Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 24: Thu Phục Lang Vương
Bóng đen hơi lui lại lộn một vòng rồi đáp xuống trước mặt Huệ Nhân.
Huệ Nhân đang mở trừng mắt nhìn vị thần tử vong đến tống tiến mình, tưởng chừng mình phải chết thì lúc này nghe một tiếng đinh, rồi thấy Lang Vương bay ngược ra đụng vào cái rầm, rồi thấy bóng đen đáp xuống trước mặt mình.
Nhìn cái lưng thẳng tắp cả người cao ngất thì nàng không biết làm gì, chỉ thấy thất thần một hồi.
-Huệ Nhân.
Không sao chứ?
Lúc này hai người kia mới chạy lại thấy Huệ Nhân thất thần mớ lên tiếng hỏi thăm.
Huệ Nhân nghe vậy mới bừng tỉnh lại, lúc này mới biết mình chưa chết, bóng đen kia chính là người đã cứu mạng mình.
Huệ Nhân bỏ qua hai người lúc này mới tiến tới trước mặt Độc Nhĩ Kha thi lễ với hắn nói:
-Đa tạ tiền bối đã cứu mạng.
Lúc này Đông đội trưởng cũng tiến tới cùng hai người ôm quyền với Độc Nhĩ Kha nói:
-Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ.
Độc Nhĩ Kha thấy vậy chỉ mìm cười khoát tay nói:
-Chỉ là tiện tay mà thôi.
Các người không cần phải cảm ơn ta.
-Đối với các hạ là tiện tay nhưng đối với chúng ta đó là ân cao như núi.
Đông đội trưởng lên tiếng.
Độc Nhĩ Kha thấy vậy cũng không biết nói gì, Huệ Nhân thấy không khí có chút cổ quái nàng mới tranh thủ lên tiếng:
-Không biết quý tánh đại danh của tiền bối.
Độc Nhĩ Kha ngẩng đầu nhìn về thiếu nữ này, hắn đang muốn mở miệng trả lời thì bị cắt ngang
-Hống.
Đúng lúc này Lang Vương tức giận đứng dậy hống lên như nổi điên.
Vẻ mặt nó cuồng nộ, hai hàm răng sắc bén mở ra, tinh quang lạnh lẽo phóng về phía Độc Nhĩ Kha.
Nhìn vẻ mặt nó lúc này không còn chút nhân tính nào như lúc trước mà thay vào đó là dã tính cuồng nộ như muốn xé xác cái tên nhân loại đen ngăm kia dám đả thương nó.
-Tiền bối, xin hãy bảo vệ ba người bọn họ giúp ta, ta đi đối phó nó.
Đông đội trưởng nhìn Lang Vương phóng tới trong lòng nổi lên quyết tâm.
Đang định phóng đi thì trong tai vang lên giọng nói không chút biểu cảm của Độc Nhĩ Kha:
-Không cần, để nó cho ta.
Ta muốn thu phục con súc sinh này.
Nói rồi hắn phóng về phía Lang Vương không kịp cho Đông đội trưởng kịp trả lời.
Đông đội trưởng nghe vậy không khỏi khựng lại, nhìn thấy bóng dáng Độc Nhĩ Kha lóe lên rồi xuất hiện trước Lang Vương, nắm quyền vung lên.
Hắn chỉ kịp nhắc nhở.
-Tiền bối, xin cẩn thận, con súc sinh này đã là ma thú cấp năm Trung Giai.
Hắn nói vậy vì hắn không cho rằng những lời nói trước kia của Độc Nhĩ Kha là thật, hắn chỉ tưởng rằng hắn nghe nhầm.
Thu phục ư, tuy vị tiền bối kia lời hại nhưng mà nó là ma thú cấp năm trung giai đó! Còn việc nó vừa nãy bị một đao chấn bay, tuy chân đã bị thương nhưng mà Đông đội trưởng cũng biết tình huống vừa nãy là bất ngờ, còn lang vương còn chưa có dùng toàn lực.
Nhưng để hắn khiếp sợ là Độc Nhĩ Kha không những xông lên mà còn bỏ đao, dùng nắm quyền nện thẳng vào Lang trảo Lang Vương.
Bụp, bụp,…
Một người một Lang cứ vậy mà quần nhau, người thì dùng nắm quyền, lang thì trảo dùng cả hàm răng sắc bén.
Không ai nhường ai, một người một thú cứ vậy nện thẳng vào nhau mấy chục hiệp mà không phân thắng bại.
Lang Vương càng đánh càng cảm thấy tên nhân loại này khó chơi, nhục thể của hắn còn mạnh hơn cả mình.
Độc Nhĩ Kha thì coi Lang Vương vừa là mục tiêu chinh phục, vừa là mục tiêu để ma luyện tính thực chiến.
Được một hồi lâu thì đột nhiên Độc Nhĩ Kha vận chuyển Hàn Băng Khí thay quyền bằng chưởng nhắm vào lưng Lang Vương mà nện thẳng.
Hàn khí tỏa ra làm cho Lang Vương cảm giác nguy hiểm.
lúc này đột nhiên Lang trảo của nó lóe lên hai màu hoàng kim và hắc khí.
Độc Nhĩ Kha nhìn thấy hắc khí thì cảm giác hưng phấn không những không tránh mà lại nhắm thẳng vào Lang Vương đánh tới.
Thì ra con Lang Vương này biết dùng độc.
Lang Vương thấy Độc Nhĩ Kha không tránh mà còn đánh thẳng về phía mình thì trên mặt thú của nó hiện lên biểu tình khó hiểu nhân tính.
Nhưng nó rất nhanh biến thành vẻ hung ác, nó gầm lên thế trảo không đổi nhắm thẳng ngực Độc Nhĩ Kha chộp tới.
Còn Độc Nhĩ Kha thì một chưởng nhắm thẳng lưng của con ma thú vương này nện thẳng.
Bành.
Roẹt, rắc.
Sau đó chỉ thấy hai cái bóng một đen một vàng bắn thẳng về phía sau Độc Nhĩ Kha thì bắn thẳng vào một gốc cổ thụ đụng nát cổ thụ, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trên ngực thì có một vết cào trên miệng còn rỉ ra máu đen hiển nhiên là độc tính xâm nhập vào.
Còn bóng vàng là Lang Vương thì nện thẳng vào đám Lang thú làm cho mười mấy con ngã nhào, có con trực tiếp hứng chịu phản chấn thì lăn ra chết ngay tại đương trường.
Trên người Lang Vương không có máu tươi nhưng mà ở lưng của nó có một dấu chưởng bằng băng, lớp băng vẫn đọng lại chưa tan, lang vương lúc này không bị ngoại thương mà bị nội thương.
Nó gầm lên một tiếng rồi từ chỗ đóng băng lóe lên một vầng đỏ sau đó Độc Nhĩ Kha thấy lớp băng đó dần dần tan đi biến mất như không hề xuất hiện.
Làm xong tất thảy nhưng con lang vương thú này cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Hàn Băng Khí của Độc Nhĩ Kha đâu phải đơn giản như nó nghĩ, nó được Âm Dương Độc Công tu luyện ra, trong hàn khí còn có cả độc.
Lang Vương gầm lên một tiếng nhìn về phía tên nhân loại đã đả thương nó.
Chỉ thấy tên kia tuy bị thương nhưng mà tinh thần phấn chấn, hắn còn liếm môi nhìn về phía nó, thấy ánh mắt đó làm cho Lang Vương bỗng nhiên cảm thấy sợ sệt.
“Sao có thể, tên nhân loại này sao lại vẫn không bị gi, hắn rõ ràng bị trảo lực của ta đả thương, lại còn có kim linh lực và độc tính của Lang Vương ta mà.”
Lang Vương có chút muốn thối lui nhưng mà tình hình là đám lang thú đang nhìn Vương của nó thì không cho phép nó thối lui.
Kẻ này có chút khó chơi nhưng nó là Lang Vương không được phép bỏ trốn.
Hống.
Lang vương hống lên một tiếng, hai mắt đỏ rực, thân thế nhanh như tật phong về phía Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha thì có chút ngạc nhiên, con súc sinh này không chỉ có kim linh lực, còn có độc tính, có hỏa linh lực vậy mà bây giờ nó lại biết cả phong linh lực thể nào nó biến dị trở thành Lang Vương cấp năm là phải.
Nghĩ thì nghĩ nhưng tay hắn không dừng lại, vận chuyển Hàn Băng Khí đề thăng mười hai thành công lực dậm chân xuống đất nhảy cao ba trượng toàn lực nhắm thẳng Lang Vương đánh tới.
chỉ thấy hắn hô lên một tiếng.
-Hàn Băng Chưởng- thức thứ nhất Hàn Băng Tỏa Thiên.
Tròng mắt bốn người Huệ Nhân trợn tròn lên, một người một thú cứ vậy giao đấu mãi mới tách nhau ra, tưởng đã phân thắng bại thì lúc này họ mới biết lúc này giờ hai đối thủ một người một thú chỉ làm nóng người.
Bây giờ với tung ra tất cả các sát chiêu ra.
Họ cảm thấy kinh ngạc trước nhục thể của Độc Nhĩ Kha, lại thấy hắn bị thương mà không hề hắn gì ngược lại tinh thần lại lên cao làm cho họ có cảm giác hoang đường.
bây giờ thấy Độc Nhĩ Kha tung ta một chưởng hàn khí tỏa ra khiến cho họ cũng có cảm giác lạnh lẽo không khỏi run sợ.
Vũ kỹ Trung Giai.
Đông đội trưởng nhìn thấy chiêu thức tinh diệu của Hàn Băng Chưởng hô lên một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt.
Thần sắc có chút tham lam nhưng sau đó bị hắn gạt ra khỏi ngay, hắn biết người này không phải là người hắn có thể động vào, với lại người ta là ân nhân của bọn họ.
Có ơn tất báo Đông đội trưởng không bao giờ làm cái chuyện lấy oán báo ơn.
Hàn Băng Chưởng có cửu thức, Hàn Băng Tỏa Thiên thức thứ nhất đề thăng ba thành công lực thế tới mãnh liệt đánh tới Lang vương.
Trực giác Lang Vương cảm giác nguy hiểm, lang trảo lóe lên hoàng sắc và hắc sắc, ngoài ra nó còn há miệng phun ra một đám lửa đỏ tốc độ rất nhanh nhắm thẳng đầu Độc Nhĩ Kha bắn tới.
Hiển nhiên hỏa lực được phong lực hỗ trợ nên thế bắn tới rất nhanh.
Độc Nhĩ Kha thấy hỏa cầu bắn tới, vẻ mặt ngưng trọng, nhưng hắn vẫn không dừng lại chỉ ngửa đầu lại sau vừa vặn tránh thoát hảo cầu.
Hỏa cầu lướt qua liệt hỏa quét qua làm cho da mặt hắn nóng rực, tóc cũng bị quăn lại do nhiệt độ cao.
Độc Nhĩ Kha còn ngửi được có cả mùi khét.
Hỏa cầu bay với tốc độ nhanh hơn nên thế tới nhanh hơn nhưng chỉ chớp mắt thì Lang Trào của Lang Vương cũng tấn tới.
Chưởng lực của Độc Nhĩ Kha cũng không vừa không chút e dè nện thẳng vào Lang Trảo.
-Uỳnh.
Lần này khác trước, Độc Nhĩ Kha chỉ bị chấn lùi lại một bước còn Lang Vương bị chấn ngược lại trở lại mấy trượng đập thẳng xuống đất tạo thành một cái hố.
Độc Nhĩ Kha cũng không dừng lại phóng tới lại một chưởng nện thẳng vào lưng Lang Vương.
Lúc này chỉ thấy Lang Vương kêu lên thảm thiết.
Nó bị chưởng lực của Độc Nhĩ Kha liên tục nện xuống như một bao cát làm cho nó đau đớn và bị thương nghiêm trọng, nó không thể phản kháng vừa định bật người lên thì một chưởng lại nện xuống lưng của nó làm cho nó lại nằm sấp xuống.
Grao.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đám người thấy Độc Nhĩ Kha đánh Lang Vương như đánh một con chuột qua đường làm cho bọn họ há hốc miệng lại, cái miệng mở rộng có thể nhét vừa cả nắm tay.
Độc Nhĩ Kha cứ vậy mà nện vào Lang Vương chưởng lực không hề có chút lưu tình làm cho Lang Vương chỉ biết chịu đòn.
Ngoài chịu đòn và kêu thảm ra nó không biết làm gì hơn.
Cái tên nhân loại này không biết “thương hương tiếc lang vương” mà nện hắn như một cái bánh giò.
Cũng may nó da dày thịt chắc nên còn chịu được còn chưa chết, nhưng mà hàn khí xâm nhập vào làm cho nó khổ không thôi, nội thương càng ngày càng nặng, ngay cả xương sườn cũng gãy mất mấy cái.
Đám lang thú thấy vương của mình bị đánh thành ra như thế gầm lên phẫn nộ nhưng mà không có còn nào dám tiến tới, ngay cả Vương của chúng còn bị đánh thê thảm như thế bọn chúng xông vào chỉ có chết.
-Súc sinh, thuần phục ta hay chết?.