Đọc truyện Độc Thủ Phật Tâm – Chương 18: Chốn hang sâu hào kiệt súyt bỏ mình
Một cảm giác khiến cho Từ Văn càng thêm nghi hoặc là vừa rồi chàng bị một phát chưởng của Tụ Bảo hội chủ đánh lên không đã khiến chàng thổ máu tươi. Chàng tự biết thương thế mình khá nặng, nhưng hiện giờ dường như khí huyết lưu thông thư thái không có gì ngăn trở và tuyệt không thấy triệu chứng bị thương. Chàng không uống thuốc, không điều dưỡng, thương thế tự nhiên bình phục thật là một điều kỳ dị.
Dĩ nhiên chàng để bụng không nói cảm giác này ra.
Táng Thiên Ông xẵng giọng hỏi Diệu Thủ tiên sinh :
– Lão Thâu nhi! Ngươi định liều mạng với Thạch Phật ư?
Diệu Thủ tiên sinh không nghĩ ngợi gì đáp ngay :
– Đúng thế! Nhưng trong hai vị thì chỉ còn một vị sống sót mà thôi, có khi chết cả đôi cũng chưa biết chừng.
Táng Thiên Ông nói :
– Lão phu sống mãi cũng chán rồi. Bây giờ lão phu bồi tiếp ngươi đây!
Diệu Thủ tiên sinh cười khanh khách nói :
– Hay lắm! Tại hạ mà được chết cùng không tay cự phách, thì còn gì đáng tiếc nữa…
Táng Thiên Ông hô :
– Lão phu sắp ra tay đây!
Giữa lúc ấy bất thình lình một giọng nói ấm ớ, nhưng kình lực khá mạnh vang lên :
– Người chết lưu danh, lão Thâu nhi chết như vậy cũng được là an ủi rồi.
Tiếng nói vừa dứt thì một người xuất hiện. Rõ ràng một văn sĩ trung niên, mình mặc áo màu lam. Cặp mắt tinh anh sắc sảo. Có điều nước da hơi lợt không xứng với đôi mắt. Tú sĩ tay cầm quạt dấy to gấp đôi quạt thường. Hắn còn cắp một cái cặp sách.
Diệu Thủ tiên sinh nhìn văn sĩ bằng cặp mắt nghiêm trang hỏi :
– Ông bạn là cao nhân phương nào?
Văn sĩ trung niên đang phe phẩy cây quạt, gắp lại nói :
– Tại hạ là Thất Tinh cố nhân!
– Sao? Thất Tinh cố nhân ư?
– Chính thị!
– Tại hạ chưa từng nghe qua.
– Lão Thâu nhi! Lão đã ăn cắp mọi vật khắp thiên hạ mà lại không biết người thiên hạ.
– Chà! Ông bạn nói có lý!
Từ Văn nghe đối phương báo danh tánh thì toàn thân đột nhiên tê dại, đó là sự phản ứng của trực giác. Vì chàng xuất thân ở Thất Tinh bảo, mà phụ thân chàng lại là Thất Tinh bảo chủ, chàng không khỏi ngạc nhiên tự hỏi :
– Chẳng lẽ Thất Tinh cố nhân cũng có mối quan hệ với Thất Tinh bảo?
Rồi chàng theo đuổi những hình ảnh trong ký ức, nhưng không tìm ra manh mối gì.
Có điều chàng liên tưởng đến Thất Tinh bảo gặp thảm họa máu đổ chan hòa.
Mẫu thân chàng lạc lỏng nơi đâu chàng cũng không hay. Hiện giờ kẻ thù đang trong gang tất mà chàng chẳng làm gì được, cả thân thế mình cũng không dám tiết lộ, thì mối đau khổ đó không bút nào tả xiết.
Những biến chuyển tâm lý này của Từ Văn dĩ nhiên Thiên Đài Ma Cơ không hay biết được, vì nàng chưa hiểu thân thế chàng.
Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sắc bén nhìn Từ Văn, hai luồng mục quang vừa đụng nhau. Từ Văn bất giác run lên, vì đôi mắt đối phương lộ đầy sát khí.
Mục quang Thất Tinh cố nhân nhìn ra chỗ khác rồi, mà Từ Văn vẫn chưa hết run sợ. Chàng không hiểu đối phương vì lẽ gì đã nhìn chàng bằng khóe mắt này?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
– Huynh đệ có biết lai lịch người này chăng?
– Tiểu đệ không hay.
– Người này không phải hạng thiện lương.
Từ Văn gật đầu đáp :
– Tiểu đệ cũng có cảm giác như vậy.
Thất Tinh cố nhân cười lạt nói :
– Thiên địa tuần hoàn. Tại hạ đi chuyến này kể cũng không uổng.
Táng Thiên Ông cùng Vô Tình Tẩu đưa mắt nhìn hắn ra chiều chán ghét.
Diệu Thủ tiên sinh hỏi tiếp :
– Thất Tinh cố nhân! Ngươi chuẩn bị làm gì đây?
– Phải chăng ông bạn muốn có vật đại giá?
– Đương nhiên trong thiên hạ chẳng có vật gì không khó nhọc mà lấy được bây giờ.
– Theo ý các hạ thì sao?
– Rút lui là hơn.
– Nếu không thì sao?
– Các hạ sau này có hối, cũng không kịp nữa.
– Tại hạ không bao giờ hối hận hết!
– Bữa nay các hạ sẽ rút kinh nghiệm…
– Lão Thâu nhi! Tình thực mà nói, bữa nay các hạ lâm vào thế cỡi hổ không xuống được nữa. Ai muốn đoạt được vật báu thì phải liều mạng, có đúng thế không?
Diệu Thủ tiên sinh gật đầu đáp :
– Ông bạn nói câu này thật chí lý!
– Tại hạ xin khuyên các hạ thôi đi là hơn…
– Bằng hữu, các hạ định cùng Thạch Phật sống chết chăng?
– Nếu quả có người nguyện ý bồi tiếp, thì tại hạ quyết chẳng chối từ.
Thất Tinh cố nhân quay ngang ra nhìn Vô Tình Tẩu trầm giọng hỏi :
– Tiền bối đức cao trọng vọng. Hai phe Hắc Bạch cùng khâm phục, chẳng lẽ lại…
Vô Tình Tẩu xua tay ngắt lời :
– Nơi đây không phải là chỗ để các hạ nói sao nên vậy.
Thất Tinh cố nhân hắng giọng nói :
– Tiền bối nên biết điều một chút.
– Hay hơn hết là các hạ mau rời khỏi nơi đây.
– Trước nay tại hạ không chịu ai bài bác đâu.
– Nếu vậy thì ngươi tự lượng quá cao.
– Kẻ sĩ chỉ có thể bị giết chứ không chịu nhục.
Vô Tình Tẩu nói bằng một giọng ôn tồn :
– Ngươi nên nhượng cho lão gia một chút.
Đó là theo trật tự tôn ti trong võ lâm. Ngươi làm như thế cũng chẳng lớn lên hay nhỏ đi.
Thất Tinh cố nhân cũng không vừa, hắn đáp :
– Mình có biết tự trọng thì người ta mới trọng mình. Tiền bối cũng dòm ngó Thạch Phật là tự mình làm mất địa vị đó.
Vô Tình Tẩu quắc mắt lên hỏi :
– Ngươi dám giáo huấn lão gia chăng?
– Sự thực là như vậy!
– Sư phụ ngươi là ai?
– Về điểm này xin miễn cho tại hạ không thể trình bày được.
Vô Tình Tẩu xẵng giọng :
– Thế thì lão gia phải cho ngươi một bài học…
– Tại hạ quyết không trốn tránh.
Vô Tình Tẩu tức quá, râu tóc đứng dựng cả lên. Lão phóng chưởng nhằm Thất Tinh cố nhân đánh tới. Lòng bàn tay vừa giơ lên, kình khí đã xô ra nghe như sấm động gió reo. Khí thế thật là khủng khiếp!
Thất Tinh cố nhân vung chưởng lên nghinh địch.
Sầm một tiếng chấn động! Những luồng kình khí vọt ra bốn phía.
Thất Tinh cố nhân phải lùi lại hai bước.
Từ Văn cùng Thiên Đài Ma Cơ kinh hãi vô cùng, vì Thất Tinh cố nhân tiếp được phát chưởng của Vô Tình Tẩu mà không tổn thương gì thì công lực hắn trong võ lâm chưa được mấy người.
Vô Tình Tẩu cười khanh khách nói :
– Lão gia không ngờ ngươi vào hạng tiểu bối mà công lực không phải tầm thường. Chẳng trách ngươi ngông cuồng. Bây giờ lại tiếp một chưởng nữa của lão gia.
Tiếng nói vừa dứt thì phát chưởng cũng phóng ra.
Một luồng kình khí mạnh tựa lay non xô vào Thất Tinh cố nhân, rồi chụp hắn vào trong. Phát chưởng này so với phái trước còn kinh hãi hơn nhiều.
Tà áo lam phất phới, Thất Tinh cố nhân vọt đi như quỷ mị ra ngoài tám thước. Thân pháp của hắn nhanh như điện khiến người nhìn thấy phải lè lưỡi.
Bình! Một tiếng rùng rợn vang lên. Đá vụn tung bay. Một tảng đá lớn bằng cả người ôm bị rung động vỡ tan thành đống đá vụn.
Trong lúc ấy bỗng nghe Táng Thiên Ông lớn tiếng quát :
– Chạy đi đâu?
Từ Văn nghểnh đầu ra coi thì Diệu Thủ tiên sinh đã mất hút không còn thấy bóng trong hiện trường nữa. Thân pháp lão Thâu nhi này đã đến mức thông huyền kỳ ảo trên đời có một.
Táng Thiên Ông cũng mất hút trong chớp mắt.
Vô Tình Tẩu bỏ Thất Tinh cố nhân co giò rượt theo xuống núi.
Trên đỉnh núi còn lại Thất Tinh cố nhân, Từ Văn, Thiên Đài Ma Cơ và hơn mười xác chết của bọn Tụ Bảo hội để lại.
Từ Văn rất buồn bã. Chàng chưa kịp tra hỏi Diệu Thủ tiên sinh về chiếc vòng tay ngọc thì đối phương đã đi mất. Muốn tìm được thật khó vô cùng vì lão hóa trang đến hàng trăm hàng ngàn kiểu, mà khinh công lại tuyệt thế vô song.
Dù có gặp lão vị tất đã nhận ra được. Chân tướng cùng lai lịch lão, tưởng khắp võ lâm chẳng một ai hay. Còn muốn rượt theo lão thì dĩ nhiên là một chuyện hảo huyền.
Thiên Đài Ma Cơ vui vẻ bảo Từ Văn :
– Huynh đệ! Chúng ta đi thôi!
Thất Tinh cố nhân cất giọng âm trầm nói :
– Khoan đã!
Từ Văn động tâm, song ngoài mặt vẫn lạnh lùng hỏi lại :
– Các hạ có điều chi dạy bảo?
Thất Tinh cố nhân đảo cặp mắt sáng như dao ngó Từ Văn mấy lượt, rồi gằn từng tiếng :
– Phải chăng ngươi là Địa Ngục thư sinh?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
– Chính là tại hạ.
Thất Tinh cố nhân lại hỏi :
– Ta nghe nói ngươi giết người không để dấu vết, có thực vậy chăng?
Từ Văn hỏi lại :
– Các hạ hỏi thế lá có ý gì?
Thất Tinh cố nhân hững hờ đáp :
– Bản nhân muốn hỏi thử cho biết.
Từ Văn cười lạt hỏi :
– Các hạ chán sống rồi ư?
Thất Tinh cố nhân cười khẩy đáp :
– Ngươi muốn nói thế nào cũng được.
Từ Văn cất giọng hiên ngang nói :
– Tại hạ không muốn giết người một cách vô lý…
Thất Tinh cố nhân xẵng giọng ngắt lời :
– Tiểu tử! Ngươi đừng ngông cuồng khoác lác nữa.
Mấy bữa nay Từ Văn đầy dạ oán hờn không nơi phát tiết. Bây giờ chàng lại bị đối phương trêu chọc, ngọn lửa vô hình bốc lên rần rần. Chàng trầm giọng hỏi :
– Phải chăng các hạ có ý muốn thử tài cao thấp?
Thất Tinh cố nhân giữ giọng thản nhiên đáp :
– Đối với ngươi mà nói đến chuyện đó thì không đáng. Vì tánh hiếu kỳ thúc đẩy, bản nhân muốn nghiệm coi chơi mà thôi.
Từ Văn đè nén tấm lòng tấm tức đã lâu, bây giờ muốn bùng lên. Chàng trợn mắt nói :
– Tại hạ nhắc lại một lần nữa. Các hạ đừng xem sanh mạng như trò đùa.
Thất Tinh cố nhân cười ha hả đáp :
– Vô Tình lão nhi mà còn chẳng làm gì được bản nhân. Bộ ngươi đã thắm vào đâu?
Từ Văn nghiêm giọng hỏi :
– Các hạ muốn chết thật ư?
Thất Tinh cố nhân nói :
– Ngươi hãy thử đi coi!
Từ Văn không nhẫn nai được nữa. Người chàng nhảy vọt tới, đồng thời phóng sát thủ ra nhanh như chớp đánh tới đối phương.
Thất Tinh cố nhân chỉ đứng cười khẩy, không né tránh mà cũng không phản kích…
Từ Văn phóng sát thủ ra không thấy đối phương phản ứng, thì không khỏi chấn động tâm thần. Thế là lại một người nữa không coi sát thủ của chàng vào đâu, và đây là người thứ ba. Bất giác chàng đứng ngẩn người ra.
Binh!
Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh trúng vào trước ngực Từ Văn.
Từ Văn rú lên một tiếng thê thảm. Người chàng bị hất tung đi đụng vào phiến đá lớn cách xa ngoài ba trượng, rồi bật trở lại té xuống đất. Máu miệng vọt ra như suối.
Thiên Đài Ma Cơ bật lên tiếng la hoảng. Hai tay nàng thò vào bọc.
Thất Tinh cố nhân bật lên tiếng cười hung dữ. Hắn lại ra tay nhanh như chớp.
Thiên Đài Ma Cơ rên lên một tiếng. Người nàng nhũn ra, ngã lăn xuống đất.
Thất Tinh cố nhân nắm lấy Từ Văn đã bị trọng thương giơ lên, lướt tới phía sau đỉnh núi liệng xuống vực thẳm.
Thiên Đài Ma Cơ bị kiềm chế huyệt đạo không nhúc nhích được. Nàng thấy Từ Văn bị liệng xuống khe núi thì tưởng chừng như trái tim tan vỡ. Lửa giận công tâm, nàng oẹ lên một tiếng rồi miệng phun máu tươi ra.
Thất Tinh cố nhân quay về chỗ cũ. Cặp mắt loang loáng nhìn Thiên Đài Ma Cơ chằm chặp không chớp. Mục quang hắn dần dần biến đổi, thú tánh nguyên thủy lộ ra mặt…
Thiên Đài Ma Cơ nhìn đối phương biết là hắn định làm ẩu. Nhưng nàng không có cách nào phản kháng được. Mắt nàng tối sầm lại suýt nữa ngất đi. Tuy người nàng không nhúc nhích được, nhưng nàng còn có thể mở miệng gầm lên :
– Ngươi định giở trò gì?
Thất Tinh cố nhân bật lên tràng cười rộ ra chiều đắc ý.
Thiên Đài Ma Cơ nghe tiếng cười này chẳng khác tiếng ma gào lúc canh khuya, khủng khiếp vô cùng.
Soạt! Vạt áo trước ngực bị xé rách. Luồng gió lạnh thổi vào đôi ngọc phong trắng bóng lộ ra.
Thất Tinh cố nhân cười ha hả nói :
– Trời sinh ra vưu vật để cho mình hưởng. Chuyến đi này không uổng, quả là không uổng!
Thiên Đài Ma Cơ khác nào bị đoạt mất linh hồn còn trơ lại phần xác thịt.
Bàn tay ma quỷ tiếp tục sờ soạng…
Nàng như một người chết rồi! Một cái chết rất tàn khốc. Một sự thực đáng sợ chưa từng có đã phát sinh. Lưỡi nàng cứng đơ, mặt xám như tro tàn. Môi nàng run lên mà không nói ra tiếng.
Ngày thường cặp mắt kiều mị của nàng khiến người ta điên đảo thần hồn, lúc này trợn lên như tròng muốn vọt ra ngoài.
Bất thình lình Thất Tinh cố nhân rụt tay co người lại. Hắn trân trân ngó Thiên Đài Ma Cơ. Trên lưng nàng lộ ra một mảnh ngọc quyết. Miệng hắn lẩm bẩm :
– Tam Chỉ Quyết! Thị là truyền nhân của mụ rồi…
Mục quang hắn biến đổi mấy lần, dường như khó mà bỏ được miếng thịt cừu ngon lành, nhưng hắn ra chiều úy kỵ…
Thiên Đài Ma Cơ đề tụ độc môn huyền công để liều mạng mong tự giải khai huyệt đạo. Tuy cách này nhọc lòng vô ích, nhưng ai đã lâm vào tuyệt cảnh cũng chẳng bỏ qua bất cứ một hy vọng cầu sinh nào. Đó là bản năng thiên nhiên của con người.
Lúc nàng phát giác ra đối phương có điều úy kỵ liền lên tiếng :
– Các hạ muốn sinh cường để thỏa mãn thú dục nhất thời thì rồi đây sẽ gặp phải cuộc báo phục nghiêm trọng.
Thất Tinh cố nhân trầm tư một lúc. Hắn không gì nói nữa, đột nhiên băng mình vọt đi.
Thiên Đài Ma Cơ chết hụt. Mảnh hồn phiêu diêu quay về với thể xác. Nàng khẩn cấp vận công thúc đẩy huyệt đạo. Chừng khoản uống cạn tuần trà, huyệt đạo tự giải khai. Nàng đứng dậy buộc lại vạt áo trước ngực. Nước mắt tầm tã tuôn rơi.
Thiên Đài Ma Cơ nghĩ tới Từ Văn. Nàng không ngờ cuộc đời chàng lại đến kết quả này. Nàng yêu chàng tha thiết và mong có một ngày kia sẽ được báo đáp lại tình yêu này. Bây giờ tia hy vọng mong manh của nàng cũng bị tan vỡ.
Thiên Đài Ma Cơ cất bước nặng nề như đeo ngàn cân, trong lòng nổi lên mối bi ai vô tận. Nàng lần từ bước một ra sườn núi, ngồi xuống nhìn vực sâu không đáy, tan nát gan vàng, đầu óc trống rỗng.
Nước mắt ướt cả vạt áo. Ngọn gió núi thổi lật là tà áo gấu quần, càng làm cho nỗi cô tịch thêm phần lạnh lẻo.
Không hiểu thời gian đã qua bao lâu, một thanh âm khàn khàn bên mình nàng cất lên :
– Phải chăng cô nương là Thiên Đài Ma Cơ?
Thiên Đài Ma Cơ đang ở trong tình trạng bâng khuân vô ý thức, đột nhiên quay về thực tại. Nàng giật mình kinh hãi, ngoảnh đầu lại coi.
Bỗng nàng la lên một tiếng :
– Trời ơi!
Đồng thời nàng băng mình lùi lại mấy bước.
Trước mặt nàng, người che mặt mặc áo cẩm bào đứng sững.
Chính người này đã hạ độc thủ cùng nàng và Từ Văn. Nàng đã thi triển Thất Toàn Phi Nhạn để đả thương nơi đỉnh đầu đối phương, nhưng về sau Từ Văn không thừa nhận sự thực này.
– Phải hắn chăng?
Nàng vừa tự hỏi vừa đưa mắt nhìn đỉnh đầu đối phương, nhưng hắn đã bịt đầu bằng tấm khăn vuông, nàng không nhìn thấy chi hết.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lại cất tiếng hỏi :
– Phải chăng cô nương là người mà võ lâm kêu là Thiên Đài Ma Cơ?
Nàng chẳng thể không trả lời, liền ấp úng đáp :
– Phải rồi! Các hạ…
Người che mặt mặc áo cẩm bào không để cho nàng nói hết câu, đã hỏi tiếp :
– Cô nương có quen biết Địa Ngục thư sinh không?
Thiên Đài Ma Cơ trong lòng thê thảm, tay nàng bất giác sờ đến ám khí, nàng hỏi lại :
– Bản nhân có quen biết y. Các hạ có điều chi dạy bảo?
– Lão phu muốn tìm gã.
Thiên Đài Ma Cơ sửng sốt hỏi :
– Sao? Các hạ… muốn tìm y?
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói :
– Chính thế! Lão phu nghe nói cô nương cùng gã đi tới đây, nên lão phu mới tìm đến…
Thiên Đài Ma Cơ nghiến răng hỏi lại :
– Các hạ hỏi làm chi?
Người che mặt mặc áo cẩm bào trầm ngâm một lúc, rồi cất cao giọng trang nghiêm hỏi lại :
– Cô nương có biết mối liên quan giữa lão phu và gã thế nào không?
Thiên Đài Ma Cơ động tâm đáp :
– Đó là một điều mà tại hạ đang muốn hỏi các hạ.
Người che mặt mặc áo cẩm bào ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
– Y là con trai lão phu.
Thiên Đài Ma Cơ toàn thân run bắn lên, giật giọng hỏi :
– Con trai các hạ?
– Đúng thế! Gă đâu rồi?
Thiên Đài Ma Cơ nghẹn ngào đáp :
– Y… y chết rồi!
Người che mặt mặc áo cẩm bào kêu rống lên :
– Sao? Cô nương nói lại lần nữa!
Thiên Đài Ma Cơ không chịu nỗi chua xót trong lòng, nàng sa lệ đáp :
– Y chết rồi!
Người che mặt mặc áo cẩm bào thân hình loạng choạng gầm lên rất thê thảm :
– Làm sao mà chết?
Thiên Đài Ma Cơ rất hồ nghi, nhưng nỗi đau thương đã kềm chế người nàng. Nàng nghiến răng đáp :
– Y bị một tên văn sĩ trung niên tự xưng là Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh trọng thương rồi liệng xuống vực thẳm.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lảo đảo luôn mấy cái cơ hồ ngã ra. Mắt nhìn xuống vực thẳm. Hồi lâu mới cất tiếng run run hỏi :
– Thất Tinh cố nhân lai lịch thế nào?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Tại hạ không biết. Trên chốn giang hồ chưa từng nghe ai nói đến nhân vật này.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lại hỏi :
– Hình dạng hắn thế nào?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Gã là một văn sĩ đứng tuổi, mình mặc áo lam. Cặp mắt bén, sắc mặt lợt lạt. Sắc diện với nhãn quang không xứng đối nên rất dễ nhận. Có điều…
– Có điều làm sao?
– Theo tiểu nữ nhận xét, thì dường như đó không phải là chân tướng hắn, rất có thể hắn đã bôi thuốc hay thay đổi sắc mặt.
Người che mặt mặc áo cẩm bào la lên một tiếng kinh ngạc, rồi hỏi tiếp :
– Lão phu sẽ để ý đến hắn, quyết hắn không trốn thoát được. Lão phu thề báo thù cho y bằng được mới nghe. Cô nương! Lão phu nghe khuyển nhi cáo tố có kẻ mạo xưng hình tượng lão phu để hạ độc thủ toan sát hại gã. Vụ này tưởng cô nương biết rõ.
Thiên Đài Ma Cơ đang ngờ vực vụ này, bây giờ thấy đối phương đề cập đến, nàng xem tình hình thì đúng như lời Địa Ngục thư sinh đã đoán. Có người giả phụ thân chàng để hạ thủ. Nàng liền gật đầu đáp :
– Chính tiểu nữ đã trông thấy.
Người che mặt mặc áo cẩm bào trầm mặc một lúc, rồi nghẹn ngào hỏi :
– Phải chăng cô nương đã cùng hắn giao thủ?
Thiên Đài Ma Cơ vừa bị Thất Tinh cố nhân toan cưỡng hiếp, dĩ nhiên hổ thẹn không muốn nói ra, nhưng mối căm hận chưa tan. Nàng hậm hực đáp :
– Đúng thế! Đối phương hẳn là Thất Tinh cố nhân.
– Hiện giờ hắn đâu rồi?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Hắn mới rời khỏi đây.
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói :
– Dù hắn có đến bên trời góc biển, lão phu cũng phải tìm cho được để bắt hắn phải đền mạng. Cô nương! Dường như cô nương có mối chung tình với con lão phu?
Thiên Đài Ma Cơ động mối thương tâm, cơ hồ bật ra tiếng khóc. Nàng lẳng lặng gật đầu. Cổ họng nàng dường như bị tắt nghẽn nói không ra lời.
Người che mặt mặc áo cẩm bào buông tiếng thở dài, rồi cất giọng bi ai than thở :
– Cô nương là người thông minh thanh khiết, chỉ buồn cho khuyển nhi phước bạc mà thôi. Ý trời muốn vậy còn biết nói làm sao được?
Thiên Đài Ma Cơ không nhịn được nữa, hạt châu tầm tã như mưa.
Người che mặt mặc áo cẩm bào nghiến răng nói :
– Cô nương miễn cho lão phu lúc này tâm tình bối rối, mong rằng còn có ngày tái ngộ. Bây giờ lão phu phải tìm kiếm di thể khuyển nhi đã…
Lão chưa dứt lời đã trở gót quay đi. Người lão loạng choạng cất bước.
Thiên Đài Ma Cơ bây giờ mới nhớ là mình chưa hỏi lai lịch cùng danh hiệu đối phương. Nàng tha thiết yêu Từ Văn, nay Từ Văn chết rồi mà lại không biết lai lịch phụ thân chàng thì chẳng khác chi người dưng, thậm chí đến tên họ lão cũng không hay nữa. Đây thật là một chuyện thương tâm trên thế gian.
Thiên Đài Ma Cơ ngồi nguyên một chỗ, bâng khuân nhìn xuống khe núi. Dường như vực thẳm đã đem cả người nàng đi. Nàng lại tưởng chừng như mình đang ở chỗ chơi vơi, lơ lững giữa trời. Nhất thiết đối với nàng đều là không hết, chẳng một thứ gì tồn tại, cả chính người nàng nữa…
Đây nhắc lại Từ Văn bị Thất Tinh cố nhân phóng chưởng đánh bị trọng thương rồi liệng xuống vực thẳm. Chàng chắc mẩm phen này bị tan xương nát thịt, thi thể cũng không còn nữa. Dù chàng muốn giẫy giụa kêu la cũng không thể được. Chàng rớt xuống như một ngôi sao sa, và mất hết tri giác.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Bỗng bên tai Từ Văn vang lên một tiếng :
– Chao ôi!
Tiếng la này như có như không. Từ Văn chợt nảy ý thức muốn phản ứng, nhưng ý thức này chỉ như cơn gió hiu hiu lướt qua trên mặt nước, gợn lên một chút rồi lại tiêu tan.
– Gã vẫn còn sống đây mà…
Thanh âm này lại lọt vào tay Từ Văn, khiến ý thức chàng lại phục hồi. Chàng muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân, dù chàng cố gắng mà không sao mở ra được. Có điều chàng ý thức được là mình đã hồi tỉnh. Chàng tự hỏi :
– Chẳng lẽ ta không chết ư?
Lại một thời gian không hiểu bao lâu, ngươn khí dã lưu chuyển trong người, và ý thức đi từ chỗ hỗn độn đến chỗ rõ ràng. Chàng từ từ hé mắt ra. Một tia sáng lờ mờ ánh vào mắt chàng là một vách đá trơn tuột, tiếp theo chàng nhận thức được đây là một thạch động.
Chàng lẩm bẩm :
– Ta… quả còn sống thiệt!