Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 252: Bỏ Trốn!
Độc Nhĩ Kha thật sự hết cách với hắn, tên này không biết giới tính là gì nữa!
– Cái đó tùy ngươi! Ta chỉ phụ trách canh chừng ngươi, đảm bảo an toàn dẫn ngươi rời khỏi Thiên Nhai đế quốc!
Độc Nhĩ Kha hết cách, ai chả biết ngươi giám sát, nhưng mà làm gì có kiểu ngay cả đại tiện cũng giám sát.
Nhưng hắn cũng hết cách, chỉ gật đầu nói:
– Vậy cũng được, ngươi có thể đứng đó nhìn nhưng mà tuyệt đối không được sử dụng thần niệm xem trộm ta đại tiện đấy!
– Ngươi nghĩ ta biến thái tới mức đó sao?
Võ Thương Khung có chút tức giận, khuôn mặt sát gái hơi đỏ lên.
Đúng là câu vừa rồi khiến hắn tưởng tượng ra cảnh mình dùng thần niệm nhìn trộm Độc Nhĩ Kha đại tiện.
Khuôn mặt nóng lên, tức giận quát Độc Nhĩ Kha:
– Ngươi có đi hay không? Nếu đi thì đi nhanh lên, còn không thì chúng ta tiếp tục lên đường!
– Có chứ, có chứ!
Độc Nhĩ Kha nhanh như chớp lủi vào trong bụi rậm, tụt quần…
Võ Thương Khung ánh mắt không dời, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm về phía bụi cây chỗ Độc Nhĩ Kha.
– Hí!
Bỗng nhiên tiếng ngựa hí lên, Võ Thương Khung quanh lại thì thấy ngựa của Độc Nhĩ Kha không hiểu sao đã dứt dây, hí lên lồng lộn chạy về phía Tây.
Võ Thương Khung có chút vội vã, cả người nhoáng lên 1 cái đuổi theo con bạch mã kia, chỉ là ánh mắt của hắn vẫn không dời chỗ Độc Nhĩ Kha.
Dắt ngựa quay lại, cột dây cương, Võ Thương Khung lại bắn vọt về phía Độc Nhĩ Kha, chỉ là hắn vẫn đáp xuống cách đó 20 thước, vội vàng kêu lên:
– Hàn Kha huynh đệ, ngươi xong chưa?
Đã đợi được gần nửa khắc nhưng vẫn không thấy Độc Nhĩ Kha đi ra, Võ Thương Khung có chút nóng ruột, hắn nghĩ tới tình cảnh lúc trước mình tưởng tượng ra cho nên không dám thi triển thần niệm kiểm tra.
Bụi cây vẫn im lặng, không có ai đáp lại, nhưng mà lại nghe tiếng loạt xoạt giống như người vẫn còn đó.
Võ Thương Khung không yên tâm lại vội vã kêu lên mấy lần nữa.
Nhưng không hề có tiếng đáp lại, trong lòng có dự cảm không ổn, hắn bất chấp tất cả vọt người lại, tới chỗ bụi cây kia lại không thấy Độc Nhĩ Kha đâu, nhìn chỗ phát ra tiếng động thì ra là một con thỏ đang dắt dây giãy dụa lung tung.
Ánh mắt trợn tròn, vẻ mặt khó tin, nhưng mà ngay sau đó được thay bằng vẻ giận dữ và sát khí.
Võ Thương Khung đưa mắt nhìn về hướng Tây Bắc, quả nhiên ở hướng đó loáng thoáng thấy được một bóng vàng đen đang loáng lên, phóng đi với tốc độ cực nhanh.
Không chút do dự, Võ Thương Khung bỏ mặc ngựa của mình, cả người vọt lên không trung, vọt thẳng theo hướng Độc Nhĩ Kha đuổi theo:
– Hàn Kha, dừng lại, ta bảo ngươi dừng lại!
Vừa bay trên không trung đuổi theo, Võ Thương Khung vừa rống giận, toàn thân phát lực, vận chuyển linh khí thiên địa cấp tốc đuổi theo Độc Nhĩ Kha, tốc độ nhanh như âm thanh.
– Vù!
Hắn nói xong thì đã vọt qua khoảng cách mấy chục thước rồi, mà Độc Nhĩ Kha lúc này đang cưỡi Tiểu Lang như một cơn gió vàng lướt đi, tốc độ cũng không kém Võ Thương Khung, thậm chí còn nhỉnh hơn hắn.
Mắt thấy Độc Nhĩ Kha không dừng lại, cũng không thèm trả lời mình, Võ Thương Khung càng thêm tức giận, vận chuyển linh lực toàn thân, toàn lực đuổi theo, linh khí thiên địa cũng được tập trung một cách nhanh nhất, tốc độ chợt tăng lên 2 phần.
– Hàn Kha, ngươi có dừng lại không? Nếu không dừng lại thì đừng trách ta!
Đuổi theo 1 khắc, khoảng cách hai người đã rút ngắn lại được một chút, lúc này đã cách nhau gần 500 thước.
Tuy rằng với khoảng cách này không thể tấn công nhưng mà rút ngắn thì cũng rất nhanh.
Đặc biệt là với tốc độ của Võ Thương Khung lúc này, hắn sử dụng toàn lực không ngờ lại nhỉnh hơn Tiểu Lang một chút!
Độc Nhĩ Kha từ trong giới chỉ móc ra 1 viên Hồi Linh Độc Đan nhét vào miệng Tiểu Lang, miệng thì thầm mấy câu, tốc độ Tiểu Lang chợt tăng lên, khoảng cách lúc này lại giãn ra.
…….
Dưới ánh nắng bình mình, thảo nguyên xanh tươi, một bóng vàng đen lướt đi như gió, nơi nó đí qua cây cối xào xạc, giống như có một cơn gió mạnh thổi qua, dạt về hai bên tạo thành một đường thẳng tắp hướng về phía Tây Bắc.
Còn bên trên không trung cách mặt đất, bóng người mặc áo choàng đen như một cánh dơi khổng lồ từ trên phủ xuống, bóng râm in trên mặt đất như hình với bóng dọc theo con đường mòn dưới đất đuổi theo bóng vàng đen kia.
Ba người một đuổi hai chạy cứ như vậy suốt nửa canh giờ, vẫn chưa có ai đuổi kịp ai, cũng không ai thoát khỏi ai.
Trong nửa canh giờ này Võ Thương Khung càng lúc càng giận dữ, liên tục kêu gào ra lệnh Độc Nhĩ Kha dừng lại, nhưng đáp lại lời hắn chỉ là tiếng xé gió và tiếng cây cỏ xào xạc vang lên, Độc Nhĩ Kha vẫn im lặng thúc dục Tiểu Lang chạy với tốc độ cao nhất hướng thẳng phía Tây Bắc.
Trong lòng Võ Thương Khung phẫn nộ càng lúc càng nhiều, phẫn nộ lên tới cao trào chuyển thành sát tâm.
Trước khi đi đại tổng quản đã dặn dò kỹ hắn, tuyệt đối phải bám sát Độc Nhĩ Kha, hộ tống hắn đi về hướng Tây ra khỏi biên cảnh đế quốc, tuyệt đối không được để cho hắn chạy thoát.
Một khi hắn có ý định chạy thoát, đặc biệt chạy về hướng Tây Bắc, bằng bất cứ lúc nào cũng phải diệt sát hắn.
Cũng chính vì vậy mà dọc đường đi hắn không rời Độc Nhĩ Kha dù chỉ nửa bước, nhưng không ngờ Độc Nhĩ Kha lại lợi dụng việc đại tiện để dương đông kích tây sau đó trốn thoát trước mắt hắn.
Mà hướng đi chính là hướng Tây Bắc, đây cũng chính là hang ổ của đám người Ba Mộc đế quốc.
Sát tâm càng lúc càng mạnh, Võ Thương Khung liều mạng vận chuyển linh lực, cả người phóng đi như bay, tốc độ lại nhanh hơn trước một chút.
Nhưng mà trong lòng hắn hiểu được, nếu cứ duy trì tốc độ khủng bố này thì linh lực của hắn rất nhanh sẽ hao hết.
– Không ngờ hắn còn có sủng vật ma thú? Nó từ đâu ra? Không biết nó là gì?
Nhìn Độc Nhĩ Kha cưỡi ma thú màu vàng lướt đi như một cơn gió, trong lòng Võ Thương Khung thầm hâm mộ, nhưng sau hâm mộ lại chuyển thành lòng tham.
Nếu như hắn chiếm được con ma thú kia vậy thì nhất định địa vị sẽ càng nâng cao, thực lực cũng tăng lên mảng lớn.
Sau lòng tham lại được hắn chuyển hóa toàn bộ thành sát tâm, sát khí khiến cho khuôn mặt sát gái của hắn rất khó coi, vẻ mặt cũng đen lại giống hai hàng râu quai nón của hắn vậy.
– Tiểu tử, nếu ngươi còn không dừng lại thì đừng trách ta vô tình!
Rống giận quát lên một câu, bực bội trong lòng cũng theo đó tuôn ra.
Độc Nhĩ Kha lại đưa tay nhét một viên Hồi Linh Độc Đan vào miệng Tiểu Lang, Tiểu Lang hiểu ý tốc độ chợt tăng lên, khoảng cách hai ngươi một lần nữa kéo dãn ra.
Hơn 300 thước dần dần kéo dài tới 400 thước.
………..
– Khụ khụ!
Ho khan hai tiếng, lại thổ ra một ngụm máu đen, ngẩng đầu nhìn về phía trước là một ngọn núi nhỏ, hai bên đều có cây cối um tùm chắn ngang.
Tìm một góc khuất nhất đi tới, sau một hồi lục tìm cũng tìm được một cái hang nhỏ.
Lã Củng dắt theo Võ Thiên Hương đi vào hang động.
Đây là một hang động nhỏ, khá ẩm ướt, cửa hang cao khoảng thước sáu, chỉ đủ người vào, phía sau trong hang rộng hơn một chút, hang rộng hai thước, cao hơn ba thước, nhưng lại rất sâu.
Cẩn thận che đậy lại cửa hang, xóa dấu vết của mình, Lã Củng gắng gượng vận chuyển một chút linh lực trong người chậm rãi ôm theo Võ Thiên Hương tiến vào sâu trong hang động.
Ngất đi cả buổi chiều, tới khi tỉnh lại nhận thấy trời đã sắp tối, không muốn mình ngủ ngoài trời, bị dã thú vây công ăn thịt, Lã Củng mặc kệ thương thế của mình, vì mạng sống mà liều mạng ôm theo Võ Thiên Hương một đường chạy về phía Tây Bắc thảo nguyên.
Cuối cùng tới lúc này mới tới được điểm cuối, bắt gặp ngọn núi nhỏ này.
Qua ngọn núi nhỏ này là có thể thoát khỏi thảo nguyên này, cũng là nơi có người sinh sống, hắn có thể tìm một nơi cẩn thận điều trị sau đó trở về căn cứ U Cốc.
Nhưng mà qua ngọn núi lúc này là chuyện không thể đối với Lã Củng.
Nhất là khi hắn trọng thương lại còn mang theo một con tin trong tình trạng ngất xỉu.
Đi vào tận phía sâu trong hang động, lúc này hang động đã mở rộng ra, độ rộng lúc này đã hơn năm thước, cao hơn 10 thước.
Xung quanh đá nhũ lởm chởm, thỉnh thoảng có những viên đã cuội to tròn, trơn nhẵn.
lại có một số nơi lồi ra, lõm xuống.
– Tách!
Nghe tiếng nước rơi, lỗ tai Lã Củng nhảy lên một cái, ánh mắt nhìn lại phía sau một tảng đá lớn.
Bước tới quả thật có một cái dòng nước nhỏ, nước ở đây chảy thành dòng giống như một con suối cạn, nước rất trong mát.
Vội vã vụp một vụp uống một ngụm nước, lại từ giới chỉ lấy ra một cái bình nước da dê, múc đầy nước, Lã Củng tay cầm bình nước, cố nhịn đau, chậm rãi tiến lại chỗ Võ Thiên Hương đang ngồi đựa lưng vào đá tảng.
– Tiện nhân, coi như tiện nghi cho ngươi! Chờ khi lão tử hồi phục, tới lúc đó lão tử sẽ cho ngươi thảm.
Từ từ mở miệng ngọc Võ Thiên Hương ra, dốc cho nàng uống một ngụm rồi một ngụm nước.
Đưa tay điểm lên một huyệt chỗ giáp cổ nàng để cho nàng nuốt xuống.
Lúc này Lã Củng mới thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, than thở:
– Coi như lão tử xui xẻo, bắt người được nhưng lại không hưởng được.
Nếu như giờ này mang ngươi về U Cốc thì thể nào cũng bị Ba Thiết đại nhân trừng phạt.
Thôi, trước tiên ở đây điều thương một chút đã.
Nói xong hắn ngó qua ngó lại, tìm một chỗ khá bằng phẳng, từ trong giới chỉ lấy ra miếng vải sạch, xé nhỏ ra, cẩn thận băng lại vết thương, xong xuôi mới ngồi xuống nuốt một viên đan dược chữa thương bắt đầu vận công trị thương.
Dòng nước mát lạnh vào người khiến cho tâm thần đang mê mang của Võ Thiên Hương nảy lên, những bắt đầu dần lấy lại cảm giác với bên ngoài, ngón tay khẽ nhúc nhích, bụng bắt đầu cảm thấy đói, nhưng mà đầu óc lại có chút choáng váng, u u tỉnh tỉnh nàng bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lúc trước.
Nàng chỉ nhớ lúc trước khi đang cùng với thị nữ của mình dạo chơi trong đình viện thì bất ngờ nghe tiếng kêu thảm, sau đó là An thúc bị thương chạy vào, rồi nàng bị nhóm người lạ mặt bao vây, sau đó dùng độc khiến cho nàng hôn mê.
Chuyện sau đó nàng cũng không biết như thế nào nữa?
– Ta đang ở đâu?
Nàng dần mở mắt, cảnh tượng từ nhòe nhòe dần dần hiện ra, nơi đây là một nơi lạ hoắc, khắp nơi là đá với đá, thỉnh thoảng nghe tiếng nước róc rách, ngoài ra còn nghe tiếng vận công.
– Vận công?
Nàng cố uốn người tụt xuống, muốn quay sang phía phát ra tiếng vận công nhưng mà toàn thân mềm nhũn không chút sức, cắn chặt môi bứt ra chút sức lực bú sữa mẹ cuối cùng vặn người một cái, lấy đà, sau đó cứ như vậy làm đi làm lại, biên độ xê dịch cũng dần lớn hơn.
Cuối cùng nàng thành công quay người qua bên kia.
Đưa mắt nhìn lại, mỹ mâu hiện lên vẻ kinh hoảng, khuôn mặt trở nên trắng bệch, miệng há hốc lên muốn thét nhưng lại không ra tiếng:
– Hắn chẳng phải là kẻ cầm đầu đám người đó sao?
– Chẳng nhẽ hắn bắt ta tới đây! Như vậy cha ta…Cha, giờ chắc người rất nôn nóng tìm con, Hương Nhi thật nhớ cha!
– Không được, ta phải thoát khỏi nơi đây, không thể để cho bọn chúng dùng ta uy hiếp cha, như vậy quân dân Thiên Nhai đế quốc nhất định sẽ thê thảm.
Tâm niệm theo khẩu khuyết công pháp, vận chuyển từ lực trong người nhưng mà Võ Thiên Hương khiếp sợ nhận ra rằng nàng không thể làm đả động được từ lực của mình, dù chỉ một chút.
Có một số nơi giống như có gì đó chặn lại kinh mạch của mình khiến cho nó không thể lưu thông.
Cẩn thận cảm thụ nàng phát hiện huyệt vị của mình không ngờ bị phong bế, kinh mạch bây giờ giống như có một số chiếc khóa khóa chặt lại, khiến cho nó tắc nghẽn không thể lưu thông.
– Chắc chắn hắn phong bế huyệt vị của ta!
Liếc Lã Củng một cái, Võ Thiên Hương cắn môi đỏ mọng, có chút bất lực từ bỏ.
– Giờ phải làm sao bây giờ?
– Không được, ta không được từ bỏ!
Nhận thấy máu tươi đã khô trên quần áo Lã Củng cùng với vết thương băng bó, cộng với lúc này hắn đang vận công trị thương, nhất thời không thể phân tâm.
Đây là cơ hội tốt, Võ Thiên Hương trong đầu xoay chuyển.
– Công lực không dùng được, chỉ còn thể lực, ta phải nhanh chóng hồi phục thể lực để trốn khỏi nơi này.
– Vẫn may là chân, tay vẫn cử động được.
Chân tay cử động được thì có thể duy chuyển được, tuy rằng người cứng đơ một chút nhưng mà không sao, dù sao cũng không phải đánh nhau, tuy nhiên di chuyển có chút cứng ngắc không được uyển chuyển.
Nhắm mắt dưỡng thần, tận lực điều chỉnh nhịp tim, máu lưu thông trở nên có nhịp và nhanh hơn.