Bạn đang đọc Độc Thủ Phật Tâm (Ma Chưởng Ân Cừu) – Chương 1: Bữa Yến Thịt Người
Mái hiên đối diện với một khu vườn hoa rậm rạp. Cách bố trí theo lối cổ, vừa thanh
đạm vừa u nhã, lắm vẽ nên thơ.
Dưới mái hiên bày một tiệc rượu. Một lão già mặt đỏ tuổi trạc năm mươi ngồi ở thủ
vị. Lão hé một nụ cười nham hiểm, đưa mắt nhìn ra vườn hoa, lối đi trãi đá trứng
ngỗng. Dường như lão đang đợi ai.
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ trước xa sau gần tiến lại. Trên lối đi ngoài vườn hoa, một
chàng trai văn sĩ đứng tuổi xuất hiện. Người này khép nép tiến vào trong hiên nhìn
lão già mặt đỏ, kính cẫn thi lễ hỏi :
– Chẳng hay bảo chúa có việc chi ?
Lão già mặt đỏ đột nhiên thu miệng cười lại xòe tay ra bình tỉnh đáp :
– Mời nhà thầy ngồi xuống đây.
Văn sĩ trung niên khép nép nói :
– Tiểu nhân không dám.
Lão già mặt đỏ lại nói :
Thầy cứ ngồi xuống. Bữa nay ta có đôi lời muốn nói với nhà thầy. Trước khi nói
chuyện ta hãy ngồi tiếp nhà thầy uống mấy chén đã.
Văn sĩ trung niên được kêu là nhà thầy khép nép ngồi xuống một bên, vẻ mặt chàng
rất đỗi băng khoăn lo lắng. Chàng đưa mắt nhìn xuống bên dưới đường như không
muốn chạm vào mục quang của lão già.
Lão già mặt đỏ lại nói :
– Mời nhà thầy cạn chén. Nhà thầy bất tất phải câu nệ. Đây là mấy món ăn tinh
khiết mà ta đã đặc biệt sai nhà bếp nấu nướng cho khéo. Những món ăn này vừa ngon
vừa thơm. Thầy cứ nếm xem sẽ biết.
Văn sĩ trung niên đứng dậy uống cạn chén rồi cầm hồ rót rượu. Mục quang chàng
vừa chạm vào mục quang đối phương, chàng vội nhìn ra chỗ khác, vẻ mặt lại càng
xao xuyến hơn.
Lão già ra chiều niềm nở tươi cười, ân cần mời mọc.
Rượu đã vài tuần, Văn sĩ trung niên trong lòng nóng nãy không nhịn được nữa cất
tiếng hỏi :
– Bảo chúa có điều chi dạy bảo xin chỉ thị cho hay.
Lão già mặt đỏ hỏi lại :
– Nhà thầy nhập môn bản bảo được năm năm rồi nhỉ ?
Văn sĩ trung niên ngập ngừng đáp :
– Dạ ! Đúng thế.
Lão già mặt đỏ lại hỏi :
– Nhà thầy không đúng họ Thẩm thì phải ?
Văn sĩ trung niên bất giác ngửng đầu lên, vẻ sợ hãi lộ ra khoé mắt. Người run lẩy
bẩy. Bây giờ nhìn rõ trên má Văn sĩ có một vết sẹo lớn bằng nửa bàn tay. Giả tỉ không
có vết sẹo mặt này thì thật là một chàng trai tuấn mỹ.
Nét mặt vẫn tươi cười lão già nói tiếp :
– Thượng Quan Hoành ! Bản bảo chúa khen cho tinh thần nhà thầy rất kiên nghị.
Nhà thầy đã thay mặt đổi tên nằm vùng trong bản bảo năm năm trời. Mãi đến đêm
qua nhà thầy có cuộc hội ngộ lén lút với phu nhân Chúc Diệm Hoa ngoài vườn hoa,
bản bảo chúa mới hiểu rõ đầu đuôi, chà !…
Văn sĩ trung niên vẻ mặt trước còn kinh hãi chuyển sang oán hận sâu cay. Vết sẹo
cũng đỏ bừng lên, chàng mở miệng toan nói lại thôi.
Lão già mặt đỏ bây giờ lộ vẻ ân hận nói tiếp :
– Thượng Quan Hoành ! Bản bảo chúa rất lấy làm thẹn với nhà thầy. Nhưng sự
thực đã thành sự thực, không còn cách nào vãn hồi được nữa…
Văn sĩ trung niên hai mắt chiếu ra những tia oán độc, nghiến răng hỏi :
– Chẳng lẽ bảo chúa lại không biết là Chúc Diệm Hoa đã kết hôn và mang thai…
Lão già mặt đỏ ngắt lời :
– Lúc bản bảo chúa phát giác ra thì đã chậm mất rồi. Vợ chồng nhà thầy tình trọng
nghĩa sâu, nên bản bảo chúa muốn cho hai người đoàn tụ vĩnh viễn không phải xa rời
để chuộc lại lỗi xưa. Sau nầy nhà thầy muốn tìm đến trả thù thì bản bảo chúa vui lòng
đón tiếp. Bây giờ nhà thầy có thể rời khỏi bản bảo.
Văn sĩ trung niên biến đổi sắc mặt mấy lần, sau chàng mới ngập ngừng thốt ra câu
hỏi :
– Thượng Quan Hoành này cảm ơn bảo chúa và xin hỏi nàng…
Lão già mặt đỏ ngắt lời :
– Y ở ngoài bảo chờ nhà thầy. Nhà thầy đi đi !
Văn sĩ trung niên chắp tay cáo từ trở gót đi ra. Chàng ra đến cổng trang, bất giác
ngửa mặt lên trời thở dài nói:
– Năm năm trời sống trong cảnh đau thương ai lại ngờ có ngày này. Nhưng…
Đột nhiên có tiếng gọi :
– Bát đệ !
Văn sĩ quay đầu nhìn lại. Trước mặt chàng là một võ sĩ trung niên người cao lớn
khỏe mạnh. Mắt gả lộ vẻ thê lương quái dị. Văn sĩ ngập ngừng :
– Đại ca ! Đại ca !…
Võ sĩ trung niên chặn lời :
– Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Hai người sóng vai đi trên đường lớn. Văn sĩ nói :
– Đại ca ! Tiểu đệ không kịp từ biệt đã ra đi. Xin đại ca lượng thứ cho.
Võ sĩ nói :
– Bát đệ ! Từ nay bát đệ liệu mà xa chạy cao bay, tìm nơi hẻo lánh để mà ẩn thân.
Văn sĩ nói :
– Đại ca ! Tiểu đệ cùng tiện nội phải sống trộm bấy lâu chỉ vì khối thịt đó…
Võ sĩ nói :
– Chuyện đó rồi sau sẽ tìm biện pháp. Bây giờ bát đệ phải mau đi ẩn mình để tránh
cái chết đã.
Văn sĩ sửng sốt hỏi :
– Tránh cái chết ư ?
Võ sĩ đáp :
– Ngu huynh vâng lệnh bảo chúa tiển chân bát đệ một quãng. Bát đệ có biết vụ này
thế nào không ?
Văn sĩ trung niên đột nhiên ngừng bước run lên hỏi :
– Phải chăng đại ca vâng lệnh bảo chúa đi giết tiểu đệ ?
Võ sĩ đáp :
– Chính là thế đó.
Văn sĩ hỏi lại :
– Sao đại ca còn chưa hạ thủ ?
Võ sĩ đáp :
– Bát đệ ! Nếu ngu huynh hạ thủ thì đã chẳng nói cho bát đệ hay.
Văn sĩ hỏi :
– Nếu đại ca tha tiểu đệ thì trở về phúc trình với lão thất phu đó thế nào ?
Võ sĩ lại nói bằng một giọng cương quyết :
– Dĩ nhiên tiểu huynh phải xa chạy cao bay để thoát khỏi cái ổ đầy tội lỗi này. Bát
đệ bất tất phải quan tâm, tiểu huynh tự biết lo liệu lấy mình.
Văn sĩ trung niên như bị rắn cắn, giật nẩy mình lên cất giọng run run :
– Đại ca ! Nàng…
Võ sĩ da mặt co rúm lại. Hồi lâu gã nghiến răng nói :
– Bát đệ ! Ta nói thật cho bát đệ hay, có điều hiện giờ bát đệ phải nhẫn nại. Nàng
chết rồi. Vừa lúc bát đệ ngồi trên tiệc rượu thì thức nhắm là thịt nàng nấu lên đó…
Văn sĩ thét lên một tiếng, miệng hộc máu tươi, rồi chàng nôn oẹ lên một hồi. Hai
tay chàng nắm lấy tóc mà giật đứt cả một mảng da đầu, máu chảy đầy mặt. Người
chàng lảo đảo muốn té, tình trạng thê thảm khiến người nhìn thấy không khỏi rùn
mình. Bất giác chàng la lên như người điên :
– Hay lắm ! Hay lắm ! Ta cùng nàng đúng là từ nay được đoàn tụ. Ta… đã ăn thịt
nàng ha ha !…
Tiếng cười như điên khùng. Bóng người dần dần nhỏ đi. Sau chỉ còn một chấm đen
rồi mất hút…