Đọc truyện Độc Thiếp – Chương 91: Thương tiếc
Hắn thật sự tới sao?
Đại thiếu gia?
Lý Bích Như tựa ở cạnh cửa, thân thể đơn bạc run run, nước mắt long lanh, Cao Dật Đình giống như thiên thần giáng xuống thế giới thấp kém của nàng, đặc biệt để giải cứu nàng.
Trong lòng có cay đắng, có kích động, nước mắt ào ra như vỡ đê, không sao ngừng được.
Cao Dật Đình đứng trong viện nghe được âm thạch “xoạch” một cái từ trong phòng phát ra, lại nhìn thấy khoảnh khắc Lý Bích Như lao ra cửa, trái tim của hắn lập tức bị chấn động.
Nữ nhân trước mắt rất mảnh mai, rất nhỏ bé, từ trong ánh mắt nàng, hắn nhìn thấy sự ỷ lại vào mình, sự ngưỡng mộ xem hắn như ông trời.
Đột nhiên, một cảm giác thương tiếc nảy sinh.
Trong lúc nàng đang đau đớn rơi lệ, Cao Dật Đình không kềm được mà đi về phía nàng.
Lý Bích Như nhìn người đang đi đến, tim đập thình thịch, một bàn tay nắm chặt khung cửa, một bàn tay ôm chặt ngực, những đau đớn và oan ức khiến cho nàng sắp không chịu nổi, nhưng mà, nam nhân trước mắt này chính là động lực để nàng chống đỡ.
Hai mắt nàng mở thật to, nhìn hắn không chớp, chỉ sợ chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất.
Chờ khi hắn đi tới trước mặt, thân hình cao lớn kia hoàn toàn che khuất nàng, nàng mới nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đại thiếu gia.”
Nước mắt lại chảy dài, âm thanh trầm thấp của nàng khẽ vang lên, bao hàm tất cả tình cảm và đau khổ, khiến trái tim Cao Dật Đình như tan chảy: “Chuyện gì vậy?”
Hai mắt khóc đến sưng đỏ, nửa bên mặt cũng sưng lên, hiện rõ ràng dấu năm ngón tay.
“Không, không có gì.” Lý Bích Như ngửa đầu nhìn hắn sâu sắc, bờ môi rung rung nghẹn ngào, âm thanh mang theo cay đắng, ẩn chứa vô hạn bi thương và bất đắc dĩ. Cuối cùng, nàng không nói gì nữa, cúi đầu xuống, quay người lại, dùng tay áo lau nước mắt, khi quay người lại thì miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Đại thiếu gia, ngài đến nhà bếp là có chuyện gì sao?”
Rõ ràng bị thương thành như vậy còn nói không có gì? Tính cách yếu đuối lại giả vờ kiên cường này, ngược lại làm cho Cao Dật Đình vô cùng thương cảm.
Ở chung quanh hắn, Cao Vân Dao là Đại tiểu thư, chỉ có chuyện nàng bắt nàng người khác, chưa từng có ai dám động đến nàng. Hạ Chi Hà thì càng không cần phải nói, chưa kể đến thân phận, chỉ một gương mặt đẹp thôi cũng đủ để mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả hắn cũng mang lòng ngưỡng mộ. Lại như Lý Thanh Ca, tuổi còn nhỏ nhưng cả người lại có một khí chất quật cường, muốn nàng tỏ vẻ đáng thương yếu đuối trước mặt mình sao, đúng là quá khó rồi.
Nhưng cô gái trước mắt thì khác, từ trên người nàng, trong mắt nàng, Cao Dật Đình cảm nhận được sự ỷ lại và ngưỡng mộ, làm cho hắn có cảm giác mình phải có trách nhiệm bảo vệ nữ tử nhu nhược này.
“Rốt cuộc là ai đánh?” Hắn không trả lời mà hỏi lại, đưa tay ra bắt được cánh tay nàng, xốc tay áo lên mà nhìn, lại có thêm vết thương mới. Hắn nhíu chặt mày, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Ah.” Làm như bị hắn cầm vào làm đau, Lý Bích Như cau mày, nhưng cố gắng cắn môi, lắc đầu: “Không có, là nô tì không cẩn thận bị thương.”
Nhưng mà, ánh mắt sợ hãi kia lại thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ bà đang đứng trong sân.
Nhìn ánh mắt nàng lấp lóe, sao Cao Dật Đình lại không hiểu, liên tưởng đến tiếng mắng chửi lúc nãy vừa nghe được, hắn liền hiểu rõ ràng.
Quay đầu lại, ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn về phía Hạ bà tử, phụ nhân thô lỗ như vậy lại quá ác độc, thật là đáng chết.
“Tiểu Thuận, trói lão bà tử này lại, sau đó giao cho quản gia, đánh bà ta bốn mươi gậy, đuổi ra ngoài.”
Tiểu Thuận cả kinh, Hạ bà tử lại càng kinh ngạc, đánh bốn mươi gậy? Đuổi ra ngoài?
“Đại thiếu gia…” Sau khi kinh ngạc, Hạ bà tử nhào tới quỳ rạp xuống chân Cao Dật Đình cầu xin: “Đại thiếu gia, nô tì đã làm sai chuyện gì sao? Cầu Đại thiếu gia khai ân, trong nhà nô tì trên có già dưới có trẻ…”
Đôi mắt của Lý Bích Như còn chưa khô nước mắt, nhìn qua Hạ bà tử, trong lòng xẹt qua sự căm hận và khoái chí.
“Làm càn.” Lại còn dám hỏi làm sai chuyện gì? Cao Dật Đình nghe vậy tức giận một cước đá văng bà ta, xoay người lại lôi Lý Bích Như ra, chỉ vào vết thương trên mặt và trên tay nàng, giận dữ hỏi: “Những cái này là do ngươi đánh?”
“Nô tì…” Hạ bà tử cảm thấy oan uổng, đúng là bà đánh, nhưng mà cũng không phải một mình bà.
Vẻ giận dữ của Cao Dật Đình không giảm, lạnh giọng nói: “Lão thái thái và Thái thái hàng ngày đều nói là phải khoan dung nhân từ, làm người lương thiện, dù là con chó con mèo cũng không tùy tiện tổn thương, Nhưng hôm nay ngươi nhìn đi, nàng ấy đã phạm vào tội lỗi gì mà bị ngươi đánh ra nông nỗi này?”
Có lẽ là Cao Dật Đình quá tức giận mà dùng sức nên Lý Bích Như lại rên nhẹ, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhưng vẫn nhỏ giọng xin tha cho Hạ bà tử: “Đại thiếu gia, xin ngài tha cho Hạ bà bà đi, đều do nô tì ngốc không làm được gì, Hạ bà bà tức giận mới đánh hai cái, không sao đâu, hết đau rồi, thật đó.”
Không đau? Nhưng lúc nãy hắn chạm nhẹ một cái nàng đã trắng bệch mặt mày, còn nói không đau?
Nữ nhân này… bộ dáng nhẫn nhịn đó càng khiến người ta đau lòng.
Cao Dật Đình cười lạnh, nàng nghĩ hắn bị mù sao? Vết thương trên người nàng không lẽ hắn không thấy sao?
Thấy tầm mắt của Cao Dật Đình rơi vào trên người mình, trái tim Lý Bích Như đập thình thình, gương mặt ửng đỏ, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, không biết phải làm sao, lại dùng âm thanh nhỏ xíu ngượng ngùng nói: “Thật sự không sao rồi, đừng trách Hạ bà bà nữa.”
“Đúng đó Đại thiếu gia, nô tì cũng không phải thật tâm muốn đánh nàng, nô tì chỉ đánh có hai cái, vết thương trên người nàng không liên quan đến nô tì.” Hạ bà tử nhân cơ hội này liền giải thích cho mình, bà cũng không muốn gánh tội thay người khác.
Sao Cao Dật Đình lại nghe lão bà tử nói chuyện chứ, hắn chỉ nhìn Lý Bích Như, ánh mắt nặng nề: “Ngươi nói đi, có phải do bà ta đánh? Nếu đúng, hôm nay bổn thiếu gia sẽ làm chủ cho ngươi, xử lý bà ta, nếu không…”
Lý Bích Như cắn môi, vẻ mặt chần chừ: “Đại thiếu gia.” Nàng ngẩn đầu lên, trong mắt lộ vẻ luống cuống.
“Đừng sợ.” Trái tim Cao Dật Đình mềm nhũn đi, âm thanh cũng dịu dàng rất nhiều: “Bổn thiếu gia nghe ngươi, ngươi nói xử thì xử, ngươi nói tha cho bà ta thì ta sẽ tha.”
Hạ bà tử nghe vậy liền dập đầu với Lý Bích Như: “Hảo cô nương, đều do lão bà sai, lão bà ta có mắt không tròng oan ức cô nương, hy vọng cô nương đại nhân đại lượng buông tha cho lão bà lần này, cần cô nương khai ân.”
Cúi mắt xuống che giấu một tia nhìn tàn nhẫn, tha? Sao có thể tha được? Mỗi một người trong phòng bếp này đều là kẻ thù của Lý Bích Như nàng, không lột da bẻ xương thì khó tiêu nỗi hận trong lòng nàng.
Nhưng mà hiện giờ không phải là lúc báo thù.
Chỉ cần nàng thành công trở thành nữ nhân của Cao Dật Đình, trở thành nữ chủ nhân Cao phủ, thù này còn sợ không báo được sao?
Chỉ hơi trầm ngâm, khi Lý Bích Như ngẩn đầu lên lần nữa, trong mắt chỉ có nhu nhược và lương thiện, nàng hơi cúi người, lễ phép nhẹ giọng nói: “Đại thiếu gia, tha được cho người thì cứ tha, Bích Như cầu xin Đại thiếu gia tha cho Hạ bà bà đi.”
“Ồ? Ngươi vẫn muốn tha cho bà ta? Thậm chí thay bà ta cầu xin?” Nên nói nàng ngốc sao? Từ bỏ cơ hội báo thù như vậy? Trong lòng Cao Dật Đình cười nhạo nàng, nhưng cũng vì hành động này của nàng mà lại xem trọng Lý Bích Như thêm mấy phần.
Lý Bích Như nghiêm mặt gật đầu: “Dạ, cầu xin Đại thiếu gia đồng ý.”
“Được rồi.” Cao Dật Đình đứng chắp tay, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống Hạ bà bà: “Ngươi nghe cho kỹ, là nàng cầu xin cho ngươi, nếu sau này còn dám xảy ra chuyện như vậy…”
“Không dám không dám, lão nô không dám nữa.” Hạ bà bà vội thề thốt đảm bảo, đồng thời nói cảm ơn với Lý Bích Như: “Đa tạ cô nương, đại ân đại đức của cô nương cả đời lão nô không quên.”
Trong lòng lại cực kỳ hận Lý Bích Như, ở chung một thời gian, tình tình Lý Bích Như thế nào Hạ bà bà cũng biết được rõ ràng. Lúc nãy Cao Dật Đình hỏi nàng làm sao bị thương, ánh mắt của nàng ta liền hướng về mình, tuy không nói rõ nhưng đã chứng minh chắc chắn chuyện mình đánh nàng ta bị thương. Tiếp đó Cao Dật Đình muốn đánh phạt mình, trong mắt nàng ta chỉ có cười gằn, bà thấy rất rõ ràng, cho nên bà cảm thấy rất kỳ quái, ngày thường mắt của bà rất kém, ngay cả Đại thiếu gia đến cũng không nhận ra, nhưng đúng lúc ánh mắt của Lý Bích Như khi nãy lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Lần này bà có chút sợ, nếu Lý Bích Như thật sự trở thành nữ nhân của Đại thiếu gia, ngày tháng sau này của bà sẽ không được dễ chịu rồi.
Cho nên trong lúc đang dập đầu đó, đôi mắt Hạ bà bà cũng toát ra vẻ hung ác. Tiên hạ thủ vi cường (kẻ ra tay trước là kẻ mạnh), huống hồ bà còn nắm giữ nhược điểm của tiện nhân Lý Bích Như kia, nếu yên ổn thì thôi, nếu không ổn thì cứ khai kết ra, xem xem đến đó thì ai chết trước.
“Đa tạ Đại thiếu gia.” Lý Bích Như cũng nhân cơ hội này mỉm cười cảm ơn Cao Dật Đình, ánh mắt đẫm nước kia tràn đầy cung kính.
Ngực Cao Dật Đình phồng to lên, nhưng mà, thân là thiếu chủ nhân Cao phủ cũng phải thể hiện uy nghiêm mới được. Cho nên, khi nhìn về Hạ bà đang thở phào nhẹ nhõm kia, hắn lại lạnh lùng nói: “Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngươi đánh người thì phải chịu xử phạt, Tiểu Thuận, đưa bà ta đến quản gia, phạt bốn mươi gậy, sau đó để bà ta thu dọn đồ đạc, chuyển tới Bắc viên thu dọn nhà xí ở đó, không cho vào nội viện nữa.”
“Vâng.” Tiểu Thuận thấp giọng đáo lời, từ khi Cao Dật Đình xử phạt Hạ bà tử thì hắn đã bước ra xa, trước sau cúi đầu không dám nhìn. Hắn sợ chạm vào Lý Bích Như, sợ bị nàng tính toán, dù sao hắn đã từng chạm vào nàng, đùa giỡn nàng, bị nàng hận thấu xương, nếu lúc này bị Đại thiếu gia xử lý thì quá là thiệt thòi rồi.
Hạ bà tử nghe vậy, biết chuyện không thể xoay chuyển nữa, cả người mềm nhũn co quắp ngã xuống đất.
“Đại thiếu gia.” Lý Bích Như đồng tình nhìn bà một cái, lại ngẩn đầu, vẻ đáng thương nhìn Cao Dật Đình, muốn nói gì đó lại bị hắn cắt lời: “Không cho cầu xin nữa, lão bà kia có tội thì phải chịu, quốc có quốc pháp gia có gia quy, không ném bà ta ra ngoài đã là khai ân rồi.”
Lý Bích Như trợn to mắt, nhu thuận nghe hắn nói: “Đại thiếu gia dạy phải, nô tì nhớ rồi.”
“Ừm.” Cao Dật Đình thỏa mãn gật gù: “Được rồi, phụ thân muốn gặp ngươi, đi theo ta.”
“Lão gia? Gặp nô tì?” Lý Bích Như đầy mặt kinh ngạc.
Thấy nàng thấp thỏm Cao Dật Đình lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, chắc là vì phương thuốc cho nên mới cần gặp ngươi, không có gì khác.”
“Ồ.” Lúc này Lý Bích Như mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi theo phía sau Cao Dật Đình.
Chờ người đi rồi, Thu Mai đang trốn trong góc phòng mới vỗ vỗ ngực, sợ hãi đi ra.
“Ah, nguy hiểm thật.” Đến lúc này trái tim của Thu Trúc vẫn còn nhảy ầm ầm, nghĩ đến cảnh lúc nãy vẫn thấy sợ. Hạ bà tử là lão nhân trong phủ, Đại thiếu gia cũng không nể tình chút nào, trực tiếp đánh gây rồi ném vào nhà xí Bắc viên.
Chỉ vì một tiện tì như Lý Bích Như, xem ra, chỉ cần là nam nhân thì không ai qua được ải mỹ nhân.
Nhưng mà nàng thấy kỳ lạ, Đại thiếu gia đã có mỹ nhân như Biểu tiểu thư, lại có Lý cô nương cũng không tệ, sao còn thích được tiện nhân Lý Bích Như gầy như que củi đây?
Thu Trúc không cam lòng nhìn xuống bộ ngực to lớn của mình, không lẽ nam nhân lại thích ngực nhỏ?
Thu Mai trừng nàng một cái: “Đừng nhìn nữa, có nhìn cũng không biến mình thành Tây Thi được đâu.” Nói xong nàng lại nhìn ra cửa viện, không ngờ Lý Bích Như kia cũng có tài thật, âm thầm bắt được Đại thiếu gia, lúc nãy các nàng cũng may mắn không có mặt lúc xảy ra chuyện, nhưng mà sau này phải cẩn thận mới được.
— —— —— —— —-
“Nô tì Lý Bích Như ra mắt Lão gia, thái thái.” Vừa vào phòng khách Lý Bích Như liền nhìn thấy Cao Viễn và Đại thái thái Đường Uyển đang ngồi ở ghế chủ tọa, dường như đang nói gì đó, nàng vội đi lên phía trước dập đầu hành lễ dưới sự ra hiệu của Cao Dật Đình.
Đại thái thái hoàn hồn liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi chính là cô nương cho Đại thiếu gia phương thuốc đó? Ngẩn đầu lên ta nhìn một cái.”
“Dạ.” Lý Bích Như nghe lời ngẩn đầu lên, gương mặt gầy gò trái xoan, đôi mắt trong trẻo, da dẻ có chút khô vàng nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp toát ra từ bên trong và khí chất nhu nhược yếu ớt.
Đại thái thái gật đầu: “Thật đáng thương, mỏng manh yếu đuối, nghe nói ngươi làm việc trong nhà bếp, sao ngươi lại có được phương thuốc này?”
Cao Viễn cũng đang nhìn Lý Bích Như, từ khi nàng tiến vào tầm mắt của hắn đã không rời khỏi người nàng, nhưng mà sự mong chờ của hắn hoàn toàn biến mất. Bằng ánh mắt của một thầy thuốc, hắn biết nữ nhân này không hiểu y thuật, trên người nàng không có khí chất và tinh khí của người hành nghề y.
Cho nên đối với lai lịch của phương thuốc này, hắn cũng có thêm nghi hoặc, vốn dĩ hắn còn tưởng đó là một đệ tử mà sự đệ hoặc sư phụ thu nhận được, bây giờ nghĩ lại là không thể nào.
Giờ khắc này hắn cũng muốn nghe thử nàng trả lời thế nào.
Trong lòng Lý Bích Như thoáng căng thẳng, run giọng nói: “Đây là phương thuốc bí truyền của tổ tiên nô tì.”
“Tổ truyền?” Cao Viễn có chút không tin, thủ pháp kê đơn này cực kỳ giống sư đệ Lý Nam Phong.
“Đúng vậy.” Tâm tư Lý Bích Như xoay chuyển, vội nói: “Nhà nô tì đời đời hành nghề y, mãi đến đời của gia phụ thì bất hạnh sa sút, vì trong nhà không có con trai, phụ thân liền truyền phương thuốc này cho nô tì.”
“Ồ?” Cao Viễn nặng nề nhìn nàng như đang suy nghĩ tính chân chật trong lời nói này.
Lý Bích Như sợ hãi cúi đầu, như đang chờ câu trả lời, thật ra trong lòng đang rất bồn chồn, câu nói của nàng lúc nãy có hơn nửa là giả. Phương thuốc đúng là phụ thân cho nàng, nhưng không phải tổ truyền, mà là vị thần y đến thôn của họ vào lúc xảy ra ôn dịch cho, còn nữa, nhà họ cũng không phải đời đời hành nghề y, chỉ là thôn dân ở chỗ nàng toàn dựa vào việc đào sơn dược (các vị thuốc trên núi) mà sống, bình thường cũng hay trồng thuốc, còn phụ thân nàng khi còn trẻ từng là học trò trong một hiệu thuốc, cho nên cũng biết cách kê đơn này kia. Sau này khi quay về thôn tình cờ cũng xem được một chút bệnh vặt cho thôn dân.
Sở dĩ nàng nói dối cũng vì muốn tăng thêm cho mình một ít thân phận, hơn nữa Cao Viễn vốn là thầy thuốc, nàng nói tổ tiên mình hành nghề y tất nhiên sẽ lấy được hảo cảm của hắn.
Quả nhiên Đại thái thái gật đầu, sau đó lại thở dài, thương tiếc nhìn Lý Bích Như: “Haiz, đúng là hài tử đáng thương, chỉ là tại sao ngươi lại đến phủ ta làm nha đầu trong bếp chứ?”
Câu hỏi này như đã chạm tới bi ai của Lý Bích Như, vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt lấp lánh.
“Là thế này.” Tiếp theo, Lý Bích Như liền đem thân thế đã được sắp xếp sẵn ra nói một cách bi thương, trong thôn bị nạn đói, nàng và phụ thân chạy đến kinh thành tìm người thân, nhưng không tìm được thân thích, phụ thân bị bệnh mất, giữa lúc cùng đường thì được Đại thiếu gia cứu được ngoài đường.
Nói đến cuối cùng, nàng lại nước mắt lưng tròng nhìn Cao Dật Đình: “Nhờ có Đại thiếu gia nhân hậu, cứu nô tì mang vào phủ, nếu không phải vậy sợ là từ lâu nô tì đã… đi theo phụ thân rồi.”
Cao Dật Đình chăm chú nhìn nàng, trong lòng có chút hối hận, gần đây bận quá hắn đã hoàn toàn quên chuyện này, nay bị Lý Bích Như nhắc lại, hắn vừa sực nhớ vừa có chút hổ thẹn.
Hắn dẫn nàng về, nhưng không cho nàng được sống yên ổn, lại làm cho nàng chịu không ít khổ.
Đại thái thái nghe nói, vành mắt cũng đỏ, trong lúc trò chuyện cũng rơi vài giọt nước mắt đồng tình.
“Lão gia.” Đại thái thái vừa dùng khăn lau lệ, vừa nói với Cao Viễn: “Nhờ có Bích Như cô nương mà Dao Nhi và Hà Nhi của chúng ta mới khỏe lại, Lão gia phải ban thưởng mới được.”
“Không, không…” Không chờ Cao Viễn lên tiếng, Lý Bích Như đã hoảng sợ vì được sủng ái: “Có thể chữa khỏi bệnh cho hai vị tiểu thư đó là phúc phận của nô tì, tuyệt không dám nhận thưởng. Huống hồ từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ nô tì, thầy thuốc phải có tấm lòng nhân, trị bệnh cứu người là thiên chức, sao có thể đòi ban thưởng chứ?”
“Ừm.” Đại thái thái gật đầu liên tục, “Đúng là một hài tử tốt.”
Cao Viễn nói: “Những việc này bà cứ xem mà làm là được.”
Cao Dật Đình ở bên cạnh cũng vui mừng, nếu Lý Bích Như được phụ thân mẫu thân đồng ý thì ngày tháng sau này sẽ dễ chịu hơn nhiều.
“Được, nếu ngươi không muốn ban thưởng thì thế này đi, ta thấy dáng dấp ngươi cũng gọn gàng, ăn nói rõ ràng, chi bằng từ này về sau đi theo ta, hầu hạ ta, thế nào?” Đại thái thái mỉm cười hỏi.
Trong lòng Lý Bích Như vui vẻ, lấy lòng được Đại thái thái thì việc bắt được Cao Dật Đình càng dễ, lúc này mới vui mừng dập đầu nói: “Nô tì tạ ơn Thái thái.”
“Đứng lên đi.” Đại thái thái nói: “Từ hôm nay trở đi ngươi là người bên chỗ của ta, lát nữa ngươi quay về dọn dẹp một chút rồi qua bên này.”
“Vâng.” Lý Bích Như dịu dàng nói, trong lúc đứng dậy lại không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Cao Dật Đình, thấy hắn cũng đang mỉm cười nhìn mình, bất giác trong lòng hơi động, gò má đỏ ửng lên.
Đại thái thái vô cùng tinh mắt, dĩ nhiên là nhìn thấy hết mọi chuyện, chỉ là, trước giờ bà làm người không lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ làm như không thấy gì hết, cười ung dung nói: “Được rồi, cũng không còn gì nữa ngươi lui xuống trước đi, nếu có gì chưa quen thuộc thì đi tìm Kim Yến.”
“Vâng, nô tì xin cáo lui.” Lý Bích Như khom người lui ra.
Đại thái thái gật đầu, sau đó lại nói chuyện với Cao Viễn: “Lão gia, mấy hôm nay cực cho ông quá, hết bận chuyện trong cung lại bận chuyện trong phủ, cũng may bệnh của hai nha đầu đã có chuyển biến tốt.”
Cao Viễn nói phải, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về lời nói của Lý Bích Như, nàng ta nói mình là người của thôn đó sao? Nếu như nhớ không lầm thì năm đó sư đệ Lý Nam Phong cũng từng đi qua nơi đó.
Gần như có thể khẳng định, Cao Viễn cảm thấy Lý Bích Như đang nói dối, phương thuốc này nhất định là lấy được từ Lý Nam Phong.
Nhưng mà, nếu nghĩ như vậy thì trong lòng Cao Viễn lại cảm thấy rất rất bất bình. Tổng quản Thái y viện thì sao? Đứng đầu đại phu trong thiên hạ thì sao? Bệnh của nữ nhi mình, hắn nghiên cứu suốt mấy ngày đêm cũng đành phải nhờ vào phương thuốc của Lý Nam Phong để giải quyết, hơn nữa, lại chỉ cần bỏ vào thêm một phương thuốc bình thường mà thôi.
Tại sao?
Hắn nhập môn trước, học y trước, nhưng mà về phương diện y thuật hắn vẫn không sánh bằng kẻ tay ngang như Lý Nam Phong. Thậm chí hắn ngày đêm nghiên cứu, khổ tâm học tập, vẫn thua Lý Nam Phong một đoạn dài.
“Lão gia, thiếp dân dìu ông đi nghỉ ngơi, bận bịu cả buổi sáng rồi, lát nữa còn phải ăn trưa.” Đại thái thái thấy thần sắc chắn không tốt, ôn nhu nói.
Cao Viễn vung tay, có chút cụt hứng: “Các người đi ra hết đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”
“Vâng.” Đại thái thái cũng không nói nhiều, bệnh của nữ nhi đã khỏi, tảng đá trong lòng bà cũng được gỡ xuống.
Cao Dật Đình đi theo Đại thái thái ra cửa.
“Đình Nhi.” Đại thái thái đột nhiên gọi Cao Dật Đình.
Cao Dật Đình trả lời: “Mẫu thân có gì dặn dò?”
“Mẫu thân nghe nói, tháng trước con cứu Vân Sơ công chúa, có đúng không?” Đại thái thái hỏi.
Cao Dật Đình sững sờ, sau đó gật đầu: “Là có chuyện này.” Đêm hôm ấy hắn dẫn người đi tuần tra, nghe tiếng kêu cứu liền vội vàng chạy qua, vừa đến đã thấy Vân Sơ công chúa đang hoảng hốt đứng trước cửa cung của Lâm quý phi, nói là nhìn thấy bóng của thích khách. Nhưng sau đó bọn họ cẩn thận điều tra, chẳng qua là cái bóng cây thôi, do Vân Sơ công chúa hoa mắt nhìn lầm, nhưng chẳng biết vì sao lại truyền ra chuyện hắn cứu Vân Sơ công chúa, giờ khắc này lại được mẫu thân hỏi tới, hắn càng thấy lạ.