Đọc truyện Độc Thủ Phật Tâm – Chương 2: Thiên đài ma cơ
Thiếu nữ áo hồng hỏi :
– Chỉ có vậy thôi ư?
Địa Ngục thư sinh đáp :
– Đúng thế!
Thiếu nữ áo hồng lại hỏi :
– Mục đích các hạ muốn biết ta để làm gì?
Địa Ngục thư sinh tuy tính tình quật cường từ nhỏ, nhưng với câu chuyện chung tình thì chàng lại ngượng ngùng.
Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng tiếp :
– Nếu các hạ không nói ra thì ta xin cáo từ. Cái ơn cứu mạng ta đã ghi lòng.
Nàng nói xong định trở gót đi ngay.
Địa Ngục thư sinh toan ngăn nàng lại, nhưng chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi thủ tiêu ý định đó, chàng đứng ngây người ra nhìn bóng hồng cho tới khi mất hút. Rồi chàng nở một nụ cười mai mỉa là mình đã bỏ việc đến Tưởng phủ cầu thân, đã phản kháng phụ mệnh, để rước lấy một trường vô thú vị.
Nhưng thiếu nữ áo hồng cả vẻ mặt hờn giận hay vui mừng đã in sâu vào óc chàng.
Con người ta ai cũng bị một nhược điểm chi phối, nếu không có nhược điểm này thì thật là hoàn mỹ, cái gì mà người không lấy được thì coi rất trọng rất quý.
Địa Ngục thư sinh bất giác buột miệng tự nhủ :
– Rồi một ngày kia nàng sẽ phải về tay ta.
Đột nhiên một thanh âm kiều mỵ lên tiếng :
– Không ngờ Địa Ngục thư sinh cũng là một giống đa tình.
Địa Ngục thư sinh giật mình hỏi lại :
– Ai đó?
Thanh âm kia đáp :
– Thiên Đài Ma Cơ, xin thi lễ.
Âm điệu quyến rũ tưởng chừng như nắm chắc lấy trái tim người ta.
Một vị nữ lang trạc ngoài hai mươi, cực kỳ xinh đẹp xuất hiện. Đầu mày cuối mặt nàng khiến cho người ta phải ngây ngất. Cặp má hồng đầy xuân sắc rất đổi yêu kiều.
Toàn thân nàng từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đầy vẻ khêu gợi.
Địa Ngục thư sinh chấn động tâm thần hỏi :
– Tôn giá là Thiên Đài Ma Cơ ư?
Thiên Đài Ma Cơ lưng uốn éo, người núng nính, trước ngực gồ lên hơi thở phập phồng. Nàng tha thướt dời gót mấy bước rồi cất tiếng oanh thỏ thẻ :
– Chẳng lẽ còn là giả được ư?
Địa Ngục thư sinh cảm thấy đầu óc bâng khuâng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng hỏi :
– Tôn giá có điều chi dạy bảo?
Thiên Đài Ma Cơ cười khanh khách đáp :
– Tự cổ đa tình thường để hận, chết đi mang cả xuống diêm đài.
Địa Ngục thư sinh lại hỏi :
– Tôn giá nói vậy là nghĩa làm sao?
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
– Hiền đệ…
Địa Ngục thư sinh ngắt lời :
– Ai là huynh đệ với tôn giá?
Thiên Đài Ma Cơ lại lên giọng rất não nùng :
– Úi chà! Ngươi đừng hung dữ thế có hay hơn không? Năm nay ta đã hai mươi lăm, vậy kêu ngươi bằng hiền đệ có chi là quá.
– Tôn giá cũng vì cái đó…
– Ta còn có việc khác quan trọng nữa.
– Việc gì quan trọng?
Thiên Đài Ma Cơ nghiêm trang đáp :
– Hiền đệ hãy cho ta biết rõ vấn đề! Hiền đệ thực lòng yêu con nhỏ đó, hay là chỉ vì Thạch Phật?
Địa Ngục thư sinh chợt động tâm. Thực ra chàng chẳng hiểu Thạch Phật là gì. Vừa rồi bốn tên sứ giả Ngũ Lôi cung thì hai tên trốn thoát, hai tên bị giết cũng đều vì Thạch Phật mà ra hết. Như vậy, Thạch Phật há chẳng là một vật kỳ trân trong võ lâm ư? Tuy nhiên, bữa nay chàng mới gặp mặt Thiên Đài Ma Cơ lần đầu. Còn trước kia chỉ nghe danh mà thôi. Vưu vật này đã làm cho biết bao nhiêu võ sĩ thanh niên phải điên đảo thần hồn. Nhưng thân thủ nàng cao thâm quá đỗi nên nàng chỉ như một đóa mai côi kích thích, mà không ai dám sờ tay vào, không ai dám thân cận. Địa Ngục thư sinh đã để trái tim vào người khác nên đối với Thiên Đài Ma Cơ chàng hờ hững như không, cất giọng lạnh lùng hỏi lại :
– Tôn giá hãy nói rõ, yêu nàng thì sao mà vì Thạch Phật thì sao?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Đây là một vấn đề rất trọng yếu. Hiền đệ cần tỏ rõ thái độ trước?
Địa Ngục thư sinh hỏi lại :
– Nếu tại hạ không muốn nói rõ thì sao?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Sau này hiền đệ sẽ phải hối hận.
– Sao mà phải hối hận?
– Nếu hiền đệ không trả lời ra vấn đề này, thì cuộc đàm thoại giữa chúng ta đến đây là chấm dứt.
Địa Ngục thư sinh xoay chuyển ý nghĩ một chút rồi hỏi :
– Tại hạ muốn biết trước vụ Thạch Phật đó là thế nào?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
– Sao! Hiền đệ không biết vụ Thạch Phật là gì ư?
– Đúng thế!
– Nếu vậy thì huynh đệ yêu nàng thật hay sao?
– Có thể nói như vậy.
Thiên Đài Ma Cơ trên mặt thoáng qua một nét khác lạ. Cặp mắt như nước hồ thu nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Địa Ngục thư sinh hồi lâu, rồi bật tiếng cười hích hích nói :
– Nhưng nàng không yêu hiền đệ đâu!
Địa Ngục thư sinh sửng sốt hỏi :
– Tại sao vậy?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Một là cái nhã hiệu của hiền đệ đã biểu lộ xuất thân ở nơi bất chính. Hai là tuy hiền đệ được người đời tặng cho ba chữ Mỹ Nam Tử, nhưng…
Địa Ngục thư sinh ngắt lời :
– Tứ chi chẳng được hoàn toàn phải không?
– Chính là thế đó!
Địa Ngục thư sinh cười ha hả nói :
– Tại hạ không để ý đến điều này.
– Nhưng người ta lại để ý tới thì làm thế nào?
Địa Ngục thư sinh hỏi lảng sang chuyện khác :
– Bây giờ nói đến vụ Thạch Phật được chưa?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Câu chuyện dài lắm, mà nơi đây có hai xác chết, ngồi lại phát ngán. Vậy chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện có hay hơn không?
– Thế cũng được!
Hai người đi vào rừng sâu, ngồi xuống phiến đá lớn bằng phẳng. Một cơn gió thoảng qua, đưa mùi hương xạ ngạt ngào vào mũi Địa Ngục thư sinh, khiến cho chàng ngây ngất tâm thần. Bất giác, chàng đưa mắt nhìn đối phương thấu vào đến làn da, khiến mặt nàng đỏ lên. Nàng mỉm cười nói :
– Trước là kẻ tiểu nhân, rồi sau mới thành quân tử được. Khi ta đem bí mật về câu chuyện Thạch Phật nói ra rồi, liệu hiền đệ có biến đổi chủ ý không?
Địa Ngục thư sinh đáp :
– Tại hạ tưởng không đến nổi thế.
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
– Thực ra cái đó cũng chẳng có gì quan hệ cho lắm…
Địa Ngục thư sinh thúc giục.
– Xin nói vào chính đề đi thôi!
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
– Hiền đệ đã nghe ai nói đến Bạch Thạch am bao giờ chưa?
Địa Ngục thư sinh trầm ngâm một chút rồi hỏi :
– Bạch Thạch am phải chăng là thánh địa dưới con mắt của giới võ lâm, và người ta kêu bằng Thiên Hạ Đệ Nhất am?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Đúng đấy! Sở dĩ Bạch Thạch am được coi là thánh địa, vì chủ nhân am này là Bạch Thạch thần ni, bản lãnh thông huyền. Bất luận là ai, cũng không dám mạo phạm tới người. Theo lời đồn thì sở dĩ Bạch Thạch thần ni luyện dược bản lãnh cao thâm phi thường là vì bà có một pho Thạch Phật…
Địa Ngục thư sinh hỏi xen vào :
– Pho Thạch Phật đó huyền diệu đến thế ư?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Ta cũng không biết rõ nội tình, có điều, đó đúng là một sự thực.
Địa Ngục thư sinh thúc giục :
– Thế rồi sao nữa?
– Năm trước đây, có người vô tình phát giác ra Bạch Thạch thần ni viên tịch rồi, tin đó đồn ra ngoài. Từ đấy rất nhiều nhân vật giang hồ tìm đến dọ thám bí mật về pho tượng Thạch Phật mà chẳng ai thu được kết quả nào hết.
Địa Ngục thư sinh hỏi :
– Tại sao họ lại kiếm thiếu nữ áo hồng kia?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Vì nàng là truyền nhân của Bạch Thạch thần ni.
Địa Ngục thư sinh la lên :
– Ồ! Không phải rồi!…
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
– Sao lại không phải?
Địa Ngục thư sinh đáp :
– Thiếu nữ áo hồng đã là truyền nhân của Bạch Thạch thần ni, mà Bạch Thạch thần ni công lực thông huyền, vậy truyền nhân của Thần ni tất phải là tay ghê gớm. Có lý đâu nàng lại không địch nổi mấy tên sứ giả của Ngũ Lôi cung?
Thiên Đài Ma Cơ trầm ngâm một chút rồi nói :
– Cái đó khó mà giải thích được, hoặc giả tư chất nàng có giới hạn.
Địa Ngục thư sinh cãi liền :
– Nếu nàng tư chất tầm thường thì khi nào Bạch Thạch thần ni lại chịu thu nạp về làm môn hạ?
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Hiền đệ nói vậy cũng phải. Có thể là thiếu nữ áo hồng mới nhập môn và chưa lĩnh hội được chân truyền. Có điều chính mắt ta thấy một mình nàng chống chọi với bốn sứ giả mà không bị mất mạng về Ngũ Lôi chưởng, thì nàng cũng không phải hạng tầm thường. Bốn sứ giả liên thủ đột kích mà chịu được thì trên chốn giang hồ thiệt chẳng có mấy người.
Địa Ngục thư sinh trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
– Tôn giá cũng được nhìn thấy pho Thạch Phật rồi ư?
Thiên Đài Ma Cơ không ngần ngừ gì đáp ngay :
– Đúng thế!
Địa Ngục thư sinh lạnh lùng nói :
– Cứ bản lãnh của tôn giá, đã là Thiên Đài Ma Cơ thì chuyện đối phó với thiếu nữ áo hồng dĩ nhiên không thành vấn đề, muốn hạ thủ lúc nào chẳng được. Hà tất còn phải…
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
– Có hai nguyên nhân khiến ta không thể hạ thủ được.
– Những nguyên nhân nào?
– Một là quái nhân Vô Tình Tẩu biệt tích giang hồ từ lâu nay lại xuất hiện. Có người thấy lão đang theo đuổi thiếu nữ áo hồng. Bản lãnh quái nhân này đã đến độ xuất thần nhập hóa và nổi tiếng là tay thủ đoạn độc ác.
Địa Ngục thư sinh hỏi ngay :
– Tôn giá không dám gây sự với lão chăng?
– Ta tin rằng chảng có mấy người muốn gây sự với lão. Nhưng đó còn là vấn đề không quan trọng lắm.
– Còn nguyên nhân gì nữa?
– Nguyên nhân chủ yếu chính là hiền đệ đó.
Địa Ngục thư sinh sửng sốt hỏi :
– Là tại hạ ư?
– Đúng thế! Hiền đệ! Ta không muốn xung đột với hiền đệ, nên…
Địa Ngục thư sinh hờ hững ngắt lời :
– Nên tìm tại hạ để thương lượng phải không?
Thiên Đài Ma Cơ khẽ hừ một tiếng rồi nói :
– Ta bị người kêu bằng Ma Cơ, mà hiền đệ lại là Địa Ngục thư sinh. Vậy chúng ta là những nhân vật đồng loại. Hơn nữa, ta chẳng để ý đến người bị cụt một tay.
Nàng nói xong trên môi nhoẻn một nụ cười mê hồn.
Câu nói của nàng đã rõ lắm rồi. Nàng để ý đến Địa Ngục thư sinh mà chàng vẫn giả vờ hỏi lại :
– Tôn giá chưa nói tới, tìm tại hạ với mục đích gì?
– Để cùng người hợp tác.
– Hai chữ hợp tác định nghĩa thế nào?
– Chúng ta mỗi người đều vì nhu cầu của mình.
– Tôn giá nghĩ vậy chẳng hóa ra là ngây thơ lắm ư?
– Nhất định không phải thế. Công lực tà môn của hiền đệ có thể đối phó được với Vô Tình Tẩu. Ta chỉ lấy Thạch Phật, còn Hồng y nữ để dành cho ngươi.
Địa Ngục thư sinh nổi lên tràng cười rộ nói :
– Tôn giá tính khéo đấy! Tại hạ phải ngăn chận Vô Tình Tẩu, còn tôn giá nhận lấy phần đối phó với thiếu nữ áo hồng. Ha! Ha!…
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
– Cái đó chẳng có chi đáng cười. Một khi mà thiếu nữ áo hồng lọt vào tay Vô Tình Tẩu, thì dĩ nhiên Thạch Phật không giữ được, mà tính mạng nàng khó bề an toàn. Vậy kết quả có được gì không?
Địa Ngục thư sinh cười lạt hỏi :
– Chẳng lẽ tại hạ không thể giúp nàng để đối phó với Vô Tình Tẩu được ư?
– Không được hẳn chứ?
– Sao lại kỳ vậy?
– Vì nếu ngươi không chống lại nổi thuật Thiên Chấn của Vô tình Tẩu thì dù có công lực gì cũng uổng mà thôi.
Địa Ngục thư sinh lạnh lùng hỏi :
– Chẳng lẽ tôn giá chống được thuật Thiên Chấn của Vô Tình Tẩu?
– Dĩ nhiên là được.
– Thế thì sao tôn giá không tự mình hạ thủ.
– Cũng không được.
– Tại sao vậy?
– Ta tuy có thể phá giải thuật Thiên Chấn của Vô Tình Tẩu, nhưng công lực không đủ địch lại đối phương. Chỉ có cách là ta đem thuật phá giải truyền lại cho hiền đệ. Rồi hiền đệ dùng tà công thì có thể đối phó được với quái nhân đó.
Địa Ngục thư sinh ngấm ngầm lo sợ cho thiếu nữ áo hồng, vì nàng là cái đích để bao nhiêu mũi tên nhắm bắn vào. Chàng không biết còn bao nhiêu người theo dõi nàng, liền lạnh lùng hỏi :
– Sao tôn giá lại biết tại hạ sau khi hiểu phép phá giải thuật Thiên Chấn mà không đi giúp nàng để đối phó lại với tôn giá?
Thiên Đài Ma Cơ cười rất tươi đáp :
– Hiền đệ đúng là con người thành thật khả ái. Nhưng hiền đệ không thể làm như thế được.
– Tại sao vậy?
– Ngươi đã thành thật, ta bất tất phải úp mở làm chi. Nàng đã lọt vào tay ta rồi.
Địa Ngục thư sinh đứng phắt dậy run lên hỏi :
– Sao? Thiếu nữ áo hồng đã lọt vào tay tôn giá rồi ư?
Thiên Đài Ma Cơ chậm rãi đáp :
– Hiền đệ bất tất phải hoang mang. Ta không đụng đến chân lông nàng đâu. Mục đích của hiền đệ chỉ là con người nàng thôi chứ gì?
Địa Ngục thư sinh mặt đầy sát khí, cất giọng lạnh như băng nói :
– Thế thì tại hạ phải giết tôn giá.
Thiên Đài Ma Cơ tuyệt không lấy thế làm giận. Nàng nói :
– Nếu ngươi giết ta, thì nàng nhất định phải chết. Huống chi, đã chắc gì ngươi giết được ta. Ta có thể nói trắng ra, hiện giờ giữa nàng và ngươi chưa có chút liên quan nào đáng kể. Ngươi yêu nàng, nhưng vị tất nàng đã yêu ngươi.
Địa Ngục thư sinh hắng đặng mầy tiếng rồi nói :
– Tại hạ có tính không ưa để kẻ khác mai mỉa trêu cợt.
Thiên Đài Ma Cơ lạnh lùng nói :
– Không ai trêu cợt hiền đệ đâu. Mỗi người làm tùy theo khả năng và hưởng theo nhu cầu. Chỉ có vậy thôi.
Địa Ngục thư sinh dịu giọng hỏi :
– Hiện giờ nàng ở đâu?
Thiên Đài Ma Cơ đáp bằng một giọng thành thực :
– Hiện giờ tạm thời ta không thể cho hiền đệ hay được.
Địa Ngục thư sinh nghi ngờ hỏi :
– Tôn giá định làm gì nàng?
Thiên Đài Ma Cơ thản nhiên đáp :
– Chẳng làm gì cả. Ta chỉ cần nàng nói Thạch Phật lạc lõng nơi đâu. Khi vật đó vào tay ta rồi là nàng được trả tự do tức khắc.
Địa Ngục thư sinh xẳng giọng hỏi :
– Nếu nàng không chịu tiết lộ thì sao?
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười bí mật đáp :
– Ta đã có biện pháp khiến cho nàng phải nói ra.
Địa Ngục thư sinh hỏi ngay :
– Tôn giá dùng cực hình để bức bách nàng phải cung xưng chứ gì?
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu đáp :
– Đó là một kế hoạch bần cùng, ta không thích dùng đến.
Ngừng một chút nàng nói tiếp :
– Không chừng Vô Tình Tẩu sẽ đến bây giờ. Muốn bảo vệ cho sinh mạng nàng được an toàn, ngươi cần học ngay lấy phương pháp hóa giải thuật Thiên Chấn.
Địa Ngục thư sinh lại hỏi :
– Thiên Đài Ma Cơ! Nếu tại hạ phát giác ra tôn giá bày trò, hý lộng quỷ thần để lừa tại hạ thì sao?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Đối với người khác thì còn có thể, nhưng đối với ngươi thì không có đâu…
Địa Ngục thư sinh lại hỏi :
– Tại hạ khuyên tôn giá một câu là nên bỏ ý nghĩ về Thạch Phật đi được không?
– Bỏ ư? Bỏ cũng được nhưng phải có điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Ngươi cũng bỏ thiếu nữ áo hồng.
– Không được đâu.
Thiên Đài Ma Cơ cười nói :
– Nếu vậy thì dĩ nhiên ta cũng không thể bỏ Thạch Phật được.
– Tôn giá mà cố chấp như vậy thì sau này tất phải hối hận.
Thiên Đài Ma Cơ nghiêm trang nói :
– Hiền đệ! Ngươi đừng lạnh nhạt vô tình như thế nữa! Bây giờ hiền đệ hãy nghe lời ta. Thuật Thiên Chấn là một thứ nội công tối cao, nó có thể làm tổn thương đến tâm mạch, làm hoang mang thần trí. Biện pháp duy nhất để phản kháng là phong tỏa huyệt Thính Căn cùng bảo vệ tâm mạch. Nhưng cách phong tỏa huyệt của hiền đệ thì không thể chống lại được đối phương khi hắn hạ độc thủ. Vậy phải lấy nguyên tắc chân khí nội lực mà hóa giải mới có công hiệu. Đây ta đọc khẩu quyết cho hiền đệ…
Nàng nói xong liền đọc khẩu quyết về cách hóa giải thuật Thiên Chấn cho Địa Ngục thư sinh nghe hết một lượt.
Địa Ngục thư sinh là người thông minh tuyệt đỉnh. Chàng nghe qua đã lĩnh hội được ngay, nhưng đáp bằng một giọng lạnh như băng :
– Tại hạ không muốn tiếp tục.
Thiên Đài Ma Cơ chau mày nói :
– Hiền đệ! Nếu hiền đệ không nghe lời ta, mà Vô Tình Tẩu xuất hiện thì hiền đệ không cứu nổi nàng đâu.
Địa Ngục thư sinh nói :
– Cái đó là chuyện khác. Bây giờ tại hạ mong rằng tôn giá giao nàng cho tại hạ.
Thiên Đài Ma Cơ từ từ đứng lên rồi hỏi :
– Nếu ta không chịu thì sao?
Địa Ngục thư sinh mắt lộ sát khí xẵng giọng :
– Nếu tôn giá không chịu, thì tại hạ phải giết tôn giá.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
– Liệu ngươi có làm được không?
Địa Ngục thư sinh nói bằng một giọng cương quyết :
– Tôn giá hãy thử coi!
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
– Ngươi giết được ta rồi thì dĩ nhiên thiếu nữ áo hồng cũng không toàn mạng. Vậy ngươi được cái gì?
Địa Ngục thư sinh trầm ngâm một lúc rồi đáp :
– Thiên Đài Ma Cơ! Tôn giá thật là độc ác, nhưng Địa Ngục thư sinh này cũng chẳng phải là người lương thiện đâu. Tôn giá đừng quên rằng giữa tại hạ va thiếu nữ áo hồng trên thực tế chưa có mối liên quan gì. Vậy tại hạ giết tôn giá hay tôn giá hạ sát nàng cũng là một vụ buôn bán không đến nỗi lỗ vốn. Vậy tôn giá hãy tính kỹ đi.
Thiên Đài Ma Cơ có biến đổi sắc mặt nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã khôi phục lại nụ cười mê hồn nói :
– Hiền đệ chưa chắc đã hạ sát nổi ta, mà ta muốn giết thiếu nữ áo hồng thì thiệt dễ như trở bàn tay. Vậy hiền đệ cũng nên tính toán cho kỹ để sau này khỏi hối hận.
Địa Ngục thư sinh cười gằn đáp :
– Tại hạ trước nay vẫn không ưa để người uy hiếp.
Thiên Đài Ma Cơ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nói :
– Còn ta không bao giờ chịu đi buôn lỗ vốn cả.
Địa Ngục thư sinh hỏi :
– Vậy bây giờ chúng ta động thủ hay sao?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Ta đã nói là không muốn xảy chuyện xung đột với hiền đệ, và ta kiên quyết giữ nguyên tắc đó.
Địa Ngục thư sinh dằn từng tiếng :
– Tại hạ e rằng tôn giá không thể tự chủ để nói sao làm vậy được đâu.
Giữa lúc ấy, bất thình lình có hai bóng người vọt tới.
– Huỵch huỵch hai tiếng! Cả hai người cùng ngã lăn ra.
Thiên Đài Ma Cơ la hoảng :
– Thôi hỏng mất rồi!
Đoạn nàng tung mình vọt đi như bay.
Địa Ngục thư sinh sửng sốt. Chàng đảo mắt nhìn hai người nằm lăn dưới đất xem là ai, thì thấy hai thiếu nữ mặc võ phục, ngũ quan ứa máu và đã chết rồi. Chàng không còn thì giờ để suy nghĩ, hấp tấp rượt theo Thiên Đài Ma Cơ.