Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 63: Đánh Du Kích
Nhưng có một điều mà bọn họ không ngờ Độc Nhĩ Kha còn có Tiểu Lang và một thứ đồ vật đã giúp hắn chiến thắng sau này.
Thời gian dần trối đi, sắc trời cũng bắt đầu trở nên sáng dần lên,mặt trời đã bắt đầu ló ra từ đằng Đông.
Những tia nắng đầu tiên cũng bắt đầu chiếu xuống những tán cây cổ thụ U Minh Sâm Lâm khiến cho khu rừng già này bắt đầu bừng lên sức sống, tiếng chim hót cũng bắt đầu vang lên, một số động vật cũng đã thức dậy từ trong giấc ngủ say, những bông hoa cũng bắt đầu trở nên nở rộ tỏa ra những hương thơm ngào ngạt, màu sắc rực rỡ…
Lúc này phía sau Độc Nhĩ Kha cũng đã không còn thú triều nữa.
Độc Nhĩ Kha cũng đã tiến qua nửa bên kia khu rừng rồi, có lẽ tiến thêm nửa ngày nữa sẽ tới Tề Khắc đế quốc.
Lúc này cũng là lúc mười ba người kia cùng nhau thống nhất là thời gian diệt sát Độc Nhĩ Kha.
Nhưng bọn họ không biết lúc này hành tung của bọn họ đã sớm bị Tiểu Lang phát hiện và thông báo cho Độc Nhĩ Kha biết, chỉ là hắn vẫn làm ngơ và nghĩ cách cũng như đợi khi thời gian thích hợp ra tay mà thôi.
Lúc này Tiểu Lang cũng đã nuốt thêm mấy viên ma thú hạch cả người vẫn còn sung sức, đám người kia cũng đã nuốt rất nhiều đan dược để duy trì tinh lực đuổi theo Độc Nhĩ Kha.
Bỗng nhiên Độc Nhĩ Kha ra hiệu một cái.
Tiểu Lang đột nhiên tăng tốc phóng vể một đám cây cổ thụ um tùm lại còn được phân bố dày đặc che khuất tầm nhìn.
– Huyết Tu La Hàn Kha đâu rồi?
Bỗng nhiên một người thấy Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang biến mất thì hét lên, những người khác thấy vậy đều dừng lại, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt nhưng mà thất vọng nhận ra không tìm thấy tung tích Độc Nhĩ Kha.
Lúc này lão phụ nhân nhìn chằm chằm vào đám cây cổ thụ rậm rạp kia, sắc mặt ngưng đọng.
Những người khác thấy vậy cũng nhìn theo rồi hiểu ý gật đầu chia ra bắt đầu kết thành một vòng cung khuyết vây đám cây cổ thụ um tùm này lại, động tác cẩn thận đề phòng.
Bỗng nhiên lúc này có một bóng trắng lóe lên rồi phóng thẳng về một hướng tốc độ rất nhanh, giữa đám cây um tùm kia đám người này chỉ kịp nhìn thấy bóng trắng lóe lên còn chưa nhìn rõ hình dáng thì bóng trắng đã tiến xa, lại bị những gốc cây cổ thụ um tùm che khuất.
– Đuổi theo.
Lão phụ nhân hô lên, những người khác nghe vậy thì cũng phóng tới đuổi theo bóng trắng.
Trong lòng lão phụ nhân lúc này cũng có một chút nghi vấn, nhưng mà là cái gì lão phụ nhân vẫn chưa nghĩ ra, chỉ là trong lòng có cảm giác bất an, nhưng mà tốc độ của lão bà này vẫn không đổi mà càng phóng nhanh đuổi theo bóng trắng kia.
Lúc này Độc Nhĩ Kha đang ở trên một tán cây um tùm, hắn ngồi trên cành cây, thi triển liễm tức thuật sau đó theo dõi diễn biến.
Đợi đám người kia đi qua Độc Nhĩ Kha giải trừ liễm tức thật từ trên cành cây nhảy xuống.
cái miệng nhếch lên nụ cười lạnh, Độc Nhĩ Kha lẩm bẩm:
– Muốn giết ta sao? Vậy thì ta sẽ cho các ngươi tận hưởng hương vị của cái chết là thế nào? Ngày tháng địa ngục của các ngươi bắt đầu rồi.
Vừa rồi Độc Nhĩ Kha mặc cho Tiểu Lang một bộ bạch y, sau đó dặn nó phóng thẳng về phía trước, hướng những cành cây um tùm mà chạy.
Vì thế khi đám người kia nhìn thấy bóng trắng thì cho rằng đó là Độc Nhĩ Kha mà quên cả không có sự hiện diện của Hoàng Kim Sát Lang đâu.
– Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi.
Độc Nhĩ Kha nhìn theo một tên thấp lùn mặc xám y ở phía sau cùng đám người, sau đó lẩm bẩm một câu.
Rồi từ trong Giới Chỉ lấy ra tam sắc chủy thủ rồi bộ pháp bước ra cả người phóng về phía trước tốc độ rất nhanh.
Lão phụ nhân đang phóng theo đoàn người đuổi theo bóng trắng, lúc này trong lòng mới nhớ ra mới lên tiếng nhắc nhở:
– Hoàng Kim Sát Lang đâu? Chúng ta bị lừa rồi, mọi người cẩn thận chia thành hai nhóm, một đuổi theo Huyết Tu La Hàn Kha một quay trở lại chỗ cũ.
Những người khác nghe vậy đều ngớ ra, nhưng một tên trung niên mặt chuột thấy vậy thì phản đối:
Không được, ta không đồng ý.
Nếu như Sát Lang không thấy đâu mà nó đi theo chúng ta đánh lén thì chúng ta không cần phí nhiều cống sức vậy, nó chỉ có tu vi cấp năm Đại Viên Mãn, chỉ một người trong chúng ta cũng dư sức giải quyết, vậy theo ta hai người quay lại chỗ cũ giết chết Sát Lang.
Chúng ta mười một người vẫn nên đuổi theo tên Huyết Tu La Hàn Kha kia.
– Ta đồng ý cùng với Đông huynh quay trở lại, mọi người nếu đuổi kịp thì hãy huyt gió ra hiệu chúng ta sẽ tới trợ giúp ngay.
Hắn vừa nói vừa chỉ về phía tên lùn chạy phái sau, nhưng trong mắt của hắn lại lóe lên tia giảo hoạt mà không ai biết được.
Những người khác không ý kiến, ngay cả tên lùn họ Đông cũng thế.
– Tiếp tục.
Mấy người thấy vậy không trì hoãn nữa tiếp tục chia ra hai hướng đuổi theo.
– Đông Huynh, đi thôi.
Tên mặt chuột nhìn về phía tên lùn họ Đông nói.
– ừ.
Thế rồi cả hai bắt đầu quay người phóng ngược lại.
nhưng cả hai đều không biết lần này bọn chúng trở lại chờ bọn hắn là một tên tử thần đang ẩn thân đâu đó.
Trên một cành cây um tùm, Độc Nhĩ Kha đang ngồi trên đó, hắn đã vận chuyển Liễm tức thuật thu lại khí tức trên người, trên tay là một thanh chủy thủ tam sắc, hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, ở phía xa là hai bóng người đang lao về phía này.
– Liễu huynh.
Huynh xác định phía sau là Sát Lang sao?
Tên lùn họ Đông vung đi vừa hỏi.
– Đúng..
Hắn còn chưa nói xong tiếng vậy thì lúc này một bóng kiếm tam sắc từ phía sau nhắm thẳng yết hầu hắn đâm tới.
Hắn chỉ cảm thấy nguy hiểm, cái đầu cúi thấp xuống nhưng mà động tác của hắn vẫn còn chậm.
– Xoẹt.
Mũi kiếm tam sắc không chút trở ngại xuyên thẳng qua yết hầu hắn máu tươi màu đỏ đen chảy ra nhưng quỷ dị ở chỗ máu tươi vừa ra thì bị thanh kiếm tam sắc hút hết.
Tên họ Liễu trước khi chết chỉ kịp ngoảnh đầu lại, nhìn hung khí thì ra không phải thanh kiếm mà là một thanh chủy thủ tam sắc, lại nhìn người cầm chủy thủ lúc này đang nở nụ cười lạnh lẽo nhìn hắn lại là một thanh niên, ngay lúc này trong đầu hắn hiện lên một cái tên:
– Huyết…
Hắn chưa nói xong thì cái đầu gục xuống chết ngắc, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Sự việc xảy ra quá nhanh, tên họ Đông còn chưa phát giác ra thì Độc Nhĩ Kha đã giết chết tên họ Liễu rồi.
– Ngươi.
Nhìn tên họ Liễu ngã xuống, tên lùn họ Đông sợ hãi kêu lên.
Độc Nhĩ Kha không cho hắn nói tiếp tay trái vung ra, chủy thủ tam sắc đâm thẳng về trái tim của hắn.
Tên này thấy vậy thì hoảng sợ lùi lại, hắn ngay cả vũ khí cũng chưa kịp lấy ra thì mũi chủy thủ đã ngực hắn, theo bản năng hắn ngưng tụ thổ linh khí vào bàn tay, giơ lên chắn trước ngực, hướng thẳng mũi chủy thủ tam sắc đón đỡ.
Nhưng mà để cho hắn kinh hoảng và thổ linh khí của hắn với tu vi Linh Tôn Hạ Giai vậy mà không thể khiến cho mũi chủy thủ dừng lại, ngược lại hắn có cảm giác mũi chủy thủ truyền tới lực lượng cường đại lực lượng này còn vượt qua cả lực lượng của hắn, mũi chủy thủ sắc bén vậy mà như xuyên qua đậu hũ, xuyên thẳng qua bàn tay của hắn găm vào ngực, rồi xuyên qua trái tim hắn.
– Đây là lực lượng gì?
Đến lúc chết hắn vẫn không hiểu Độc Nhĩ Kha dùng lực lượng gì để giết chết hắn.
Hai mắt hắn trợn tròn ra biểu tình không thể tin nổi, chết không nhắm mắt.
Cũng không thể trách được hắn, ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng kinh ngạc nữa là hắn.
Đầu tiên là thanh chủy thủ này biết hút máu tươi.
Thứ hai là độc tính của nó quá mạnh mẽ, có thể nói là kiến huyết phong hầu.
Thứ ba chính là sự sắc bén của thanh vũ khí này.
Độc Nhĩ Kha cũng không biết rõ nó thuộc vũ khí đẳng cấp nào?
Phải nói thanh vũ khí này quá sắc bén đi, thổ linh lực của tên kia phòng thủ phải nói là cực phẩm vậy mà nó xuyên qua nó như vào đậu hũ vậy.
Độc Nhĩ Kha lấy ra một thanh đại đao sau đó ném lên không trung rồi tay trái vung ra chủy thủ chém thẳng về thân đao.
Rạt.
Chỉ thấy lưỡi chủy thủ trực tiếp chém trên thân đao nhưng nó không có tia lửa bắn ra hay tiếng kim thiết vang lên mà chỉ nghe tiếng rạt, lưỡi chủy thủ trực tiếp chém thân đao thanh hai mảnh.
– Đinh.
Hai mảnh đao rơi thẳng xuống đất, thanh âm kim thiết vang lên.
Độc Nhĩ Kha thấy vậy cũng không quá kinh ngạc, sau đó từ trong Giới Chỉ lấy ra một thanh đại đao khác, bây giờ phẩm chất của nó là một thanh vũ khí Hạ Phẩm.
Hắn lại lặp lại động tác cũ, nhưng lần này vẫn nghe cái rạt sau đó thấy hai mảnh đao lại rơi xuống đất, số phận của nó không khác đàn em lúc trước vậy.
Hít.
Độc Nhĩ Kha lúc này mới thực sự hít vào một hơi, thanh chủy thủ này quá trâu đi, phải biết rằng thanh đao kia là vũ khí hạ phẩm đó,vậy mà nó không một chút trở ngại nào chém làm đôi.
Độc Nhĩ Kha nghĩ một lúc rồi mơi thấy bình thường, có lẽ tên chưởng quỹ kia có thanh tam sắc chủy thủ kia cũng không dám lôi ra dùng nhiều, có lẽ phẩm chất của nó không bình thường.
Mang ngọc có tội, Độc Nhĩ Kha đã thấu hiểu đạo lý này triệt để rồi.
Độc Nhĩ Kha cũng không quản nó là vũ khí phẩm gì, chỉ cần dùng nó giải quyết mấy tên kia là được.
– Hai tên đầu tiên.
Các ngươi sẽ rất nhanh thôi.
Độc Nhĩ Kha quay đầu lại nhìn về phương hướng mười một người kia.
Sau đó cả người lóe lên trực tiếp phóng về một phía khác.
Bởi vì hắn đã căn dặn Tiểu Lang bỏ xa đám người kia sau đó tới nơi hẹn mà hắn đã định từ trước hội họp.
Cuộc giết chóc lại bắt đầu tiếp tục.