Đọc truyện Độc Thiếp – Chương 96: Ai độc ác hơn ai?
Đêm đen gió lạnh, Dung ma ma cõng người nhanh chóng chạy về chỗ cửa nhỏ ở biệt viện góc tây bắc, phía sau là Cao Vân Bình chăm chú chạy theo.
Ra khỏi cửa nhỏ phía tây là có một phòng chứa củi bỏ không, ngày thường không dùng, mấy hôm nay vì có nhóm người Đại thái thái nên nơi này đã được quét dọn sạch sẽ, để bọn nha hoàn dùng làm chỗ nấu cơm.
Đến nơi, Cao Vân Bình mở cửa, sau đó Dung ma ma cõng Lý Thanh Ca đi vào, trong phòng có một mùi bị khói dầu chưa tan hết, hôi đến khiến Cao Vân Bình nhíu chặt lông mày.
“Ah,không ngờ tiểu nha đầu này cũng nặng quá.” Vừa vào bên trong Dung ma ma liền ném Lý Thanh Ca lên đống củi, sau đó nói với Cao Vân Bình: “Nhị tiểu thư người ở lại đây trông chừng, ta đi gọi người đến.”
“Ừm, đi nhanh về nhanh.” Cao Vân Bình che mũi, ồm ồm nói.
“Ừm.” Dung ma ma cũng không trì hoãn, hừm một cái rồi vội vàng xoay lưng đi tìm người. Tên Lý Tam chết tiệt kia, bảo hắn chờ ở cửa, kết quả không biết đã trốn đi đâu, bắt bà phải đi tìm.
Cửa được đóng lại, trong phòng chứa củi nho nhỏ chỉ còn lại Lý Thanh Ca và Cao Vân Bình.
Giữa cảnh tối tăm, Lý Thanh Ca mặc bộ trung y màu trắng tinh, thân thể đơn bạc nằm trên đống củi, chỉ ngờ ngợ thấy được nửa gương mặt, sợi tóc đen óng xõa tung trên người, tản ra một tư thái nhu nhược lại quyến rũ.
Cao Vân Bình nhìn chăm chú, đáy mắt toát ra tia nhìn tà ác, nàng dùng chân đá vào chân Lý Thanh Ca một cái, xác nhận không tỉnh dậy, lại nửa ngồi nửa quỳ lên người Lý Thanh Ca, nhéo vào hông một cái rồi nở nụ cười hung dữ: “Xú nha đầu, cũng tại ngươi liên lụy bổn tiểu thư nửa đêm không được ngủ, phải đi làm chuyện trộm gà bắt chó này. Đúng là xúi quẩy thật.”
Nói xong, nàng lại nắm tóc Lý Thanh Ca giật một cái rồi cười gằn buông ra, thấy còn vài sợi tóc dính trên ngón tay, Cao Vân Tuệ hừ lạnh cau mày, dùng miệng thổi: “Tiểu tiện nhân, lát nữa ngươi tha hồ hưởng thụ, còn cả nửa đêm, bổn tiểu thư thật sự muốn nhìn bộ dáng ngươi bị người ta tàn phá, hừ, lúc nào cũng mang bộ dáng thanh cao, đáng đời bị người ta chà đạp, ha ha…”
Đột nhiên, cửa phòng chứa củi kêu lên, Cao Vân Bình cả kinh: “Ai?” Mới vừa quay đầu liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới, giữa cổ đau nhói, nháy mắt tối sầm lại ngã dập xuống.
“Tiểu thư.” Túy Nhi cả kinh, nàng còn chưa ra tay mà, sao Cao Vân Bình lại ngã xuống?
“Ta không sao.” Lý Thanh Ca trầm giọng nói một câu, nhanh chóng ném thanh củi trong tay đi, cũng không để ý Túy Nhi, chỉ kéo Cao Vân Bình nằm lên đống củi.
Cao Vân Bình ơi Cao Vân Bình, có trách thì chỉ trách ngươi hùa theo loại người như Đại thái thái, lại hãm hại nàng độc ác như vậy.
Lần này, để ngươi gieo gió gặt bão đi.
“Tiểu thư…” Túy Nhi há hốc miệng nhìn Lý Thanh Ca, vừa nãy là do tiểu thư đánh sao?
“Chúng ta đi, nhanh.” Vì sợ đụng phải Dung ma ma, Lý Thanh Ca vội bắt lấy tay Túy Nhi kéo nàng chạy ra ngoài.
Vừa ra cửa liền thấy hai bóng người đang vội vã chạy về phía này, Túy Nhi hoảng sợ, cây gậy trong tay cũng rơi xuống, lăn lục cục mấy vòng.
Lý Thanh Ca biến sắc, vội lôi Túy Nhi chạy vọt về phía góc phòng âm u.
“Ai?” Dung ma ma nghe thấy âm thanh lập tức dừng bước chân, một tay chặn Lý Tam lại, lạnh giọng hỏi.
Túy Nhi run rẩy toàn thân, xoay người sang nhìn Lý Thanh Ca: “Tiểu…”
Lý Thanh Ca đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu nàng im lặng, Túy Nhi sợ đến dán chặt lưng vào vách tường, không dám nhúc nhích chút nào.
“Ai? Ai ở đó?” Dung ma ma lại hỏi một tiếng, bắt đầu chậm rãi đi về phía này: “Là nhị cô nương sao?”
Túy Nhi sợ đến trắng bệch mặt mày, sợ bị Dung ma ma bắt được, càng sợ bọn họ sẽ phát hiện Cao Vân Bình bị đánh bất tỉnh bên trong. Đến khi đó không biết phải nói sao. Nhưng mà khi nhìn sang Lý Thanh Ca, chỉ thấy nàng hơi ngửa đầu, như đang suy nghĩ gì đó, nhưng hoàn toàn không có vẻ lo lắng.
“Không ra thì lão thân không khách sáo đâu.” Xác định không phải Cao Vân Bình, Dung ma ma thay đổi sắc mặt, lại âm lãnh nói thêm một câu.
Túy Nhi nắm chặt hai tay, đang lo lắng có nên vọt thẳng ra ngoài, liều mạng với lão bà này hay không.
“Meo….” Bên tai vang lên tiếng mèo kêu, tựa hồ có đồ vật gì bay từ tay Lý Thanh Ca ra ngoài, nhảy lên nóc nhà, sau đó lại cất lên tiếng kêu: “Meo…”
Túy Nhi kinh ngạc, tiểu thư… còn học tiếng mèo kêu nữa?
“Hừ, ta còn tưởng là gì? Thì ra chỉ là con mèo hoang, coi bà hoảng sợ kìa.” Lý Tam đầu tiên là sợ đến không dám lên tiếng, chờ khi nghe được tiếng mèo kêu lại cười nhạo Dung ma ma.
“Ngươi hiểu cái gì?” Dung ma ma mắt lạnh liếc hắn, dĩ nhiên bà không nói cho hắn biết, chuyện này mà lộ ra là chết người.
“Hừ…” Lý Tam dửng dưng bĩu môi, sau đó lại nở nụ cười dâm tà: “Ngươi nói, cô nương kia mới mười hai tuổi? Non như vậy… đúng là chết người mà, không ngờ Lý Tam ta sống đến tuổi này lại có được diễm phúc như vậy.”
Nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn, Dung ma ma cười lạnh: “Lợi cho tên quỷ chết tiệt nhà ngươi, tối nay ngươi thích dằn vặt sao cũng được, lão nương cho ngươi hưởng thụ lần này, mau đi đi.” Hừ, đến ngày mai xem ngươi có còn mạng hay không.
Trong lòng Dung ma ma đã tính toán kỹ, Đại thái thái cho bà năm ngàn lượng để tìm người giải quyết Lý Thanh Ca, vốn bà muốn thuê một tên giang hồ, nhưng sau đó Lý Tam liên tục quấy nhiễu, bà đột nhiên động tâm tư, trước mắt không phải là cơ hội một mũi tên giết hai con chim sao?
Nếu Lý Tam làm nhục Lý Thanh Ca, sự tình bại lộ, danh dự của Lý Thanh Ca không còn, chuyện mà Đại thái thái bàn giao cũng xem như hoàn thành.
Mà tên Lý Tam dám quyến rũ làm bẩn thanh danh tiểu thư khuê các, dĩ nhiên cũng không có chỗ tốt, không khéo sẽ bị kiện. Đến khi đó, bà chỉ cần bỏ ra chút bạc cho bọn nha dịch, thủ tiêu hắn ở trong đại lao, như vậy là quá sạch sẽ.
Đến lúc đó, mình không bị phiền phức nữa, bạc cũng không bị mất, đúng là gọn gàng dứt khoát.
“Nói chứ gừng càng già càng cay, lão tử vẫn thích bà hơn.” Lý Tam vừa đi, tay lại không an phận bóp vào mông Dung ma ma một cái.
Dung ma ma giật mình, lại không tức giận, chỉ nhỏ giọng nói :”Mau đi đi, coi chừng bị nhìn thấy.”
Nói xong, bước nhanh đến phòng chứa củi.
Mở cửa ra, bên trong tối tăm mịt mù, chỉ lúc ẩn lúc hiện một nóng người nằm sấp trên đống củi.
Dung ma ma lạnh rên một tiếng: “Tiện nhân kia, thì ra dùng mánh lới bỏ trốn trước rồi.” Đối với cách làm việc của Cao Vân Bình, Dung ma ma đã biết từ lâu, giờ khắc này chỉ cho rằng nàng đã bỏ chạy trước, ngược lại cũng không có ý kiến gì, chỉ đẩy Lý Tam về phía trước: “Còn lo lắng cái gì? Không mau đi, đó là nơi ngươi hưởng lạc đó.”
Một câu nói, trực tiếp dẫn ra lửa dục trong người Lý Tam, hắn không để ý Dung ma ma còn ở đây, liền gấp gáp nhào tới bóng người dưới đất, trực tiếp đè lên. Đầu tiên bàn tay thô lỗ sờ lên mặt Cao Vân Bình, chạm tới làn da non mềm mịt liền chảy cả nước miếng: “Mẹ nó thật là nõn nà…”
Nói xong, cũng bất chấp tất cả mà lôi kéo quần áo của Cao Vân Bình.
Dung ma ma đứng phía sau, khóe môi nổi lên một nụ cười thâm độc, chờ khi nghe được âm thanh thô lỗ sung sướng của nam nhân và âm thanh va chạm mãnh liệt, bà lạnh lùng nở nụ cười, bước ra cửa rồi đóng chốt cửa lại.
Nhìn thấy bóng lưng Dung ma ma rời đi, lại nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, thoáng nhìn thấy một màn dơ bẩn bên trong, không chỉ Lý Thanh Ca, ngay cả Túy Nhi cũng buồn nôn phẫn hận.
Thì ra lại xấu xa đến vậy?
May mà tiểu thư nhà mình sớm có phòng bị, nếu không người bị làm nhục chẳng phải chính là tiểu thư sao?
Nghĩ tới đây Túy Nhi một thân mồ hôi lạnh, không nhịn được mà hoảng sợ: “Tiểu thư, Đại thái thái thật không phải là người.”
“Sẽ đến lúc bà ta gieo gió gặt bão.” Lý Thanh Ca nhìn nàng một cái rồi xoay người đi. Tình cảnh này làm cho nàng nhớ đến cái đêm ở Vạn Xuân Lâu ở kiếp trước, cách thức khác nhau nhưng thủ đoạn cũng độc ác như vậy, hủy đi danh dự trong sạch, để nàng sống trong sự đau khổ và bị người khác sỉ nhục.
Đại thái thái, Lý Thanh Ca ta rốt cuộc có thù gì với bà, mà bà phải hạ độc thủ như vậy?
Kiếp trước, nàng có thể không tin, nhưng kiếp này, nàng tận mắt nhìn thấy, còn giả được sao.
Đại thái thái, Đường Uyển.
Lý Thanh Ca ta và ngươi không đội trời chung.
“Tiểu thư, chúng ta làm sao đây?” Túy Nhi đi bên cạnh nàng, lo lắng hỏi.
Bước chân Lý Thanh Ca không dừng lại, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo như bóng đêm: “Về phòng ngủ.”
Hả? Túy Nhi có chút ngây ngốc.
— —— —— —
Trong gian phòng phía đông, Đại thái thái vẫn tựa ở đầu giường, mắt nhắm như đã ngủ.
Mà Cao Vân Tuệ đã đọc kinh thư hơn một canh giờ, có lẽ Đại thái thái nghe không nổi nữa nên mới nói là mình mỏi mệt, hai chân rất nhức mỏi, muốn được nàng xoa bóp.
Vừa xoa bóp một cái là đến hơn nửa đêm.
Mãi đến khi Dung ma ma trở về.
“Thái thái.” Ngọn nến trong phòng đã cháy hết hai cây, cây này là vừa đốt, đầu nến nóng bỏng còn bắn ra từng tia lửa nhỏ, từng gọt nến nóng lăn dài theo thân nến, trên bàn thì đã tích tụ được một đống nến chảy màu xám đen.
Dung ma ma kêu hai tiếng, Đại thái thái cũng không mở mắt, tựa hồ ngủ rất say. Sau đó Cao Vân Tuệ dùng sức hơi mạnh một chút, sau đó lại hô to: “Mẫu thân…”
Lúc này Đại thái thái mới từ từ mở mắt lên, đôi mắt có chút ửng hồng nhưng không có vẻ gì mà mỏi mệt, tuy nhiên bà vẫn cứ như chưa tỉnh táo mà nhìn Cao Vân Tuệ hồi lâu mới giật mình nói: “Ôi con của ta, sao con còn ở đây?” Nói xong liếc nhìn ra cửa sổ: “Đã muộn vậy rồi, cũng tại mẫu thân nhất thời ngủ say nên quên mất con.”
Lúc này Dung ma ma mới trở về, Đại thái thái đoán được chuyện đã làm tốt rồi, liền thu chân lại ngồi thẳng người, ánh mắt hiền lành nhìn Cao Vân Tuệ: “Đứa nhỏ ngốc, làm khổ cho con hầu hạ ta đến nửa đêm, mau về nghỉ ngơi đi, Tiểu Liên mau đỡ chủ nhân của ngươi về phòng, chăm sóc cẩn thận.”
“Vâng.” Tiểu Liên đứng một bên đã ngủ gục được mấy giấc, giờ khắc này nghe Đại thái thái nói thế liền tiến lên đỡ Cao Vân Tuệ.
“Mẫu thân, người cũng nghỉ ngơi đi.” Cao Vân Tuệ đứng dậy chào một cái, sau đó cung kính lui ra.
Chờ hai người đi rồi, ánh mắt Đại thái thái dần lạnh, nhìn Dung ma ma: “Chuyện thế nào?”
“Ổn thỏa.” Dung ma ma nói.
Đại thái thái hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, nhìn ngó chung quanh Dung ma ma một vòng rồi hỏi: “Nhị nha đầu đâu?”
“Có lẽ là không chịu được nên về ngủ trước rồi.”
“Ồ?” Đại thái thái hơi nghi ngờ, Cao Vân Bình là người luôn muốn thể hiện, hôm nay có cơ hội nàng ta lại không đến đây tranh công sao?
“Ngươi nhìn thấy nó về phòng?”
“Chuyện này…” Dung ma ma cảm thấy hồi hộp, vội nói: “Thật là không có, nô tì và Nhị tiểu thư cùng đi đến phòng Lý tiện nhân, sau đó cùng đưa ả ta đến phòng chứa củi. Sau đó nô tì đi ra cửa tìm người kia, để Nhị tiểu thư trông chừng, nhưng khi nô tì quay về thì Nhị tiểu thư đã đi rồi.”
“Ngươi xác định là Lý Thanh Ca hôn mê?” Đại thái thái còn chưa yên lòng.
Dung ma ma liền đáp: “Thái thái yên tâm, mê hương kia là nô tì lấy được từ chỗ Mai tỷ ở Vạn Xuân Lâu, chuyên dùng để đối phó với các cô nương không nghe lời, nhất định hữu dụng, hơn nữa, nô tì đã thử qua, Lý Thanh Ca đúng là hôn mê.”
“Uhm.” Lúc này Đại thái thái mới yên tâm, vừa nghĩ tới cảnh hiện giờ Lý Thanh Ca không biết bị nam nhân nào lăng nhục, trên mặt bà hiện lên nụ cười thâm độc, thậm chí quăng cả chuyện không thấy Cao Vân Bình ra sau đầu.
“Chuyện ngày mai đã an bày xong?”
“Đều an bày xong.” Dung ma ma đáp, “Sáng mai, có tiểu sa di đến đưa thực phẩm, tất nhiên sẽ nhìn thấy cảnh này, đến lúc đó đám nha đầu Kim Yến sẽ xuất hiện. Còn nữa, mai là mùng hai, có rất nhiều khách hành hương sẽ lên chùa.”
Đại thái thái nghe xong không kềm được mà gật đầu, cảm thấy không còn gì dặn dò nữa liền vung tay: “Thôi, đã nửa đêm rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Dung ma ma đáp lời lui ra.
Cửa được đóng lại, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Đại thái thái bước xuống giường, chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm, nói là bàn trang điểm, thật ra chỉ là một cái bàn hình vuông, bọn nha hoàn đã quét dọn sạch sẽ, bên trên đặt một tấm gương đồng, lược gỗ và một ít đồ trang sức đơn giản.
Bà ngồi xuống ghế, đưa tay cầm gương, một gương mặt phụ nhân phản chiếu trong đó, hai gò má gầy ốm, không còn vẻ hồng hào mềm mại như lúc trẻ, đôi mắt to vốn là niềm kiêu ngạo, trải qua năm tháng mài giũa cũng đã sớm nhiễm phải phong sương, sâu thẳm như giếng cạn.
Hừ, hừ…
Khóe môi lại cong lên, Đại thái thái cười lạnh hai tiếng, thả gương đồng xuống.
Già, quả thật bà đã già, nỗ lực nửa đời, bà đã xác định, không thể lấy lại trái tim Cao Viễn.
Thế nhưng, vậy thì sao?
Nếu không có được tim hắn, bà liền muốn người hắn, muốn tất cả những thứ hắn quan tâm.
Hách Liên Ngọc, nữ thần mỹ lệ trong lòng hắn, hừ, hôm nay đã sớm xuống mồ, chỉ sợ xương cốt cũng hóa thành bùn đất rồi.
Ngay cả con gái của ả ta, Lý Thanh Ca, bà cũng phải đưa xuống địa ngục.
Ngày mai, sáng mai, bà rất muốn nhìn thử, tiểu tiện nhân có bộ dáng giống y hệt Hách Liên Ngọc đó, sẽ xuất hiện trước mắt mọi người với bộ dáng tàn tạ thế nào.
Đại thái thái nghĩ, không kềm chế được lại cười lên hai tiếng, trong tay không biết từ bao giờ đã nắm một khối ngọc bội. Bà chăm chú nhìn, không có gì quý hiếm cả, nhiều lắm chỉ mười lượng bạc, ra ngoài chợ là có thể mua được, nhưng đây chính là vật tổ truyền của Cao Viễn.
Cũng là món đồ hắn mang theo nhiều năm bên người, là tín vật hắn dùng để Cao Dật Đình và Lý Thanh Ca đính hôn.
Năm đó, vì khối ngọc bội này, bà và hắn cãi nhau mấy tháng, nhưng cuối cùng vẫn không chiếm được.
Đùng, bàn tay mạnh mẽ lật một cái vỗ vào bàn, ngọc bội lập tức vỡ thành bốn mảnh.
Đại thái thái lạnh lùng nở nụ cười, hừ, chẳng qua chỉ là đồ vật đê tiện, tưởng bà quý lắm sao?
Quét tay, hất mảnh ngọc vụn xuống đất, Đại thái thái bỗng nhiên đứng dậy, tự thổi tắt nến, lên giường đi ngủ.
— —— —— ——
Lúc đó, Lý Thanh Ca và Túy Nhi thừa dịp đêm tối không người, vội vàng chạy về phòng đóng cửa lại. Cả người Túy Nhi tựa vào cửa, tay vỗ ngực nói: “Ah, hù chết người.”
Lý Thanh Ca không để ý đến nàng, trực tiếp bò lên giường, kéo mền lên phủ kín người.
“Tiểu thư.” Trong phòng không đốt đèn, mơ mơ hồ hồ, Túy Nhi một hồi lâu mới thích ứng được, sau đó cũng mò mẫm lên giường.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Lý Thanh Ca lắc lắc đầu, khẽ uhm một tiếng, nhưng cũng không trả lời.
Túy Nhi cẩn thận chui vào mền, nằm sát vào nàng, nhưng mà nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh hai bóng đen chui vào phòng bắt Lý Thanh Ca đi, rồi hình ảnh bên trong phòng chứa củi, âm thanh buồn nôn của nam nhân đang xâm phạm Cao Vân Bình…
Ah… Hít sâu một hơi, Túy Nhi trợn to hai mắt, uất ức nói: “Tiểu thư, ngủ không được.”
Lý Thanh Ca im lặng một lúc, cũng từ từ kéo mền xuống lộ ra đầu, nhìn sang Túy Nhi, đôi mắt trong trẻo lóe ra tia sáng rạng rỡ trong đêm tối.
“Túy Nhi, nhìn thấy không, đây chính là Đại bá mẫu ngày thường vẫn yêu thương ta như con đó sao? Hay là mẹ chồng tương lai của ta đó sao?”
Âm thanh nàng lành lạnh, mang theo sự thê thảm làm người ta run sợ, khiến Túy Nhi nghe xong thấy hoảng loạn trong lòng.
“Nhìn thấy rồi.” Túy Nhi gật đầu.
“Tốt, rất tốt.” Lý Thanh Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, sau đó nghiên người sang ngủ, khiến Túy Nhi rơi vào trong sương mù. Tốt? Rất tốt? Cái gì tốt? Cái gì rất tốt?
Nhưng đối mặt với tấm lưng lạnh lùng của Lý Thanh Ca, Túy Nhi mím mím môi, một câu cũng không nói ra được.
Tiểu thư, đúng là khác hẳn rồi.
Tâm tư nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, ngay cả nàng cũng không thể tin được vào mắt mình.
Trong lòng Túy Nhi thấy kỳ lạ, cũng không nói ra được là tốt hay xấu.
Cuối cùng thở dài một tiếng, trợn to mắt suy nghĩ lung tung.
— —— —— —
Một bên khác, Cao Vân Tuệ từ gian phòng phía đông đi ra, nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Dung ma ma lúc nãy, suy đoán chắc Lý Thanh Ca đã sập bẫy. Nàng không dám chậm trễ, lệnh Tiểu Liên đi đến phòng Lý Thanh Ca nhìn, nếu không có ai thì chỉ sợ nguy rồi, vậy thì nàng phải nghĩ cách cứu người.
Tiểu Liên không hiểu sao chủ nhân lại để tâm tới Lý Thanh Ca như vậy, lại dám chọc tức Đại thái thái lần nữa.
Nhưng đi theo bên người Cao Vân Tuệ nhiều năm, nàng tất nhiên hiểu tính tình tiểu thư, làm nhiều hỏi ít mới là đúng, cho nên không nói gì cả mà đi ra ngoài.
Trong phòng Lý Thanh Ca đen kịt một màu, nhưng Tiểu Liên vẫn gõ gõ cửa.
Âm thanh gõ cửa khiến trái tim Lý Thanh Ca chấn động, “Ai?”. Âm thanh này còn lạnh hơn bóng đêm, khiến Tiểu Liên đứng ngoài cửa run lên, nhưng ít nhất cũng còn nghe ra đây là âm thanh của Lý Thanh Ca, vội ổn định tinh thần nói: “Lý cô nương, nô tì là Tiểu Liên.”
“Có chuyện gì?” Trong lòng Lý Thanh Ca đột nhiên ấm áp, Cao Vân Tuệ kia không quen không biết mình lại nhiều lần ra tay trợ giúp, phần ân tình này nàng sẽ ghi nhớ.
“À, cũng không có gì gấp gáp.” Tiểu Liên xoay chuyển tâm tư, hàm hồ trả lời: “Hôm qua trong phòng Tam tiểu thư nhặt được một cái khăn, Tam cô nương muốn hỏi một chút, có phải là do Lý cô nương đánh rơi, bảo nô tì đến hỏi.”
Trong mền, Lý Thanh Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, đêm hôm khuya khoắt lại đến phòng người ta hỏi có đánh rơi khăn hay không? Chuyện bịa này…
Nhưng mà, phần tâm ý này Lý Thanh Ca vẫn hiểu rõ.
“Vất vả cho ngươi rồi, quay về nói lại với Tam tỷ tỷ là khăn của Thanh Ca vẫn còn ở bên người, không bị rơi, ngươi đi hỏi người khác xem sao.”
“Vâng.” Tiểu Liên đáp lời, vội quay trở về.
“Thế nào?” Cao Vân Tuệ đi tới đi lui trong phòng, đang suy nghĩ làm sao giúp Lý Thanh Ca, lúc này Tiểu Liên đẩy cửa đi vào, nàng vội hỏi.
Tiểu Liên nói: “Lý cô nương bảo là khăn vẫn còn ở bên người, không phải nàng ấy đánh rơi.”
“Ồ?” Nói như thế, Lý Thanh Ca vẫn yên ổn trong phòng, không có việc gì.
Trái tim Cao Vân Tuệ cuối cùng xem như là đã bình ổn trở lại, nhưng mà lại nổi lên nghi hoặc.
Nếu Lý Thanh Ca không sao, vậy thì vẻ mặt của Dung ma ma rốt cuộc là thế nào?
Nhưng mà, nhìn khắp phủ này đều là người Cao Vân Tuệ căm ghét, cũng chỉ có cô nương từ xa đến như Lý Thanh Ca mới được nàng có thiện cảm.
Cho nên, sau khi biết được Lý Thanh Ca bình an, Cao Vân Tuệ cũng không nghĩ gì khác mà đi ngủ.
— —— —— —-
Trời vừa hửng sáng, trên bầu trời màu lam u ám vẫn còn vài ngôi sao điểm xuyết.
Đột nhiên, giữa không trung của Phổ Tế tự truyền ra một tiếng kêu la, khuấy động sự yên tĩnh buổi sớm mai.