Bạn đang đọc Độc Thủ Phật Tâm (Ma Chưởng Ân Cừu) – Chương 21: Thành Chính Dương Dò La Diệu Thủ
Lão quái kể tiếp :
– Chàng kiếm sĩ cố lái tư tưởng về khía cạnh tốt đẹp. Chàng hy vọng ý nghĩ của
mình không phải là sự thực. Có khi cô chị chờ mình thành công rồi, sẽ mở cửa ra.
Chàng lại tiềm tâm nghiên cứu lá bối. Hết năm này qua năm khác, chàng phát giác ra
khẩu quyết đã bị hoán cải, nên khí huyết mới chạy theo đường rẻ.
Vì chàng còn mong gặp lại người yêu, nên đành phải sống thêm nữa. Nhờ trí thông
minh, chàng nghiên cứu được những chỗ sai lầm về khẩu quyết, rồi tiếp tục thao
luyện, vừa đúng mười năm thì thành tựu môn Kim Cương Thần Công. Lúc chàng
phá cửa để ra, mới biết đúng là cô chị thâm mưu độc địa. Đường hầm bị phá hủy hoàn
toàn, chàng đâm ra thất vọng, chàng ngồi nhìn vách núi cao muôn trượng, chợt nghĩ
đến tập thuật phi thăng. Dù đây chỉ là một tia hy vọng mong manh nhưng cũng vẫn là
một hy vọng. Bởi lúc trước chàng luyện theo khẩu quyết sai trật, khí huyết chạy
ngược đường thành ra cố tật. Lúc phát huy chân khí đến cực độ thì đột nhiên trọc khí
lại phát sinh. Khinh không thủy chung vẫn không có cách nào để vượt qua mức độ đã
hạn định.
Chàng kiếm sĩ lâm vào tình trạng tuyệt vọng hoàn toàn nhưng chàng vẫn muốn
sống nữa. Chàng hy vọng một ngày kia, người yêu biết rõ chân tình sẽ tới nơi cứu
viện, hoặc cô chị phát hiện thiên lương từ thiện sẽ cho chàng lại được thấy bóng mặt
trời.
Chàng ôm mối hy vọng mỏng manh như sợi tơ mành, kéo dài chút hơi tàn sống cho
đến ngày nay.
Lão quái kể xong ra chiều tuyệt vọng.
Từ Văn cảm động vô cùng ! Chàng tỏ vẻ đồng tình với lão già bất hạnh kia. Một
chàng kiếm sĩ thanh niên trong cảnh tình tuyệt vọng, nay đã biến thành một lão già
đầu tóc bạc phơ thì thật là một chuyện tàn khốc.
Từ Văn không cần hỏi, cũng biết chàng kiếm sĩ trong cố sự này chính là lão quái,
mà cô chị dĩ nhiên là Bạch Thạch Thần ni.
Ai có ngờ đâu Bạch Thạch Thần ni mà võ lâm tôn là siêu nhân cũng thi hành độc
kế, làm việc tàn nhẫn tuyệt luân ! Cứ vụ này mà coi, thì những kẻ sĩ hiện nay tự xưng
là chánh đạo, chẳng biết hành vi trong đời tư thế nào ! Hởi ơi ! Giang hồ quỉ quái, thật
là đáng sợ, khiến người ta không biết đâu mà lường được.
Từ Văn chợt nhớ tới hiện tại mình lâm vào tình trạng nào. Lão quái này mấy chục
năm trời vẫn không có cách nào ra khỏi nơi giam hảm này, há chẳng ở vào tình thế
tuyệt vọng ư ?
Từ Văn nghĩ tới đây tưởng chừng như trái tim se lại.
Lão quái cúi đầu ngẩm nghĩ hồi lâu rồi ngẩn mặt lên. Mắt chiếu ra những tia thần
quang, lão hỏi bằng một giọng rất trang nghiêm :
– Tiểu tử ! Ngươi có ưng chịu là bất luận trong trường hợp nào cũng điều tra dùm ta
xem Đỗ Như Lan còn sống hay chết, hoặc lạc lỏng nơi đâu không ?
Từ Văn ngập ngừng đáp :
– Vãn bối ưng chịu, nhưng…
– Nhưng làm sao ?
– Làm thế nào ra khỏi tuyệt cảnh này được ?
Lão quái gật đầu đáp :
– Lão phu sẽ có cách…
Từ Văn vô cùng khích động hỏi ngay :
– Lão tiền bối có cách nào ?
Lão quái đáp :
– Lão phu giúp ngươi đả thông huyệt Sinh Tử huyền quang, rồi đem chân nguyên
bản thân trút vào cho ngươi. Đồng thời lão phu lại truyền thụ cho ngươi một thứ thân
pháp có thể vọt lên ngọn núi mà ra.
Từ Văn ngập ngừng đáp :
– Điều đó… vãn bối khó mà tuân lệnh được…
Lão quái sửng sốt hỏi :
– Tại sao vậy ?
Từ Văn đáp :
– Chẳng có lý do nào để lão tiền bối hy sinh quá mức cho vãn bối đến thế được.
Lão quái đáp :
– Đây là lão phu muốn ngươi làm việc cho ta.
Từ Văn ngại ngùng :
– Lão tiền bối sau khi trút hết chơn nguyên cho vãn bối rồi thân thể tiền bối sẽ ra
sao ?
Lão quái thản nhiên đáp :
– Lão phu không trút hết toàn bộ đâu, chỉ tám thành là đủ. Lão phu còn lại hai
thành cũng đủ sống rồi.
Từ Văn ra chiều bất nhẫn nói :
– Theo ý kiến của vãn bối, thì chúng ta nên tìm cách khác hay hơn.
Lão quái cười ha hả ra chiều vui vẻ nói :
– Tiểu tử ! Ngươi còn có điểm lương tâm như vậy. Lão phu hoàn toàn tin ngươi rồi.
Ngoài cách này không còn đường lối nào khác. Ngươi hãy lại gần đây rồi ngồi giáp
lưng vào lão phu…
Từ Văn gặp tình trạng bất ngờ này, khiến chàng chân tay luống cuống, miệng ấp
úng :
– Lão tiền bối ! Cái này… cái này…
Lão quái cười nói :
– Tiểu tử ! Muốn hay không giờ này không phải ở ngươi nữa.
Một luồng kình lực tuyệt đại hút chàng lại không cho chàng do dự suy nghĩ gì nữa.
Chàng đành ngồi xuống. Một luồng khí nóng từ huyệt mạch môn cuồng cuộn trút
vào.
Ngoại lực thêm vào chân nguyên trong mình chàng phối hợp thành một luồng đạo
lực rất mạnh, đưa thẳng tới huyệt Nhâm Đốc.
Một lần, hai lần, rồi ba lần…
Huyệt sinh tử quán thông. Luồng lực đạo thúc đẩy mạnh quá khiến Từ Văn mất hết
tri giác.
Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, thần trí chàng dần dần hồi phục. Chàng
cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ huyệt Bách hội trút vào thân thể qua các kinh mạch
ào ào như nước sông Trường Giang. Toàn thân chàng nóng ran. Mồ hôi toát ra như
tắm.
Từ Văn tiếp tục huy động chân nguyên bản thân, vận hành hết lần này đến lần
khác.
Trong động luồng quang tuyến sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng…
Từ Văn thu công lực lại, thì thấy lão quái đã mệt lả người. Mắt lão không còn thần
quang để uy hiếp người nữa. Chàng vừa cảm kích, vừa bẻ bàng, kính cẩn lạy phục
xuống đất không nói câu nào. Chàng ghi ân đức vào tâm khảm, chứ không thốt ra lời.
Lại qua một ngày một đêm nữa. Từ Văn học phép Hoàn Không Phi Thăng do lão
quái sáng chế ra. Thân pháp này chỉ nhờ một hơi thanh khí là tung mình lên không
được. Đoạn nhẹ nhàng điểm chân vào vách núi rồi lại hút thanh khí để vọt lên nữa.
Từ Văn nhân họa được phúc. Đó là một điều dù trong giấc mơ chàng cũng không
thể nghĩ tới.
Đến ngày thứ ba, mặt trời vừa mọc, lão quái bảo Từ Văn lên đường.
Chàng ở với lão hai ngày hai đêm không khỏi phát sinh mối tình cảm nồng hậu.
Nhất là chàng đã chịu ơn sâu của lão.
Lão quái nhân lấy một cành kim trâm ra, thận trọng đưa cho chàng nói :
– Tiểu tử ! Đây là tín vật, khi ngươi tìm thấy Đỗ Như Lan… Chắc bây giờ nàng đã
thành bà cụ rồi, ngươi đưa tín vật này, nói cho nàng hay những điều tai nghe mắt
thấy.
Từ Văn kính cẩn đón lấy kim trâm. Chàng cất kỹ đi rồi hỏi :
– Xin lão tiền bối cho biết tôn hiệu ?
Lão quái lắc đầu đáp :
– Bất tất nhắc tới làm chi. Trong thâm tâm nàng còn nhớ đến là đủ.
Từ Văn lại hỏi :
– Vãn bối có một ý kiến mong rằng lão tiền bối chuẩn cho.
Lão quái hỏi :
– Điều gì ?
– Vãn bối lên rồi sẽ kết dây thòng xuống xin lão tiền bối…
Lão quái gạt đi :
– Không được đâu ! Vách núi cao hàng ngàn trượng…
Từ Văn nói :
– Ngàn trượng thì ngàn trượng chứ sao, kết dây dài ngàn trượng cũng chẳng khó gì.
Lão quái lắc đầu nói :
– Ta ở lại đây chờ hồi âm. Ngươi lên rồi lập tức làm ngay.
Từ Văn lại hỏi :
– Sao lão tiền bối lại không rời khỏi nơi đây ?
Lão quái đáp :
– Bạch Thạch Thần ni đã chết rồi, đối tượng rửa hờn không còn nữa. Cả người tình
mấy chục năm trước chẳng hiểu có còn sống ở thế gian không ? Lão phu đã trăm tuổi,
mục nát với cỏ cây cũng chẳng có gì đáng tiếc nữa. Cái mà lão phu còn chờ đợi chỉ là
mong còn được thấy mặt nàng hay tin tức nàng mà thôi. Tháng ngày dằng dặc đời
người đã đến tận đầu. Lão phu còn hy vọng gì nữa ? Thôi ngươi đi đi !
Từ Văn dùng dằng không nở dứt tình. Bất giác chàng sa lệ. Đây là những giọt lệ chí
tình. Từ ngày chàng biết đời, đây là lần thứ nhất chàng sa lệ trước mặt người khác.
Lão quái dường như cũng không kém phần xúc động, nhưng lão nhịn được, xua tay
nói :
– Đi đi ! Đường đường là một đấng nam tử sao còn bắt chước thói nữ nhi ?
Từ Văn buồn rầu sụp lạy hai lạy rồi đi ra ngoài động. Chàng ngửng đầu nhìn lên
thấy vách núi cao chót vót, phẵng như gương, tựa hồ đao chặt phẳng lì. Chàng đứng
trông vách núi cao ngất trời xanh, chàng không dám tin ở thân pháp mà chàng mới
học được, có thể giúp chàng ra khỏi tuyệt địa này một cách bình yên không. Lòng
chàng bất giác vô cùng xao xuyến. Chàng vận công hết một lượt, đề khí vào huyệt
đan điền. Chân khí đầy rẫy, chàng cảm thấy người mình nhẹ bổng như muốn bay lên.
Lão quái len lén đến bên chàng trầm giọng bảo :
– Ngươi để hết tâm trí ngấm ngầm vận công, đừng để chân khí vẫn đục. Vọt lên đi !
Từ Văn khẽ rú lên một tiếng. Hai chân đẩy mạnh một cái. Người chàng vọt lên như
tên rời khỏi cung. Chàng nhảy lên cao hơn mười trượng. Lúc ở trên không chàng đưa
mình vào sườn núi cho có điểm tựa để lấy sức vọt lên lần thứ hai.
Từ Văn tiếp tục nhảy một hồi, quả nhiên lên đến đỉnh núi. Chính chàng cũng không
tin là mình làm được như vậy.
Từ Văn hít mạnh một hơi dài, chàng lau những giọt mồ hôi trán, rồi trể tay áo bên
trái ra, dấu cánh tay độc vào trong tay áo. Tay áo bên trái vẫn phất phơ như cũ.
Trong đầu óc chàng nảy ra nhiều ý niệm không giống nhau. Chàng nghĩ lại hai lần
người che mặt mặc áo cẩm bào muốn hạ độc thủ. Thất Tinh cố nhân tự nhiên vô cớ
hất mình xuống vực thẳm.
Rồi chàng nghĩ tới toàn thể Hội Vệ Đạo đều là cừu nhân. Phụ thân lưu lạc, mẫu
thân mất tích…
Từ Văn lại nghĩ tới ở dưới vực thẳm chàng tiếp thụ nội nguyên của lão quái. Không
hiểu công lực mình hiện giờ cao thâm hơn trước bao nhiêu ?
Liệu có nhờ đó mà báo ân trả oán cho mau lẹ được chăng ? Dĩ nhiên vấn đề này sẽ
chứng minh một cách mau chóng.
Sau cùng chàng nghĩ tới lão quái dặn mình tìm cho được hành tung người đàn bà
tên gọi Đỗ Như Lan. Chàng tự hỏi :
– Bây giờ mình biết tìm bà ta ở đâu ?
Chàng chợt nhớ tới thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi. Cô là truyền nhân của Bạch
Thạch Thần ni, chắc phải biết sư thúc Đỗ Như Lan lạc lỏng nơi đâu.
Thình lình chàng phát hiện ra bên bờ vực cách chừng mấy trượng, có một thiếu nữ
ngồi đó, trông như một pho tượng đá. Chàng định thần nhìn kỹ lại, bất giác tâm thần
chàng chấn động, miệng lẩm bẩm :
– Té ra là nàng ! Ba bữa rồi sao nàng chưa rời khỏi nơi đây ?
Nghĩ vậy chàng liền vọt tới nơi cất tiếng gọi :
– Đại thư !
Người đàn bà này chính lá Thiên Đài Ma Cơ. Vẻ mặt u buồn, nàng quay đầu lại.
Đột nhiên hai mắt nàng trợn lên tròn xoe, da mặt chuyển động, hồi lâu không nói
nên lời. Nàng lộ vẻ hoang mang, kinh ngạc, sợ hãi…
Từ Văn lại hỏi :
– Đại thư làm sao vậy ?
Thiên Đài Ma Cơ xoay mình, nhảy xuống run lên hỏi :
– Ngươi… đệ đệ… đệ đệ không chết ư ?
Thần thái nàng khiến cho Từ Văn cảm động. Chàng tiến lại hai bước đáp :
– Đại thư ! Tiểu đệ không chết !
Thiên Đài Ma Cơ dường như không tin ở tai mắt mình. Nàng ngập ngừng hỏi lại :
– Đây là sự thực…, hay là… ảo mộng ?
– Thiệt đó !
Thiên Đài Ma Cơ cất tiếng gọi rất tha thiết :
– Đệ đệ !
Nàng dang hai tay ra nhảy xổ lại…
Từ Văn lạng người đi để tránh, lớn tiếng la :
– Đại thư đừng đụng vào người tiểu đệ !
Thiên Đài Ma Cơ ngạc nhiên dừng lại. Nước mắt chảy xuống má.
Ánh mắt dịu hiền chuyển động tựa hồ ánh mắt của người từ mẫu.
Từ Văn thấy nàng cực kỳ tiều tụy không khỏi nảy lòng thương xót.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
– Đệ đệ ! Đệ đệ hãy còn sống chắc là đã gặp được kỳ tích gì đặc biệt ?
Từ Văn hỏi lại :
– Đại thư, Đại thư còn ngồi đây ư ?
– Đệ đệ ! Ta… cũng muốn nhảy xuống theo ngươi.
Nói rồi nàng cúi đầu, nét mặt lợt lạt lại hơi ửng hồng.
Đây là sự thật đã chứng minh tấm lòng si mê của Thiên Đài Ma Cơ.
Từ Văn bất giác hối hận trong lòng. Chàng cảm thấy mình không xứng đáng tiếp
thụ mối tình tha thiết của nàng.
Chàng chưa cho nàng được cái gì, cả một chút tình yêu cũng không có. Chàng cố
thân cận nàng cũng chỉ vì muốn lợi dụng lực lượng của nàng để báo thù. Bây giờ
chàng cảm thấy những hành vi của mình từ trước thật đê hèn. Chàng muốn nói thực
tình để xin nàng tha thứ.
Từ Văn còn muốn ôm Thiên Đài Ma Cơ vào lòng để nói cho nàng hay, bắt đầu từ
lúc này, chàng đền đáp lại mối tình tha thiết của nàng.
Tuy nghĩ vậy nhưng chàng không dám làm vì chàng nhớ tới cánh tay trái là độc
thủ, nên chàng lạnh lùng trở lại. Nếu lời lão quái nói quả đúng sự thật, thì kiếp này
chàng không thể kề cận được bất cứ người đàn bà con gái nào.
Từ Văn nghĩ tới đây, lòng chàng lại quặn đau. Chàng nghĩ không thấu tại sao phụ
thân mình lại muốn cho kẻ cốt nhục thâm tình luyện thứ độc công này. Đây là một sự
điên cuồng tàn khốc. Chàng chắc phụ thân có phương pháp tán công. Nếu không thì
thế sao người lại làm phí cuộc đời của đứa con ruột ?
– Đệ đệ !
Thiên Đài Ma Cơ cất tiếng gọi, đồng thời mắt nàng chiếu ra những tia sáng say sưa.
Từ Văn cũng cảm thấy tiếng gọi của nàng chứa chan tình ý và bao hàm lời nói yêu
đương.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi tiếp :
– Đệ đệ ! Đệ đệ gặp được kỳ tích gì mà không chết ?
Từ Văn đáp :
– Có lẽ tiểu đệ chưa tới ngày tận số. Tiểu đệ bị liệng xuống rồi may sao rớt trúng
mối dây leo nên không đến nỗi tan xương nát thịt. Lạ hơn nữa là dưới đáy vực lại có
người…
– Có người ư ?
– Đúng thế !
Đoạn Từ Văn đem những chuyện gặp gỡ thuật lại một lượt. Chàng chỉ dấu chỗ độc
thủ là không nói đến.
Thiên Đài Ma Cơ xúc động quá toàn thân run lẩy bẩy. Miệng nàng lập đi lập lại
mấy câu :
– Úi chà ! Úi chà !
Từ Văn hỏi :
– Đại thư ! Đại thư có nghe nói tới Đỗ Như Lan bao giờ chưa ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Ta cũng chưa nghe ai nói tới bao giờ. Có điều mình hỏi dò mãi cũng phải ra.
Từ Văn lại hỏi :
– Còn cha Thất Tinh cố nhân kia rồi sau đi đâu ?
Thiên Đài Ma Cơ nghiến răng đáp :
– Suýt nữa ta bị hắn làm ô nhục. May trong mình có đeo tín vật của sư môn nên
mới thoát.
Từ Văn nghe nói lông tóc đứng cả lên. Chàng căm hận phát thệ :
– Tiểu đệ mà không giết được hắn thề chẳng làm người nữa.
Thiên Đài Ma Cơ chợt nhớ ra điều gì, buột miệng nói :
– Này đệ đệ ! Ta quên chưa nói cho đệ đệ hay là lệnh tôn đã đến đây.
– Gia phụ ư ?
– Đúng thế ! Người che mặt mặc áo cẩm bào. Suýt nữa ta nhận lầm lệnh tôn là
thằng cha giả mạo bữa trước để toan giết đệ đệ.
Từ Văn hỏi lại :
– Gia phụ có nói gì về vụ đó không ?
– Người không nói chi hết và chỉ bảo là sẽ báo thù cho đệ đệ. Đồng thời người
muốn đi tìm thi thể đệ đệ.
Từ Văn buồn rầu nói :
– Chắc lão gia phải đau lòng đến cùng cực !
Thiên Đài Ma Cơ không khỏi bùi ngùi. Nàng hỏi :
– Đệ đệ không đi kiếm lão gia cho người gặp mặt ư ?
Từ Văn buông một tiếng thở dài. Chàng không muốn nói chân tình vụ nhà tan
người chết, chỉ hàm hồ đáp :
– Dĩ nhiên tiểu đệ muốn đi lắm !
Thiên Đài Ma Cơ lảng sang chuyện khác :
– Đệ đệ ! Ta đoán chắc Thất Tinh cố nhân cùng phe với Diệu Thủ tiên sinh.
– Sao Đại thư biết ?
– Sự thật đã rõ ràng lắm rồi. Vô Tình Tẩu cùng Táng Thiên Ông đang cầm chân
Diệu Thủ tiên sinh. Tuy thân pháp Diệu Thủ tiên sinh tuyệt thế vô song, nhưng vẫn
không nắm vửng là có thoát khỏi tay hai lão quái kia được ! Thất Tinh cố nhân đến
vừa đúng lúc, không sớm không mà cũng không muộn. Hắn cố ý chọc giận Vô Tình
Tẩu để gây chuyện động thủ và tạo cơ hội cho Diệu Thủ tiên sinh trốn thoát.
Từ Văn ngắt lời :
– Đại thư phân tích như vậy thật hợp tình lý. Nhưng…
– Nhưng làm sao ?
– Hai lão quái vật dằng co với Diệu Thủ tiên sinh mà không hạ được, dường như họ
còn úy kỵ điều chi. Kể về bản lãnh thì hai lão quái kia làm gì chẳng hạ nỗi Diệu Thủ
tiên sinh. Vậy mà hai bên dằng co bấy nhiêu lâu không chịu hạ thủ. Ủồng thời hai bên
cùng tiết lộ là liều sống chết với Thạch Phật. Hiển nhiên trong vụ này có điều chi
ngoắc ngoéo…
Thiên Đài Ma Cơ gật đầu nói :
– Ừ phải ! Ta cũng cảm thấy như vậy, mà không sao đoán ra được.
Từ Văn trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
– Đại thư ! Liệu hai lão quái kia có đuổi kịp Diệu Thủ tiên sinh không ?
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
– Nhất định không kịp. Vì khinh công Diệu Thủ tiên sinh quả là phi thường.
Từ Văn nói :
– Diệu Thủ tiên sinh lấy được Thạch Phật. Theo lời đồn thì trong pho tượng này có
chứa bí lục võ công. Nếu hắn luyện thành võ công trong Thạch Phật, lại sẳn có bản
lãnh kỳ bí tuyệt luân thì e rằng trong võ lâm không còn ai đối thủ được…
– Có thể như vậy. Nhưng Hội Vệ Đạo quyết chẳng buông tha hắn.
Từ Văn nói :
– Lạ ở chỗ Phương Tử Vi là một phần tử trong hội này, mà sao y không lấy Thạch
Phật về, lại cho người ngoài chiếm được.
Thiên Đài Ma Cơ gật đầu đáp :
– Hoặc giã Thần ni đã có di ngôn, hoặc giã bên trong còn có điều chi bí ẩn. Đương
nhiên Phương Tử Vi nếu không bị thuốc mê của Lục Quân làm hoang loạn tâm thần,
thì nàng nhất định không chịu tiết lộ.
Từ Văn nói :
– Đáng cười là mẹ con Tụ Bảo Hội chủ, đã phí bao nhiêu tâm cơ mà kết quả bị Diệu
Thủ tiên sinh phổng tay trên mất, và như thế tất gây thêm mối cừu địch.
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười bẻn lẻn nói :
– Chúng ta xuống núi tìm chút gì ăn cho đỡ đói đã chứ.
Thiên Đài Ma Cơ vừa nhắc vụ này, thì Từ Văn cũng cảm thấy lòng không dạ đói,
liền gật đầu đáp :
– Phải rồi ! Ba bữa nay tiểu đệ chưa được hạt cơm nào vào ruột. Đại thư vừa nói ra
đã khiến tiểu đệ không chịu được nữa rồi.
– Vậy chúng ta đi thôi !
Hai người từ núi Bạch Thạch đi xuống, liền tìm vào một tiểu điếm trong thôn gần
nhất, ăn qua loa cho đỡ đói.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi bằng một giọng tha thiết :
– Đệ đệ ! Bây giờ chúng ta làm gì ?
Từ Văn ngẫm nghĩ một chúc rồi đáp :
– Trước hết ta hãy đến thành Chính Dương.
Thiên Đài Ma Cơ lại hỏi :
– Phải chăng để kiếm Diệu Thủ tiên sinh ?
– Phải ! Một mặt đi truy tầm chiếc vòng tay ngọc biếc, một mặt dò hỏi hành tung
của Thất Tinh cố nhân.
Từ Văn hỏi lại :
– Ta theo kế hoạch cũ mà hành động chăng ?
– Cái đó… chúng ta hãy theo lễ vào ra mắt, nói rõ mục đích đến đấy. Nếu đối
phương muốn giở trò, hay gặp trường hợp nào khác, tức là gặp trường hợp bất đắc dĩ,
thì cứ chiếu theo lối cũ mà làm.
– Được lắm ! Chúng ta nhất định như vậy…
Trước một tòa nhà đồ sộ trong thành Chính Dương, một nam một nữ, đó là Địa
Ngục Thư sinh và Thiên Đài Ma Cơ.
Từ Văn nhìn hai cánh cửa lớn đen như mực đóng chặt cất tiếng hỏi :
– Đại thư ! Chẳng hiểu chúng ta đoán trúng không ?
– Không sai được ! Ta nhớ rõ lắm mà !
Từ Văn tiến lại gõ cửa mấy cái.
Phía trong cổng tịch mịnh không một tiếng người.
Từ Văn quay lại nhìn Thiên Đài Ma Cơ một cái rồi lại đập cổng nữa. Tiếng đập rất
mạnh. Dù là kẻ điếc ở dẩy phố bên kia cũng nghe rõ. Vậy mà vẫn không thấy phản
ứng.
Đột nhiên có tiếng người hỏi vọng ra :
– Hai vị làm chi vậy ?
Từ Văn quay đầu lại thì thấy một người đứng tuổi, mình mặc áo dài, tay cầm một
xâu nhạc, lưng đeo bì thuốc. Trên bì thuốc cắm một lá cờ nhỏ. Trên cờ viết một hàng
chử : Chữa tất cả những chứng nan y . Té ra y là một thầy lang dạo.
Thiên Đài Ma Cơ đáp ngay :
– Bọn tại hạ đến kiếm chủ nhân tòa nhà này.
Thầy lang dạo giương mắt lên hỏi :
– Sao ? Hai vị đến bái phỏng chủ nhân tòa nhà này ư ?
Từ Văn nói ngay :
– Đúng thế !
– Hai vị quen biết chủ nhân nơi đây, hay là…
Từ Văn ngắt lời :
– Bọn tại hạ có quen biết từ trước.
Thầy lang dạo bật lên tràng cười ha hả, rồi lắc nhạc trở gót đi luôn.