Độc Thần

Chương 48: Đại Thu Hoạch Rời Đi


Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 48: Đại Thu Hoạch Rời Đi


Độc Nhĩ Kha tiếp tục bước tới đứng trước một cái giá khác, trên cái giá này chi có mười mấy tảng đá mà thôi.

Độc Nhĩ Kha không biết chúng là gì nhưng mà những tảng đá này nếu được cất giữ tại đây thì cũng không phải tầm thường.
Đưa tay sờ vào một tảng đá, Độc Nhĩ Kha cảm giác trong lòng bàn tay truyền tới cảm giác nóng bức, tảng đá này không biết làm từ gì mà lại có nhiệt độ nóng vậy mà nó không tiêu tán.

Trên tảng đá đầy bụi có lẽ nó đã ở đây một thời gian dài.

Độc Nhĩ Kha phủi hết lớp bụi thì thấy lớp dưới của nó hiện ra.

Một tảng đá bề ngoài màu đỏ như nham thạch, sờ vào thì nóng hơn trước hiển nhiên thông qua lớp bụi đã bị tán đi một phần nhiệt.

Độc Nhĩ Kha lấy ra một thanh đại đao bổ xuống thì tảng đá này không có dấu vết gì, ngay cả một vết xước.

Hắn quyết định chém ra một đao mạnh hơn lần này hắn dùng tám phần lực lượng nhưng mà tảng đá vẫn y nguyên như cũ.
Độc Nhĩ Kha kinh ngạc nhìn thật kỹ tảng đá cố gắng tìm ra một dấu vết trên đó nhưng mà tảng đá không có chút gì thay đổi.

Độc Nhĩ Kha lùi lại ba bước, đại đao giơ lên, hắn vận chuyển khí nén, lực lượng truyền vào thân đao cả người phóng lên nhắm thẳng tảng đá bổ xuống.
– Đinh.
Lần này quả thực có chút dấu hiệu, có tia lửa lóe lên sau đó tắt đi rất nhanh chỉ thấy khi Độc Nhĩ Kha nhìn vào thì thấy trên tảng đá có một vết chém mờ mờ còn lại cũng chẳng còn gì.

Độc Nhĩ Kha nhìn lại thanh đại đao thì thấy nó đã bị mẻ một mảng, lại nhìn khối nham thạch mà trong lòng hắn kinh hỉ.

“Khối nham thạch này cứng rắn như vậy nếu chế tạo vũ khí thì sẽ như thế nào? Phải chăng khối nham thạch này là khoáng thạch? Nếu nó là kim loại thì tại sao không để chung với cái giá kia?”
Độc Nhĩ Kha càng nghĩ thì càng linh cảm suy nghĩ của mình có bảy phần là đúng.

“Khối nham thạch này tại sao lại có nhiệt độ nóng vậy? Ở đây cũng không có dung nham hay vật gì truyền nhiệt cho nó, phải chăng nó trời sinh đã có nhiệt độ như vậy? Tại sao nó không bị mất đi nhiệt độ? Khối đá này có màu đỏ rất giống với dung nham liệu có phải nó được sinh ra từ trong dung nham hay không?”
Trong lòng Độc Nhĩ Kha nghi vấn trùng trùng, sau đó hắn chuyển sang ý khác:
“Khối nham thạch này giữ nhiệt, chắc là mang hỏa thuộc tính.

Linh thạch của ta lại là vô thuộc tính, tại sao như vậy? Có khi nào có linh thạch cũng có hỏa thuộc tính không? Nếu có thì phải chăng cũng phải có linh thạch các thuộc tính khác? Ta tu luyện độc công Âm Dương Độc Công, lại có Ngũ Hành Luyện Thể có thể hấp thu được ngũ hành thuộc tính vậy thì có linh thạch nào mang hai thuộc tính, ba thuộc tính…năm thuộc tính không? Liệu có linh thạch cũng có độc tính không?”
Hàng loạt nghi vấn cứ lóe lên trong đầu Độc Nhĩ Kha làm cho hắn cũng trở nên ù ù cạc cạc.


Độc Nhĩ Kha lắc lắc đầu cố gắng đè những suy nghĩ này xuống thầm nói:
– Ta có lẽ cũng quá vội vã đi, tới một trình độ nào đó ta cũng có thể hiểu được những chuyện này.
Độc Nhĩ Kha thu khối nham thạch này vào Giới Chỉ, hắn tới những khối đá khác quả thực còn tìm được hai khối giống vậy, ba khối đá màu sắc trong suốt nhìn rất đẹp, nó tản mát ra khí tức mát lạnh.

Còn có hai khối đá màu vàng nhưng lại không thấy gì bất thường.

Độc Nhĩ Kha cũng không có thời gian nghiên cứu hắn thu hết chúng vào Giới Chỉ đợi khi nào có thời gian bế quan thì nghiên cứu qua một lần.
Độc Nhĩ Kha đi tới cái giá tiếp theo thì thấy trên đó có mấy chục bình sứ và rất nhiều hộp gỗ hình chữ nhật ở trên.

Độc Nhĩ Kha tiện tay cầm lấy một cái bình sứ đọc dòng chữ trên đó thì thấy viết là Hồi Linh đan, mở nắp ra thì một mùi thơm ngào ngạt bay ra Độc Nhĩ Kha thấy vậy nhưng cũng không mừng rỡ gì.

Cho dù cho hắn cả một vạn bình Hồi Linh tán hắn cũng không dùng được.

Công pháp tu luyện của hắn bất đồng, Âm Dương Độc Công của hắn chỉ có thể dùng Hồi Linh Độc Đan mới có thể hồi phục độc công trong người.
Qua trận chiến này Độc Nhĩ Kha cảm thấy công dụng to lớn của Hồi Linh Độc Đan, hắn định sau khi rời đi nơi này tìm một nơi vắng vẻ luyện chế thật nhiều Hồi Linh Độc Đan.

Linh thảo hắn cũng có rất nhiều đó đa phần là chiến lợi phẩm của hắn, còn một số linh thảo có độc thì hắn đã kiếm được đủ.
Độc Nhĩ Kha thu hết tất cả bình sứ vào trong Giới Chỉ.

Sau đó mở một cái hộp gỗ hình chữ nhật ra, một luồng liệt hỏa phả vào mặt làm cho hắn có cảm giác nóng rát, hắn vội vàng đóng hộp gỗ lại.

Độc Nhĩ Kha nhìn lại hộp gỗ thì thấy nó không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ này, cái hộp làm bằng loại gỗ đen tuyền, sờ vào mát lạnh nhìn rất là rắn chắc.

– Đồ tốt.
Độc Nhĩ Kha nhìn vào vật tỏa ra nhiệt độ bên trong thì thấy đó là một viên ma thú hạch bằng trứng chim bồ câu.

Một viên ma thú hạch cấp năm Trung Giai hỏa hệ.
– Đúng là đồ ăn tốt cho Tiểu Lang rồi.
Mở ra hơn chục cái hộp nữa, Độc Nhĩ Kha nhận thấy trong đó đa phần là ma thú hạch cấp năm, có đủ loại thuộc tính ngũ hành.

Trong đó có một viên ma thú hạch cấp sáu hạ giai màu đen sì.


Vừa nhìn là Độc Nhĩ Kha biết nó có độc, nhìn nó giống hệt của Tử ma chu.
Ngoài ra Độc Nhĩ Kha còn thấy một viên ma thú hạch cấp năm trung giai có hai màu xanh và trắng.

là thủy thuộc tính và mộc thuộc tính.

Đây là lần đầu tiên Độc Nhĩ Kha nhìn thấy một viên ma thú hạch song thuộc tính, lại là song thuộc tính tương sinh thủy và mộc.
Tất cả đều là đồ ăn của Tiểu Lang, Độc Nhĩ Kha không có chút từ bi nào vét sạch vào Giới Chỉ.

Hắn đi tới cái giá tiếp theo cũng là cái giá cuối cùng.

Cái giá này gây cho Độc Nhĩ Kha cảm giác như mình trở thành đại phú ông.

Trên mặt của nó chất đầy linh thạch.

Chúng phân ra làm ba loại:
Đống lớn nhất chứa toàn là linh thạch Hạ Phẩm.

Độc Nhĩ Kha ước lượng nó khoảng chừng gần năm trăm vạn.
Đống thứ hai nhỏ hơn nhiều chứa toàn là linh thạch Trung Phẩm.

Độc Nhĩ Kha ước lượng nó có chừng khoảng mười vạn viên.
Đống thứ ba cũng là đống nhỏ nhất, ít nhất nhưng mà làm cho Độc Nhĩ Kha mừng nhất.

Đúng vậy là mừng nhất, nó chứa toàn Linh thạch Thượng Phẩm.

Số lượng không nhiều lắm chỉ có chừng gần trăm viên.

Độc Nhĩ Kha đếm kỹ lại thì có tám mươi mốt viên.


Mỗi viên đều to cỡ nắm tay nhìn trong suốt rất đẹp.

Độc Nhĩ Kha cầm lên một viên cảm nhận linh khí không lồ trong đó làm cho hắn kinh hỉ không thôi, miệng cười ngoác ra.
Tính ra một viên linh thạch thượng phẩm bằng một vạn linh thạch hạ phẩm nếu tính ra thì hắn có tới tám mươi mốt vạn linh thạch hạ phẩm.

Đương nhiên chỉ là tính thôi, nếu thực tế mà đem linh thạch thượng phẩm đi đổi thì cũng có thể đổi được một trăm vạn linh thạch hạ phẩm.
Độc Nhĩ Kha cũng không hiểu tại sao mình lại hấp thu được số lượng nhiều linh khí trong linh thạch trung phẩm như vậy, số lượng nhiều như vậy hắn cũng không biết nó đi đâu, tại sao chỉ sử dụng được một phần nào thôi.
Thu hết vào trong Giới Chỉ.

Độc Nhĩ Kha nhìn đông nhìn tây, nhìn xung quanh lại một lượt nhưng chỉ thấy trống trơn.

Cái mà hắn mong thấy nhất lại không thấy đâu, hắn lại cẩn thận dò tìm một hồi nhưng lại thất vọng vì không thể tìm ra manh mối.
Độc Nhĩ Kha đang định quay ra thì đúng lúc này Tiểu Lang chạy tới, thí ra khi nó tỉnh dậy không thấy Độc Nhĩ Kha đâu thì theo mùi của hắn tìm được tới đây.

Độc Nhĩ Kha kinh ngạc vì sự xuất hiện của Tiểu Lang.

Bỗng nhiên trong đầu lóe lên, Độc Nhĩ Kha ngồi xuống xoa đầu Tiểu Lang nói:
– Tiểu Lang, ngươi có thể tìm giúp ta dược phòng ở chỗ nào không?
Tiểu Lang đang sung sướng hưởng thụ sủng ái của Độc Nhĩ Kha, nghe hắn nói vậy thì có chút lười biếng.
Độc Nhĩ Kha biết nó nghĩ gì, lật tay một cái một viên ma thú hạch cấp năm hỏa hệ hiện ra giơ ra trước mặt Tiểu Lang.

Tiểu Lang thấy vậy thì vẻ mặt mừng rỡ nịnh nọt nhìn Độc Nhĩ Kha, cái miệng há ra chảy cả nước miếng.
– Tiểu Lang.

giúp ta tìm dược phòng thì viên ma thú hạch này sẽ là của ngươi.
Tiểu Lang nghe vậy thì xung phong ngay.

Cái mũi liên tục hít vào, ngửi ngửi chẳng mấy chốc nó chạy đi, Độc Nhĩ Kha cũng phóng theo sau chỉ một chốc lát thì Độc Nhĩ Kha đã tới một biệt viện.
Tiểu Lang dùng miệng cắn vào y phục của Độc Nhĩ Kha kéo hắn tới trước một bức tường.

Độc Nhĩ Kha nhìn bức tường rồi nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại ở một cái chậu cảnh.

Hắn thấy ở đó có dấu hiệu của việc di chuyển.

Độc Nhĩ Kha bước tới chậu hoa, cổ tay vận lực xoay nó đi, chậu cây quả thực bị xoay theo nhưng mà cánh cửa cũng không mở ra.

Độc Nhĩ Kha cẩn thận đánh giá lại rồi tiếp tục xoay nhưng mà bức tường vẫn không có chút suy suyển.

Độc Nhĩ Kha có chút nghi ngờ rằng mình có lẽ đã nhầm đang định quay đi thì hắn chú ý tới trên miệng chậu có một ít đất vụn dính vào.
– Thì ra là vậy.
Độc Nhĩ Kha thầm nói một tiếng.
Hắn túm lấy cái cây sau đó dùng sức nhắc ra.

Quá thực tất cả đất cũng bị nhấc ra, để lộ ra một khoảng trống trong chậu.

Bên trong có một cái cần gạt khá nhỏ.

Độc Nhĩ Kha kéo cái cần gạt thì lúc này tiếng động vang lên.
– Rầm.
Bức tường bống nhiên thụt vào sau đó hạ xuống để lộ ra một gian phòng.

Từ trong gian phòng xộc ra hương thơm của rất nhiều loại linh thảo.
Trong lòng mừng rỡ vạn phần.

Độc Nhĩ Kha bước vào thì cảnh trước mắt làm hắn ngơ ngác.

Bên trong căn phòng rộng hơn ba thước dài năm thước bên trong tràn ngập linh được.

Nào là nấm, hoa, thảo mộc, cả rễ cây cũng có.
Độc Nhĩ Kha thấy được rất nhiều loại linh thảo có trong Độc kinh, ngoài ra còn thấy một gốc Huyết Linh chi trăm năm.

Hắn miệng ngoác ra cười như thằng ngốc, tay vung ra thu hết vào trong Giới Chỉ.

Tất cả phải dùng hai cái Giới Chỉ mới có thể thu hết.
– Đến lúc cũng nên rời đi rồi.
Độc Nhĩ Kha quay sang nhìn Tiểu Lang nói:
– Tiểu Lang, chúng ta nên rời đi thôi.

Một người một lang lại hướng về phía Tây Bắc thẳng tiến, phóng ra khỏi phía cửa thành phía Tây Bắc.

Ra ngoài thành đi qua một vùng khe núi hoang sơ.

Nơi đây sẽ có những sự việc gì đang chờ hắn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.