Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 82: Đồng minh


Đọc truyện Độc Thiếp Nắm Quyền – Chương 82: Đồng minh

Edit: Nhạn.

“Nếu có bản lĩnh, ngươi đi đối phó với phu nhân, đối phó với Hầu gia và Chu Thái phu nhân, vì mẫu thân của ngươi mà báo thù, vì để xứng đáng với nàng ấy, vì nàng ấy mà lấy lại công đạo đi….”

Chợt nhận ra nàng còn chưa nói hết, Tề Thiếu Diễn đã nheo cặp mắt nguy hiểm, toàn thân để lộ ra một sự tà ác rợn người, Chu Quân Uyển chỉ muốn lập tức lấy tay vả mình. Nàng nói cái gì không nói, không, nàng không nên mở miệng, cái gì cũng không được nói, thế nào lại cứ khăng khăng suy đoán lung tung rồi mẫn cảm đưa ra kết luận như vậy?

Chỗ chết người chính là, mình đã nói đúng tâm sự của hắn rồi, dẫm đúng chỗ đau của hắn, chẳng lẽ hắn sẽ lại bóp cổ nàng một lần nữa?


Chu Quân Uyển lấy tay xoa nhẹ cổ họng, trong đầu chỉ vang một âm thanh, đó là nhanh lên mau lên tiếng cầu xin tha thứ, không chừng Tề Thiếu Diễn thấy nàng có thái độ hối lỗi thành khẩn sẽ lại tha thứ cho nàng. Nàng phải sống, bất luận như thế nào cũng phải sống! (dieenx ddanf lee quys ddoon)

Nhưng lý trí là một chuyện, nhân tình lại là một chuyện khác, cảm giác khó thở vẫn còn đây, sự sợ hãi cùng tuyệt vọng đã lại dâng đầy trong đầu. Chu Quân Uyển lại hít một hơi thật sâu, tại sao nàng phải sống hèn mọn như vậy, ai cũng có thể vũ nhục chà đạp nàng sao, giống như giết chết một con kiến, có thể dễ dàng lấy tính mạng nàng sao? Nàng là con người, một người sống sờ sờ như vậy, có suy nghĩ và nhân phẩm, tại sao sống chết của nàng lại nằm trong tay người khác, bản thân nàng lại chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng?
Vì thế, mặc dù nàng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cứng đầu, không nhìn Tề Thiếu Diễn, cũng không mở miệng nói một câu, đập bình mẻ chậu quyết định chủ ý, cùng lắm thì lại bị hắn bóp cổ lần nữa, muốn nàng cúi đầu xin tha là điều không thể.

Không nghĩ đến Tề Thiếu Diễn lại cong khóe môi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, lập tức cả người hắn bớt đi mấy phần tà khí, nhiều hơn mấy phần phong lưu, môi mỏng khẽ mở: “Ta không đối phó được phu nhân, không đối phó được Hầu gia và Chu Thái phu nhân, nhưng muốn đối phó với ngươi thì không cần tốn sức, ngươi cứ nói đi, Thôi đại phu nhân.”
Tề Thiếu Diễn bình thường vốn đã rất tuấn tú, nếu không lần đầu gặp hắn tim Chu Quân Uyển cũng không đập nhanh dien12dan23le34quydon1 theo bản năng như vậy. Hôm nay hắn mặc một thân áo bào trắng trong đêm tối vô cùng nổi bật, con ngươi hẹp dài khẽ nheo lại, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi môi khẽ cong như có như không, nhìn lại có chút giống cao nhân đắc ý.


Lúc này Chu Quân Uyển không còn lòng dạ nào thưởng thức người đẹp, lòng nàng chỉ có một ý niệm, Tề Thiếu Diễn gọi nàng là “Thôi đại phu nhân”, hắn đã nghe được những lời lúc nãy nàng và Văn mụ mụ nói ở trong rừng trúc, hắn biết nàng không phải là Chu Quân Uyển thật sự mà là Thẩm Lương.

Nàng không khỏi nắm chặt tay, một lúc sau lấy dáng vẻ ngây thơ đánh đòn phủ đầu nói: “Thôi đại phu nhân cái gì? Đây là người nào? Ta nghe không hiểu Đại thiếu gia nói gì! Ngược lại, rừng trúc này tại sao lại có chuyện ma quỷ, Đại thiếu gia chắc hẳn là người rõ ràng nhất. Ngài nói xem, nếu ta trở về nói với phu nhân, phu nhân sẽ thưởng ta như thế nào?”

“Ngươi nói ngươi không biết Thôi đại phu nhân là ai? Không sao.” Tề Thiếu Diễn vẫn cười như không cười “Lợi dụng Lục Bỉnh để đưa tin tức cho Hàn gia, hại Hàn gia từ hôn Tề gia, còn lợi dụng công hiệu của ba loại hoa cây cỏ có tính tương khắc làm túi thơm khiến Tề Thiếu Du không thể có con nối dõi, cái này ngươi cũng không biết? Ngươi không phải là không biết phu nhân là người rất đa nghi sao, ngươi cảm thấy phu nhân sẽ nguyện ý nghe ngươi hay nguyện ý nghe ta?”

Chu Quân Uyển lại càng siết chặt nắm tay, thậm chí nàng có thể cảm nhận rõ móng tay của mình đã đâm sâu vào da thịt.


Thật ra Tề Thiếu Diễn cái gì cũng biết, mỗi một việc nàng làm, từng bước kế hoạch, từng bước quân cờ nàng đi hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nàng lại vẫn không hề hay biết. May mắn là những thứ này cũng đã đủ đáng sợ, ai có thể nghĩ rằng ngày hôm nay ngay cả con át chủ bài của nàng hắn cũng đều biết hết.

Chu Quân Uyển sợ hãi đứng lên, thậm chí so với lúc Tề Thiếu Diễn bóp cổ nàng thì lại càng thêm sợ hãi.

Cứ coi như Tề Thiếu Diễn cố ý giả vờ bị bệnh, khiến cho cả nhà trên dưới đều cho rằng hắn không thể đi được, cho dù hắn có thể che mắt mọi người len lén ở chỗ này lập linh vị thờ cúng mẫu thân của hắn, cuối cùng hắn vẫn là con trai ruột của Tề Hanh, là cháu trai ruột của Chu Thái phu nhân, đương nhiên bọn họ sẽ dùng hết toàn lực ra bảo vệ hắn, giống như năm đó đã bảo vệ hắn, hiện giờ hắn đang muốn đề phòng một người, kẻ địch của hắn, có khả năng chỉ có thể là Ninh phu nhân mà thôi, nếu không hắn cũng không thể sống tới ngày hôm nay, cũng không thể nghiễm nhiên chiếm vị trí trưởng tử Tây Trữ hầu phủ hai mươi mấy năm nay, có thể thấy được chắc chắn là có người vẫn đang che chở cho hắn.

Hắn không giống nàng, trên dưới cả phủ đều trực tiếp hoặc gián tiếp muốn hãm hại nàng, lúc nào nàng cũng phải đề phòng ngay cả với người thân cận nhất, hơn nữa bên ngoài phủ nàng còn có kẻ thù không đội trời chung, phải nói là loạn trong giặc ngoài, nguy hiểm trùng trùng không thể đi lên, chỉ có thể chấp nhận thua không dậy nổi.


Trong khi vẫn còn đang suy nghĩ, Chu Quân Uyển đã nghe thấy mình mở miệng nói: “Đại thiếu gia, nếu như ngài đã hao tổn tâm huyết để che dấu tai mắt, có thể thấy được trong phủ chắc chắn có người ngài kiêng kị không thể động tới, nếu như ta đoán không nhầm, người có thể khiến Đại thiếu gia kiêng kị không thể là ai khác ngoài phu nhân. Nếu vừa rồi Đại thiếu gia đã nghe thấy lời ta và bà vú vừa nói, như vậy ta ở trước mặt người sáng không nói chuyện vòng vo. Không sai, ta thật sự không phải là Chu Quân Uyển, mà là chủ tiệm hoa Thôi gia ở ngoại thành phía Đông….Thôi phu nhân Thẩm Lương đã qua đời, ngày đó Chu Quân Uyển bị  hạ dược sảy thai đến nỗi một người hai mạng ôm hận mà chết, cũng là ngày ta bị những người được gọi là người thân nhạn hạ độc chết trong biển lửa….”
Cuối cùng Chu Quân Uyển cũng lựa chọn nói chuyển thẳng thắn với Tề Thiếu Diễn, một nửa bởi vì dù thế nào đi nữa hắn cũng nên nghe được điều hắn đã nghe tới, cho dù nàng lên tiếng phủ nhận, cũng không thể phủ nhận được nữa, một nửa khác là muốn thi triển khổ nhục kế, để cho Tề Thiếu Diễn động lòng trắc ẩn với nàng, để cho nàng một con đường sống.

Nàng cố hết sức để âm thanh phát ra không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào, giống như đang trần thuật lại chuyện trước kia đã xảy ra, mặc dù trong lòng nàng còn nhiều đau nhiều hận nhưng cũng chỉ có nàng mới biết:  “….. Bởi vì ta không đồng ý yêu cầu của bọn họ, bọn họ lập tức hạ độc với ta, cuối cùng còn phóng hỏa để ta bị thiêu chết, ta đã thề sẽ hóa thành Tu La lệ quỷ trở về tìm bọn họ báo thù, ai biết được rằng tạo hóa trêu ngươi, khi tỉnh lại ta phát hiện mình đã biến thành Chu Quân Uyển rồi!”

Nói xong lộ dáng vẻ bi thương, nàng cười một tiếng, “Trong lúc nửa hôn mê nửa tỉnh táo thì ta nghe thấy Chu Quân Uyển muốn ta thay mẫu tử bọn họ báo thù rửa hận, mặc kệ là xuất phát từ đồng bệnh tương liên, hay xuất phát từ việc ta chiếm lấy thân thể của nàng, ta đều không thể thoái thác….. Đây cũng là nguyên nhân ta tốn công tốn sức phá hỏng hôn sự của Tề Thiếu Du dien dan le quy don, còn âm thầm hạ độc dược, ta không thể để cho Nhị thiếu phu nhân tương lai vào cửa, mặc kệ hôm nay là Hàn tiểu thư, về sau là Trương tiểu thư hay Lý tiểu thư….Ta muốn nắm quyền, cho dù ta không phải là chính thê, ta cũng muốn ngăn cản Tề Thiếu Du, khiến hắn bị ám ảnh bởi căn bệnh không thể nói ra của mình, để hắn không thể không tìm mọi cách che chở ta ở trước mặt Ninh phu nhân, để cho ta tuy không phải là Nhị thiếu phu nhân, lại có thể trở thành Nhị thiếu phu nhân đích thực, vì chỉ khi có quyền, ta mới có thể làm những thứ ta muốn, mới có thể dựa vào đó báo thù huyết hải thâm cừu của ta, mới có thể cho ta làm thế nào được gọi là nợ máu phải trả bằng máu!”

“Ta không biết nguyên nhân cụ thể Đại thiếu gia Nhạn căm hận phu nhân, nhưng ta nghĩ bà ấy có liên quan đến lệnh đường phu nhân đây, nói cách khác, phu nhân cũng là kẻ địch của Đại thiếu gia. Kẻ thù của kẻ thù dù không chắc chắn có thể trở thành bằng hữu nhưng lại có thể trở thành đồng minh, hôm nay ta cả gan xin Đại thiếu gia tạm thời cùng ta kết làm đồng minh, cùng nhau đối phó với kẻ địch, không biết ý Đại thiếu gia thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.