Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 19


Đọc truyện Độc Thê Không Dễ Làm – Chương 19

Edit: Betty

Beta: Ishtar

Nghe được lời nữ nhi, Thích quý phi trực tiếp nói: “không được!”

“Vì sao?” Thất công chúa nóng nảy, oán hận nói: “Chẳng lẽ cuối cùng để Lý Minh Cẩm thực sự gả cho Ngự biểu ca? Con không đồng ý!”

Thích quý phi cau mày, kiên nhẫn phân tích tình huống cho nữ nhi: “Tấn vương là người của thái tử, nếu để cho Tấn vương cưới Lý Minh Cẩm, chiếm được ủng hộ của Trấn Bắc tướng quân, thế lực của thái tử càng thêm vững chắc, đối với hoàng huynh con không có lợi.” Bà thở dài nói, “Nếu Lệnh Kiệt vẫn chưa có vương phi, bản cung có thể cầu hoàng thượng đem Lý Minh Cẩm tứ hôn cho Lệnh Kiệt, chỉ tiếc…”

Mặc dù đã có đích trưởng nữ Uy Viễn hầu tiến vào thái tử phủ làm trắc phi, nhưng Lý trắc phi chỉ là cháu gái của Trấn Bắc tướng quân, đâu so được với con gái ruột thịt? Hơn nữa với tính cách ngày đó của Lý Kế Nghiêu, Thích quý phi thực sự không hi vọng Lý Minh Cẩm gả cho bất luận kẻ nào bên cạnh thái tử.

“Vậy có thể cho Lý Minh Cẩm làm trắc phi của hoàng huynh!”Thất công chúa bật thốt lên, sau khi nóixong càng cảm thấy chủ ý này rất tốt, “Chỉ cần Lý Minh Cẩm trở thành trắc phi của nhị hoàng huynh, cũng là trợ lực cho nhị hoàng huynh!”

Thích quý phi quả thực bị ý nghĩ kỳ lạ này của nữ nhi làm cho tức giận đến té ngửa, đang muốn uốn nắn ý nghĩ kỳ lạ của nàng, một cung nữ ở bên ngoài bẩm báo: “Nương nương, công chúa, nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân Lý tiểu thư đến.”

“Để cho nàng đi vào.”

Thích quý phi mím môi, liếc nhìn tinh thần hào hứng của nữ nhi, rốt cuộc không nói gì.

****

A Bảo theo cung nữ ma ma tiến vào, cung kính cúi đầu hành lễ thỉnh an Thích quý phi ngồi ở chủ vị và thất công chúa ngồi ở bên người bà, chờ khi được gọi đứng lên, thất công chúa đã nhiệt tình rời chỗ, đitới kéo tay nàng.


“Minh Cẩm rốt cuộcngươi đã tới, ta chờ ngươi thật lâu đó.”Thất công chúa hờn dỗi nói.

A Bảo bị sự nhiệt tình của nàng ta khiến cho sởn tóc gáy, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười đúng mực, vẻ mặt xúc động: “Được công chúa nhớ mong, là vinh hạnh của Minh Cẩm.”

Cung nữ sau khi dâng trà bánhlên, liền cười lui sang một bên, thất công chúa kéo A Bảo cùng nhau ngồi ở bên dưới Thích quý phi.

Thích quý phi quan sát dáng vẻ cung kính mà ung dung của thiếu nữ trước mặt, vẻ tươi đẹp động lòng người, mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng dung mạo cũng được coi ưng nhìn. Nếu so với mỹ nữ như mây trong hoàng cung, thì không được nổi bật lắm, trên mặt vẫn duy trì tươi cười dịu dàng đúng mực, lúc cười rạng rỡ, khóe miệng lộ ra cái răng khểnh, làm cho người ta cảm thấy tiểu cô nương này có chút đáng yêu và thân thiết.

Thích quý phi có phần hiểu rõ Sương Bình trưởng công chúa vì sao lại vừa lòng Lý Minh Cẩm,ngoại trừ nguyên nhân chính là Trấn Bắc tướng quân, Lý Minh Cẩm này rõ ràng là cô nương dịu dàng làm cho người yêu thích, Sương Bình xưa nay đã quen tính ngang ngược độc tài, tất nhiên sẽ không muốn con dâu có thân phận cao quýđối nghịch cùng bà, ắt sẽ muốn chọn cho nhi tử một cô nương dịu dàng làm cho người yêu thích.

A Bảo len lén quan sát Thích quý phi, nghe nói bà năm nay đã ngoài bốn mươi, nhưng mà được bảo dưỡng thỏa đáng, thoạt nhìn cũng không quá ba mươi, một thân cung trang lục sắc phối hợp, trên đầu châu ngọc đung đưa, ung dung hào nhã, rất có phong phạm cao quý. Lúc này trên mặt mỉm cười nhẹnhàng ôn hòa, cao quý nhưng vẫn chang hòa tình cảm, khiến cho người ta liếc mắt một cái liền để lại ấn tượng tốt.

“Minh Cẩm, bản cung muốn cảm tạ ngươi lần trước ở phủ công chúa đã cứu nữ nhi bướng bỉnh này của ta, lúc đó nếu không phải là có ngươi, cũng không biết nàng sẽ ngã thành thế nào, phần ân tình này bản cung nhớ kỹ.” Thích quý phi nắm tay A Bảo, vừa yêu mến vừa cảm kích.

Ngay lập tức A Bảo lại một lần nữa tỏ rõ trung tâm(lòng trung thành)đó là đều phải làm, tỏ vẻ cứu công chúa là trách nhiệm của nàng, trong lòng lại âm thầm châm chọc, lần sau gặp phải loại chuyện xui xẻo này, nàng vẫn nên tránh xa một chút, tránh dính vào người.

Thích quý phi lại cùng A Bảo nói đến một chút việc nhà, thất công chúa không kiên nhẫn nghe tiếp, sẵng giọng nói: “Mẫu phi, hôm nay là nữ nhi gọi Minh Cẩm tiến cung bồi nữ nhi, người có thể đừng hỏi dong dài nữa được không?”

Thích quý phi buồn cười nói: “Con đứa nhỏ này, vậy mà ngại mẫu phi dong dài, ngày khác mẫu phi không dài dòng với con, nhìn xem con như thế nào?”

“Đến lúc đó con xuất giá, mẫu phi liền không dong dài được nữa.” Thất công chúa làm bộ mặt quỷ.

A Bảo: =__=! Thất công chúa là nữ nhân cường hãn, cũng chỉ có nàng ta nói đến việcchung thân đại sựmà không phải ngượng ngùng xấu hổ, trái lại còn ra vẻ đương nhiên.


“Con khỉ con này, ngay cả lời như thế cũng dám nói, cũng không biết thẹn thùng!” Thích quý phi vừa nóivừa gõ đầu nữ nhi, bản thân nhịn không được cười rộ lên.

“Vì sao phải thẹn thùng?Trai lớn lấy vợgái lớn gả chồng, không phải là việc bình thường mọi người hay nói sao?” Thất công chúa đáp, một bên thân thiết nắm tay A Bảo, cười nói: “Minh Cẩm, tỷ nói có đúng hay không?” Nàng ta nháy nháy mắt, ngây thơ hồn nhiên mà nói: “Trái lại Minh Cẩm tỷ tỷ, ngày thường xinh đẹp như vậy, cũng không biết tương lai sẽ tiện nghi cho công tử nhà ai.”

“…”

A Bảo đột nhiên có cảm giác không may nảy lên trong đầu, vội vàng lên tinh thần.

Trong lúc thất công chúa suy nghĩ cố gắng không ngừng, Thích quý phi đang muốn ngăn cản nữ nhi, bất thình lình vang lên âm thanh thỉnh an của bọn cung nữ thái giám bên ngoài.

“Hoàng thượng giá lâm!”

“Thái tử điện hạ đến!”

“Hiền vương điện hạ đến!”

một trung niên nam tử mặc thường phục màu vàng dẫn đầu tiến vào, đi theo phía sau là hai nam tử trẻ tuổi, một người khoảng chừng ba mươi, cằm có râu ngắn, ôn hậu uy nghi, một người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tao nhã, chính là thái tử Tiêu Lệnh Tỷ cùng Hiền vương Tiêu Lệnh Kiệt.

Thích quý phi dẫn mọi người trong điện đứng dậy nghênh tiếp.

Chính Đức đế nâng Thích quý phi đứng lên, cười nói: “Các ngươi đang nói cái gì, từ xa đã nghe được tiếng cười của Tiểu Thất, có chuyện gì vui kể cho trẫm nghe một chút nào.”


Chờ mọi người thỉnh an xong, Thích quý phi và Chính Đức đế cùng ngồi xuống, sau khi tiếp nhận tách trà cung nữ dâng lên bưng cho Chính Đức đế, liền cười nói: “Còn không phải là Húc nhi, một cô nương chưa lấy chồng luôn miệng nói cái gì trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cũng không biết thẹn thùng, thiếp cũng xấu hổ thay cho nó!”

Thất công chúa đứng bên cạnh kéo vạt áo Chính Đức đế, bĩu môi nói: “Vốn chính là vậy mà, phụ hoàng và mẫu phi không phải luôn nói con tuổi đã lớn, không nên ở mãi trong cung ăn không ngồi rồi sao? Con vừa rồi còn nói, Minh Cẩm tỷ tỷ người tốt như vậy, không biết sẽ tiện nghi cho công tử nhà ai đâu. Phụ hoàng, con rất thích Minh Cẩm tỷ tỷ, Minh Cẩm tỷ tỷ đã cứu con một mạng, lúc đó con đã nghĩ, nếu lúc nào cũng có thể chơi đùa cùng một chỗ với Minh Cẩm tỷ tỷ thì tốt biết bao.”

Chính Đức đế bị giọng điệu làm nũng của tiểu nữ nhichọc cho cười tomột trận, giống như một người phụ thân bình thường vô cùng hưởng thụ tiểu nữ nhi ngây thơ quấn quýt làm nũng. Nghe được lời nữ nhi, lúc này mới chú ý đến thiếu nữ cúi mặt đứng ở một bên, kinh ngạc nói: “Ngươi chính là nữ nhi của Lý ái khanh? Ngẩng đầu lên.”

A Bảo khẽ nâng mặt, mí mắt rũ xuống, cung kính tiến lên thỉnh an.

Chính Đức đế liếc mắt quan sát nhìn nàng, rồi quay đầu cười nóivới thái tử: “Lệnh Tỷ a, trẫm nhớ mộttháng trước, ở trong thư Lý Kế Nghiêu còn cùng trẫm nhắc đến hôn sự của nữ nhi hắn, nhưng là vô cùng sầu não. Trẫm còn tưởng rằng hắn u sầu cái gì, hiện tại xem ra là lo âu phải nhìn nữ nhi xinh đẹp gả đi tiện nghi cho tên tiểu tử thối nào mới đúng.”

Thái tử cười nói: “Lý tiểu thư hiếu thuận, Trấn Bắc tướng quân chỉ có một ái nữ này, không nỡ cũng là lẽ đương nhiên.”

“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Trấn Bắc tướng quân là một người độc đáo, suy nghĩ cũng không giống người thường.” Hiền vương ôn hòa nói: “Nhi thần còn từng nghe nói qua Trấn Bắc tướng quân từng ở trước bài vị vong thê phát ra lời thề nguyện, lúc đó có chút oanh động, có thể thấy được là một người trọng tình trọng nghĩa, phụ hoàng sao không vì Trấn Bắc tướng quân giải quyết phiền não?”

Lòng của mấy vị nữ nhân ở đây đều bị lời này nhấc, A Bảo có chút thấp thỏm, lo lắng hoàng thượng nghe theo Hiền vương dẫn dụ, loạn điểm uyên ương, Thích quý phi không biết nhi tử muốn làm gì, thất công chúa sợ mình không có nói rõ ý nghĩ cùng nhị hoàng tử, dẫn đến cuối cùng hoàng thượng thực sựnhư ý muốn của Sương Bình trưởng công chúa.

Ánh mắt Thái tử lóe lên, cười hỏi: “không biết nhị đệ có suy nghĩ gì tốt?”

Hiền vương khoát khoát tay, khiêm tốn nói: “Thái tử đừng đem thần đệ ra nói đùa, thần đệ nào có ý nghĩ nào tốt chứ? Phụ hoàng anh minh thần võ, chắc chắn có ý kiến hay, đến lúc đó nhi thần chờ hướng Trấn Bắc tướng quân hưởng chút không khí vui mừng là được.”

Chính Đức hoàng đế bưng tách trà, nghe hai nhi tử ngươi tới ta đi, không nói gì. Trái lại Thích quý phi thấy thất công chúa mấy lần muốn nói lại thôi, rất sợ nữ nhi nhịn không được nói lời không nên nói, vội vàng nói: “Ai nha, các ngươi quan tâm hoàng thượng là phải, thế nhưng loại chuyện này đừng có thảo luận ngay trước mặt tiểu cô nương nhà người ta chứ, xem xem, người ta xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được rồi kìa.”

Lúc này A Bảo cúi đầu giả bộ xấu hổ nhưng trong lòng như bị nghẹn lại, thầm nói kỳ thực các người có thể xem nàng như không tồn tại.

Chính Đức đế liếc nhìn A Bảo đầu sắp cúi đến trước ngực, trên mặt lộ ra tươi cười, nói: “Đúng là quan tâm quá hóa loạn, không cho những đại nam nhân các ngươi khi dễ tiểu cô nương nhà người ta.”


Thừa dịp này, Thích quý phi vội vàng ra hiệu nữ nhidẫn A Bảo mang đi ra ngoài chơi.

Thất công chúa mặc dù rất muốn đem A Bảo nhét vào hậu viện của nhị hoàng huynh nhà mình, nhưng cũng biết nhất thời không thể nóng lòng, liền dẫn A Bảo rời đi.

Chờ hai tiểu cô nương đi khỏi, Chính Đức đế ngồi lại với Thích quý phi một chút, liền dẫn thái tử rời đi.

Thích quý phi nắm khăn tay, nhìn về phía nhi tử vẫn còn ở lại, hỏi: “Sao hoàng thượng đến đây?” Chẳng lẽ chỉ mang theo hai nhi tử đến cung của bà dạo một chút rồi đi? Khi không lại quan tâm đến bà như vậy.

Hiền Vương nhấp một hớp trà xanh, nhàn nhạt nói: “Vốn nhi thần và thái tử cùng phụ hoàng vừa mới thảo luận xong việc vung trồng vụ xuân năm nay, Trần Tường nói cho phụ hoàng biết nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân được mẫu phi triệu tiến cung, phụ hoàng liền đi qua đây xem.”

Sắc mặt Thích quý phi cứng đờ, cắn cắn môi, oán hận nói: “Hoàng hậu đây là có ý gì?”

Nếu không có hoàng hậu bày mưu đặt kế, tên thái giám chết bầm Trần Tường này sao đột nhiên nóichuyện này với hoàng thượng chứ?Chứng tỏ bà ta không vui để cho bọn họ mượn sức của Lý Kế Nghiêu.

“Mẫu phi, thất muội muội có phải có tính toán gì hay không?”Hiền Vương khẳng định hỏi.

“Nha đầu kia có thể có tính toán được cái gì? Vì Chu Ngự mà con bé sắp điên rồi, biết rõ Sương Bình coi trọng Lý Minh Cẩm, nàng vậy mà muốn Lý Minh Cẩm gả cho Tấn Vương, sau này cảm thấy không ổn, lại muốn đem Lý Minh Cẩm cho con làm trắc phi!” Thích quý phi tức giận nói.

Hiền Vương nghe xong, trên mặt lộ ra biểu tình tiếc nuối, nếu hắn còn chưa có vương phi, ắt hẳn có thể cưới Lý Minh Cẩm. Bất quá hắn biết, dựa vào tính tình của Lý Kế Nghiêu, thà rằng nữ nhi gả cho người có thân phận thấp, cũng sẽ không cho nữ nhi đi làm thiếp, coi như là trắc phi hoàng tử cũng khôngđược.

Những chuyện làm người kinh ngạc của Lý Kế Nghiêu, nhiều năm trước Chính Đức đế cũng biết được, mặc dù cảm thấy suy nghĩ của ông không bình thường, nhưng ông thật sự làm thế, tính cách còn rất hợp khẩu vịcủa ngài, Chính Đức đế từng nói đùa một vài sự tích cùng nhi tử của mình, cho nên Thái tử, Hiền Vương và một số người đều biết tiêu chuẩn chọn rể của Lý Kế Nghiêu, thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.

Cho nên, đây cũng là lý do vì sao vừa rồi Chính Đức đế đối với lời của hai nhi tử cũng không phản ứng, hoàng thượng hiện tại trọng dụng Lý Kế Nghiêu, vì muốn kiềm chế Lý Kế Nghiêu thật tốt, đương nhiên phải đem hôn sự của nữ nhi Lý Kế Nghiêu dùng ở nơi có lợi nhất.

Tác giả có lời muốn nói: chương sau tiếp tục cho Tấn vương xuất hiện trong chốc lát.

~~=__=! Tấn vương thực sự rất bận, chờ sau này cưới lão bà rồi, hắn sẽ thường xuyên xuất hiện ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.