Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 250: Kế Hoạch Rời Đi!
Theo tin tức mang tới thì hai vị trưởng lão được phái đi thăm dò đã hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Nhị trưởng lão thì không có chuyện gì, nhưng đại trưởng lão lại mang theo thương tích trở về.
Tuy nhiên vết thương không quá nặng.
Cũng là bởi vì hắn to gan lớn mật ỷ vào tu vi của mình mà muốn tiến sâu vào hang ổ của địch nhân thăm dò mà bị bại lộ, kết quả là diễn ra một cuộc đại chiến, hắn bằng vào tu vi của mình trốn thoát khỏi vòng vây trùng trùng, giết chết một tên tướng địch, sau đó cũng bị thương chạy trở về.
Còn nhị trưởng lão thì bằng vào tốc độ kinh người của ma thú diều hâu, cùng với tu vi cao thâm cho nên rất dễ dàng thâm nhập và trinh sát ra hang ổ của đám người Ba Mộc đế quốc.
Ngoài ra còn có tin tức, đám người tông, môn chủ chuẩn bị xong cho đại chiến, đại nguyên soái Chu Kiệt Luân cũng đã hạ lệnh hành quân chuẩn bị tác chiến.
Ba nước chuẩn bị đại chiến, khắp nơi đều rất khẩn trương, không khí chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra.
Chuyện cơ mật này không ngờ Võ Đại Thương lại ngang nhiên để cho Độc Nhĩ Kha nghe.
Cũng không biết hắn có ẩn ý gì? Hay là có âm mưu gì, Độc Nhĩ Kha cũng không biết tại sao hắn làm vậy? Nếu chuyện này mà rò rỉ ra ngoài thì bảo đảm kế hoạch tiếp theo của bọn họ sẽ bị phá sản.
Theo Võ Đại Thương tới phòng nghị sự, nơi đây có bản đồ lớn đặt nằm ngang, căn phòng trang trí theo kiểu quân cơ.
Trong phòng đã có hai vị trưởng lão, một người băng bó ở ngực, người còn lại thì tinh thần sáng lạng ngồi hàng ghế bên phải, quần áo thì hoa hòe rực rỡ, miệng cười toe toét.
Hai người đều đã già tuổi.
Khi ba người bước vào, hai người không khỏi sửng sốt, hai vị trưởng lão đứng đậy đang định chào hỏi thì Võ Đại Thương khoát tay lên tiếng:
– Đại trưởng lão, ngài đang bị thương, không cần đa lễ.
– Vâng! Cám ơn trang chủ đã quan tâm!
Đại trưởng lão cười khổ nói.
Đã mấy chục năm rồi hắn mới bị thương, nhưng mà không ngờ lại bất cẩn bị thương trong lúc làm nhiệm vụ quan trọng mà trang chủ giao cho.
– Trang chủ! Sào huyệt tại biên giới của bọn chúng bị lộ, bọn chúng rất có thể sẽ chuyển địa điểm khác.
Đại trưởng lão vẫn không yên tâm nói.
Võ Đại Thương khoát tay, mỉm cười nói:
– Ta đến chính là vì chuyện này.
Tuy rằng chỗ đại trưởng lão thăm dò bị lộ nhưng mà chỗ nhị trưởng lão lại không.
Vả lại, theo như lời nhị trưởng lão thì chỗ đó có thể tập trung toàn bộ cao thủ của Ba Mộc đế quốc, ngoài ra còn có những cao thủ nước khác nữa.
Mọi người tới đây xem.
Võ Đại Thương đi tới chỗ đật bản đồ quân sự, sau đó chỉ vào chỗ đây là U Cốc.
Khu vực này rất hiểm trở, bao quanh ngọn núi trung tâm là những tám ngọn núi và con sông.
Dễ thủ khó công, cực kỳ thích hợp cho việc làm căn cứ quân sự, ẩn nấp.
Ta chính là chúng ta đánh như thế này….
Võ Đại Thương liên tục nói ra ý kiến của mình, tay thì cầm cây chỉ chỉ vào những vị trí mà hắn dự định sẽ đánh.
Cách đánh, thời gian đánh, đồng thời quy định số quân…Lực lượng nào, quân đội hay võ giả giang hồ…
Nói một hồi hắn cũng cảm thấy khô giọng tay cầm một chén trà đưa lên miệng uống.
– Mọi người có ý kiến gì không?
Nói xong hắn quay sang nhìn mọi người, trưng cầu góp ý.
– Trang chủ! Làm như vậy, nếu như bị phát hiện thì tổn thất rất lớn, mà nếu thành công cũng không giết được quá nhiều địch nhân, bọn chúng đã tụ lại, một khi chúng ta xuất hiện thì rất nhanh củng cố đội hình sau đó phản công.
Mà chúng ta một lúc không thể đưa tất cả mọi người vào được, một khi bị phản công, đường hẹp, sương mù, sông nước và núi non hiểm trở, lại không quen đường rất dễ bị chúng diệt sát, tổn thất rất là lớn.
Đại trưởng lão ho khụ một cái, có chút kích động khuyên can.
– Chuyện này ta cũng nghĩ tới, chỉ là chúng ta người quá đông, muốn không gây ra động tĩnh thì rất khó.
Vả lại ở đây sương mù dày đặc, khắp nơi đều là sông nước và núi non, ngay cả Linh Vương cũng không thể bay qua được huống chi là võ giả bình thường và quân đội.
Trong mọi người, ai đưa ra được ý kiến nào khắc phục điểm này không?
Võ Đại Thương gật đầu, hắn không thể không thừa nhận điểm này.
Nhưng mà muốn tiêu diệt đầu não của bọn hắn thì không thể không làm vậy.
Ba Mộc đế quốc chính là đầu sỏ của chiến tranh bốn nước.
Nếu như tiêu diệt được bọn chúng thì hai nước kia tự thấy khó mà rút.
Huống chi trong đó còn có cao thủ hai nước kia.
Trận này có thể là Thiên Nhai đế quốc dồn hết lực lượng đánh một trận quyết định.
Một khi thành công thì có thể ngăn cản chiến tranh bốn nước.
Nếu như thất bại thì chỉ có một con đường, nước mất nhà tan.
Mà từ trong tiềm thức của người Thiên Nhai đế quốc từ nhỏ đã được giáo dục truyền thống yêu nước, đánh đuổi giặc ngoại xâm, quan niệm đất nước gia tộc là tất cả.
– Bay sao?
Độc Nhĩ Kha lẩm bẩm một câu, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý, nhưng mà hắn vẫn có chút do dự.
Những người khác không chú ý tới biểu tình Độc Nhĩ Kha ngoại trừ Võ Đại Thương.
Mục đích của hắn dẫn Độc Nhĩ Kha tới đây cũng là ý đó.
Hắn muốn thử thiếu niên này xem hắn có đưa ra được ý gì hay hay không? Cho nên mới cố tình nói toạc kế hoạch của mình ra.
Hắn làm thế một là thăm dò, hai là nếu như Độc Nhĩ Kha là nội gián thì hắn cũng có kế hoạch ứng phó, ngược lại càng thêm thành công hơn so với kế hoạch lúc này.
Có thể nói là “muốn bắt thì phải thả”, tương kế tựu kế.
– Ồ, Hàn tiểu huynh đệ có ý gì sao? Có thể nói ra nghe một chút không?
Võ Đại Thương hứng thú nhìn Độc Nhĩ Kha nói.
Hắn vừa nói vậy, những người khác không khỏi nhìn sang hắn kinh ngạc nói.
Bây giờ bọn họ mới nhận ra sự hiện diện của Độc Nhĩ Kha.
Từ lúc tới giờ mọi người đều vì chuyện quân sự mà quên khuấy hỏi xem Độc Nhĩ Kha là ai…
Bị mọi người nhìn như vậy, Độc Nhĩ Kha có chút chột dạ, do dự một chút nói:
– Nếu muốn bay được thì không phải là không được.
Chỉ là chuyện này có chút nguy hiểm.
Nhị trưởng lão hoa hòe cười toe toét hỏi:
– Trang chủ, chàng thanh niên này là ai?
Tuy hắn cười toe toét như vậy, nhưng mà lại là kẻ tiếu lý tàng đao.
Hắn vừa nói vừa đánh giá Độc Nhĩ Kha một vòng.
– Để ta giới thiệu, vị này chính là Hàn Kha tiểu huynh đệ.
Là người có thể nói là vô địch dưới cảnh giới Linh Vương.
Hai ngày trước, một mình hắn giết chết 5 tên võ giả Ba Mộc đế quốc, đánh bại Dương Mãnh.
Trên võ đài trong đại hội võ lâm thắng liên tục 8 trận, không trận nào bại.
Không đợi Võ Đại Thương nói, Võ Kinh Hồng đã cười dài giới thiệu 1 tràng.
– Ồ, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Nhưng…
Đại trưởng lão ồ lên, nói.
– Là ta cho mời hắn tới.
Võ Đại Thương gần như biết ý hắn nói gì, cắt lời nói.
Sau đó chuyển đề tài quay sang Độc Nhĩ Kha nói:
– Hàn tiểu huynh đệ, ngươi nói tiếp đi!
Độc Nhĩ Kha gật đầu nói:
– Không biết các vị đã từng nghe qua dù bay chưa?
– Dù bay?
Mấy người quay mặt nhìn nhau, không hiểu dù bay là cái gì, từ ánh mắt mờ mịt của bọn họ Độc Nhĩ Kha cũng hiểu ra.
Hắn bắt đầu mô tả sơ sơ về dù bay, cũng là lấy ý tưởng sơ lược về khinh khí cầu của hắn lúc trước làm với Đỗ lão.
Chính xác mà nói thì giống với dù bay mà hắn cùng với đỗ lão rơi xuống vực sâu.
– Thì ra là thế!
Nghe xong, tất cả đều đồng thanh cảm thán một câu.
– Hàn tiểu huynh đệ, ngươi đúng là thiên tài.
Chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
Chỉ cần chúng ta đón hướng gió, từ trên cao thả xuống là có thể bất ngờ tập kích được bọn chúng.
Chuyện này cứ giao cho đại tổng quản lo liệu.
– Đúng vậy! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Hàn huynh đệ, nếu như trận này thắng thì ngươi chính là người lập công đầu.
Tới lúc đó phải thưởng lớn mới được.
Đại trưởng lão cười ha hả giơ ngón cái khen ngợi Độc Nhĩ Kha.
Nhị trưởng lão và đại tổng quản Võ Đại Thưởng cũng không ngoại lệ.
– Các vị, chúng ta nên bàn bạc kỹ một chút.
Vả lại đây chỉ là góp ý của ta, nhất thời nghĩ ra cho nên các vị không cần phải khen thưởng.
Tại hạ xong ngày hôm nay muốn rời đi.
Ta còn có việc trong người, không tiện ở lại, mong các vị thông cảm.
Độc Nhĩ Kha xua tay nói.
– Chuyện này là đương nhiên, chỉ mong Hàn tiểu huynh đệ giấu kín chuyện này.
Võ Đại Thương gật đầu nói.
Tới giờ khắc này hắn đã tin tưởng Độc Nhĩ Kha tới chín phần.
Nhưng mà dù vậy hắn vẫn lo lắng.
– Trang chủ yên tâm, ta sẽ giữ miệng!
Độc Nhĩ Kha quả quyết nói.
– Được, bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm.
Thôi thì thế này đi, ta sẽ cho người đi theo bảo vệ ngươi.
Không biết Hàn huynh đệ định đi đâu?
Võ Đại Thương tất nhiên không để cho Độc Nhĩ Kha cứ vậy dời đi.
Lời này nói thì như tùy ý nhưng mà thực chất lại mang hàm ý ép buộc, người hắn phải đi cũng không phải kẻ yếu gì, mục đích đi theo chính là giám sát Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha đương nhiên hiểu ý hắn, gật đầu nói:
– Được.
Ta định tối nay xuất phát, ta định đi về hướng Tây Bắc!
– Tây Bắc? Đó không phải là sẽ đi về phía U Cốc sao?
Nhị trưởng lão bật thốt lên.
– Đúng vậy, chỉ là ta sẽ tận lực đi đường vòng tránh khỏi nguy hiểm.
Nhưng mà lời này lại làm cho Võ Đại Thương cảm thấy cực kỳ nghi ngờ, chuyện này không phải trùng hợp chứ.
Nếu như Độc Nhĩ Kha đi về hướng U Cốc có khi nào sẽ tiến vào U Cốc, và chuyện cơ mật ngày hôm nay sẽ đem ra nói hết sao?
– Không được! Chuyện này không thể được.
Nếu ngươi muốn đi về phía Tây Bắc thì tuyệt đối không được.
Không bằng thế này, ngươi đi về hướng Tây, lộ trình hướng Tây sẽ do người của ta vạch ra để tránh cho nguy hiểm.
Sau này ngươi vượt qua khỏi biên giới Thiên Nhai đế quốc thì người của ta sẽ trở về.
Võ Đại Thương nói như chém đinh chặt sắt, không cho ai phản bác.
Giọng điệu tràn đầy bá khí, Độc Nhĩ Kha không thể không nghe theo.
Bây giờ hắn không có lựa chọn.
– Được, vậy ta cứ theo lời trang chủ mà làm!
Độc Nhĩ Kha nói.
Nhận thấy mình có chút quá phận, Võ Đại Thương cười ha hả nói:
– Chuyện này không có gì, chẳng qua Hàn huynh đệ là người có công, có ơn với Thiên Nhai đế quốc, chúng ta làm thế cũng chỉ là để đảm bảo cho tính mạng của ngươi mà thôi.
Xin ngươi đừng trách!
Ta còn trách được sao? Trong lòng Độc Nhĩ Kha thầm chửi tên này vô sỉ.
Vẻ mặt lại tươi cười nói khách sáo mấy câu.
……
Năm người ngồi nói chuyện phiếm một hồi lâu, tận tới khi chạng vạng, Độc Nhĩ Kha mới cáo từ rời đi.
Thực ra cũng không phải rời đi mà là Võ Đại Thương cho người tới dẫn hắn đi nghỉ ngơi, ăn uống tắm rửa buổi tối chuẩn bị lên đường.
Tới chập tối mới có người tới chỗ ở của hắn.
Người này là một trung niên khoảng 41, 42 tuổi, dáng người cao to, khuôn mặt thô to, mày rậm mắt sáng, hai bên có hai hàng râu quai nón nhìn cực kỳ nam tính.
Tên này nếu phóng ra ngoài phải nói là một tên cực kỳ sát gái.
Độc Nhĩ Kha dùng thấu thuật cũng không nhìn ra tu vi của hắn, có lẽ tên này là Linh Vương Thượng Giai gì đó.
Vừa nhìn thấy Độc Nhĩ Kha hắn đã rôm rả chào hỏi.
– Vị tiểu huynh đệ này chính là Hàn Kha sao? Ta là Võ Thương Khung, chính là bạn đồng hành của ngươi, ta phụ trách dẫn đường cho ngươi.
Giọng nói của hắn sang sảng, rất có khí khái của người luyện võ, có thể nói người này chính là một chính nhân quân tử.
Độc Nhĩ Kha cũng có chút cảm tình với hắn, gật đầu nói:
– Vậy làm phiền Thương Khung huynh.
Chúng ta bây giờ xuất phát thôi.
– Được! Mời theo ta!
Võ Thương Khung gật đầu, hắn đi trước dẫn đường.
Hai người cứ vậy lặng lẽ rời khỏi Chí Tôn gia trang, thẳng bước về hướng Tây..