Độc Thủ Phật Tâm (Ma Chưởng Ân Cừu)

Chương 31: Nghiệm Tử Thi Hào Kiệt Nghi Ngờ


Bạn đang đọc Độc Thủ Phật Tâm (Ma Chưởng Ân Cừu) – Chương 31: Nghiệm Tử Thi Hào Kiệt Nghi Ngờ

Thiên Đài Ma Cơ vội nói :
– Các hạ nói ra ngoài đầu đề. Câu chuyện đó tại hạ hiểu rõ lắm, làm gì có dính líu
đến việc nam nữ.
Diệu Thủ tiên sinh hỏi vặn :
– Nếu quả là việc có liên can đến bí mật cá nhân của người ta, chẳng lẽ cô nương
cũng đòi tham dự vào ư ?
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
– Cái đó…
Từ Văn ngẫm nghĩ một chút rồi bảo nàng :
– Đại thư ! Đại thư đứng chờ tiểu đệ ở ngoài rừng cũng được.
Thiên Đài Ma Cơ không biết làm thế nào liền dặn :
– Huynh đệ hãy cẩn thận kẻo mắc mưu họ.
Từ Văn gật đầu đáp :
– Tiểu đệ hiểu rồi, Đại thư cứ yên tâm.
Diệu Thủ tiên sinh băng người đi như quỉ mị, loáng cái đã vào rừng mất hút.
Từ Văn sợ đối phương chuồn mất, liền chạy theo sát nút.
Trời đã hoàng hôn, trong rừng lại càng u ám, nhưng Diệu Thủ tiên sinh mặc áo
trắng hóa trang làm đệ tử Ngũ Lôi Cung nên rất dễ theo dõi.
Từ Văn vào trong rừng không đầy mười trượng đã thấy đối phương đứng sửng chờ
đợi.
Từ Văn còn cách Diệu Thủ tiên sinh chừng tám thước đã hất hàm hỏi :
– Chúng ta bất tất phải nói nhiều lời cho mất thời giờ. Vòng tay ngọc các hạ để đâu?
Diệu Thủ tiên sinh chậm rải hỏi lại :
– Sao ngươi hễ mở miệng đã nhất quyết vòng tay ngọc lọt vào tay lão phu ?
Từ Văn hỏi :
– Các hạ không chịu thừa nhận hay sao ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
– Không có vụ đó thì thừa nhận thế nào được ?
– Tại hạ không thể tin lời các hạ.
Diệu Thủ tiên sinh xoa tay nói :
– Thế thì khó quá ! Địa Ngục Thư sinh ! Lão phu trịnh trọng thanh minh : nếu
ngươi có đủ bằng chứng đó là hành động của lão phu thì cái đầu trên cổ này ngươi cứ
việc lấy đi. Bằng không thì ngươi chẳng thể bỏ lề luật giang hồ đem chuyện không có
quàng vào cho lão phu được.
Từ Văn cứng họng vì chàng không lấy đâu ra được bằng chứng, mà chỉ căn cứ vào
thân pháp siêu nhân của đối phương, đồng thời lão không sợ độc thủ mà phán đoán.
Nếu đối phương kiên quyết phủ nhận thì chàng chẳng có cách nào nữa.
Diệu Thủ tiên sinh lại lên tiếng :
– Lão phu nhắc ngươi một câu. Ngươi nên lập tức báo cho vật chủ hay là vòng tai
đã bị thất lạc để họ tìm cách đối phó hoặc đề phòng. Không khéo mà để vật chủ bị
mất một món tiền lớn thì ngươi có hối hận cũng không kịp nữa.
Từ Văn nghe lão nói có lý. Đây là bảo vật vẫn đem theo của Tưởng Minh Châu.
Chưa nói tới giá trị riêng của nó mà nó còn quan hệ rất nhiều. Nếu vụ này bị nhà họ
Tưởng biết ra thì mình còn mặt mũi nào nữa.
Chàng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt dĩ nhiên không chịu lời lão, liền trầm giọng hỏi :
– Các hạ bảo lấy thủ cấp để đánh cuộc ư ?
Diệu Thủ tiên sinh thản nhiên đáp :
– Phải rồi !
Từ Văn nói :
– Hay lắm ! Việc đó bữa nay hãy tạm thời dẹp lại.
Diệu Thủ tiên sinh lại nói :
– Nhai nhi ! Lão phu lại thức tỉnh ngươi một điều nữa. Thiên Đài Ma Cơ có tiếng
không hay trên chốn giang hồ…
Từ Văn ngắt lời :
– Tiên sinh lấy gì làm bằng cớ mà nói vậy ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
– Vụ này ai có mắt đều nhìn thấy cả.
Từ Văn nói :
– Về điểm này tại hạ đã có chủ ý, các hạ bất tất phải nhắc nhở.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
– Hay lắm ! Lão phu chỉ mong ngươi chó chủ định.
Từ Văn lại hỏi :
– Các hạ còn nhớ lời hứa không ?
– Lời hứa gì nhỉ ?
– Các hạ đã chịu lời truyền tin cho Thất Tinh cố nhân để y đến kiếm tại hạ đặng
liễu kết những chuyện đã qua…
Diệu Thủ tiên sinh ngập ngừng hỏi :
– Y chưa đến tìm ngươi… để thuyết minh ư ?
– Chưa !
– Nếu thế thì lạ thật ! Lão phu đã bảo y và y đã hứa tìm đến gặp ngươi kia mà !
Từ Văn lạnh lùng nói :
– Thôi được ! Các hạ cứ cho biết hành tung của y là tại hạ sẽ tìm đến nơi được.

– Y không có chỗ ở nhất định.
Từ Văn lộ vẻ không tin nói :
– Hiển nhiên các hạ kiếm lời thoái thác. Các hạ đã cùng một phe với y thì tất nhiên
phải biết rõ hành tung y.
Diệu Thủ tiên sinh lại hỏi :
– Giữa ngươi và y đã có chuyện gì với nhau ?
– Sao các hạ đã biết còn giả vờ hỏi ?
– Lão phu không biết thật, mong ngươi nói rõ cho.
– Xin các hạ tha thứ, về điểm này tại hạ không thể trình bày.
Diệu Thủ tiên sinh lại hỏi :
– Có phải lần trước ngươi bảo muốn giết y ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
– Có thế !
– Tại sao vậy ?
– Các hạ bất tất phải hỏi rõ nguyên nhân. Xin cho biết hành tung y.
– Cái đó khó lắm.
– Các hạ không nói được ư ?
– Không được. Ngươi định làm gì ?
Từ Văn cả quyết :
– Các hạ không nói hành tung y là không được đâu.
– Không được thì sao ?
Từ Văn mắt lộ hàn quang, nói bằng một giọng kiên quyết :
– Tại hạ không từ một thủ đoạn gì miễn sao cho đạt được mục đích.
Diệu Thủ tiên sinh giật giọng hỏi :
– Ngươi muốn đối phó cả với lão phu chăng ?
– Có thể như vậy.
Từ Văn đã quyết định phải hỏi cho ra Thất Tinh cố nhân lạc lỏng nơi đâu. Hắn đã
giả mạo phụ thân, làm người che mặt mặc áo cẩm bào, rồi lại trá hình hán tử mặt đen
làm Tổng tuần sát Hội Vệ Đạo. Cả hai lần hắn đều hạ sát thủ chực giết chàng. Ba
người này, hoặc cùng phe, hoặc có thể là một người mà xuất hiện dưới ba bộ mặt khác
nhau. Chàng cho là Diệu Thủ tiên sinh nhất định biết rõ tình hình. Những vụ bí mật
đáng sợ này không phanh phui ra không được.
Diệu Thủ tiên sinh trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
– Lão phu đưa ra kỳ hạn cùng địa điểm để đối phương đến kiếm ngươi được chăng ?
Từ Văn cương quyết đáp :
– Tại hạ không thể nhẩn nại mà chờ đợi được.
Chàng chỉ sợ Diệu Thủ tiên sinh tìm kế hoản binh để tẩu thoát. Lão là tay hóa trang
rất giỏi, nếu lão không muốn hiện thân thì khó mà kiếm được. Tỷ như bữa nay, nếu
không có Thiên Đài Ma Cơ đột ngột tới đây bảo cách khám phá, thì chẳng đời nào
chàng lại nghi ngờ cho đệ tử Ngũ Lôi Cung chính là Diệu Thủ tiên sinh đã hóa trang.
Diệu Thủ tiên sinh cứ đưa ra đề nghị :
– Sau năm ngày y sẽ gặp ngươi trên đường Khai Phong được không ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ rồi hỏi lại :
– Liệu lời nói của các hạ có thể tin được chăng ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
– Dĩ nhiên lão phu nói lời phải giữ lấy lời.
Từ Văn nói :
– Tại hạ cũng có điều kiện.
Diệu Thủ tiên sinh hỏi ngay :
– Điều kiện gì ?
Từ Văn đáp :
– Xin các hạ cho hay lai lịch cùng xuất thân của Thất Tinh cố nhân.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
– Về điểm nay đệ tự y phúc đáp, lão phu không tiện tiết lộ.
Từ Văn nói :
– Nếu các hạ không tiếp thụ điều kiện của tại hạ, thì tại hạ cũng không tiếp thụ lời
ước của các hạ.
Diệu Thủ tiên sinh ra chiều tức giận nói :
– Địa Ngục Thư sinh ! Ngươi nói vậy chẳng là quá ngông cuồng ư ? Bình sinh lão
phu không để ai uy hiếp bao giờ đâu.
Từ Văn lạnh lùng nói :
– Bữa nay các hạ nên phá bỏ lệ đó.
Diệu Thủ tiên sinh cười lạt đáp :
– Lão phu nói tới đây là dứt lời…
Từ Văn cương quyết :
– Các hạ đừng hòng bỏ đi.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
– Liệu bản lãnh ngươi giữ được lão phu chăng ?
Lão chưa dứt lời đã nhảy lộn ngược về phía sau rồi dông tuốt.
Từ Văn quát lên một tiếng, phóng chưởng đánh ra.
Binh ! Phát chưởng rùng rợn mãnh liệt phi thường làm cho cành gảy lá rụng ào
ào, song Diệu Thủ tiên sinh đã mất hút.

Từ Văn căm tức tưởng chừng thất khiếu bốc khói lên. Chàng băng mình rượt theo
nhưng rừng cây rậm rạp che khuất đi thị tuyến mà thân pháp không thi triển đến tột
độ được. Chàng chợt nhớ đến thân pháp Hoàn Không Phi Thân mà lão quái ở sau
ngọn Bạch Thạch đã truyền thụ cho, liền lập tức thi triển. Chàng vọt mình lên khỏi
bức màn cành lá. Chân đáp xuống một ngọn cây cao, chàng phóng tầm mắt nhìn ra
thấy bóng trắng ở phía xa xa đang chạy như bay ngoài đồng nội rộng mông mênh.
Chàng phát huy thân pháp đến mức độ tối đa, khác nào đám bông lướt trên ngọn
cây để rượt theo.
Một người chạy, một người đuổi, chớp mắt đã xa đến bảy tám dậm. Lúc này trời
vừa tối hẳn, may mà Diệu Thủ tiên sinh mặc áo trắng nên vẫn còn thấy rõ mục tiêu.
Cách đó không xa mấy, Từ Văn thấy một chỗ có nhiều ánh đèn lửa, chàng chắc đó
là một thị trấn, liền bụng bảo dạ :
– Nếu để đối phương tiến vào thị trấn thì khó mà kiếm được.
Trong lòng nóng nảy, chàng gia tăng tốc độ đến cực điểm, coi chẳng khác một làn
khói lợt lướt đi. Sau chàng vượt qua được bóng trắng chừng một trượng rồi quay lại
quát lên :
– Dừng bước !
Người áo trắng đứng lại. Từ Văn định thần nhìn kỹ bất giác ngẩn người ra. Đối
phương nào phải Diệu Thủ tiên sinh. Hiển nhiên là một vị nữ ni nhỏ tuổi mình mặc áo
trắng.
Nữ ni áo trắng đầy vẻ phẩn hận lớn tiếng hỏi lại :
– Thí chủ muốn gì đây ?
Từ Văn cực kỳ bẽn lẻn, nhưng trong lòng rất bội phục thân pháp đối phương.
Chàng ngượng ngùng đáp :
– Tại hạ xin lỗi tiểu sư thái vì đã tưởng lầm tiểu sư thái là người mà tại hạ muốn
rượt theo.
Nữ ni áo trắng ngắm Từ Văn từ đầu đến gót chân run lên hỏi :
– Phải chăng thí chủ là Địa Ngục Thư sinh ?
Từ Văn đáp :
– Chính là tại hạ.
Nữ ni áo trắng đột nhiên mắt hạnh tròn xoe lớn tiếng quát :
– Địa Ngục Thư sinh ! Mi là hạng cầm thú tuyệt không còn một chút nhân tính. Bần
ni mà không xé tan xác ngươi thành muôn đoạn thì thề chẳng làm người nữa.
Từ Văn kinh ngạc vô cùng lùi lại một bước, cất tiếng run run hỏi :
– Sao tiểu sư thái lại nói vậy ?
Nữ ni áo trắng lên giọng cực kỳ oán độc :
– Hành vi của mi cả người lẫn quỉ thần khó mà dung thứ được.
Từ Văn khác nào bị làn mây ngờ vực che phủ, chàng ngạc nhiên hỏi :
– Tại hạ không hiểu tiểu sư thái nói gì đây ?
Nữ ni áo trắng nghiến răng dằn từng tiếng :
– Chốn phật môn thánh địa há để cho mi làm ô uế ?
Từ Văn ngắt lời :
– Tại hạ càng nghe càng chẳng hiểu chút nào.
Nữ ni áo trắng nói :
– Sư thư của bần ni đã giữ mình vào chốn Không môn giữ chí tu hành, thế mà ngươi
dám tiền dâm hậu sát y. Mi… mi…
Từ Văn giật mình kinh hãi run lên hỏi :
– Tiểu sư thái nói gì vậy ?
Nữ ni áo trắng nhắc lại :
– Mi cưỡng gian rồi hạ sát sư thư của bần ni.
Từ Văn hỏi :
– Câu đó từ đâu mà ra ?
Nữ ni áo trắng nghiến răng hỏi :
– Địa Ngục Thư sinh ! Trong võ lâm đương kim còn ai là kẻ giết người không để
dấu vết ?
Từ Văn lại lui một bước dài, khích động hỏi :
– Giết người không để dấu vết ư ?
Nữ ni áo trắng đáp :
– Đúng thế ! Chẳng lẽ mi còn định chối cãi chăng ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ, bụng bảo dạ :
– Chỉ có chất độc Tồi Tâm là giết người không để dấu vết. Ngoài cha con mình
quả nhiên chưa nghe thấy ai làm được. Nhưng nếu nói về chất độc do võ công hay ám
khí nào khác cũng có thể giết người không để dấu vết.
Nghĩ vậy chàng liền nghiêm nét mặt hỏi :
– Tiểu sư thái ! Chẳng lẽ tiểu sư thái chỉ nhận định một điểm đó mà đã buộc cho là
hành vi của tại hạ ư ?
Nữ ni áo trắng khích động đến toàn thân run lên, lớn tiếng hỏi lại :
– Mi phủ nhận chăng ?

Từ Văn kiên quyết đáp :
– Tại hạ nhất định phủ nhận.
Nữ ni áo trắng quát lên :
– Nộp mạng đi !
Đồng thời phóng ra một chưởng nhằm đánh tới trước ngực Từ Văn. Phát chưởng
này bao gồm một luồng kình lực ghê gớm khiến người ta phải lè lưỡi.
Từ Văn lạng người đi né tránh, miệng cất tiếng hỏi :
– Tiểu sư thái là một người đã xuất gia mà sao lại hung hăng đến thế ?
Nữ ni áo trắng vờ như không nghe tiếng. Phát chưởng đầu không trúng, phát thứ
hai liền đánh ra, coi chừng nữ ni muốn liều mạng.
Từ Văn né tả tránh hữu, cơ hồ hết đường đối phó, liền nghĩ bụng :
– Mình không trả đòn không được nữa rồi. Đành là phải dẹp cơn hung hăng của đối
phương rồi sẽ tính. Nếu mình bỏ chạy ngay chẳng hóa ra hứng lấy ô danh ? Đối
phương đã nhất quyết không chịu dừng tay thì còn nhiều chuyện rắc rối sau này.
Mình phải hỏi cho ra sự thật mới được.
Từ Văn nghĩ vậy liền nhằm vào kẻ hở những chiêu thức đối phương đánh ra một
chưởng.
Nữ ni áo trắng rên lên một tiếng, lùi lại bốn năm bước. Khác nào người phát điên,
nàng lại nhún mình nhảy tới và ra tay cực kỳ hung hiểm, nhằm đánh toàn vào những
bộ vị trí mạng Từ Văn.
Từ Văn thấy đối phương ngang ngược, lửa giận bốc lên đầy ruột. Giả tỷ vào hồi
trước kia khi chàng chưa biến đổi tính cách, mà gặp tình trạng này thì chàng đã hạ
độc thủ rồi. Chàng hắng giọng một tiếng, phản kích một chưởng phát huy đến chín
thành công lực.
Nữ ni lại rú lên một tiếng, lùi lại mấy bước. Khóe miệng ứa máu tươi.
Từ Văn trầm giọng nói :
– Tại hạ thực không có ý đã thương tiểu sư thái, chỉ vì tiểu sư thái không để cho tại
hạ có dịp giải bày.
Nữ ni áo trắng mắt chiếu ra những tia lửa oán độc, nghiến răng nói :
– Địa Ngục Thư sinh ! Sự thực đã rành rành ra đó, mi còn biện thuyết gì nữa ?
Từ Văn nói :
– Tiểu sư thái nói vậy chẳng hóa ra là chủ quan quá ư ? Tiểu sư thái bảo là sự thực
mà chỉ căn cứ vào lối phỏng đoán sao được. Tại hạ xin hỏi sự thực phát ra trong
trường hợp nào, và ở đâu ? Xin tiểu sư thái cho hay.
Nữ ni áo trắng lau huyết tích bên mép, dương cặp mắt phẩn nộ nhìn Từ Văn rồi hằn
học hỏi :
– Mi nói vậy dường như không biết chút gì thiệt hay sao ?
Từ Văn đáp :
– Sự thực là thế đó.
Nữ ni áo trắng nói :
– Thôi được ! Sau này còn có lúc gặp nhau. Món nợ đó dù người có tha song trời
cũng chẳng dung đâu.
Chưa dứt lời, nữ ni đã vọt ra xa mấy trượng.
Từ Văn coi chừng không ổn, bụng bảo dạ :
– Vụ này không hỏi cho rõ ngọn nghành không được. Việc khác chẳng nói làm chi,
nay họ quàng cho mình bốn chữ cưỡng gian giết người há phải tầm thường.
Chàng nghĩ vậy liền băng mình rượt theo.
Thân pháp nữ ni quả là phi thường. Từ Văn đã phát huy đến mười thành công lực
mới giữ được khoảng cách không xa thêm.
Chạy quanh thị trấn, trước mắt hiện ra một miền hoang dã. Từ Văn rượt chừng một
trống canh thì tới trước một tòa ni am. Chàng để nữ ni vào am rồi mới chạy tới nơi,
thấy trên cổng am treo biển đề bốn chữ Từ Hàng Phổ Độ thì biết là am thờ đức
Quan Âm.
Trong am bao phủ một làn không khí tịch mịch chết chóc. Nữ ni vào am rồi, cổng
vẫn để nửa khép nửa mở.
Từ Văn ngẫm nghĩ một chút rồi len lén đi vào.
Tòa am này không lấy gì làm rộng lắm. Trong cổng tòa là một chiếc sân con hoa
cỏ um tùm. Hai bên đều có sương phòng, một gian trống hai gian đóng kín. Theo lối
đi nhỏ qua vườn hoa là đến Phật đường.
Trong Phật đường đèn xanh le lói, khói hương nghi ngút, nhưng không một bóng
người. Dảy nhà mé đông tối đen như mực. Trong gian bên hữu mé tây cửa sổ căng
bằng tấm sa mỏng, thấp thoáng có hai bóng người dường như đang bàn bạc chuyện
gì…
Từ Văn nghĩ thầm :
– Mình là chàng trai xa lạ, đêm tối sấn vào ni am là một điều không ổn. Chi bằng
mình lên tiếng trước để khỏi xảy ra chuyện hiểu lầm.
Giữa lúc ấy trong sương phòng có tiếng khàn khàn của một bà già cất lên :
– Thí chủ ngoài đó phải chăng là Địa Ngục Thư sinh ? Mời thí chủ vào đây.
Thanh âm nghe rất êm tai. Từ Văn động tâm tự hỏi :
– Đối phương là ai vậy ?
Trong gian nhà trống, đèn lửa thắp lên như một hiên tiếp khách nhỏ bé xinh xinh,
cách bày trí rất trang nhã và sạch sẽ.
Nữ ni áo trắng mà chàng vừa theo dõi, chắp tay để trước ngực đứng sang bên cửa
lạnh lùng nói :
– Mời thí chủ vào.
Từ Văn khiêm tốn thi lễ rồi cất bước tiến vào trong khách hiên. Trong hiên, một lão
ni trạc tuổi bảy mươi vẻ mặt trang nghiêm ngồi chờ. Cặp mắt loang loáng của bà có
một uy lực vô hình trấn áp lòng người. Lão ni lên tiếng :
– Mời thí chủ an tọa.
Từ Văn tạ ơn rồi ngồi xuống ghế đối diện với lão ni. Lòng chàng rất đổi băng
khoăn vì lão ni này là người lạ mà thanh âm nghe rất quen tai. Chàng nghĩ mãi mà
không nhớ ra được đã gặp hay nghe tiếng đối phương ở đâu. Chàng đành cất tiếng
hỏi:

– Xin tiền bối cho hay pháp hiệu là gì ?
Lão ni đáp :
– Bần ni tên hiệu là Tu Duyên.
Từ Văn nói :
– Vãn bối đường đột tiến vào bảo am, xin sư thái tha tội cho.
Lão ni nói :
– Bần ni đang mong thí chủ đến đây.
Từ Văn ngập ngừng :
– Vừa rồi quí đệ tử…
Tu Duyên lão ni giơ tay ngăn Từ Văn lại, ngắt lời :
– Tiểu đồ vô tâm hiểu lầm, thí chủ bất tất nhắc lại làm chi nữa.
Từ Văn không khỏi ngạc nhiên tự hỏi :
– Chẳng lẽ đối phương đã phát giác ra hung thủ, hoặc biết rõ nguyên nhân cái chết
ra sao ? Nếu không thế, thì làm sao lại nói tới hai chữ hiểu lầm.
Nghĩ vậy chàng liền nói :
– Mục đích của vãn bối tới đây chẳng qua là để giải tỏ sự thực. Nếu là sự hiểu lầm
thì vãn bối xin cáo từ…
Tu Duyên lão ni ngắt lời :
– Khoan đã !
Từ Văn hỏi :
– Tiền bối còn điều chi chỉ giáo ?
Tu Duyên lão ni đáp :
– Xin thí chủ xét lại nguyên nhân cái chết cho tiểu đồ.
Bà đứng lên quay về phía nữ ni áo trắng đứng bên cửa nói :
– Ngộ Chân ! Thắp đèn lên !
Ngộ Chân thiếu ni xoay mình tiến vào gian phòng kín mé hữu thấp đèn lên.
Tu Duyên lão ni xòe tay ra mời. Từ Văn đứng lên theo lão ni qua cửa căn phòng mé
hữu thì thấy trên giường mây đặt một chiếc tử thi đấp hai tấm áo cà sa. Chàng biết
ngay đây là nữ ni bị cưỡng gian rồi bị hạ sát.
Tu Duyên lão ni da mặt hơi nhíu lại. Hiển nhiên bà cố gắng đè nén mối xúc động
phẩn khích trong lòng. Bà giơ bàn tay run run trỏ vào xác chết trên giường nói :
– Y là đại đệ tử Ngộ Tỉnh của bần ni. Hôm qua bần ni có việc phải ra ngoài, Ngộ
Chân cũng đi mua thực vật không ở nhà, nên xảy ra vụ thảm án này. Kẻ xấu số đã bị ô
nhục rồi bị giết. Khắp mình từ trên xuống dưới tuyệt vô thương tích mà cũng không
có dấu vết gì bị trúng độc hay bị nội thương. Tiểu đồ Ngộ Chân ngờ là hành vi của thí
chủ.
Từ Văn nhíu cặp lông mày hỏi :
– Thế thì sao tiền bối lại nói quyết đây là chuyện hiểu lầm ?
Tu Duyên lão ni đáp :
– Vì bần ni biết rõ sự việc phát sinh vào lúc thí chủ đang ở tổng đàn Hội Vệ Đạo.
– Ủa !
Từ Văn trong lòng không khỏi mơ màng tự hỏi :
– Sao đối phương lại biết lúc đó mình đang ở tổng đàn Hội Vệ Đạo ?
Tu Duyên lão ni lại nói tiếp :
– Trước đây một số đệ tử Hội Vệ Đạo đã bị hạ sát một cách ly kỳ tương tự như thế
này. Ai cũng phán xét đây là bị chất độc Vô nh Tồi Tâm Thủ. Thí chủ hiểu rõ về
chất độc này nên bần ni mời tới đây để đoán xem.
Từ Văn kinh hãi vô cùng, bụng bảo dạ :
– Nghe thanh âm thi dường như lão ni đây đã quen biết mình và tựa hồ mụ hiểu hết
cả hành vi của mình mới lại càng đáng sợ.
Tuy chàng nghĩ thế nhưng cũng không hỏi vặn, liền gật đầu hàm hồ đáp :
– Xin cho mở mặt ra để vãn bối xem xét.
Ngộ Chân thiếu ni mở một góc tấm cà sa lên để hở bộ mặt người chết thì thấy
tướng mạo xinh tươi, có thể gọi là mỹ nhân được. Có điều nét mặt lộ vẻ đau khổ oán
hận.
Ngộ Chân ngoảnh đầu nhìn ra phía khác tựa hồ không nở coi thảm trạng này.
Từ Văn lấy ngón tay mở hé mắt người bị nạn. Chàng mới nhìn sơ qua mà trái tim
đã đập loạn lên, vì người chết quả nhiên bị chất độc Vô nh Tồi Tâm hại. Chàng tự
hỏi :
– Chất độc này trừ cha con mình ra còn ai sử dụng được nữa không ? Mình đã luyện
thành Vô nh Tồi Tâm Thủ, người lẫn với chất độc. Còn kẻ khác mà dùng chất độc
này tất họ phải cho vào miệng đối phương mới phát sinh hiệu lực. Hiển nhiên hung
thủ đã cố ý tiền gian hậu sát. Chẳng lẽ đây là hành vi của phụ thân ? Phụ thân mình
đã có những hành động khiến cho cả người ta và quỉ thần đều căm phẩn hay sao ?
Nghĩ tới đây bất giác người chàng run bần bật.
Bao nhiêu ký ức đau khổ không ngớt hiện lên trong đầu chàng. Nào là giữa Thượng
Quan Hoành với phụ thân có mối thù đoạt thê diệt tử. Hành vi đó là hạng vô sỉ trong
võ lâm. Nào là mẫu thân chàng kêu bằng nhị phu nhân đủ chứng minh phụ thân có
năm thê bảy thiếp.
Chàng lại nhớ tới mình được nuôi dưởng cách biệt, hoàn toàn mờ mịt về gia sự.
Mẫu thân chàng thỉnh thoảng thở dài ra chiều bi thảm mà không chịu nói rõ tâm sự.
Hiển nhiên có ẩn tình gì.
Sau khi chàng lớn lên mới tới Thất Tinh Bảo, những người trong Bảo xem chừng ai
cũng có vẻ úy kỵ, mọi điều bí mật.
Phụ thân chàng ra ngoài mà chưa từng để lộ chân tướng.
Bấy nhiêu nghi vấn đã chứng minh phụ thân chàng không hẳn là người chính đại
quang minh. Nhưng chàng là con cái thì biết làm thế nào ?
Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ thì Tu Duyên lão ni cất tiếng trầm trọng hỏi :
– Thí chủ coi thế nào ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
– Đúng rồi ! Quả là chết vì chất kịch độc Vô ảnh Tồi Tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.