Độc Thủ Phật Tâm (Ma Chưởng Ân Cừu)

Chương 17: Am Bạch Thạch Thần Bí Khủng Khiếp


Bạn đang đọc Độc Thủ Phật Tâm (Ma Chưởng Ân Cừu) – Chương 17: Am Bạch Thạch Thần Bí Khủng Khiếp

Đột nhiên Từ Văn để mắt đến trước giường có một vũng đỏ tươi. Máu ! Đúng là
máu tươi lênh láng đọng lại chưa khô. Chàng cảm thấy trong lòng hồi hộp, nhảy xổ
lại, vén màn gấm lên…
Từ Văn bậc tiếng la hoảng :
– Trời ơi !
Chàng lùi lại mấy bước. Bộ mặt anh tuấn đỏ bừng như gất chín.
Nguyên chàng đã nhìn thấy trên giường có hai xác chết, một nữ ni nhỏ tuổi và một
đại hán to lớn. Cả hai cùng lõa thể. Máu từ nửa người dưới chảy ra ròng ròng.
Từ Văn trước nay chưa từng nhìn thấy cảnh này. Chàng đứng thộn mặt ra.
Hồi lâu chàng mới định thần lại và biết đôi nam nữ này đã do Thiên Đài Ma Cơ hạ
sát. Tình trạng lõa lồ nàng tự thẹn không tiện nói ra, mới giục chàng vào coi.
Từ Văn hắng giọng một tiếng, vung chưởng đánh ra. Bao nhiêu đồ cổ ngoạn bắn
tung toé, rớt đầy mặt đất vỡ tan tành. Đây là chàng giận cá chém thớt. Chàng nhìn
thấy cảnh bỉ ổi kia mà phát cáu, hành động vô ý thức.
Từ Văn trở gót ra cửa. Chàng vào gian đầu, bất giác chàng lại giật mình kinh hãi.
Trong nhà này, một thi thể thiếu nữ áo xanh nằm lăn ra đó. Cách ăn mặc của thiếu nữ
này hoàn toàn giống như thiếu nữ bị chết ngoài kia, phía trước phật đường.
Theo lời Thiên Đài Ma Cơ thì Tống Tử Am này là một phân đà của Tụ Bảo Hội,
còn hai thiếu nữ áo xanh bị giết kia dĩ nhiên là đệ tử của hội đó. Đáng tiếc là mụ lão
ni đã chạy thoát rồi.
Chàng chuyển mình rẽ sang gian thạch thất đầu kia. Gian này cũng giống như gian
giữa. Cách bày trí cũng cực kỳ xa xỉ ! Trên bàn đặt một lò hương, khói còn bốc lên
nghi ngút. Màn gấm nửa vén nửa buông, nệm gối lung tung. Xem chừng người trong
nhà này vừa mới rời khỏi nơi đây.
Từ Văn thấy không còn gì đáng coi nữa, liền ra khỏi nhà bí thất.
Thiên Đài Ma Cơ đón chàng cười hỏi :
– Huynh đệ thấy thế nào ?
Từ Văn hằn hộc đáp :
– Đây là cái ổ dâm ác, phóng hỏa đốt quách đi cho rồi !
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Ta cũng tính thế !
Từ Văn lại hỏi :
– Sao đại thư biết am này là phân đà của Tụ Bảo Hội ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Huynh đệ coi xác chết thiếu nữ áo xanh kia, thị đã cung xưng ra cả hai đều là thị
tỳ của Lục Quân.
Từ Văn lại hỏi :
– Đại thư có biết tin tức gì về Phương Tử Vi không ?
– Có ! Y mới rời khỏi nơi đây chừng một giờ.
– Y cùng đi với gã tiểu tử Lục Quân hay sao ?
– Chúng không cần đi cùng đường với nhau, vì Phương Tử Vi đã thành một vật
trong tay Lục Quân rồi…
Từ Văn nghe nói trong lòng rất lấy làm khó chịu.
Cảm tình của con người thật là kỳ quái !
Từ Văn biết rõ thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi là một kẻ thù, chàng đã quyết tâm
chặt đứt tơ tình luyến ái đau thương. Thế mà câu chuyện xảy ra như vậy chàng lại
không thể tự chủ được. Trước nay chàng vẫn lạnh nhạt quật cường. Nhưng giờ chàng
không chặt đứt mối tơ tình mềm nhũng.
Chàng trầm mặt, đứng ngẩn người ra.
Thiên Đài Ma Cơ tủm tỉm cười nói :
– Huynh đệ ! Chúng ta rượt theo chứ ?
Từ Văn ngơ ngẩn nhắc lại :
– Rượt theo ?
– Ừ ! Không để lọt vào tay gã họ Lục kia được.
– Lọt vào tay gã cái gì ?
– Thạch Phật !
Từ Văn chẳng để ý gì đến Thạch Phật. Chàng nghe Thiên Đài Ma Cơ nói vậy, hững
hờ đáp:
– Cái đó chúng ta bất tất phải phí tâm. Tụ Bảo Hội tuy có chí tụ tích những của báu
thiên hạ, nhưng báu vật này thì họ không lấy được đâu, vì những lão quái vật ở Hội
Vệ Đạo, bất cứ một lão nào cũng đủ tranh dành với họ được.
Thiên Đài Ma Cơ gật đầu nói :
– Huynh đệ nói vậy là phải, nhưng cái mạng của Phương Tử Vi khó mà giữ được…
Từ Văn lại lạnh lùng đáp :
– Việc đòi nợ máu, cũng có người đòi cho rồi.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :

– Vậy mục đích của chúng ta đến đây để làm gì ?
Từ Văn sửng sờ một chút rồi đáp :
– Tiểu đệ định giết thằng lỏi họ Lục.
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Chúng ta phải đuổi gấp ngay, không thì chậm mất.
Từ Văn lạc lẽo nói :
– Dù mình không đuổi kịp, thì Tụ Bảo Hội cũng chưa dọn đồ đi đâu được ngay.
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu nói :
– Huynh đệ ! Chúng ta không đến Tụ Bảo Hội.
Từ Văn ngơ ngác hỏi :
– Vậy chúng ta đi đâu ?
– Chúng ta đến Thiên Hạ Đệ Nhứt Am !
– Phải chăng Đại thư muốn nói là Bạch Thạch Am ?
– Đúng đó !
– Chẳng lẽ gã họ Lục…
Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :
– Theo lời cung xưng của ả thị tỳ áo xanh, thì Lục Quân đã cùng Phương Tử Vi đi
lấy vật báu. Khi ta ở núi Đồng Bách nghe tin Phương Tử Vi đã tiết lộ chỗ chôn giấu
Thạch Phật ở Bạch Thạch Am phía sau núi Bạch Thạch.
Từ Văn giương cặp lông mày lên hỏi :
– Thạch Phật là một vật báu trọng yếu của sư môn Phương Tử Vi, thì sao y lại tiết lộ
chỉ chỗ cất giấu cho người ngoài hay ?…
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười thâm trầm ngắt lời :
– Mối tình trai gái thật là vi diệu, nhất là một thiếu nữ chưa đi sâu vào quãng đường
đời lại càng khó nói.
Câu nói của nàng có ý tỏ ra mối quan hệ giữa Lục Quân và Phương Tử Vi đã đến
chỗ sâu xa. Từ Văn nghe rất chói tai. Chàng cảm thấy trong lòng xúc động khó bề áp
chế. Đó là nhược điểm thông thường của con người.
Chàng hỏi :
– Đại thư có biết rõ Bạch Thạch Am ở chỗ nào không ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Ta biết rồi. Nếu đi suốt đêm, thì chỉ sáng sớm mai là tới nơi.
– Vậy chúng ta đi thôi !
– Hãy đốt cái ổ hồ ly này đã !
Từ Văn cầm đèn châm vào bức màn khám thờ, chỉ trong nháy mắt, thế lửa bốc lên
ầm ầm.
Hai người rời khỏi Tống Tử Am, chạy thẳng về phía Đông.
Mặt trời mới mọc. Làn sương mù còn dày đặc. Trên con đường ruột dê, hai bóng
người đang lao đi rất mau. Đó chính là Địa Ngục thư sinh Từ Văn và Thiên Đài Ma
Cơ.
Thiên Đài Ma Cơ giơ tay trỏ một tòa nhà sắc trắng trên sườn núi, nói :
Đó là Bạch Thạch Am mà võ lâm kêu bằng Thiên Hạ Đệ Nhứt Am.
Từ Văn chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã tới trước am, thấy cổng đóng chặt. Toàn am
do những phiến đá trắng hình vuông xếp thành. Bóng tùng xanh ánh vào, khiến người
ta có cảm tưởng đây là một nơi tiên cảnh thần bí.
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Huynh đệ ! Chúng ta quanh ra phía sau núi mà lên.
Từ Văn đưa mắt nhìn cổng Am hỏi :
– Chúng ta không vào Am chiêm ngưỡng một chuyến ư ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Am này trước nay không cho người ngoài vào làm tiết mạn chốn thanh tu. Tuy vị
thần ni ở đây đã viên tịch rồi, nhưng ta nên tôn trọng luật lệ này là hơn.
Từ Văn gật đầu đáp :
– Thôi thế cũng được !
Giữa lúc ấy, Từ Văn chợt trông thấy dưới chân núi có mấy bóng người đang khiên
một cổ kiệu nhỏ chạy lên như bay. Bất giác chàng buộc miệng la :
– Người trong kiệu. Không ngờ Hội Vệ Đạo cũng đã phong thanh đến đây rồi.
Thiên Đài Ma Cơ đưa mắt nhìn xuống núi mấy lần, nói :
– Họ đã đuổi tới đây. Vậy chúng ta không cần phải ra tay.
Từ Văn lại có ý nghĩ khác, chàng không muốn chạm mặt với người Hội Vệ Đạo ở
đây, vội hỏi :
– Đại thư ! Chúng ta hãy lánh đi, Đại thư tính thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ trong lòng ngờ vực đưa mắt nhìn Từ Văn, nhưng nàng cũng đáp :
– Được rồi ! Chúng ta tạm ẩn mình vào trong bụi trúc kia.
Hai người vạch lá chui vào, mỗi người ẩn một chỗ. Từ Văn sực nhớ tới điều chi, lại

cất tiếng hỏi :
– Đại thư ! Hội chủ Hội Vệ Đạo là nhân vật thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
– Huynh đệ đã được mời vào hạng thượng tân và ngồi cùng bàn với y kia mà ?
Từ Văn đáp :
– Tiểu đệ không biết lai lịch y, mà cũng chẳng hiểu tại sao mình lại được họ tôn
làm thượng tân.
– Thế thì kỳ nhỉ ?
– Đại thư có biết rõ lai lịch y không ?
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng đáp :
– Nếu y để lộ chân tướng mà ra mặt thì có thể…
Từ Văn sửng sốt ngắt lời :
– Sao ? Vậy ra không phải chân tướng y ư ?
Thiên Đài Ma Cơ thản nhiên đáp :
– Không phải đâu ! Y đeo mặt nạ đấy !
Từ Văn la lên :
– Ủa ! Thảo nào tiểu đệ thấy sắc mặt y ảm đạm và trầm trệ ra chiều dị dáng. Nhưng
y đã khiến cho bọn quái vật như Táng Thiên Ông, Vô Tình Tẩu phải nghe lệnh, thì tất
nhiên phải là một nhân vật phi thường…
– Dĩ nhiên là thế !
Tiếng gió veo véo ! Bảy tám bóng người vọt tới trước am. Cổ kiệu nhỏ cũng đến
nơi ngay.
Từ Văn định thần nhìn qua kẽ lá, chàng không khỏi ngạc nhiên vì cổ kiệu nhỏ này
không phải là cổ kiệu mà chàng đã đoán trước. Trong bọn tùy tùng, chàng chẳng quen
mắt một tên nào, không hiểu đám này ở đâu lại.
Cổ kiệu nhỏ đặt xuống trước am. Bọn tùy tùng là ba lão già và năm hán tử, thõng
tay đứng nghiêm chỉnh trước kiệu.
Trong kiệu có thanh âm một người đàn bà dường như chàng đã nghe quen tai.
– Hà đường chúa ! Đường chúa dẫn người vào xục tìm đi !
Một lão già mặt nhọn tai vểnh, dưới cầm lún phún mấy sợi râu chuột, khom lưng
đáp :
– Trình Hội chủ ! Mấy chục năm nay không ai dám bước chân vào trong am này.
Từ Văn chợt tĩnh ngộ. Người trong kiệu này là Hội chủ Tụ Bảo Hội. Chàng lẩm
bẩm :
– Không ngờ Hội chủ Tụ Bảo Hội vì Thạch Phật mà thân hành đến đây.
Tụ Bảo Hội chủ lạnh lùng hỏi :
– Hà đường chúa ! Nhưng đây là một mệnh lệnh thì sao ?
Đường chúa họ Hà run lên kính cẩn đáp :
– Thuộc hạ xin tuân lệnh dụ !
Lão vẫy tay một cái. Ba tên tráng hán xoay mình theo lão họ Hà đi tới cổng am.
Đường chúa họ Hà nơm nớp đứng trước cổng ngần ngừ hồi lâu, rồi đánh liều giơ
tay lên đẩy cửa. Không ngờ cổng chỉ khép hờ, hắn vừa đặt tay vào đã mở tung ra
ngay.
Phía trong cổng, hoa cỏ chỉnh tề. Những bậc đá và lối đi toàn một màu trắng tinh,
không nhuộm bụi trần, dường như có người sửa sang quét tước luôn, nhưng sao lại
quạnh quẻ không một bóng người ?
Phía trong cổng dựng một tấm bia vuông bằng đá trắng, trên có khắc một hàng chữ:
Đây là tỉnh địa dành cho bậc chân tu. Kẻ phàm tục hãy dừng bước !
Hà đường chúa cùng ba tên đệ tử đăm đăm nhìn tấm bia, ngần ngừ không dám tiến
bước…
Tụ Bảo Hội chủ ở trong kiệu lại lên tiếng hỏi :
– Hà đường chúa ! Bạch Thạch thần ni đã viên tịch rồi. Ngươi còn sợ gì nữa ?
Hà đường chúa lộ vẻ khủng khiếp quay lại, run lên đáp :
– Bẩm Hội chủ ! Đó chỉ là nghe đồn…
Tụ Bảo Hội chủ lớn tiếng ngắt lời :
– Ngươi muốn kháng lệnh chăng ?
– Ty tòa không dám.
Tụ Bảo Hội chủ hắng giọng một tiếng, rồi gọi :
– Lý đường chúa đâu ?
Một lão già khác mặt lưỡi cày khoa chân bước ra, hướng về cửa kiệu khom lưng
đáp :
– Có ty tòa đây !

– Ngươi vào thám thính xem !
– Xin tuân lệnh !
Lý đường chúa trở gót, ngửng đầu lên đi thẳng đến cổng am…
Hà đường chúa vừa sợ luật lệ của bản hội, vừa lo cho thân mình, lão vọt người tiến
vào am trước.
Binh !
Tiếp theo là một tiếng rú thê thảm ! Hà đường chúa bị hất vọt ra té xuống đất đánh
huỵch một cái không dậy được nữa.
Lý đường chúa cùng ba tên đệ tử đứng thộn mặt ra. Chân tưởng chừng như đã mọc
rễ, không lay chuyển được nữa bước.
Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Đài Ma Cơ khẽ hỏi :
– Chẳng lẽ Bạch Thạch thần ni vẫn còn sống ở thế gian ?
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu tỏ ra không hiểu. Nàng lộ vẻ kinh nghi, khủng khiếp.
Cứ coi cách phản ứng của người phía trong, thì Bạch Thạch thần ni quả nhiên là
một nhân vật trên đời có một.
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ, bỗng chàng quay lại nhìn Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Đại thư ! Bất luận người trong am chính là Bạch Thạch thần ni hay là người nào
khác, nhưng Thạch Phật đã là vật của Thần ni thì Lục Quân đi chuyến này dù có
Phương Tử Vi đồng hành cũng chẳng khác gì đến đây để tìm lấy cái chết.
Thiên Đài Ma Cơ mới nói :
– Ta có bảo không phải thế đâu ? Phương Tử Vi tuy bị gã kia lừa gạt, nhưng khó
lòng qua được tai mắt mấy lão quái Hội Vệ Đạo.
Tụ Bảo Hội chủ dường như cũng bị tình trạng bất ngờ làm chấn động tâm thần. Hồi
lâu mụ không nói gì, mãi sau mới cất tiếng hỏi :
– Trong am có vị cao nhân nào đó ?
Không có tiếng người đáp lại.
Lúc này Hà đường chúa đã run rẫy đứng lên được, miệng ấp úng :
– Bẩm Hội chủ ! Ty tòa…
– Ngươi làm sao ?
– Mất hết công lực rồi.
Tụ Bảo Hội chủ lại hỏi :
– Ngươi có nhìn rõ người hạ thủ không ?
Hà đường chúa đáp :
– Không ! Ty tòa vừa vào khỏi cổng am liền bị ngay một luồng chưởng phong hất
ngược trở ra.
Tụ Bảo Hội chủ lại lên tiếng hỏi :
– Ông bạn nào ở trong am sao không xuất hiện để nói chuyện ?
Vẫn không có tiếng phản ứng.
Bầu không khí trong trường cực kỳ thần bí, khủng khiếp…
Tụ Bảo Hội chủ nói :
– Lý đường chúa ! Các người hãy lui ra !
Lý đường chúa cùng ba tên đệ tử nghe nói khác nào được lệnh đại xá, vội nhảy vọt
trở ra.
Tụ Bảo Hội chủ hắng giọng một tiếng rồi nói :
– Bằng hữu ! Ông bạn bất tất dấu đầu hở đuôi. Đã không có người xuất hiện thì bản
tòa xin cáo từ !
Rồi mụ bảo thủ hạ :
– Hà đường chúa dẫn hai tên đệ tử xuống núi trước đi. Còn ngoài ra hãy theo bản
tòa ra phía sau núi.
Dứt lời, đoàn người chia hai ngã rời khỏi cổng am.
Từ Văn hỏi Thiên Đài Ma Cơ :
– Chúng ta làm gì bây giờ ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Đi coi vụ náo nhiệt này cũng vui đấy.
Hai người liền theo mé bên kia Bạch Thạch Am chạy lên núi Bạch Thạch.
Đỉnh núi đá trắng trùng điệp, cỏ không mọc được. Ngoài sườn lác đác có mấy cây
tùng đứng sửng như những chiếc lọng khổng lồ.
Những tảng đá trắng mọc lên cao ngất, rải rác đến mấy mẫu, toàn là những tảng
hình thù quái dị trông như thú chạy, chim bay. Tảng nằm phục xuống, tảng nằm ngữa
ra. Có tảng như đang nhảy lên, thật là lắm kiểu. Người nhìn thấy không khỏi khen cho
tạo vật thần kỳ.
Chính giữa là một tòa liên đài. Trên đài mọc lên một tòa bảo tháp cao hơn trượng.
Mặt chính tòa tháp có khảm một tấm bia đá. Trên bia khắc một hàng chữ bản :
Đây là thành Xá Lợi của Bạch Thạch thần ni
Từ Văn lẩm bẩm :
– Té ra Bạch Thạch thần ni viên tịch, di cốt táng ở chỗ này.
Đỉnh núi như một tiên cảnh huyền diệu, nhưng bị bao phủ một bầu không khí thần
bí.
Phía sau đỉnh núi này còn một ngọn cao chót vót đột khởi đến tận từng mây. Ngọn
này vách dựng đứng và cách Bạch Thạch phỏng chừng bảy tám trượng. Đứng trên
ngọn núi trông xuống dưới không biết tới đâu là cùng tận.
Trên đỉnh Bạch Thạch bóng người chập chùng có đến năm chục. Xem chừng Tụ
Bảo Hội vì pho Thạch Phật chí bão đồn đại trong võ lâm, mà phát động toàn bộ
những phần tử tinh nhuệ đến đây.
Từ Văn cùng Thiên Đài Ma Cơ len lén đi lên đến đỉnh núi thì ẩn thân vào trong hốc
đá.

Thiếu hội chủ Tụ Bảo Hội là Lục Quân cùng thiếu nữ áo hồn Phương Tử Vi sóng
vai mà ngồi trên lưng một phiến đá hình con rồng.
Tụ Bảo Hội chủ đã rời khỏi kiệu, hiện thân ngồi bên hai người này trên một khối đá
lồi ra ngoài. Phía sau ba người đứng hàng mấy chục đệ tử, già có trẻ có.
Phía sau liên đài bảo tháp, bảy tám đại hán to lớn đứng đầu cấm thiết chử hoạc câu
liêm.
Một lão già áo đen chậm chạp đi tới. Lão dừng chân ở cách bảo tháp chừng năm
mươi trượng.
Lục Quân nghiêng đầu nhìn Phương Tử Vi ôn tồn hỏi :
– Vi muội ! Đúng rồi chứ ?
Phương Tử Vi ngây người ra gật đầu.
Lục Quân lớn tiếng ra lệnh :
– Đào xuống đi ! Làm cho thật lẹ !
Những tiếng búa bổ chan chát. Bụi đá bay lên mù mịt !
Từ Văn nghiến răng nói :
– Đại thư ! Phương Tử Vi đã bị ngoại vật kiềm chế bản tính.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi :
– Ngươi nhìn thấy rồi chứ ?
Từ Văn cả quyết đáp :
– Không thể sai được !
Thiên Đài Ma Cơ lại hỏi :
– Bây giờ huynh đệ tính sao ?
Từ Văn đáp :
– Hãy đập chết thằng lỏi họ Lục kia trước…
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu nói :
– Khoan đã !
Từ Văn hỏi ngay :
– Đại thư còn có cao kiến gì ?
Xem chừng trong vụ này lắm chuyện ngoắt ngoéo. Người ở trong Bạch Thạch Am
vừa rồi ra tay phế bỏ công lực của Hà đường chúa, thì bất tất là ai song cũng cùng phe
với Phương Tử Vi. Hắn đã biểu lộ một bản lãnh kinh người mà sao không xuất hiện để
ngăn trở ? Phương Tử Vi đã là truyền nhân của Thần ni thì dĩ nhiên có mối liên quan
mật thiết với người trong bóng tối vừa động thủ kia…
Từ Văn ngắt lời :
– Theo ý Đại thư thì sao ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Ta hãy xem tấn kịch này ra sao đã. Màn chót chắc còn lắm chuyện hay.
Từ Văn ngẩm nghĩ một chút rồi hỏi :
– Tụ Bảo Hội chủ đã biết rõ mưu đồ của mình có người phát giác, mà mụ vẫn cứ
hành động không ngần ngại chi hết, thì tất mụ ỷ vào điều chi đó ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Ta cũng nghĩ thế !
Sự thực đã ra ngoài điều tiên liệu của hai người, lâu lắm vẫn chẳng thấy một người
nào xuất hiện ngăn trở.
Một phiến đá tảng vừa móc lên, liền có tiếng người la kinh hãi :
– Thạch Phật !
Tụ Bảo Hội chủ quát :
– Tránh ra !
Tiếng quát chưa dứt mụ đã vọt đến chỗ vừa quật lên. Bảy tám đại hán liền động
thân nhất tề lùi lại.
Tụ Bảo Hội chủ chăm chú nhìn thạch huyệt, mụ bật lên tràng cười đắc ý.
Những hạt châu xanh biếc trên đầu mụ long lanh dưới ánh mặt trời.
Bao nhiêu đệ tử Tụ Bảo Hội có mặt tại trường đều ngẩng mặt đợi chờ.
Tụ Bảo Hội chủ cúi xuống, thò tay ra nhắc lấy pho tượng Phật bằng thạch, cao
chừng hai thước. Pho tượng này do một tay danh thần được khắc ra, đứng xa trông
như người sống.
Từ Văn run lên nói :
– Bọn chúng đã lấy được Thạch Phật rồi !
Thiên Đài Ma Cơ hứ một tiếng rồi nói :
– Ta coi có điều không đúng.
Từ Văn hỏi :
– Không đúng ở chỗ nào ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Ngươi không coi trước ngực pho tượng kia có một lổ thủng bằng nắm tay đấy ư ?
Ta chắc có điều chi khác lạ đây.
Từ Văn cất tiếng khen :
– Mục lực của Đại thư thật là tinh xảo. Kiến thức của Đại thư cũng cao hơn người
một bực.
Lời ca ngợi này quả là tự nội tâm Từ Văn phát ra. Từ ngày chàng thay đổi tính tình,
đây là lần thứ nhất chàng ca ngợi người khác. Trước kia vốn tính lạnh lùng, bất luận
ai thế nào chàng cũng không mở miệng.
Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười sung sướng hỏi :
– Huynh đệ ! Có phải ngươi mỉa mai đó chăng ?
Từ Văn thành thực đáp :
– Không phải thế ! Đó là chân tâm của tiểu đệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.