Đọc truyện Độc Thủ Phật Tâm – Chương 52: Một ngón tay đưa hồn lạc phách
Thiếu phụ xinh đẹp dường như là một nhân vật có địa vị rất tôn trọng trong toàn trường. Từ lúc mụ xuất hiện, ai nấy đều nín thở chờ đợi không dám lên tiếng. Cả Vệ Đạo hội chủ Thượng Quan Hoành cũng phải im hơi lặng tiếng.
Bầu không khí trong trường đột nhiên biến thành kỳ bí khẩn trương.
Thiếu phụ xinh đẹp sang sảng tiếng vàng lại vang lên, song âm điệu lạnh như băng sương. Mụ hỏi Từ Văn :
– Bây giờ ngươi hãy nói rõ lai lịch và thân thế đi!
Từ Văn lạnh lùng đáp :
– Tại hạ không thể trình bày được.
Thiếu phụ nói bằng một giọng uy hiếp :
– Tính quật cường của ngươi đối với ta chẳng những không ăn thua gì, mà còn bất lợi cho ngươi nữa.
Từ Văn chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Thiếu phụ hỏi gặng :
– Ngươi bức bách ta phải dùng đến phương thức bất nhân đạo để đối phó chăng?
Âm điệu lạnh lẽo từ miệng một mỹ nhân phát ra khiến cho người nghe cảm thấy một ý vị khôn tả, song Từ Văn vẫn không hoang mang, uy thế này không làm cho tâm thần chàng phải giao động. Chàng hằn hộc đáp :
– Tại hạ không để ý tới chuyện đó.
Miệng chàng tuy nói vậy, nhưng trong lòng đã có chủ ý. Chàng không cần né tránh Khi tới việc sẽ thi triển thân pháp thoàn Không Phi Thăng nhảy vọt lên ngọn cây bách ngất trời gần đó cao đến mười mấy trượng là thoát thân được. Thân pháp tuyệt diệu này chàng đã được lão quái ở sau ngọn Bạch Thạch truyền thụ cho. Chàng tính rằng đây là đường lối duy nhất để tháo lui.
Thiếu phụ xinh đẹp cất giọng lạnh lẽo hơn nói :
– Ta hy vọng ngươi đừng nhẩm tính đường thoát thân.
Câu này khác nào mũi tên đâm vào tâm lý Từ Văn. Chàng tự hỏi :
– Chẳng lẽ mụ trông rõ cả ý định mưu đồ trong nội tâm mình?
Bất giác chàng giật nẩy mình lên. Thời cơ cấp bách, chàng chỉ còn cách tận lực thử coi. Ngoài ra, nếu chàng muốn đem công lực bản thân để đột phá vòng vây thì quyết nhiên là một sự không thể làm được.
Thiếu phụ xinh đẹp ngắt lời :
– Câm họng đi! Ngươi chưa trông thấy quan tài thì chẳng biết là mình sắp chết.
Từ Văn lại rít lên :
– Ngươi có thủ pháp gì thì cứ giở ra đi. Từ mỗ dầu chết cũng chẳng chau mày.
Chàng cố ý tự động nói lộ thân thế vì chàng không muốn hy sinh một cách mập mờ. Ít ra chàng để cho đối phương biết mình định báo thù không thành mà chịu uổng mạng. Nếu để người lột mặt nạ ra thì không phải là bản sắc của người võ sĩ.
Vệ Đạo hội chủ run lên hỏi :
– Sao? Ngươi họ Từ ư?
Từ Văn cất giọng the thé đáp :
– Chính thị! Ta là Địa Ngục thư sinh Từ Văn, hận mình chưa thể đâm chết ngươi được
Chàng vừa báo danh khiến cho toàn trường phải chấn động.
Bây giờ Từ Văn trở lại thanh điệu của mình. Lúc trước chàng phải cải giọng nói ồm ồm cho hợp với bộ mặt đã dịch dung, nếu không tất bại lộ bản tướng.
Vệ Đạo hội chủ cười khăng khắc nói :
– Đáng lý bản tòa nên nhận ra ngươi sớm hơn mới phải.
Từ Văn nghiến răng nói :
– Bây giờ cũng chưa muộn đâu…
Chàng chưa dứt lời đã nhảy xổ vào Vệ Đạo hội chủ nhanh như tên bắn…
Huỵch… Tiếp theo là tiếng rên ư ư. Từ Văn bị thiếu phụ xinh đẹp vẩy tay một cái, liền ngã xuống đất, miệng hộc máu tươi. Nhưng tính quật cường thúc đẩy chàng gắng gượng đứng lên, mặt mũi trông dữ như quỷ sứ.
Vệ Đạo hội chủ trầm giọng nói :
– Từ Văn! Bây giờ chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.
Câu này trỏ vào việc Từ Văn đã giải chất độc Tồi Tâm cho y ngày trước, và y đã tha chết cho Từ Văn một lần.
Từ Văn hằn hộc nói :
– Phải rồi! Ngươi cứ hạ thủ đi là xong.
Vệ Đạo hội chủ hỏi :
– Ngươi hãy nói chỗ ở của phụ thân ngươi đã?
Từ Văn đáp :
– Không khi nào.
Vệ Đạo hội chủ lạnh lùng :
– Ngươi không tự chủ được đâu.
Từ Văn kiên quyết :
– Ngươi muốn giết muốn mổ thế nào tùy ý. Từ mỗ học nghệ kém cõi nên đã lọt vào tay bọn ngươi, thì chết cũng chẳng chau mày.
Thiếu phụ xinh đẹp hắng dặng một tiếng rồi bật ngón tay. Một làn chỉ phong sắc nhọn, màu trắng lờ mờ bắn về phía Từ Văn.
Từ Văn rú lên một tiếng khủng khiếp ngã lăn xuống đất. Chàng cảm thấy đau đớn như bị người móc tim róc thịt, chàng không chịu nổi, vừa lăn lộn giẫy giụa vừa bức tóc xé áo chỉ trong khoảnh khắc, người chàng nhuộm đầy máu lẩn đất trông như quỷ sứ.
Thiếu nữ áo hồng Thượng Quan Tử Vi cất tiếng buồn buồn gọi :
– Mẫu thân
Thiếu phụ xinh đẹp chau mày hỏi :
– Chuyện gì vậy?
Thượng Quan Tử Vi đáp :
– Giải độc cho y đi?
Thiếu phụ xinh đẹp sửng sốt :
– Sao? Giải độc cho y ư?
– Phải rồi
Thiếu phụ xinh đẹp lên tiếng hỏi :
– Ngươi đã quên mối huyết cừu Đại mẫu ngươi đã bị mổ để làm thịt ăn rồi hay sao?
Thượng Quan Tử Vi đáp :
– Má má! Hài nhi còn thiếu y một món ân tình.
Thiếu phụ xinh đẹp đưa mắt nhìn Vệ Đạo hội chủ để hỏi ý. Vệ Đạo hội chủ liếc nhìn thiếu nữ áo hồng, trầm giọng gật đầu đáp :
– Nên theo ý kiến của Vi nhi.
Thiếu phụ xinh đẹp lại giơ ngón tay lên điểm cách không ba cái. Từ Văn liền ngừng tiếng rú, nhưng người chàng đã bị hành hạ đến cửu tử nhất sinh nên vẫn còn co quắp.
Vệ Đạo hội chủ lớn tiếng hỏi :
– Từ Văn! Ngươi đã chịu mở miệng chưa?
Từ Văn rít chặt hai hàm răng chẳng nói năng gì.
Vết sẹo trên mặt Vệ Đạo hội chủ bỗng đỏ lên. Mắt hắn chiếu ra những tia sát quang rùng rợn, hắn quát lớn :
– Từ Văn? Bản tòa sẽ có biện pháp khiến ngươi phải mở miệng.
Hắn quay lại vẫy tên kiếm sĩ đứng thị lập phía sau, nói :
– Ngươi hãy chặt cánh tay độc của gã đi rồi hãy áp giải về Tổng đàn.
– Xin tuân lệnh.
Hai tên kiếm sĩ nghiêm cẩn tiến lại. Một tên giơ trường kiếm lên nhắm vai bên tả Từ Văn chém xuống…
Từ Văn gầm lên một tiếng. Không biết một luồng khí lực từ đâu kéo đến, chàng trằn mình đi một cái nhanh như chớp tránh khỏi lưỡi kiếm, rồi trằn trở lại vung độc thủ đập vào chân gã kiếm sĩ.
– Úi chao…
Kiếm sĩ rú lên một tiếng rùn rợn, té lăn ra chết liền.
– Ngươi dám…
Tiếng quát chưa dứt, Từ Văn đã bị Vệ Đạo hội chủ phóng chưởng đánh hất tung ra ngoài hai trượng, rớt xuống trước một bụi hoa. Miệng chàng hộc máu tươi như suối chảy. Ý thức dần dần đi vào chỗ hôn mê… tình trạng chết đi sống lại chàng đã trải qua nhiều lần.
Thiếu nữ áo hồng lại lên tiếng :
– Gia gia… Gia gia hãy tha cho y!
Vệ Đạo hội chủ quát lên :
– Ngươi bảo sao?
Thiếu nữ áo hồng Thượng Quan Tử Vi năn nỉ :
– Hài nhi thỉnh cầu gia gia buông tha cho y.
– Tại sao vậy?
– Để trả món ân tình ngày trước.
Vệ Đạo hội chủ càng lộ vẻ tức giận quát mắng :
– Con nha đầu kia! Ngươi đừng giữ tính cố chấp nữa.
Thượng Quan Tử Vi vẫn một giọng trầm trầm :
– Hài nhi xin gia gia lần này là lần cuối cùng.
Mấy tiếng về sau cô càng lộ vẻ cương quyết.
Từ Văn chưa mất hết thính giác. Chàng nghe rõ cả, nên trong lòng nảy ra những ý nghĩ khó tả.
Vệ Đạo hội chủ cất giọng nghiêm khắc :
– Không được!
Thiếu nữ áo hồng vẻ mặt thê thảm, nước mắt trào ra. Nàng cúi gầm mặt xuống.
Thiếu phụ xinh đẹp liếc mắt nhìn thiếu nữ áo hồng ra chiều thương xót, liền quay sang bảo Vệ Đạo hội chủ :
– Thôi nghe lời y đi!
Vệ Đạo hội chủ gắt lên :
– Nghe y… Nghe y… Cái gì cũng nghe y… Vì phu nhân nuông chịu y quá, nếu không thì làm gì mắc hợm thằng mặt chuột Lục Quân…
Hắn nói tới đây đột nhiên dừng lại.
Thiếu nữ áo hồng nức nở một tiếng rồi khóc oà lên. Nàng trở gót toan chạy.
Thiếu phụ xinh đẹp lạng người ra nắm lấy nàng ôm vào lòng, lớn tiếng :
– Tiện thiếp đã phá tan Tổng đà Tụ Bảo hội. Như vậy là đủ rồi.
Vệ Đạo hội chủ dường như cũng cảm thấy không nên có thái độ quá đáng như vậy, nét mặt hắn hòa hoãn lại một chút. Hắn đưa cặp mắt nhìn thiếu phụ xinh đẹp ra chiều ăn năn, nói :
– Từ Anh Phong xảo trá như giống hồ ly, ta không nên buông tha gã này một cách khinh xuất.
Thiếu phụ xinh đẹp hỏi :
– Mục đích của tướng công là muốn tìm cho được Từ Anh Phong hay sao?
Vệ Đạo hội chủ đáp :
– Cái đó phu nhân đã biết rõ, sao còn hỏi lại?
Thiếu phụ xinh đẹp lại nói :
– Có tha gã cũng chẳng thiệt gì.
Vệ Đạo hội chủ lắc đầu :
– Cái đó ta không hiểu được.
Thiếu phụ xinh đẹp nói :
– Tiện thiếp phế bỏ công lực gã rồi mới buông tha, tất nhiên gã phải tìm tới chỗ phụ thân.
Vệ Đạo hội chủ đột nhiên tỉnh ngộ, nói ngay :
– Phu nhân quả là có kiến thức.
Thiếu phụ xinh đẹp làm mặt giận, nói :
– Tướng công bất tất phải tán tụng.
Từ Văn tuy đã lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nhưng những câu nói của đối phương đều lọt vào tai chàng. Chàng nghĩ thầm :
– Đối phương muốn dùng ta làm kẻ dẫn đường để tìm cho thấy phụ thân. Như vậy há chẳng là chuyện mơ tưởng hảo huyền? Phụ thân ta còn sống hay chết vẫn ở trong vòng bí mật.
Bỗng nghe Vệ Đạo hội chủ lên tiếng :
– Phu nhân… Cứ làm thế là được.
Thiếu phụ xinh đẹp đứng xa xa bật ngón tay luôn mấy cái. Từ Văn cảm thấy kình phong xô tới, xuyên vào các kinh mạch, đi tới đâu chân khí tiêu tan tới đó. Nhưng thần trí chàng tỉnh táo hẳn lại…
– Triệt thoái!
Một tiếng vừa hạ lệnh, tiếp theo là những tiếng ào ạt liên thanh. Chỉ trong khoảnh khắc mọi người đã bỏ đi hết.
Từ Văn trở mình một cái tưởng chừng như gân cất toàn thân bị gãy rời, đau đớn khôn tả. Khí lực không còn tí gì.
Chàng ngẩng mặt nhìn sao trên trời, cảm thấy nỗi đau khổ vô bờ bến. Chàng lẩm bẩm :
– Công lực đã bị phế bỏ thì sống không bằng chết.
Bao nhiêu nguyện vọng bỗng chốc tan thành mây khói. Trong lòng chỉ còn lại mối hận vô biên.
Chàng tưởng chừng cảnh đêm tối dài vô tận. Nội tâm bị đau khổ, da thịt bị kiếm thương. Nỗi đau khổ hành hạ chàng không một giây một phút nào buông tha. Chàng tưởng chừng mình bị nung nấu ở trong tù ngục. Cả tâm linh lẫn thể xác đều phải chịu cực hình.
Tinh tú trên trời mỗi lúc một thưa dần. Sau cùng một tia sáng lộ ra ở chân trời.
Sắp sáng rồi… Nhưng Từ Văn vẫn tưởng tượng mất hết cả ánh sáng ban ngày, tấm thân vĩnh viễn bị đầy ải vào trong đêm tối cùng tuyệt vọng. Chàng không mong gì cả mà cũng chẳng còn gì để tự an ủi, thậm chí chàng không muốn suy nghĩ nữa.
Công lực đã mất, bây giờ chàng chẳng khác chi người thường. cuộc sống còn lại nhưng phỏng được ích gì? Thế là hết… Tất cả mọi thứ đều tan ra mây khói. Chàng kết luận :
– Ta chẳng còn chi để mà sống thêm. Cái sống này chỉ để cừu hận làm cho chết dần chết mòn.
Bỗng một thanh âm tự đáy lòng phát ra :
– Từ Văn! Ngươi chưa nên chết vội, vì chết bây giờ không đúng lúc. Phụ thân ngươi nếu quả thực chưa chết thì ngươi còn có ngày được nhìn thấy kẻ thù ngã gục. Đối với mẫu thân ngươi còn có ngày thấy mặt…
Trời sáng tỏ. Lát sau ánh dương quang chiếu vào tấm thân tàn tạ của Từ Văn. Đây lại là một trường ảo mộng, một trường mộng ảo tiếp diễn không bao giờ chấm dứt.
Chàng gắng gượng ngồi dậy. Công lực đã bị phế bỏ thì chẳng thể dùng nội nguyên để trị thương được. Chàng lấy thuốc giải còn lại ở trong mình bỏ vào miệng và phải cố gắng lắm mới nuốt xuống được.
Sau chừng một giờ, Từ Văn mới có thể cử động. Chàng lết người đến bờ ao ở bên hòn giả sơn. Trước hết chàng uống thuốc phục hồi chân diện, rồi rửa hết vết máu. áo quần chàng đã bị phép thuyền Ngọc Sưu Hồn tàn khốc biến thành những mảnh tả đeo trên mình.
Từ Văn đi về phía hậu viện tìm lấy một bộ quần áo cũ của gia nhân bỏ lại, mặc vào mình. Đồng thời chàng móc lấy mấy lạng bạc mà lão Nhị Hồ Tử sau khi chết còn để trong bọc. Đoạn chàng cất bước rời khỏi…
Từ Văn biết Vệ Đạo hội tất nhiên phái người ngấm ngầm theo dõi hành tung, vì họ cho là mình sẽ đi kiếm phụ thân, nhưng thực ra phụ thân chàng còn sống hay chết họa chăng chỉ có ông trời biết mà thôi.
Từ Văn hoang mang ra khỏi thành Nam Triệu như con quỷ không hồn rồi theo đường lớn mà đi…
Chính chàng cũng không tự biết là mình đi về phương nào. Cả cuộc đi Khai Phong chàng cũng không nghĩ tới nữa. Chàng tự hỏi: “Chẳng lẽ đem tấm thân tàn ma dại này về gặp cố nhân?”
Từ Văn đang bần thần cất bước. Bỗng mấy người kỵ mã đang chạy nhanh tới, một người cất tiếng quát :
– Tránh ra! Muốn chết hay sao mà vơ vẩn giữa đường.
Chàng giật mình kinh hãi, lật đật tránh sang bên để nhường lối. Ngựa chạy bụi bốc lên mù mịt.
Chát một tiếng… Lưng chàng bị nện một roi ngựa đau thấu xương. Người kỵ mã lướt qua rồi, bên tai chàng còn vang lên những câu thóa mạ :
– Thằng mù này muốn chết đây!
Từ Văn đứng ngay người lại, phủi bụi cát, nở một nụ cười thê thảm. Thật là hổ xuống bình nguyên bị chó nhờn.
Ánh dương quang soi khắp vũ trụ, bốn bề sáng tỏ. Nhưng trong con mắt chàng thấy mọi vật đều tối tăm thảm đạm.
Bất thình lình một thanh âm ra chiều vừa kinh ngạc vừa vui mừng cất lên gọi :
– Đệ đệ…
Từ Văn toàn thân run bắn lên. Chàng biết mình lại gặp ai rồi, và hận mình chẳng thể chui xuống đất cho xong. Chàng đứng ngẩn người ra hồi lâu rồi mới ngửng đâu lên. Trước mắt chàng đứng sững một người xinh đẹp, vô cùng quyến rũ. Nàng chính là Thiên Đài Ma Cơ.
Thiên Đài Ma Cơ rất đỗi kinh nghi, chăm chú nhìn Từ Văn, xúc động hỏi :
– Đệ đệ… Đệ đệ làm sao thế?
Trong lúc nhất thời, Từ Văn ruột gan rất hoang mang. Người chàng thay đổi hẳn, mà Thiên Đài Ma Cơ vẫn là Thiên Đài Ma Cơ ngày trước. Nàng chỉ tiều tụy đi một chút, nhưng hãy còn đẹp lắm. Nhan sắc quyến rũ, phong từ càng khiến cho người rạo rực tâm thần. Nhưng Từ Văn mới trong một đêm đã biến hẳn thành người khác.
Từ Văn gặp Thiên Đài Ma Cơ mà tưởng chừng gặp một người nhà thân thiết. Lòng chàng cảm thấy chua cay. Lúc này chàng cần được người nương tựa, được người giúp đỡ. Chàng biết Thiên Đài Ma Cơ đã si tình với chàng, thì bất luận trong tình trạng nào chàng cũng có thể ỷ lại vào nàng được. Chàng muốn ôm lấy nàng mà khóc, nhưng chàng sực nhớ ra hiện giờ mình không còn là Địa Ngục thư sinh ngày trước, mà đã biến thành con người thường. Nói cho đúng hơn thì hiện thời chàng khác nào chó nhà tang. Nhưng bản tính kiêu ngạo, chàng buột miệng kêu lên :
– Đừng hỏi gì đến ta!
Lòng chàng đau khổ, nhưng chàng tự mình chịu lấy, không để bận lòng ai. Chàng đã chẳng thể hưởng thụ được lòng yêu của nàng, thì không đáng tiếp thụ mối tình của nàng nữa. Một sự thực tàn khốc không cho chàng có bất cứ việc tham vọng gì.
Thiên Đài Ma Cơ kinh ngạc không bút nào tả xiết. Nàng đứng ngẩn người ra một lúc, rồi run lên hỏi :
– Đệ đệ… Đệ đệ làm sao thế?
Từ Văn cố sức kìm chế những mối uất ức trong lòng đang rạo rực muốn nổi lên. Chàng kềm hãm cả những nỗi đau thương vô bờ bến, ráng giữ vẻ lạnh lùng đáp :
– Tiểu đệ không sao cả.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
– Nhưng nét mặt đệ đệ khác lạ lắm là nghĩa làm sao?
Từ Văn hững hờ đáp :
– Tiểu đệ đã bảo đừng hỏi gì đến tiểu đệ nữa kia mà?
Thiên Đài Ma Cơ nghẹn ngào :
– Đệ đệ… Đệ đệ…
Vành mắt nàng đỏ hoe, nét mặt xám ngắt, cổ họng nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Từ Văn nhìn vẻ mặt Thiên Đài Ma Cơ, lòng đau như cắt, nhưng chàng không thể làm khác được. Mối tình giữa chàng và nàng không tiếp tục được, vì võ công chàng đã mất hết, đời chàng mờ mịt chẳng hiểu sống chết ra sao, thì còn để lụy đến việc chung thân của nàng làm chi.
Từ Văn nghiến răng, giữ vẻ lạnh lùng đáp :
– Tiểu đệ nghĩ rằng mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc.
Thiên Đài Ma Cơ nước mắt chảy quanh, cất giọng buồn thảm :
– Ta hiểu rồi! Đệ đệ thủy chung vẫn coi ta là hạng liễu ngõ hoa tường, không xứng đôi với đệ đệ Nhưng… ta… quyết không có một hành vi nào làm cho đệ đệ phải hổ thẹn…
Rồi không ngăn được, hai hàng lệ trào ra…
Từ Văn trông nàng như đóa hoa lê gặp mưa, cơ hồ cầm lòng không đậu, nhưng bản tính cương nghị, chàng đưa mắt nhìn ra phương trời xa thẳm, hờ hững đáp :
– Nhất thiết điều gì chúng ta cũng nên chấm dứt.
Thiên Đài Ma Cơ rít chặt hai hàm răng, hỏi bằng một giọng rất thê thảm :
– Từ Văn! Ngươi lạnh lẽo, vô tình được đến thế thật ư?
Câu hỏi này khiến cho Từ Văn đau xót vô cùng. Chàng đã chịu ơn nàng rất nhiều, dù nàng có là con người thế nào đi nữa, chàng cũng không thể rẻ rúng nàng được.