Độc Thiếp

Chương 71: Mất mặt xấu hổ


Đọc truyện Độc Thiếp – Chương 71: Mất mặt xấu hổ

“Vi thần ra mắt…” Cao Dật Đình vội vàng tiến lên cung kính hành lễ, lời còn chưa dứt, một nam tử mặc hoa bào màu tím, mặt mày tinh tế tuấn lãng đã giơ tay cười nói, “Mau miễn lễ, hôm nay là sinh nhật của ngươi, bản vương đến là để chúc mừng, lễ nghĩa này đều miễn cả đi.”

Cao Dật Đình ôm quyền nói: “Đa tạ Thất điện hạ.”

“Cao thị vệ, bọn ta chỉ đến uống rượu, không chuẩn bị quà.” Một nam tử khác thấy vậy liền cong môi cười nói, giữa hai lông mày anh tuấn có nét kiêu ngạo và âm lãnh, khí vũ hiên ngang, một cây trâm vàng vấn hết tóc phía trước lên cao, còn phần tóc bên dưới thì tùy ý thả trên vai, gió nhẹ thổi qua, một ít tóc khẽ đua đưa bên má, càng làm cho khí chất trác tuyệt của hắn trở nên cực kỳ hoàn mỹ.

Cao Dật Đình cười đáp lễ: “Ngũ điện hạ nói đùa, ngài có thể đến chính là vinh hạnh lớn lao của vi thần.”

“Ôi, Cao thị vệ biết nói chuyện như thế từ khi nào vậy?” Nghe xong, một nam tử anh tuấn mặc trường bào màu xanh ở bên cạnh nở nụ cười sung sướng, sau đó còn chớp mắt với Cao Dật Đình: “Đúng rồi, khi nào thì giới thiệu cho ta quen biết vị biểu muội như hoa sen của ngươi? Nghe nói bộ dạng nghiên nước nghiên thành lắm.”

Sắc mặt Cao Dật Đình lập tức thay đổi, có chút khó xử, Thất điện hạ Hách Liên Ngọc vội đụng nam tử kia một cái, sau đó nói với Cao Dật Đình, “Cao thị vệ đừng để ý, Vũ Văn huynh quen nói đùa thôi, đúng rồi, qua bên kia ngồi chứ?”

Cao Dật Đình cũng lộ ra ý cười, cung kính nói, “Hai vị điện hạ, Vũ Văn thế tử, mời qua bên này.”

Mọi người đang định hướng về vị trí chủ tọa thì đột nhiên một tiếng đàn tỳ bà chợt vang lên, âm thanh như châu ngọc, trong trẻo dễ nghe, chỉ là nhịp điệu có vẻ hơi gấp gáp ngổn ngang, giống như có người chợt đùa với dây đàn, hoàn toàn không có chuẩn bị trước.

Mọi người không khỏi ngừng chân, nhìn theo phía âm thanh, liền thấy cách đó không xa, bên mấy khóm hoa đang có người nhẹ nhàng khiêu vũ.

Tuy rằng tiếng đàn hơi lạc nhịp, nhưng kỹ thuật nhảy cũng không tệ lắm, eo nhỏ nhắn như liễu, tay áo phất lên, ánh mắt quyến rũ câu hồn, đặc biệt phối hợp với y phục màu ráng chiều, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nữ tử đó thật giống như tiên nữ.

“Ôi?” Hai mắt Trấn Nam vương thế tử Vũ Văn Liêm tỏa sáng, hứng thú nhìn chằm chằm nữ tử kia, “Không tệ, tuy rằng kỹ thuật nhảy múa còn kém một chút so với Thược Dược cô nương của Túy Xuân Lâu, nhưng tư thái và ánh mắt này cũng không tệ.” Xoay người lại, hắn hỏi Cao Dật Đình, “Cao huynh, cô nương này là mời từ đâu đến? Lát nữa bản Thế tử phải khen thưởng nàng mới được.”

Khi âm nhạc vang lên đó Cao Dật Đình đã hoảng hốt, một dự cảm xấu lan tràn toàn thân, khi thấy nữ tử nhảy múa ở vườn hoa đúng là muội muội mình thì cả người hắn chấn động, đặc biệt là khi nghe lời nói ngả ngớn của Vũ Văn Liêm kia thì người hắn như sôi trào.

“Chỉ là trò trẻ con, nào dám nhận ban thưởng của Vũ Văn Thế tử?” Cao Dật Đình có chút úng túng, chỉ hy vọng Cao Vân Dao nhảy xong sẽ đi, đừng tiếp tục làm trò mất mặt nữa. Nhất là khi nãy hắn nhìn thấy gương mặt nàng bị lấm lem xấu xí, chỉ sợ bản thân nàng còn chưa nhận ra mà thôi.

“Ha ha, Cao huynh quá lời, bản Thế tử chưa bao giờ phân biệt sang hèn với người khác, chỉ cần nhảy tốt, khiến ta cao hứng thì nhất định không thiếu ban thưởng.” Vũ Văn Liêm nở nụ cười tà khí.

“Đúng đó, nhảy tốt hay không chỉ là phụ, cái chính là có lòng, nhìn nữ nhân này như muốn vặn gãy cả eo, đôi mắt long lanh, ánh măt thâm tình, chỉ kém việc dính chặt vào người Vũ Văn Thế tử, để cho hắn ban thưởng cũng đúng thôi.” Ngũ điện hạ Hách Liên Hề cũng trêu đùa một phen, ánh mắt nhìn Cao Dật Đình có thêm vẻ trào phúng chế nhạo. Nữ tử bên khóm hoa kia, sắc đẹp bình thường, kỹ thuật nhảy cũng tệ, còn tiếng đàn thì những người trong phủ hắn đều giỏi hơn. Hừ, nếu như Cao Dật Đình muốn tìm người đến góp vui thì sao lại chọn một nữ nhân kém cỏi như vậy? Muốn làm mất hứng sao? Lại nhìn cô gái kia, ánh mắt vô cùng to gan, biểu lộ rõ ràng, chỉ sợ thân phận không bình thường, ít nhất, không phải nữ tữ lầu xanh như Vũ Văn Liêm phán đoán.

Giờ khắc này sắc mặt Cao Dật Đình đen như đáy nồi, nếu có cái lỗ thì hắn sẽ lập tức chui vào. Đưa mắt nhìn chung quanh, hắn hy vọng có Nhị đệ Cao Dật Hiên bên cạnh, vì da mặt hắn rất dầy, gặp phải tình huống này cũng ứng phó rất thuận buồm xuôi gió.

Chỉ là tìm nửa ngày cũng không thấy bóng người, đáy lòng than thở, chắc chắn là lúc này Cao Dật Hiên đang được một đám các cô nương vây quanh, cười nói vui vẻ không ai bằng đây.

Thất điện hạ Hách Liên Ngọc đã nhận ra vẻ lúng túng của Cao Dật Đình, tuy rằng không hiểu chuyện gì cũng có lòng giải vây: “Được rồi, chúng ta cũng nên vào chỗ ngồi đi, không thể đứng mãi được.”

“Xin mời.” Cao Dật Đình vội tiếp mời hắn, chỉ hy vọng ba vị này đừng nhìn Cao Vân Dao nữa, mặt khác hắn cố ý để ba người này đi trước, mình đi ở phía sau, rồi nhân lúc  người ta không để ý, vội gọi một nha hoàn bưng trái cây đến dặn nàng chờ khi Đại tiểu thư nhảy xong phải lôi nàng về phòng ngay.

Nha hoàn kia sững sờ, căn bản không phản ứng kịp, lại nhìn sang bên kia, Cao Vân Dao đang khiêu vũ rất hăng say, cái eo thon nhỏ gần như muốn bẻ gãy, đôi mắt câu hồn như sắp chảy ra nước, ngay cả nha đầu như nàng nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.

Thì ra, vừa nghe mấy vị điện hạ đến nên Cao Vân Dao lập tức bắt tay chuẩn bị, từ sáng sớm nàng đã tính sẵn, phải nhảy điệu Nghê Thường mà nàng đã học suốt mấy tháng nay cho Tam điện hạ xem, thậm chí còn tưởng tượng được quá trình này kinh diễm thế nào, đến cuối cùng Tam điện hạ nhất định sẽ yêu nàng, đưa sính lễ đến cưới nàng, cuối cùng nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Chỉ là, có đến ba vị soái ca anh tuấn bức người đến, nàng tuy không biết Tam điện hạ là ai, nhưng bất kể là người nào cũng không tệ.

Trong lòng nàng vui vẻ, đôi mắt đã sớm si mê, may là nha hoàn nhắc nhở nàng, cho nên lúc này nàng mới nghĩ đến việc nhảy múa góp vui.

Nhưng vào lúc này, Cao Dật Đình muốn dẫn ba người kia vào vị trí ngồi, như vậy sẽ cách chỗ nàng biểu diễn rất xa, cho nên nàng mới gấp rút đàn nhảy, cho nên âm nhạc nghe có chút rối loạn.

Nhưng cũng may nàng đã thành công thu hút sự chu ý của bọn họ, đặc biệt là khi ánh mắt của ba nam nhân đó rơi vào trên người nàng, Cao Vân Dao cảm thấy khí huyết toàn thân đều sôi trào, niềm vui sướng như muốn trào ra khỏi cơ thể.

Nàng không biết, độc tố trên người nàng chưa giải hết, ngược lại càng lúc càng nặng hơn.

Trong không khí, mơ hồ có một mùi tanh truyền đến, mọi người không kềm được mà nhăn mũi.

Mà Cao Vân Dao không cảm giác chút nào, ngược lại, tay cứ đàn, đầu vung lên, lộ ra cái cổ xinh đẹp, sóng mắt như tơ, tự cho rằng vô cùng kinh diễm. Mà hai nha hoàn bên cạnh cũng cảm giác được không đúng, nhưng vào lúc này không dám lên tiếng, chỉ có thể làm như không biết, theo kế hoạch ban đầu là thả mấy chục con bươm bướm đã chuẩn bị sẵn ra.

Trên y phục của Cao Vân Dao bôi sẵn một lớp mật ngọt, vốn dĩ có thể dễ dàng hấp dẫn đàm bướm đậu bên người mình, như vậy là trở thành một khung cảnh mỹ nhân hoàn hảo.

Nhưng mà, mùi tanh trên người nàng rất nồng, từ lâu đã che lại mùi mật, cho nên bướm toàn bay tránh xa khỏi người nàng, ngược lại thu hút được một đống ruồi lao thẳng đến.

Tại sao lại có ruồi? Còn bướm của nàng đâu?

Đám nô tài vô dụng, chờ qua khỏi hôm nay nàng nhất định phải trừng phạt bọn chúng.

Mấy con ruồi ào ào lao thẳng vào mặt Cao Vân Dao, nàng phiền lòng giơ tay ra đuổi nó đi, vừa nghiên đầu liền thấy Cao Dật Đình dẫn ban nam tử tuấn tú đi về phía sảnh tiệc. Tâm tư Cao Vân Dao xoay một cái, cũng mặc kệ con ruồi, vội vàng đứa dậy vừa đàn vừa xoay tròn thân thể, vừa đàn vừa nhảy biểu diễn cho đám người đó xem.

Một luồng tanh tưởi nổi lên, tiểu nha hoàn chỉ thấy trước mắt lóe lên, vừa nhìn lại đã thấy Cao Vân Dao chạy theo đám người của Đại thiếu gia.

Ôi, miệng của tiểu nha hoàn biến thành hình như o, lúc này mới nhớ đến lời dặn của Cao Dật Đình lúc nãy.

Đại thiếu gia đã nói bảo nàng đưa Đại tiểu thư về phòng.


Chắc là không muốn để cho Đại tiểu thư mất mặt trước người khác đây.

Nhưng mà nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, dám sao? Nếu làm Đại tiểu thư tức giận thì sẽ bị đánh chết đó. Hai tháng trước, tỷ muội của nàng lúc tắm cho con mèo của Đại tiểu thư đã sơ ý làm bị thương lỗ tai của nó, kết quả bị Đại tiểu thư trói vào ghế đánh cho một trận, khi đưa trở lại thì đã chết rồi.

Cho nên nàng làm sao dám động vào Đại tiểu thư chứ?

Âm thầm, nha hoàn quay trở lại sảnh tiệc, bày biện trái cây trong tay mình xong xuôi thì tìm một góc mà trốn vào, trong lòng cầu khẩn, hy vọng Đại thiếu gia không nhớ mặt mình, như vậy đến khi đó cho dù xảy ra chuyện cũng không bị tìm ra.

Bên này, Cao Vân Dao hưng phấn vừa đàn vừa lắc mông, tự nhận mình rất phong tình quyến rũ, vội vàng đuổi theo các nam tử tuấn mỹ.

Khi tiếng đàn tỳ bà đến gần, hai mắt Cao Dật Đình muốn lòi ra, cảm thấy đầu như sắp nổ tung, Cao Vân Dao, rốt cuộc muội muốn làm gi? Nha đầu chết tiệt kia đâu, sao không đưa người đi?

“Muội đến làm gì? Còn không lui xuống?” Nhìn chằm chằm gương mặt không ra hình thù gì của Cao Vân Dao, Cao Dật Đình tức muốn thổ huyết.

Ba vị soái ca cũng đồng thời quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thấy mặt Cao Vân Dao thì nhất thời đều muốn nôn nửa, trong đó, Vũ Văn Liêm là người đầu tiên bịt mũi bịt miệng, vốn hắn muốn hỏi nữ nhân xấu xí này từ đâu mà đến? Nhưng vừa mở miệng thì cảm thấy một luồng tanh tưởi xộc thẳng vào, buồn bôn đến mức không thể nói chuyện.

Cao Vân Dao thì thời gian này đã sớm quen thuộc với mùi tanh đó, giờ khắc này thấy mỹ nam trước mặt, nàng vô cùng kích thích, càng không nhận biết rõ tình hình của bản thân, đối mặt với trách cứ của Cao Dật Đình cũng làm bộ không thấy, trái lại dịu dàng nở nụ cười ánh mắt nhu mị lướt qua ba vị sóai ca, tự nhân là vô cùng mê hoặc chúng sinh: “Đại ca, các vị điện hạ đến rồi, muội còn chưa hành lễ mà.”

“Đại ca?” Hai mắt Vũ Văn Liêm trợn to như muốn lồi ra ngoài, nhưng mà vừa lên tiếng thì lại phải lập tức dùng tay bịt miệng, trong lòng thì phỉ nhổ đến mấy lần, không kềm được mà chửi bới, mẹ ơi, nữ nhân này rơi vào hố phân sao? Có thể thối đến như vậy à?

Hai vị kia cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng vì có Cao Dật Đình nên không hỏi không nói, chỉ im lặng kềm nén, ngay cả thở cũng không dám, chỉ sợ mình hít phải mùi vị hôi thối này.

Trong lòng mọi người vô cùng nghi hoặc, hai huynh đệ Cao Dật Đình có bộ dạng rất khá, tại sao muội muội lại như vậy?

Cả người tanh tưởi không nói, nhìn gương mặt kia, ngay cả vai diễn ăn mày trong tuồng kịch cũng không vẽ ra được, son phấn dày đặc, có lẽ là bị mồ hôi thấm ướt xong rồi lại khô đi, sau đó để lại từng vết cứng ngắc vặn vẹo, lại giống như vết nứt trên ruộng đất mùa đông khô cằn. Cái đó còn chưa tính là gì, quan trọng là dưới lớp son phấn kia tựa hồ có mấy vết mụn nhọt đỏ đỏ, có vết còn đang chảy mủ, vô cùng buồn nôn.

Vũ Văn Liêm kinh ngạc, đây chính là mỹ nhân vừa khiêu vũ lúc nãy sao? Quả nhiên, mỹ nhân phải nhìn từ xa, không thể nhìn gần.

“Dao Nhi, sao muội lại vô lễ như vậy? Hôm nay nhị vị điện hạ và Thế tử đến chơi, cho dù muội muốn đùa cũng phải có mức độ, muội khiêu vũ mừng sinh nhật ca ca, huynh rất cảm ơn, nhưng muội đã lớn rồi cũng phải biết chừng mực, sao lại tự biến mình thành ra bộ dạng này? Còn không mau về phòng rửa mặt cho sạch sẽ đi?” Có người ở đây, Cao Dật Đình không thể không nói như vậy, coi như là cứu vãn chút mặt mũi cho muội muội.

Nói bộ dạng buồn nôn này của Cao Vân Dao là do cố ý hóa trang thì còn nghe được, nếu bị người ta biết nàng nhiễm bệnh lạ biến thành như vậy, chỉ sợ cả đời này của nàng coi như bị hủy, đừng nói là leo vào nhà giàu quý tộc, cho dù là bá tánh bình thường cũng không ai muốn người như vậy? Mặt mũi còn chưa nói, chỉ cái mùi hôi thối chết người kia đã không ai chịu đựng được rồi.

Không ngờ Cao Vân Dao là một kẻ ngu, còn nghĩ ca ca muốn phá hư chuyện tốt của mình, nàng không chỉ trừng mắt hờn dỗi nhìn Cao Dật Đình, còn cực kỳ kiều mị thả tỳ bà xuống, quay về ba vị soái ca dịu dàng cúi người, yểu điệu nói: “Tiểu nữ tử Vân Dao, ra mắt ba vị điện hạ.”

Vì không biết trong ba vị này ai là Tam điện hạ, Ngũ điện hạ, Thất điện hạ, nàng nói luôn là ba vị điện hạ, trong lòng còn rất đắc ý, xưng hô như vậy thì không a bắt bẻ được.

Không ngờ nàng vừa nói Cao Dật Đình đã không thể kềm chế được, lập tức gầm lên: “Dao Nhi, còn không lui xuống, người đâu, đưa Đại tiểu thư về phòng, rửa mặt sạch sẽ, sau đó đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, không được trở ra.”

Ba vị khách quý cũng thấy khổ sở, thầm nghĩ, ai cũng nói Cao gia Đại tiểu thư Cao Vân Dao xinh đẹp ngây thơ, nhưng không ngờ lại là kẻ ngu si.

Lúc nãy Cao Dật Đình đã nói là “hai vị điện hạ và Thế tử,” nàng lại còn giỏi đến mức sửa thành “ba vị điện hạ.”

Thế là, sắc mặt Vũ Văn Liêm túng quẫn, sau đó lại nhìn lên trời ra vẻ vô tội, hôm nay thời tiết rất tốt, thích hợp để xem chuyện cười.

Hai vị còn lại, nhất là Thất điện hạ Hách Liên Ngọc vốn là người thích sạch sẽ, nhìn bộ dạng Cao Vân Dao đã thấy buồn nôn rồi, lúc này nàng còn giả vờ liếc mắt đưa tình, trong phút chốc dạ dày cuộn lên một cái, hắn lập tức vịn vào người ca ca mình, xoay lưng lại rồi nôn ra một trận.

Vũ Văn Liêm thấy thế lén lút cười thàm, ánh mắt nhìn ra chung quanh, dù sao cũng đỡ hơn là nhìn vào nữ nhân buồn nôn trước mặt.

Đột nhiên, một bóng dáng xanh lam hiện ra trước mắt.

Đó là một màu lam mê người, thướt tha như liễu rũ trong gió, mỹ lệ trong trẻo như lan, tựa hồ lại có chút u sầu, đặc biệt cảm động.

Tâm tư Vũ Văn Liêm hơi động, bàn tay đang bịt mũi bịt miệng không tự chủ mà buông xuống, khóe môi cong lên, đôi mắt tà tứ tỏa ra ý cười, lập tức nhìn thẳng về phía Hạ Chi Hà.

Sóng mắt Hạ Chi Hà lưu chuyển, nhưng sau đó lại hiện ra vẻ lúng túng, rồi lại đỏ mặt đi về phía Cao Dật Đình.

“Đại biểu ca.”

Cao Dật Đình đang tức giận thì bên tai đột nhiên vang lên âm thanh yêu kiều của Hạ Chi Hà, quay đầu liền nhìn thấy nàng đang đong đưa bước đến.

Cao Vân Dao còn đang cúi người hành lễ, chờ ba vị điện hạ miễn lễ cho mình, đợi nửa ngày không đợi được cái mình muốn, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Hạ Chi Hà, trong lòng lập tức nổi lên lửa giận.

Nàng tự biết, bất kể là dung mạo hay tài hoa của mình đều không sánh bằng vị biểu tỷ này, nhưng cũng may tình cảm của Hạ Chi Hà và Cao Dật Đình rất tốt, không uy hiếp gì đến nàng, cho nên nàng cũng không chú ý lắm.

Nhưng không ngờ, ba vị điện hạ vừa đến, Hạ Chi Hà không tránh né thì thôi, lại còn to gan đi ra đây, rốt cuộc trong mắt có vị biểu muội như nàng hay không? Hoặc nói là có xem người em chồng tương lai này ra gì không?

Nàng đứng lên, có chút trào phúng nhìn Hạ Chi Hà “Ôi, sao Hà tỷ tỷ lại đến đây? Không lẽ rời xa đại ca một chút cũng không được sao? Ha ha, đại ca, muội thấy huynh nên nhanh chóng cưới Hà tỷ tỷ thôi, nếu không tỷ ấy sẽ không được an tâm, chỉ sợ không được vui vẻ thôi.”

Sắc mặt Hạ Chi Hà tái xanh, điềm đạm đáng yêu liếc nhìn sang Cao Dật Đình một cái, nhưng dư quang của ánh mắt lại rơi vào trên người ba vị soái ca kia. Dung mạo thì không cần nói, cho dù Cao Dật Đình tuấn lãng kiên cường đứng bên cạnh ba người này thì cũng phải chịu thua kém, huống hồ, còn có quý khí bẩm sinh từ trên người họ nữa.


Ba vị kia, bất luận người nào cũng có thân phận cao quý hơn một thị vệ nho nhỏ nhiều.

Tâm tư, bỗng nhiên lay động.

Nàng thấy hành động hoang đường của Cao Vân Dao hôm nay, đơn giản là muốn lấy lòng các vị hoàng tử thôi.

Ngay cả Cao Vân Dao cũng có can đảm này, vậy thì Hạ Chi Hà nàng có gì phải sợ?

Tuy rằng nàng không có địa vị cao, gia tộc là thương hộ không đủ tư cách, nhưng vậy thì sao? Trời cao ban cho nàng một gương mặt không gì sánh nổi, như vậy là đủ rồi.

Từ nhỏ đến lớn, dung mạo đã mang đến cho nàng tất cả, còn chưa có nam nhân nào nhìn thấy nàng mà không động lòng.

Ngay cả đại biểu ca Cao Dật Đình luôn lạnh lùng cũng mặc kệ bản thân mình đã có hôn ước, thề nguyền sắc son đảm bảo với nàng, đời này không phải nàng thì không cưới, nếu không phải nàng ngăn cản, chỉ sợ Cao Dật Đình đã bẩm báo với Lão thái thái muốn cầu hôn rồi.

Còn nữa, lúc nãy khi mình đang đi đến, một trong ba vị này đã toát ra vẻ vô cùng hứng thú với mình.

Cái nhìn hừng hực tỏa sáng kia nàng rất quen thuộc, cũng rất hưởng thụ.

Nàng biết, thân là nữ nhân, được nam nhân mê luyến truy đuổi là một chuyện rất thỏa mãn.

Nếu như có một ngày nàng có thể vào trong cung, trở thành một thành viên của hoàng thất, đó chính là vinh quang lớn nhất đời của Hạ Chi Hà nàng.

Đến khi đó, ai còn dám xem thường xuất thân của nàng? Hừ.

Nàng đang chờ cơ hội, vẫn đang chờ.

Cho nên, dù đang rất mặn nồng với Cao Dật Đình, nàng chưa bao giờ nhận lời hắn, trước sau vẫn duy trì quan hệ có chút xa cách.

“Sao muội lại đến đây?” sắc mặt Cao Dật Đình không tốt, nghĩ tới lời nói ngả ngớn của Vũ Văn Liêm lúc nãy, trong lòng hắn liền không thoải mái.

Hạ Chi Hà làm như sững sờ, như bị lời nói của Cao Dật Đình làm cho tổn thương, đôi mắt long lanh như nước toát ra vẻ oan ức, nhẹ giọng nói: “Đại biểu ca, mấy vị điện hạ đến lâu rồi, huynh dẫn họ vào chỗ ngồi đi, Dao muội muội có muội lo rồi.”

Nàng giương mắt liếc nhìn Cao Vân Dao đang sôi sục bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia gian xảo: “Dao muội muội, nơi này không tiện nói chuyện, trước tiên tỷ đưa muội về phòng tẩy sạch vết bẩn trên người, có được không?”

Lời nói tuy rất ôn nhu, hoàn toàn suy nghĩ cho Cao Vân Dao, nhưng mà chỉ có Hạ Chi Hà tự mình hiểu, trong lòng nàng đang vô cùng vui vẻ, càng có cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác khi nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Cao Vân Dao. Nói thật, nhờ có bộ dạng này của nàng ta, nàng mới có cơ hội đi ra, thể hiện sự dịu dàng hào phóng của mình với mọi người.

Thật ra, nàng đã sớm nhìn thấy bộ dạng buồn cười khi khiêu vũ của Cao Vân Dao, nàng đứng nhìn như nhìn một tên hề, mãi đến khi tình hình có chút căn thẳng nàng mới đi đến, tựa hồ là vì bất đắc dĩ, là vì suy nghĩ cho huynh đệ Cao gia.

Nhưng khi bị Cao Vân Dao chế nhạo nàng tỏ vẻ rất lúng túng, không biết giải thích thế nào, chỉ cúi mắt xuống, đôi mắt long lanh ngấn nước, nàng biết thái độ điềm đạm đáng yêu này sẽ càng khiến cho người ta rung động.

“Tỷ nói cái gì? Cái gì bẩn?” Cao Vân Dao ngạc nhiên, tựa hồ lúc này mới ý thức được không đúng, vội dùng tay quét lên mặt một cái, chất nhầy nhớp nháp dính khắp cả bàn tay, lại đưa tay lên chóp mũi ngửi, một luồng tanh tưởi xông lên suýt nữ làm cho nàng phun hết cả điểm tâm ra ngoài.

Cao Vân Dao kinh ngạc, trái tim như vỡ tan thành hàng ngàn mảnh.

Chuyện gì xảy ra? Không phải nàng đã khỏe rồi sao? Tuy rằng còn vài vết sẹo nhàn nhạt, nhưng đã dùng son phấn che đi rồi.

Tại sao lại như vậy? không lẽ nàng đang dùng bộ dạng này nũng nịu trước mặt mấy vị soái ca đó sao? Không trách bọn họ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, một người trong đó còn nôn, bản thân mình tưởng rằng hắn có tật xấu, thì ra…

Thì ra hắn đang chê mình đáng buồn nôn?

“Ah.” Trái tim yếu ớt như pha lê tan vỡ trong khoảnh khắc, nàng rên lên một tiếng, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Nàng lại như tên hề mà xuất hiện trước mặt mấy vị điện hạ sao?

Nàng lại còn tự cho là phong tình quyết rũ mà hành lễ với họ nữa?

Chẳng trách không có ai trả lời nàng.

Chỉ sợ, bọn họ đang nhìn nàng như nhìn một tên hề quái dị mà thôi.

Tên hề? Quái vật?

Ah không…

Cao Vân Dao nàng trời sinh quyến rũ, từ khi nào lại trở thành kẻ bẩn thỉu như vậy?

“Dao muội muội, Dao muội muội, muội đừng lo, tỷ tỷ đưa muội về phòng.” Giờ khắc này biểu hiện của Hạ Chi Hà vô cùng rộng lượng khéo léo, nàng không để ý bộ dạng tanh tưởi của Cao Vân Dao, ngược lại trong lúc nàng ta đang điên cuồng thì Hạ Chi Hà lại tiến lên ôm lấy cánh tay nàng ta, chỉ lo nàng ta không cẩn thận làm bị thương chính mình.


Toàn bộ quá trình, nàng có lén quan sát, ánh mắt ba vị soái ca kia nhìn nàng cũng đã có sự thay đổi.

Cho dù nàng không thể nhìn kỹ, nhưng trong lòng chắc chắn, biểu hiện lương thiện của mình chắc chắn đã khắc sâu trong lòng mấy người này.

Vốn là sắp ngã quỵ rồi, lại nhìn tới gương mặt thanh lệ của Hạ Chi Hà thì Cao Vân Dao triệt để điên cuồng, động tác của nàng cực nhanh, lập tức tóm lấy tóc của Hạ Chi Hà, tay kia đưa lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Chi Hà nắm một cái, móng tay sắc nhọn lập tức cào nát ra một mảnh máu thịt.

“Ah.” Hạ Chi Hà hét thảm, búi tóc trên đầu toán loạn, một nắm tóc bị Cao Vân Dao nắm trong tay, gương mặt trắng trẻo non nớt còn lưu lại dấu năm ngón tay của Cao Vân Dao, da thịt hỗn loạn, một dòng máu lập tức rỉ ra.

Tình cảnh này phát sinh quá mức đột ngột, chẳng ai nghĩ tới Cao Vân Dao sẽ phát điên như thế, càng không ngờ nàng ta có thể ra tay với Hạ Chi Hà đẹp đẽ nhu nhược một cách ác độc như vậy.

“Là ngươi, tiện nhân ngươi hại ta có đúng không? Ngươi tức giận ta đoạt y phục của ngươi? Ngươi đố kỵ ta xinh đẹp hơn ngươi, cao quý hơn ngươi, ngươi là tiện nhân, ngươi thật độc ác.” Cao Vân Dao khóc la om sòm như phát điên, lôi kéo Hạ Chi Hà ngã xuống đất, sau đó dùng chân mạnh mẽ đạp vào bụng và ngực nàng.

Hạ Chi Hà sớm đã hoảng hốt, cả người bị Cao Vân Dao điên cuồng chà đạp dưới đất, hoàn toàn không có sức chống trả, ngay cả tránh né cũng không thể, giờ khắc này, nàng như một cái bao tải rách bị người ta dẫm dưới đất, cả người ngoại trừ đau đớn thì không còn cảm giác gì khác.

“Dao Nhi dừng tay.” Vẫn là Cao Dật Đình phản ứng lại trước tiên, vội tiến lên ngăn cản Cao Vân Dao, ôm lấy người nàng, nhưng mà, bàn tay nàng vẫn nắm chặt tóc Hạ Chi Hà.

Cao Dật Đình kéo nàng, nàng liền liều mạng lôi cả Hạ Chi Hà đi theo.

Vũ Văn Liêm thấy thế, theo bản năng nhíu mày, trong lòng sâu sắc thở dài, biểu thị có chút tiếc nuối đối với một mỹ nhân mới vừa rồi còn đẹp như tiên nữ nhưng bây giờ đã trở nên tàn tạ đáng thương.

Nhưng ngoài ra hắn không có bất kỳ động tác gì khác, dù sao muốn bước ra hỗ trợ cũng phải có dũng khí, hình dạng buồn nôn đáng sợ của Cao Vân Dao đó nếu hắn mà nhìn tới thì cả tháng sau cũng ăn không ngon.

“Ngũ ca.” Hách Liên Ngọc nhìn thấy hai nữ nhân đánh nhau như thế cũng vô cùng kinh ngạc, muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng trời sinh hắn có bệnh yêu thích sạch sẽ, đụng vào đồ dơ bẩn là sẽ ngất, cho nên mặc dù hắn đồng tình với Hạ Chi Hà nhưng vừa nhìn thấy vết máu trên mặt Hạ Chi Hà thì hắn lại muốn xỉu. Cho nên, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái liền vội quay mặt đi, tay vịn vào Hách Liên Hề mới không bị té xỉu.

Hắn muốn gọi Ngũ ca đi hỗ trợ, nhưng vừa nghĩ bản thân mình đã như vậy, Hách Liên Hề làm sao chịu hỗ trợ?

Không sai, Hách Liên Hề cũng thờ ơ không động lòng mà nhìn trò hề trước mắt, khóe miệng vẫn mang theo một nụ cười gằn như có như không, đôi mắt sâu thẳm không có chút độ ấm nào, thủ đoạn của nữ nhân hắn thấy đã nhiều, mà hôm nay, chỉ khiến cho hắn vừa căm ghét vừa buồn nôn.

Hai nữ nhân này, đều đáng chết.

Cao Dật Đình chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, ngày hôm nay mọi thứ như một cơn ác mộng, hắn thật sự không muốn can thiệp, nhưng mà giờ khắc này Cao Vân Dao thì nổi điên còn Hạ Chi Hà thì bị thương, hắn phải can thiệp thôi.

Bên cạnh có không ít nha hoàn cũng nhìn thấy tình cảnh này, nhưng mà Đại tiểu thư và Biểu tiểu thư đánh nhau, ai dám hỗ trợ? Cái chính là giúp ai?

Cho dù đi can ngăn thì họ cũng không dám.

Lỡ như Đại tiểu thư lại ngang ngược nói là họ đánh hùa thì họ làm sao mà sống đây?

Cho nên, người chung quanh càng lúc càng nhiều, nhưng không một ai tiến lên hỗ trợ, mọi người vừa run sợ vừa hoảng hốt.

Khó khăn lắm Cao Dật Đình mới kéo được tay Cao Vân Dao ra, ôm chặt lấy nàng, sau đó lệnh cho mấy nha hoàn trói nàng lại.

“Hu hu”, Hạ Chi Hà sợ hãi nằm dưới đất, vừa rồi bị Cao Vân Dao lôi tóc kéo đi một đoạn, y phục đã dính đầy bụi bẩn.

“Hà Nhi.” Cao Dật Đình đau lòng ôm nàng lên.

Hạ Chi Hà ngã vào lồng ngực hắn, khóc thở không ra hơi, gương mặt như hoa bây giờ thấm đầy máu và nước mắt, vô cùng thê thảm, đáng sợ hơn chính là, phần trán bên trái còn lưu lại vết máu, tựa hồ một nắm tóc đã bị bứt đi lộ cả da đầu.

Ánh mắt Cao Dật Đình lạnh lẽo chưa từng có, lại nhìn Cao Vân Dao, thấy trong tay nàng còn nắm một nắm tóc.

“Người đâu, đưa Đại tiểu thư về phòng, trói lại.”

“Không, Đại ca, là ả hại muội, là ả hại muội.” Giờ khắc này Cao Vân Dao đã tỉnh táo một chút, biết mình đã gặp rắc rối, dù sao, Hạ Chi Hà có hạ tiện đến mấy cũng là người mà ca ca mình yêu thương, cho nên nàng hơi sợ, trước đó mấy ngày, cảm giác bị dây thừng trói chặt làm cho nàng rất sợ hãi.

“Giải đi.” Cao Dật Đình lãnh lẽo nói, lần này hắn không nhẹ dạ nữa, nhìn gương mặt gần như bị hủy mất một nửa của Hạ Chi Hà, trái tim hắn vô cùng đau xót, nếu mình sớm cứng rắn kéo Cao Vân Dao về phòng thì Hà Nhi làm sao lại bị thương như thế?

“Không, đừng mà, Đại ca, huynh không thể trói muội, không được, đám nô tài các người, thả ta ra, thả ta ra…” Cao Vân Dao liều mạng giẫy dụa, tiếng kêu gào chói tai thảm thiết khiến người ta nghe được cũng thấy sợ hãi, thật là kinh khủng, cứ y như đang mổ heo.

Một đám nô tì tự động trốn đi rất xa, ai cũng nhủ thầm, những chuyện liên quan đến Đại tiểu thư thì tốt nhất đừng động vào.

“Mang đi, mang đi.” Cao Dật Đình càng nghe càng phiền, trực tiếp phất tay đuổi đi. Ngày hôm nay là sinh nhật của hắn sao? Rõ ràng là một sinh nhật sỉ nhục nhất trên đời.

“Các người đang quậy cái gì vậy?” Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp uy nghiêm truyền đến, trong lòng mọi người không khỏi run lên một cái.

Cao Dật Đình giống như nhìn thấy cứu tinh của mình, vội quay đầu nhìn theo phía âm thanh phát ra, lập tức nhìn thấy phụ thân Cao Viễn đang đứng phía sau đám đông, bên cạnh còn có…

Tam điện hạ, Hách Liên Quân.

Ánh mắt của mọi người cũng không kềm được mà bị âm thanh của Cao Viễn làm cho chú ý, nhưng khi nhìn sang đó, tất cả đều chuyển mục tiêu sang nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn.

Nhất thời, tâm tình của mọi người đều thay đổi thành kinh diễm.

Đúng là trên trời còn có trời, trên người còn có người.

Vốn cho là hại vị thiếu gia của mình cũng đã là tuyệt phẩm hiếm có trên đời, không ngờ lại xuất hiện ba vị điện hạ và một vị Thế tử tuấn tú bức người.

Đúng là cực phẩm nam nhân đều tập trung ở đây hết rồi.

Nhưng nam nhân trước mắt này, ah, không đúng, nam nhân trước mắt này không phải là người nữa, hắn rõ ràng không thuộc về cõi trần thế này, hắn là thần, là tiên, một tiên nhân không dính khói bụi trần gian.


Hàng mi dài như liễu, thân như ngọc thụ, áo bào màu trắng bạc tôn lên vóc dáng thon dài hoàn mỹ, mái tóc đen óng như tơ lụa, phối với mái tóc đen như mực, quả thật có thể dùng từ kiều diễm để hình dung.

Đôi mắt hắn trong suốt, đen như mực, lại lấp lánh một ánh sáng lay động, óng ánh lóa mắt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, đó là ánh sáng lạnh, sự lạnh lẽo đẩy người ta cách ra ngoài ngàn dặm.

Cho dù hắn đã ẩn giấu đi, nhưng trong đôi mắt kia vẫn vô tình tỏa một khí chất kiêu ngạo và cao quý.

Dưới ánh mặt trời dung mạo tuấn tú của hắn tỏa ra sự lạnh lẽo chói mắt.

Cái gọi là phong hoa tuyệt luân cũng chỉ đến được thế mà thôi.

Ôi chao.

Băng cơ ngọc cốt thanh tự tiên, mỹ nhân như ngọc lạc phàm trần.(Thịt như băng, xương như ngọc, trong trẻo như tiên, mỹ nhân như ngọc lạc bước xuống trần gian.)

Một nam tử có được dung mạo như thế, thật là hiếm có.

Khắp nơi yên lặng, nghe được cả tiếng lá rơi.

Cao Viễn lướt nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, sau đó vô cùng cung kính hành lễ với Hách Liên Quân bên cạnh, xấu hổ nói: “Tam điện hạ, để người chê cười rồi, đám nhỏ này đều do ngày thường vi thần bận bịu công vụ mà ít quản giáo, mới gây ra chuyện như vậy. Kính xin Tam điện hạ thứ lỗi, xin mời ngài qua bên này, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tiểu nhi, kính xin ngài nhất định phải nể mặt mà uống hai chén.”

Tam điện hạ? Hắn chính là Tam điện hạ?

Mọi người nghe thấy mới phục hồi tinh thần lại, không trách đẹp đến không thật như vậy, thì ra đây chính là Đệ nhất mỹ nam Tây Lăng Quốc, Tam điện hạ Hách Liên Quân.

Chẳng trách, hắn vừa xuất hiện thì những soái ca khác lập tức biến thành hạt bụi, trở nên thấp kém.

Cao Vân Dao kinh ngạc, thân thể có chút xụi lơ tựa vào người nha hoàn, đôi mắt đỏ rực si mê nhìn chằm chằm Hách Liên Quân, Tam điện hạ, Tam điện hạ của nàng, hôm nay nàng đều vì hắn mà? Nhưng mà ma xui quỷ khiến, nàng lại biến thành tên hề bị người ta chế nhạo.

Tam điện hạ, người có biết Dao Nhi đau lòng đến thế nào không?

Nghĩ như vậy, Cao Vân Dao liền không nhịn được cảm giác muốn nhào vào lòng Hách Liên Quân mà khóc một trận.

Mà nàng cũng suýt chút nữa đã làm như vậy thật, may mà có nha hoàn bên người giữ chặt lấy nàng, còn có người thì được chỉ thị của Cao Dật Đình đen khăn nhét vào miệng nàng, sau đó nhân lúc người ta không để ý mà kéo nàng đi.

Cao Vân Dao phẫn uất đạp đạp hai chân, miệng kêu ô ô, nhưng âm thanh nhanh chóng bị nhấn chìm.

Hạ Chi Hà đang tựa trong lồng ngực Cao Dật Đình lại càng phiền muộn muốn chết.

Nam nhân trước mắt này, một nam nhân như thiên thần, mới đúng là nam nhân trong mộng của Hạ Chi Hà, so với hắn, đừng nói Cao Dật Đình, ngay cả ba vị soái ca lúc nãy cũng không tính là gì.

Nhưng mà, mà…

Sai rồi, sai hết rồi.

Điện hạ, nàng thật muốn gọi tên của hắn, nói với hắn, nàng thật oan ức.

Đừng nói giờ khắc này nàng đang rất chật vật khó coi, cho dù ngày thường, nàng xinh đẹp vô song, nhưng ở trước mặt nam tử như vậy cũng không tránh khỏi tự ti.

Nàng phải làm sao?

Nàng muốn có vị Tam điện hạ này, nàng cảm thấy…

Nàng đột nhiên hiểu rõ ràng, nàng sinh ra ưu tú xinh đẹp như vậy, không phải là để xứng với nam tử này hay sao?

Ngoại trừ hắn, còn có ai xứng với Hạ Chi Hà nàng?

Nhưng mà…

Cao Vân Dao chết tiệt, nếu không phải ả, nàng làm sao sẽ trở nên thê thảm như vậy?

Phải làm sao? Lập tức quay về thay y phục, rửa mặt rồi quay trở lại sao? Nhưng khi đó Tam điện hạ còn ở đây không? Nàng lại dùng cách gì xuất hiện trước mặt hắn, để hắn ghi nhớ nàng, yêu thương nàng đây?

Trái tim của Hạ Chi Hà như đang bị giày vò, lúc thì bị đưa lên lửa nóng, lúc thì như rơi vào hầm băng, khó chịu cực kỳ.

Gương mặt Tam điện hạ Hách Liên Quân lành lạnh, đối với lời mời thành khẩn của Cao Viễn cũng chỉ hờ hững từ chối: “Không được, thân thể mẫu phi không khỏe, bản vương còn phải về chăm sóc, còn nữa, dược liệu mà Cao thái y nói tới bản vương sẽ nhanh chóng tìm được.”

“À, bệnh của Lâm quý phi xin Tam điện hạ yên tâm, vi thần xin dốc toàn lực.” Cao Viễn lập tức trịnh trọng trả lời.

“Vậy thì làm phiền Cao thái ý, bản vương cáo từ.” Hách Liên Quân nói.

Cao Viễn lập tức cung kính đưa tiễn: “Vi thần cung tiễn Tam điện hạ.”

Phải đi rồi sao? Trong lòng Hạ Chi Hà lập tức cảm thấy trống trải, đôi mắt lập tức dính chặt vào bóng lưng kia, tay không tự chủ được mà vung lên, suýt nữa đã hô to Tam điện hạ.

“Ha ha, tỷ tỷ, tỷ nói Đại thiếu gia sẽ thích ống đựng bút đệ làm sao?” Đột nhiên, một giọng nói trẻ con xuất hiện ở phía sau đường mòn.

Vì hiện tại mọi người đều rất yên tĩnh, cho nên âm thanh trẻ con đó càng có vẻ đặc biệt trong trẻo dễ nghe.

“Dĩ nhiên.’ Tiếp theo là giọng nữ hài thanh thúy dịu dàng, bên trong mang theo vài phần vui tươi, “Vì đây là cái chúng ta tự mình làm, chỉ dựa vào phần tâm ý này, Đại thiếu gia nhất định sẽ thích.”

Mọi người ở đây đã đoán được đó là một đôi tỷ đệ, ánh mắt liền dồn dập hướng về phía đường mòn được cây cối che khuất, ngay cả Hách Liên Quân đang muốn quay đầu rời đi, nhưng khi nghe thấy âm thanh của nữ hài đó cũng không khỏi dừng bước, nhịp tim như hơi loạn đi trong nháy mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.