đều cầm một trái cầu đen sì. Doãn Siêu chúm môi huýt lên một tiếng còi lanh lành, bốn mặt đều có tiếng hưởng ứng. Lão nói :
– Cái ngươi hãy làm cái đó cho gã xem.
Một võ sĩ liệng trái cầu đen vào bụi cây đánh “bùm” một cái, bụi cây xanh rì mà phát hỏa cháy lên ngùn ngụt sáng rực cả một góc trời. Nguyên trái cầu đen có chứa chất dẫn hỏa, giả tỷ bao nhiêu trái cầu đen của đối phương đều liệng ra thì tòa Quỷ Ốc này tất biến thành than hết.
Bỗng có tiếng quát :
– Thủ đoạn tàn độc!
Một bóng người xuất hiện đứng trong cửa, bao nhiêu tiếng la hoảng vang lên :
– Địa Ngục thư sinh! Địa Ngục thư sinh.
Doãn Siêu cả kinh thất sắc lớn tiếng la :
– Té ra là ngươi.
Từ Văn lạnh lùng nói :
– Doãn Siêu! Đêm nay lão hãy ở lại đây.
Thân pháp chàng nhanh như điện chớp nhảy xổ về phía Doãn Siêu.
Doãn Siêu đã thầm tính không tài nào chống đỡ nổi Địa Ngục thư sinh nên lão đề phòng từ trước. Lão vừa thấy Từ Văn vọt tới liền thi triển thân pháp cực kỳ thần tốc ẩn mình vào trong bóng tối.
Từ Văn nhảy vào quãng không, chàng tức giận nghén răng ken két. Bọn kiếm sĩ của Doãn Siêu lập tức bị tai nạn. Chàng ra tay tới đâu thì người chết tới, tiếng la rú oai oái tiếng lửa reo ào ào. Cả một cái sân con lập tức bị hãm trong biển lửa. Từ Văn tức như vỡ mặt thân hình chàng như quỷ mị xuyên qua xuyên lại hễ thấy người là giết. Bọn võ sĩ này so với hạng sứ giả còn kém một bậc, muốn chạy thoát thân cũng không còn đất nữa. Tiếng rú thê thảm cùng tiếng nổ do nhà cháy phát ra hòa nhau thành một điệu nhạc khủng khiếp.
Trong lúc Từ Văn tìm người để chém giết thì đa số đã tri cơ chạy trước còn kẻ nào không chạy kịp đều bị mất mạng.
Tiểu Bảo bỗng cất tiếng gọi :
– Đại ca!
Từ Văn hai mắt đỏ sậm đảo mắt nhìn quanh thì Tiểu Bảo đã đến bên cạnh, chàng nóng nảy vô cùng hỏi ngay :
– Tiểu Bảo! Lệnh tôn cùng mọi người ở đâu?
– Không hề chi, chỗ ở của người nhà dù lửa cháy đến ba năm cũng không thể tới nơi được.
– Nhưng cũng phải giữ cho thế lửa đừng lan ra mãi chứ vì nơi đây ở trong thành.
– Nhiều lắm cháy hết tiểu viện này là cùng còn ba mặt đều trống không còn có tường vách cách trở. Phía sau còn có một nhà lầu ở bên ngõ hẻm ta chỉ việc chặn đứng là xong.
– Các vị ở chỗ nào?
– Xin đại ca theo tiểu đệ.
Khi hai người ra đến cửa phòng thì ngọn lửa hồng đã lan tới còn cách chừng hơn trượng là đến nhà lầu.
Từ Văn la lên :
– Coi chừng!
Chàng vung chưởng lên đánh vào cây cột ngoài hành lang. Phòng này lâu ngày không sửa chữa chàng vừa phóng một phát chưởng đã lung lay cơ hồ muốn sụp đổ. Chưởng lực của Từ Văn đã mạnh như núi mà chàng lại phóng luôn ba phát, mái nhà đổ xuống ầm ầm. Thế là ngọn lửa không tiến thêm được nữa.
Tiểu Bảo vẫn trấn tĩnh như thường, gã không vẻ gì là hoang mang hết kéo tay áo Từ Văn nói :
– Đại ca! Đại ca vào gặp gia gia tiểu đệ đi.
– Còn chỗ này thì sao?
– Để mặc cho nó cháy.
– Còn bọn nang vuốt ma đầu…
Tiểu Bảo ngắt lời :
– Hãy để cả đấy, vào trong này đã.
Gã dẫn Từ Văn đi quanh quẩn một lúc rồi đi vào một tòa núi giả, gã mở từng cửa bí mật rồi đi vào đường hầm.
Trong đường hầm là một thế giới khác bố trí có vẻ mỹ quan hơn. Từ Văn vào tới đây mới biết nơi đây mới chính là Quỷ thất còn tòa nhà bên ngoài chỉ để yểm hộ mà thôi. Hai người đi lát nữa thì gặp Tưởng Úy Dân ra đón, phía sau là Tưởng Minh Châu.
Tưởng Úy Dân lại để bộ râu dài chùng xuống bụng nổi lên tràng cười ha hả nói :
– Hiền điệt! Ta tính rằng đêm nay ngươi tất đến đây.
Từ Văn bẽn lẽn đáp :
– Thế thúc, đáng tiếc là tiểu điệt bất tài để cho tên đầu sỏ chạy mất rồi.
Tưởng Úy Dân nói :
– Hãy bỏ mặc hắn.
Tưởng Minh Châu có gầy đi một chút song cặp mắt nàng vẫn trong như nước hồ thu. Hai má nàng hơi ửng hồng vì e lệ nàng chiúc câu vạn phúc rồi nói :
– Thế huynh, lâu nay không được gặp.
Từ Văn mặt nóng bừng lên vội đáp lễ nói :
– Thế muội vẫn mạnh khỏe chứ?
Tưởng Úy Dân vội xua tay đi :
– Để vào trong kia rồi hãy nói chuyện.
Đường hầm khá rộng đủ cho ba người sóng vai mà đi, Tưởng Úy Dân dắt Bảo nhi cùng Từ Văn đi trước Tưởng Minh Châu lọt lại sau mấy bước. Chỉ trong chớp mắt bốn người đã vào tới nhà đại sảnh rất đường hoàng.
Từ Văn liếc mắt thấy địa mẫu chàng là Không Cốc Lan Tô Viên lòng chàng lập tức nổi lên một cảm giác khác lạ vì sự quan hệ của hai bên thật là rắc rối. Mụ là đại mẫu nhưng phụ thân chàng lại là kẻ thù của mụ. Dù sao chàng vẫn giữ lễ chắp tay nói :
– Đại mẫu vẫn bình yên?
Không Cốc Lan Tô Viên cất giọng lạnh như băng đáp :
– Lần trước ta đã bảo ngươi cứ kêu ta bằng tiền bối là được.
Từ Văn ngẩn người ra rồi đổi giọng :
– Xin tham kiến Tô tiền bối.
Không Cốc Lan Tô Viên đáp :
– Ngươi hãy ngồi xuống đi.
Từ Văn tạ ơn ngồi xuống.
Mọi người ngồi đâu đấy rồi, bầu không khí trong trường trở nên trơ trẽn khó thở vì có Tô Viên ngồi đó không ai tiện mở miệng.
Tưởng Úy Dân hắng dặng một tiếng phá tan bầu không khí nặng nề cất tiếng hỏi :
– Hiền điệt, tới đây có gặp gì không?
Từ Văn đáp :
– Tiểu điệt đã gặp Ngũ Phương giáo chủ ở trên núi Hào Sơn nhưng bị hắn tẩu thoát mất.
Tưởng Úy Dân la lên một tiếng :
– Ủa!
Từ Văn nói tiếp :
– Tiểu điệt đã biết tin tức về gia phụ.
Không Cốc Lan Tô Viên đột nhiên biến sắc.
Tưởng Úy Dân chau mày hỏi :
– Lệnh tôn hiện thời ở đâu?
– Gia phụ cùng gia mẫu đều bị Ngũ Phương giáo chủ bắt giữ.
– Có phải Ngũ Phương giáo chủ tiết lộ như vậy không?
– Đúng thế!
– Đối phương mưu đồ chuyện gì?
– Hiện giờ chưa biết rõ, có điều đối phương đưa ra một điều kiện.
Tưởng Úy Dân hỏi :
– Điều kiện gì?
– Hắn ra điều kiện cho tiểu điệt lấy đầu vợ chồng Thượng Quan Hoành để đổi lấy con tin.
Tưởng Úy Dân la lên :
– Ủa! Đó là cách mượn dao giết người, lòng dạ Ngũ Phương giáo chủ thật là hiểm sâu.
– Vì thế mà tiểu điệt phải trù liệu kế hoạch để đối phó.
– Hiền điệt có chuẩn bị thực hành điều kiện không?
– Tiểu điệt vẫn chưa quyết định.
Tưởng Úy Dân nói :
– Một điều khẩn yếu duy nhất hiện giờ là phải điều tra cho biết lai lịch của Ngũ Phương giáo chủ.
– Tiểu điệt nhận thấy vụ này rất khó.
– Ta đã bày một thế cờ chắc chẳng bao lâu nữa sẽ rõ hết.
Tưởng Úy Dân lại nhắc đến thế cờ, thế cờ của lão thế nào? Đó là điều mà Từ Văn muốn hỏi rõ nhưng chàng lại biết lão có vẻ giữ bí mật nên không tiện mở miệng.
Không Cốc Lan Tô Viên nét mặt rầu rầu nói :
– Nghĩa huynh! Từ Anh Phong còn sống ở thế gian thì nghĩa huynh không ngăn trở tiểu muội đòi nợ chứ?
Đây là lần đầu tiên chàng nghe mụ kêu Tưởng Úy Dân bằng “nghĩa huynh” hiển nhiên mụ hoàn toàn phủ nhận giữa Từ Anh Phong và Tưởng Úy Dân có mối quan hệ. Chàng nghe mụ nói vậy vừa bẽn lẽn vừa chướng tai.
Tưởng Úy Dân đưa mắt nhìn Từ Văn rồi trầm ngâm không nói gì nữa.
Từ Văn đã hiểu rõ ở Quỷ hồ chàng cùng Tưởng Úy Dân nói chuyện rất lâu. Theo lời Tưởng lão thì phụ thân chàng là người hành động rất tàn tệ và tựa hồ lão lấy làm hối hận là đã kết giao với phụ thân chàng, lúc này chàng ở vào một tình thế rất bẽ bàng.
Đột nhiên chàng nhớ đến Hoành Thiên Nhất Kiếm Ngụy Hán Văn, lão vẫn chưa chết và đã gây ra mối huyết cừu Thất Tinh bảo. Đại mẫu chàng oán độc sâu cay nhưng mụ cùng phụ thân chàng lại có nghĩa phu thê sau này lại có chuyện đổ máu giữa hai người thì cục diện sẽ ra sao?
Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa chăm chú nhìn Tưởng Úy Dân nói :
– Thế thúc! Tiểu điệt đã tìm ra tên hung thủ vụ đổ máu Thất Tinh bảo.
Tưởn Uý Dân kinh ngạc hỏi :
– Ai vậy?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
– Hoành Thiên Nhất Kiếm Ngụy Hán Văn.
Câu này chẳng khác một tiếng sét làm chấn động mọi người trong sảnh đường. Không Cốc Lan Tô Viên nhảy bổ lên mụ trợn mắt há miệng người run bần bật.
Tưởng Minh Châu cũng nhìn Từ Văn bằng cặp mắt kinh hãi rồi nàng quay lại ngó Tô Viên. Tưởng Úy Dân đứng phắt dậy hỏi :
– Ngươi bảo ai?
Từ Văn nhắc lại :
– Hoành Thiên Nhất Kiếm Ngụy Hán Văn.
Tưởng Úy Dân ấp úng :
– Sao lại.. có chuyện thế được?
– Năm trước hắn không chết đâu.
Tưởng Úy Dân hỏi :
– Hắn.. vẫn còn sống ở thế gian ư?
– Hắn tức là lão Tú sĩ mới đây quy thuận hội Vệ Đạo.
Tưởng Úy Dân la lên :
– Ủa! Nếu vậy thì còn ai mà ngờ tới.
Không Cốc Lan Tô Viên ấp úng không thành tiếng :
– Ngươi… làm gì hắn?
Từ Văn hững hờ đáp :
– Vãn bối không giết hắn. Hắn vẫn còn sống và hiện giờ ở trong hội Vệ Đạo.
Tô Viên lại hỏi :
– Thực thế ư?
– Điểm này vãn bối cần chi phải nói dối.
Tô Viên lại hỏi :
– Sao ngươi lại biết hắn là hung thủ gây ra vụ đổ máu Thất Tinh bảo?
– Chính hắn đã thừa nhận.
Không Cốc Lan Tô Viên nước mắt chảy quanh tựa hồ mụ được tin mừng quá đỗi, mụ kích động đến nỗi không chịu nổi mà phải ngồi xuống ghế thở hồng hộc. Lát sau mụ đứng lên cất giọng run run bảo Tưởng Úy Dân :
– Mấy năm nay tiểu muội được nhờ nghĩa huynh thu nạp, ơn đức cao cả này không thể nói một câu cảm tạ mà xong kiếp này tiểu muội không thể báo đáp thì kiếp sau xin kết cỏ ngậm vành.
Tưởng Úy Dân kinh hãi ngập ngừng :
– Nghĩa muội.. nói vậy…
Tô Viên ngắt lời :
– Tiểu muội xin cáo từ.
– Nghĩa muội đi đâu?
– Đi tìm Ngụy Hán Văn.
Tưởng Úy Dân ngăn lại nói :
– Nghĩa muội hãy bình tĩnh, bất cứ làm việc gì cũng phải thương nghị rồi hãy hành động.
– Tiểu muội thấy bồn chồn lắm rồi không thể nào ngồi lại được nữa.
Tiểu Bảo chạy lại nắm lấy vạt áo mụ cất giọng bi ai hỏi :
– Di mẫu bỏ Tiểu Bảo ư?
Không Cốc Lan Tô Viên nước mắt đầm đìa đáp :
– Bảo nhi! Rồi chúng ta lại gặp nhau, Bảo nhi lớn rồi lại có thư thư và gia gia bầu bạn.
Tiểu Bảo hỏi :
– Di mẫu không đi không được hay sao?
Tô Viên đáp :
– Đúng thế, ta phải đi mới được.
Tưởng Minh Châu cũng sa lệ hỏi :
– Nghĩa mẫu hãy nán lại một chút rồi hãy đi được không?
Tô Viên đáp :
– Không! Ta phải đi ngay.
Tưởng Úy Dân buồn rầu nói :
– Nghĩa muội! Chúng ta ở với hau lâu nay như người một nhà Tiểu Bảo do chính tay nghĩa muội nuôi nấng cho đến ngày khôn lớn. Ta không biết lấy gì để tạ ơn nghĩa muội, nhưng ta có điều muốn nói.
– Nghĩa huynh có điều chi chỉ bảo xin nói ngay cho tiểu muội hay.
– Mối oan cừu thì nên cởi chứ không nên thắt. Sau khi nghĩa muội cùng Hán Văn huynh đòan tụ, nghĩa muội có thể phế bỏ mối thù đó được chăng?
– Nghĩa huynh! Chắc nghĩa huynh cũng biết là tiểu muội không thể làm được.
Tưởng Úy Dân quay lại nhìn Từ Văn nói :
– Nghĩa muội, việc gì đã qua nên cho nó qua luôn.
Tô Viên nở một nụ cười thê thảm đáp :
– Tiểu muội đã thành tàn hoa bại liễu làm sao còn tính đến chuyện đoàn viên được? Y còn sống thì thế nào tiểu muội cũng đến gặp mặt y một lần. Từ đây!… Hỡi ơi! Nghĩa huynh! Minh Châu! Tiểu Bảo! Ta đi đây.
Mụ vừa dứt lời đã giựt áo chạy nhanh đi như điện chớp. Tiểu Bảo khóc nức nở, Minh Châu cũng sa lệ. Tưởng Úy Dân dậm chân thở dài, Từ Văn vẻ mặt xám xanh chàng trợn mắt lên nhưng không nói gì.
Bầu không khí trong trường trở nên phức tạp hết chỗ nói. Tưởng Úy Dân dắt tay Bảo nhi nói :
– Bọn nanh vuốt Ngũ Phương giáo có lẽ chưa triệt thoái hết đâu, ngươi cùng ta hãy đưa nghĩa mẫu đi một đoạn đường.
Thế rồi hai cha con rảo bước ra ngoài. Lúc ra đi lão còn đưa mắt nhìn Từ Văn một lần.