Bạn đang đọc Độc Thủ Phật Tâm (Ma Chưởng Ân Cừu) – Chương 15: Ma Cơ Hiến Kế Bắt Con Tin
Từ Văn thấy phụ thân lộ vẻ kinh ngạc, chàng không khỏi sợ run, đành phải nói thật:
– Trước đây mấy bữa, hài nhi thấy có một người ngất xỉu bên đường, hơi thở chỉ
còn thoi thóp. Hài nhi nhân lúc nhất thời không chịu suy nghĩ đã cứu sống hắn.
Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi lại :
– Ngươi có biết lai lịch hắn không ?
Từ Văn đáp :
– Hài nhi không biết.
Người che mặt mặc áo cẩm bào gật đầu đáp :
– Phải đó ! Hắn chính là nguyên hung.
Từ Văn hỏi lại :
– Thượng Quan Hoành là ai ?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :
– Hắn là một tên bạn đồ, đứng vào hạng cuối cùng trong Thất Tinh bát tướng.
Từ Văn mắt trợn tròn xoe. Chàng không ngờ Thượng Quan Hoành là lão bát trong
Thất Tinh bát tướng. Chàng chỉ nhớ trong tám người này sau còn lại sáu !
Chàng lại hỏi :
– Đứng đầu bát tướng là ai ?
Người che mặt mặc áo cẩm bào nghiến răng đáp :
– Hơn mười năm trước đây hắn cùng Thượng Quan Hoành sinh lòng phản bạn rồi
thoát ly bản Bảo.
Từ Văn lại hỏi :
– Thượng Quan Hoành tàn sát bản Bảo, giết hết lục tướng là vì lẽ gì ?
– Đến bây giờ ta cũng chưa biết nguyên nhân. Phải hỏi hắn mới được.
– Gia gia đã giao thủ với hắn chưa ?
– Có rồi. Nhưng hắn không nói rõ nguyên nhân. Có điều công lực hắn cao thâm ra
ngoài sự tiên liệu của ta. Ta chắc hắn không nhất tâm…
– Theo ý gia gia, phải chăng Thượng Quan Hoành là một nhân viên của Hội Vệ
Đạo ?
– Có lẽ đúng thế.
Từ Văn sực nhớ ra điều gì, vội hỏi :
– Gia gia ! Phương tổng quản…
Người che mặt mặc áo cẩm bào vội hỏi ngay :
– Phương tổng quản làm sao ?
Từ Văn đáp :
– Y hạ độc bị phát giác, phải chịu hy sinh rồi !
Người che mặt mặc áo cẩm bào run bần bật, lớn tiếng hỏi :
– Y đã nói những gì ?
Từ Văn đáp :
– Y không nói chi hết.
Người che mặt mặc áo cẩm bào thở phào một cái nói :
– Hay lắm ! Hay lắm ! Ta thề bào thù cho y. Thực ra… Hỡi ôi ! Đây cũng chỉ là
thêm một nét bút vào cừu hận ngày trước.
Từ Văn lại hỏi :
– Gia gia đến đây tiếp ứng cho y phải không ?
Người che mặt mặc áo cẩm bào chỉ ậm ừ chứ không trả lời.
Từ Văn lại nói :
– Gia gia…
Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi ngay :
– Ngươi muốn nói gì ?
– Xin tha thứ hài nhi lớn mật hỏi gia gia một điều : Bữa nay đến dự hội, hầu như
đông đủ những nhân vật đầu não các môn phái, nếu Phương tổng quản hạ độc thành
công thì…
Người che mặt mặc áo cẩm bào ngắt lời :
– Hài tử ! Chủ trương của gia gia là thà mình phụ thiên hạ còn hơn để thiên hạ phụ
mình.
Từ Văn thấy rõ phụ thân có dạ gian hùng. Tuy chàng nghe trái tai, nhưng người thốt
ra câu này lại là phụ thân, chàng không biết nói thế nào.
Sau một lúc trầm lặng, Từ Văn xúc động hỏi :
– Gia gia ! Mẫu thân đâu rồi ?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp :
– Ta đang tìm y đây.
Từ Văn lại hỏi :
– Mẫu thân có bị thương gì không ?
– Dĩ nhiên là không, nhưng về sau thì khó mà biết được.
Từ Văn nghiến răng ken két, chàng căm hận đến cực điểm, hỏi :
– Gia gia tính thế nào ?
– Phải trả thù.
– Trả thù bằng cách nào ?
– Ta đã có xếp đặt. Hay hơn hết là bây giờ ngươi hãy chờ cơ hội tiêu diệt kẻ thù,
đặng giảm bớt lực lượng của cừu gia. Nhưng cần nhớ điều then chốt là chớ để lộ hình
tích gì.
– Hài nhi đã hiểu rồi !
Người che mặt mặc áo cẩm bào ngẩm nghĩ một chút rồi nói :
– Chúng ta không thể công khai đi một đường để giữ chắc thân thế cho bí mật. Khi
nào có việc cần, ta sẽ phái người đến liên lạc với ngươi…
Từ Văn ngập ngừng :
– Gia gia ! Còn có một điều…
Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi ngay :
– Điều gì ?
– Việc cầu thân ở phủ Khai Phong…
Người che mặt mặc áo cẩm bào gạt đi :
– Nhà tan người chết. Hãy xếp chuyện đó lại. Hài tử trân trọng giữ mình. Gia gia đi
đây !
Người che mặt mặc áo cẩm bào vừa dứt lời đã băng mình đi ngay.
Từ Văn chợt nhớ tới Thiên Đài Ma Cơ đã nói là nàng đả thương người che mặt mặc
áo cẩm bào còn để lại dấu vết trên đầu. Vừa rồi chàng quên chưa coi lại. Dĩ nhiên sinh
lòng ngờ vực phụ thân là một việc đáng buồn cười, nhưng cũng nên nói rõ mới phải,
để phụ thân biết chừng, căn cứ vào điểm này mà kiếm ra kẻ đã giả mạo người…
Cốt nhục lìa tan. Có nhà mà không về được. Thật là một chuyện thê thảm trên thế
gian.
Từ Văn bần thần đứng trong khu rừng tối tăm. Chàng cố gắng bình tỉnh lại, xếp đặt
những mối suy nghĩ cho có thứ tự. Chàng tự hỏi :
– Kế hoạch của phụ thân ra sao ? Mình nên hành động thế nào ? Biết đi đâu để tìm
kiếm mẫu thân ? Nguyên hung là Thượng Quan Hoành ẩn mình ở xứ nào ? Mình đã
biết hắn là kẻ đối đầu với phụ thân mà còn giữ tính bướng bỉnh cứu hắn, thì thật là
hoang đường. Nếu mình sớm biết nghĩ như bây giờ, đã không gây nên điều đáng tiếc
này.
Từ Văn nghĩ tới kẻ thù, đầu óc trầm trọng. Chàng biết đã sinh chuyện với những
nhân vật ghê gớm mà tính đến việc báo thù thật không phải chuyện dễ dàng. Phụ thân
chàng dường như còn có ẩn khúc gì, nên không chịu nói rõ nguyên nhân sự kết thù
gây oán…
Từ Văn lại nghĩ đến thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi. Chàng thấy thiếu nữ ra chiều
thân mật với gã thiếu niên áo trắng Thiếu hội chủ Hội Tụ Bảo, thì vừa phẫn hận vừa
ghen tức. Bây giờ chàng thủ tiêu ý nghĩ này rồi, Phương Tử Vi đã thừa nhận dự phần
chủ nhân Hội Vệ Đạo, mà hết thảy nhân vật hội này đều là hung thủ làm máu đổ chan
hòa tại Thất Tinh Bảo. Tình với thù chẳng thể đi đôi.
Bất giác chàng liên tưởng đến Tưởng Minh Châu. Chàng liền móc trong bọc lấy cái
vòng tay bằng ngọc biếc của Tưởng Minh Châu tặng cho, ra coi. Chàng có thể cầm
cái vòng tay này đến các tiệm đổi tiền trên hai bờ Nam Bắc sông Hoàng Hà tùy ý lấy
bao nhiêu tiền cũng được. Thật là một bảo vật vô giá !
Lúc này chàng mới xem kỹ, thì vòng tay chẳng có chỗ nào kỳ dị. Nó chỉ như thứ
ngọc thường. Chàng coi đi ngắm lại chẳng thấy chỗ nào làm ám hiệu. Chàng tự hỏi :
– Chẳng lẽ nhà họ Tưởng không sợ có người chế tạo vòng giả ư ?
Bất thình lình một bóng người lướt tới nhanh như điện chớp, nhanh đến độ không
thể nào nhanh hơn được nữa, nhanh như ma quỉ hiện hình. Nhưng Từ Văn cũng không
phải là tay tầm thường, dường như chàng có bản năng thiên nhiên hạ sát thủ. Bóng
người không dừng lại, thoáng cái đã mất hút.
Từ Văn chấn động tâm thần. Đột nhiên chàng đã phát giác ra vòng ngọc trong tay
đã không cánh mà bay. Chàng kinh hãi vô cùng, vì cái vòng này mà lọt vào tay bọn
giảo quyệt giang hồ, thì hậu quả không biết đâu mà lường. Chàng chắc đối phương đã
biết việc Tưởng Minh Châu tặng vòng ngọc cho mình, và ngồi ở trong bóng tối dòm
ngó từ lâu rồi.
Từ Văn lớn tiếng quát :
– Quân chuột nhắt kia, sao dám vuốt râu hùm ?
Chàng nhảy vọt đi, đuổi theo bóng người vừa mất hút.
Trời đem tối đen như mực, lại cây rừng rậm rạp âm u, thị tuyến lờ mờ, mà muốn
rượt theo còn người thân pháp như vậy thì chẳng có tia hy vọng nào.
Từ Văn đuổi theo ra ngoài rừng thì thấy một quảng trống mù mịt, có bóng người
nào đâu ?
Từ Văn tức quá, toàn thân run bần bật. Chàng dừng bước đứng thừ người ra. Chàng
càng kinh hãi hơn, vì đây là lần đầu tiên mà sát thủ của chàng đã mất tác dụng. Chàng
cho là một sự tuyệt đối không thể có được. Bất luận là tay cao thủ đến đâu, trừ phi
một đụng phải chẳng nói làm chi, một khi đã trúng vào tay chàng, thì quyết nhiên
không còn sự may mắn nào thoát khỏi. Thế mà bóng người này rút lui được một cách
an toàn mới thật là kỳ ! Ngoại trừ phụ thân chàng, Từ Văn không nghĩ ra được người
nào khác trên chốn giang hồ, đã trúng phải sát thủ của chàng mà không mất mạng
đương trường. Người này thật ghê gớm vô cùng !
Phải chăng đây cũng là một tay kiệt tác trong Hội Vệ Đạo ?
Bóng người lướt qua lẹ quá, chàng chưa kịp nhìn thân hình đối phương. Rồi đây
chàng biết trả lời Tưởng Minh Châu ra sao ? Đó mới là vấn đề cực kỳ nan giải.
Chàng nghĩ mãi, thì người biết mình có vòng tay này chỉ một mình Thiên Đài Ma
Cơ. Nhưng nàng không chống nổi sát thủ của mình. Đồng thời thân pháp nàng không
mau lẹ đến thế được.
Từ Văn hối hận mình không cự tuyệt Tưởng Minh Châu, mà lại nhận lấy cái vật vô
dụng đối với mình này.
Giữa lúc chàng không có chủ định, thì đột nhiên bên tai có tiếng gió rút lên. Một
bóng người lao đi như bay ở ngoài mấy trượng.
Từ Văn động tâm, lớn tiếng quát :
– Đứng lại !
Bóng người dừng lại. Từ Văn nhảy xổ tới. Chàng nhìn lại bất giác hồi hộp trong
lòng, vì đối phương chính là Thiên Đài Ma Cơ. Quả nhiên nàng là âm hồn bất tán.
Thiên Đài Ma Cơ lên tiếng :
– Huynh đệ ! Nếu huynh đệ không lên tiếng gọi thì chúng ta lại có chỗ hiểu lầm.
Từ Văn trong lòng đang lúc phiền muộn, chàng hậm hực hỏi :
– Đại thư rượt theo tiểu đệ đến đây phải không ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Phải rồi !
– Đại thư có điều chi chỉ giáo ?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
– Dường như huynh đệ tức mình lắm phải không ?
Từ Văn chợt nhớ tới sư phụ nàng là người đàn bà áo xanh che mặt. Bây giờ chàng
bị đoạt mất vòng tay, phải chăng đúng là hành vi của mụ ? Thân pháp của mụ cao
thâm khôn lường có lẽ đúng lắm. Thiên Đài Ma Cơ đã biết vụ bí mật này thì không
giữ được, nàng cáo tố với sư phụ. Tiền bạc làm mờ ám lòng người. Chiếc vòng kia lại
là vật báu vô giá, trách nào họ chẳng tham tâm ?
Từ Văn nghĩ vậy liền hỏi :
– Sư phụ của đại thư đâu ?
– Gia sư ư ?
– Hừ ! Người đàn bà áo xanh che mặt đó.
– Huynh đệ ! Gia sư bản tính cổ quái. Xin huynh đệ đừng để tâm đến việc xảy ra
trong rừng ngoài hội trường.
Từ Văn trong lòng cười thầm, chàng hửng hờ đáp :
– Tiểu đệ có để tâm đâu !
– Vậy thì hay lắm !
– Xin hỏi tôn hiệu lệnh sư là gì ?
– Về điểm này, xin huynh đệ thông cảm cho. Gia sư không muốn ai nhắc đến danh
hiệu, mấy chục năm người không bước chân vào chốn giang hô nữa.
Từ Văn ngẩn người ra, nhưng chàng vẫn bám riết vấn đề không chịu buông tha.
Chàng lại hỏi :
– Vậy lần này lệnh sư lại ra khỏi Đông Sơn hẳn là có việc ?
– Có đấy ! Nhưng là việc riêng của lão nhân gia.
Từ Văn nghe nàng nói thế, không hỏi vặn nữa, chàng đổi giọng hỏi :
– Lệnh sư vẫn còn ơ trong núi chứ ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Không có đâu ! Lão nhân gia cùng Táng Thiên Ông động thủ. Sau đó lão nhân gia
bỏ đi ngay, chứ không tham dự đại hội. Huynh đệ ! Dường như huynh đệ có tâm sự gì
thì phải ?
Từ Văn hửng hờ đáp :
– Cũng có một chút.
Thiên Đài Ma Cơ thản nhiên hỏi lại :
– Huynh đệ có thể nói cho Đại thư hay được không ?
Từ Văn đáp :
– Vừa rồi tiểu đệ bị người đoạt mất chiếc vòng tay bằng ngọc biếc mà Tưởng Minh
Châu cô nương đã tặng cho.
Thiên Đài Ma Cơ sửng sốt hỏi :
– Sao ? Bị đoạt mất rồi ư ?
– Chính thế !
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Ai mà dám đoạt vật ở trong tay Địa Ngục thư sinh thì thiệt là họ không muốn
sống nữa. Huynh đệ ! Hình dạng người đó thế nào ?
Từ Văn hai mắt chiếu ra những tia sáng như sao lúc đem tối. Chàng nhìn thẳng vào
mặt Thiên Đài Ma Cơ, tựa hồ như muốn soi thấu tận tâm can nàng, để xem nàng giả
vờ hay nói thật. Chàng thủng thẳng đáp :
– Người này thân pháp xuất quỉ nhập thần, tiểu đệ không nhìn rõ dong mạo đối
phương.
Thiên Đài Ma Cơ hỏi bằng một giọng đầy vẻ kinh hãi :
– Không hiểu là nhân vật phe phái nào ?
Từ Văn đáp :
– Tiểu đệ nghĩ mãi không ra.
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Hẳn đối phương biết rõ giá trị chiếc vòng tay kia nên họ mới hạ thủ…
Từ Văn ngắt lời :
– Nhưng vụ này chẳng có một ai hay…
Thiên Đài Ma Cơ dường như hiểu ý Từ Văn, hỏi :
– Huynh đệ ! Phải chăng huynh đệ cho đó là hành vi của gia sư ?
Từ Văn đáp :
– Tiểu đệ không nói vậy !
Thiên Đài Ma Cơ lên giọng quả quyết :
– Huynh đệ ! Vụ này Đại thư quyết đem sinh mạng ra bảo đảm đây không phải là
hành động của gia sư.
Thái độ trịnh trọng của Thiên Đài Ma Cơ khiến cho Từ Văn chẳng thể không tin
được. Chàng đã toan nói ra người kia đụng phải sát thủ của chàng mà vẫn không bị
tổn thương. Nhưng chàng lại sợ tiết lộ bí mật bản thân nên đành nhịn, không nói nữa.
Thiên Đài Ma Cơ cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi hỏi :
– Huynh đệ ! Thân pháp của người đó mau lẹ một cách kỳ dị phải không ?
– Phải rồi ! Người đó nhanh như ma quỉ xuất hiện.
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
– Chẳng lẽ…là y ?
Từ Văn hỏi ngay :
– Y… là ai vậy ?
Thiên Đài Ma Cơ trầm ngâm một chút rồi đáp :
– Huynh đệ có nghe ai nói đến Diệu Thủ tiên sinh bao giờ chưa ?
Từ Văn gật đầu đáp :
– Tiểu đệ đã nghe qua. Theo lời đồn, thì người đó hành tung thấp thoáng, lại thiện
nghề thay đổi bộ mặt, nên ít người biết chân tướng y.
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Về thân thủ thì trên đời ít có người sánh kịp Diệu Thủ tiên sinh. Vả lại đôi tay
không của y có thể đuổi mây, bắt gió, bản lãnh kỳ bí khôn lường.
– Đại thư nhận đây là hành vi của y ?
– Ta phỏng đoán như vậy mà thôi.
Từ Văn liền hỏi :
– Làm thế nào mà kiếm được y ?
– Khó lắm. Nhưng…
– Nhưng làm sao ?
Thiên Đài Ma Cơ chao mày ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
– Muốn kiếm y thật khó hơn lên trời, chỉ có cách bức bách y xuất hiện…
Từ Văn hỏi ngay :
– Làm thế nào để bức bách y ?
Thiên Đài Ma Cơ chậm rãi đáp :
– Bắt người làm con tin.
Từ Văn sửng sốt hỏi :
– Sao ? Bắt người làm con tin ư ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Trừ cách này, không còn đường lối nào khác.
Từ Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói :
– Làm như vậy tổn thương đến chính đạo…
Thiên Đài Ma Cơ nổi lên tràng cười khanh khách. Nàng cười lăn cười lộn, khiến
cho đôi ngọc phong rung động kịch liệt.
Từ Văn tâm tư có điều mê loạn một chút. Chàng liền nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói:
– Có chi mà đáng cười ?
Thiên Đài Ma Cơ gắng ngừng tiếng cười đáp :
– Huynh đệ ! Ngoại hiệu của chúng ta ở trong con mắt mọi người dường như không
phải là võ sĩ chính đạo, hà tất huynh đệ phải cố giữ tư cách chính đạo ?
Từ Văn đáp :
– Người ta coi mình thế nào thì mặc người ta.
Thiên Đài Ma Cơ có vẻ không hài lòng nói :
– Huynh đệ ! Đó là việc riêng của huynh đệ. Đại thư chỉ biết đưa ra ý kiến mà thôi.
Từ Văn cứng họng, không biết trả lời ra sao. Chàng nghĩ thầm :
– Mục đích của mình chỉ là lấy về một vật đã bị mất cắp đi, chứ không có việc mưu
đồ chuyện bất lương. Vả lại đối phương đã ra tay cướp đoạt, thì mình bắt giữ một con
tin cũng chẳng hề gì.
Chàng nghĩ vậy rồi dịu giọng hỏi :
– Đại thư ! Bắt ai làm con tin ?
Tiếng xưng hô Đại thư không phải do bản tâm chàng, nhưng chàng chỉ muốn lấy
lòng mà thôi. Con người chưa mất lương tri mà tính cách và ngoại sự gây nên xu
hướng về điều ác, thường có hiện tượng mâu thuẫn. Có lúc làm việc tàn ác khôn lường
! Có lúc tự nhiên biểu lộ tư tưởng về chính đạo. Hiện giờ Từ Văn cũng ở vào tình
trạng mâu thuẫn này.
Thiên Đài Ma Cơ cười ruồi một tiếng, nàng bước gần lại hai bước nheo mắt lên nói:
– Huynh đệ ! Huynh đệ đừng trách ta. Ta tán thành ý kiến của huynh đệ. Tuy người
ngoài coi ta là Ma Cơ, nhưng người là người, mà ta là ta. Bản tính ta không làm việc
đại ác, nhưng người đã coi ta là Ma Cơ thì ta phải dùng thái độ Ma Cơ để đối với
người…
Từ Văn nghe nàng nói nhiều không khỏi chán tai. Chàng liền giục :
– Đại thư ! Đại thư hãy nói về việc chính đã !
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
– Huynh đệ cũng nhận là cách này có thể làm được chứ ?
Từ Văn buông thõng đáp :
– Làm được !
Thiên Đài Ma Cơ khẽ nói :
– Được rồi ! Ta nói cho huynh đệ hay một câu chuyện bí mật trong võ lâm, trừ ta ra
tưởng không còn người thứ hai nào biết nữa ! Diệu Thủ tiên sinh có người ngoại thất,
ngụ ở…
Từ Văn ngắt lời :
– Ngoại thất ư ? Vậy ra y có gia thất ?
Thiên Đài Ma Cơ nói :
– Huynh đệ hãy nghe ta nói đã. Ngoại thất của y trú ngụ trong thành Chính Dương.
Mụ sinh hạ một thằng con năm nay chừng mười tuổi. Y yêu thằng con này như tính
mạng…
Từ Văn lại hỏi :
– Sao Đại thư biết được vụ này ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Hai năm trước ta có việc đến Chính Dương, nhân rượt theo kẻ địch mà vào lầm
một tòa nhà lớn rồi phát hiện chủ nhân nhà này chỉ có hai mẹ con. Bọn thủ hạ toàn
đàn bà con gái. Cách bài trí trong nhà cũng vào hạng khá. Khéo sao một lão già lụ
khụ không qua cửa chính, lại vượt tường mà vào. Thân pháp lão nhanh như điện chớp.
Ban đầu ta cho là hạng trộm cắp. Nhưng ta đã lầm lớn. Lúc nghe đối phương nói
chuyện, mới biết lão già kia là một nhân vật oai danh chấn động giang hồ. Lão chính
là Diệu Thủ tiên sinh…
Từ Văn ngắt lời hỏi :
– Y là một lão già lụ khụ ư ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Đó không phải là chân tướng y. Khi đó ta nghĩ rằng một thiếu nữ chẳng nên dò
hỏi chuyện tư bí ẩn của người ta, ta liền lui ra. Bây giờ xảy ra vụ này khiến cho ta nảy
ra biện pháp đó.
Từ Văn trầm giọng hỏi :
– Theo ý Đại thư thì ta bắt giữ thằng con cùn của y hay sao ?
Thiên Đài Ma Cơ gật đầu đáp :
– Đúng thế !
Từ Văn trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
– Hà tất ta phải thêm việc cho bận. Chúng ta đến tòa nhà đó chạm trán y là hay, mà
không gặp thì mình dùng cách ôm cây đợi thỏ…
Thiên Đài Ma Cơ lắc đầu nói :
– Nếu thế thì huynh đệ coi Diệu Thủ tiên sinh thường quá. Y hóa thân rất nhiều
cách, mà cơ trí lại hơn đời. Nếu không túm được chỗ yếu hại của lão, thì đừng hòng
mà hạ thủ.
Từ Văn nói :
– Được rồi ! Vậy chúng ta hãy đến Chính Dương đã.
Thiên Đài Ma Cơ vội nói :
– Khoan đã !
Từ Văn ngạc nhiên hỏi :
– Đại thư còn có chuyện gì nữa ?
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
– Ta đến kiếm huynh đệ còn có việc khẩn yếu khác nữa…
Từ Văn sửng sốt hỏi :
– Việc gì ?
Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :
– Huynh đệ còn nhớ câu chuyện liên quan đến Thạch Phật không ?
Từ Văn ngơ ngác hỏi :
– Thạch Phật ? Câu chuyện thế nào ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi đã đem chỗ chôn dấu Thạch Phật bảo cho Thiếu
hội chủ Hội Tụ Bảo là Lục Quân hay.
Từ Văn nghe Thiên Đài Ma Cơ nói tới Thiếu hội chủ Hội Tụ Bảo liền hỏi ngay :
– Gã thiếu niên áo trắng tên gọi Lục Quân ư ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Phải rồi !
Từ Văn lại hỏi :
– Nàng bảo cho gã biết thì sao ?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
– Nghe đồn Thạch Phật là vật chí bảo vô giá mà để lọt vào tay Tụ Bảo Hội…
Từ Văn ngắt lời :
– Cái đó chưa chắc.
– Tại sao vậy ?
– Hội Vệ Đạo còn những tay cao thủ tuyệt thế, chẳng lẽ họ ngồi yên để bọn Hội Tụ
Bảo lấy được ư ?
– Vấn đề không phải như vậy. Lục Quân giả mạo là con một vị cố phủ doãn phủ Từ
Châu. Phương Tử Vi không biết lai lịch gã, mà gã dùng hết cách để dẫn dụ nàng. Mục
đích của gã là Thạch Phật. Hai người đó đã xuống núi Đồng Bách rồi. Số phận
Phương Tử Vi chưa biết ra sao. Còn Hội Vệ Đạo, tuy có nhiều tay cao thủ, nhưng e
rằng trong lúc nhất thời chưa phát giác ra.
Trước mắt Từ Văn lại lập lờ bóng người thiếu nữ áo hồng đẹp như thiên tiên là
Phương Tử Vi. Chàng ngấm ngầm như tự cảnh cáo mình : Đối phương là cừu gia. Y
sống hay chết chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng trong tiềm thức chàng dường như có vật gì xuẩn động, khiến chàng không
kiềm chế được. Mặt khác gã thiếu niên áo trắng đê hèn kia càng khiến cho chàng
không chịu nổi.
Chàng tự hỏi :
– Thiên Đài Ma Cơ hấp tấp đang đêm đến kiếm mình để nói việc này vì mục đích
gì ? Đáng lý nàng căm hận Phương Tử Vi mới phải, vì cô kia là tình địch của nàng.
Bụng nghĩ vậy, chàng buột miệng hỏi :
– Đại thư ! Dường như Đại thư có ý yêu cầu tiểu đệ đến cứu Phương Tử Vi để nàng
thoát khỏi tay Lục Quân phải không ?