Độc Thần

Chương 213: Bắt Đầu Chọn Võ Lâm Minh Chủ


Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 213: Bắt Đầu Chọn Võ Lâm Minh Chủ


Tiếng hét gào không ngừng vang lên.

Võ Đại Thương nhìn đám võ giả đang tức giận này, dấy lên lòng yêu nước của bọn họ thì hài lòng gật đầu, mục đích của hắn chính là thế này.

Hắn khoát tay chặn lại, đám người phía dưới đột ngột im bặt, Võ Đại Thương nói:
– Còn một việc nữa, việc tuyển chọn võ lâm minh chủ sẽ chỉ có một, đó là đánh, đánh cho đẹp, đánh cho phục.

Người thắng lợi cuối cùng sẽ làm võ lâm minh chủ, hai người còn lại sẽ được làm tướng quân dẫn dắt hai lộ quân nghênh đón đại địch.

Còn nếu như không nguyện ý thì có thể từ bỏ, người kế tiếp sẽ được đề cử.
– Bây giờ ta tuyên bố đại hội võ lâm chọn ra minh chủ bắt đầu.
Vừa nhắc tới bốn chữ võ lâm minh chủ thì đám người phía dưới ánh mắt đột nhiên sáng lên, trong số họ ai ai mà chả mong muốn mình sẽ làm võ lâm minh chủ.

Chỉ là một số người tự biết lượng sức mình cho nên chỉ hưng phấn, bọn họ đang đợi xem cuộc chiến gây cấn phía sau.
Lúc này có một tên thanh niên cỡ hai bảy hai tám tuổi, đứng phía sau Lạc tổng chủ Thanh Vân Môn bước ra.

Hắn ngạo nghễ hướng đám võ giả phía dưới nói:
– Ta là Kỳ Thiên Minh, đệ tử Thanh Vân tông xin thỉnh giáo các vị đồng đạo phía dưới, có ai đám lên nghênh chiến với ta không? Ta thật có hứng thú với cái vị trí minh chủ này.
Tên này nói thỉnh giáo nhưng mà bộ dạng thật là ngông nghênh cuồng vọng, giống như không thèm để người khác vào trong mắt vậy.

Lời của hắn thật thật giả giả, hắn ra đây chỉ là người đóng thế mà thôi, hắn biết thể nào mình cũng bị loại cho nên hắn vô cùng ngông nghênh cuồng vọng.

Tuy là cuồng vọng nhưng mà cũng phải có bản lĩnh, mà tên trẻ tuổi này đúng là có chút bản lĩnh, tuổi còn trẻ như vậy mà đã tới Linh Tôn Đại Viên Mãn rồi.

Mà đúng theo luật võ lâm là người lên ứng cử thì tu vi ít nhất phải đạt Linh Tôn Thượng Giai mới được.
Kỳ Thiên Minh kỳ thực không cần chờ lâu, thái độ của hắn làm cho rất nhiều người nóng mắt, có một tên hét lớn:
– Để lão tử đến nhìn xem bản lĩnh của ngươi.
Hắn bật cao, cả người phóng lên trên cao, hai chân đạp vào nhau mượn lực phóng đi, bay lên được một đoạn thì cả người hắn hạ xuống, tên này khẽ uốn mũi chân điểm lên đỉnh đầu một tên, sau đó cả người vút cao đáp lên võ đài.
Bạch!
Hắn vừa đáp xuống võ đài thì lập tức xoay một vòng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, cả người phóng vứt tới Kỳ Thiên Minh chém xuống.

Ánh kiếm biến hóa ra hai kiếm ảnh, một thân một giả, tốc độ nhanh vô cùng, chiêu thức cũng sắc bén chém tới cổ dưới Kỳ Thiên Minh.
Kỳ Thiên Minh này kinh nghiệm thực chiến cũng vô cùng phong phú, hắn không hề hoảng loạn, hai bàn chân tại chỗ xoay nửa vòng, cả người hơi nghiêng tránh thoát một chiêu này, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một thanh kiếm khác, thanh kiếm này không ngờ là một thanh nhuyễn kiếm mảnh mai.

Lúc này nó đã trở thành cương kiếm, một kiếm chém ngược lên nắm tay cầm kiếm của tên kia.

Một chiêu này có thể gọi là nghịch chiêu, nghịch cả về cách cầm lẫn cách chém.
-Xoẹt.
-Keng, bụp.
Một kiếm chém xẹt ngang bàn tay tên kia, nhưng rõ ràng Kỳ Thiên Minh đã nhân từ, cho nên tên kia chỉ bị thương nhẹ, cánh tay chỉ có một vét chém nông, thanh trường kiếm cũng tuột khỏi tay, rơi xuống đất, cùng lúc đó Kỳ Thiên Minh tung cước đá ra, đá trúng ngực tên kia, tên kia bị một cước này bay thẳng ra khỏi võ đài.
– Hoan hô!
Đám người phía dưới hô ầm lên, Kỳ Thiên Minh cũng rất đắc ý, cười cười nói:
– Còn có ai dám lên đây tỷ thí với ta không?
Tuy rằng mọi người biết mình không thể nào tranh giành được chức minh chủ nhưng mà bọn họ còn có thể tranh chức tướng quân, rồi đội trưởng…
Nhưng đặc biệt nhất vẫn là bọn họ muốn mình trở nên nổi bật, trở nên nổi tiếng, bởi vì trên võ lâm Thiên Nhai có ba cái danh sách mà ai cũng muốn mình có tên ở trong đó.

Đó chính là Thiên Bảng, Địa Bảng và Phong Vân Bảng.

Thiên Bảng chỉ có mười nhân vật đứng đầu võ lâm Thiên Nhai, cũng chính là cao thủ đúng đầu các tông phái lớn, người đứng đầu là Võ Đại Thương, thứ hai là Hạ Nhất Phàm, ngoài ra còn có các Lạc tông chủ,…
Địa bảng thì tên những nhân vật thứ hạng thấp hơn, nhưng mà bản lãnh cao tuyệt, đại đa số bọn họ đều có tu vi Linh Hoàng, một số ít có tu vi Linh Vương nhưng lại có chiến lực cao tuyệt.

Địa bảng chỉ có hai mươi người, những người có tên trong địa bảng không ai không phải là thiên tài.
Phong Vân bảng là bảng xướng tên những anh hùng trẻ tuổi dưới ba mươi lăm, những nhân vật này đều mới nổi lên, có một thân bản lãnh cao siêu, đây cũng là nhân vật mà những thiếu nữ xinh đẹp đều hướng tới.
– Ta tới!
Kỳ Thiên Minh vừa dứt lời thì một người áo xanh nhìn qua rất tuấn lãng, thân cao, hơi gầy, trên tay của hắn là một cây quạt cũng màu xanh.

Hắn bay lên võ đài cũng không tấn công ngay mà đứng thẳng mỉm cười nhìn Kỳ Thiên Minh nói:
– Tại hạ Xiếp Nhan!
Vừa nghe cái tên Xiếp Nhan Kỳ Thiên Minh chợt biến sắc, hắn sao lại không biết cái tên này cơ chứ, ở Vạn gia trang hắn đã nhìn qua cái tên này.

Đó chính là Xiếp Nhan biệt danh là Lục Phiến công tử, xếp thứ bảy ở trên Phong Vân bảng.

Phải nói là một thân bản lãnh cao tuyệt, thiên tư trách tuyệt mà Kỳ Thiên Minh hắn ngay cả Phong Vân bảng cũng không ở trên đó.

Lần này hắn tiến ra mục đích chính là vì muốn có một vị trí trên Phong Vân bảng.

Là một trong một trăm người trên Phong Vân bảng.
Trước kia người lập ra ba bảng Thiên Địa Phong Vân mục đích chính là muốn cho võ lâm Thiên Nhai có mục tiêu phấn đấu, vì muốn mình trở nên nổi tiếng mà mọi người càng thêm điên cuồng tu luyện.

Trong lòng Kỳ Thiên Minh thầm nghĩ:

“Thanh Vân Kiếm Pháp ta vừa vặn tu luyện tới tầng thứ tư, nếu như ta đánh bại Xiếp Nhan không phải ta sẽ thay thế vị trí của hắn trên Phong Vân bảng hay sao? Lúc này vừa vặn thử kiếm một chút, hắc hắc.”
– Thì ra là Xiếp Nhan huynh, cái tên Lục Phiến công tử tại hạ đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay được gặp quả nhiên phong phạm phi phàm, chỉ là không biết bản lĩnh của Xiếp Nhan huynh như thế nào, tại hạ muốn thử qua một chút.
– Là Lục Phiến công tử, Xiếp Nhan đó sao? Trời ạ, bây giờ ta mới gặp được, quả nhiên là anh hùng xuất chúng trong thế hệ trẻ.

Nghe nói Lục Phiến công tử Xiếp Nhan xếp thứ bảy trên Phong Vân bảng.

Nếu ai đánh bại hắn không phải là sẽ thay thế vị trí hắn trên đó sao?
Đám người phía dưới nhao nhao nghị luận, một số người nhìn Xiếp Nhan đầy hâm mộ, một số khác thì lại ghen ghét, còn có một số thì đầy cuồng nhiệt, chiến ý dạt dào, ánh mắt bọn họ nhìn Xiếp Nhan như là nhìn một thiếu nữ tuyệt sắc vậy.
Xiếp Nhan cười, đập đập cái quạt vào lòng bàn tay nói:
– Thiên Minh huynh đã quá lời rồi, ta chỉ là thấy huynh ở trên này buồn tẻ cho nên mới lên góp vui thôi.

Hắc hắc, cũng không phải ta có ý gì với chức minh chủ.
Bộ dạng của hắn rất là tiêu sái ung dung, nhưng mà trong mắt Kỳ Thiên Minh lại vô cùng đáng ghét, hắn hừ một cái nói:
– Với chút bản lĩnh cỏn con của ngươi mà muốn nhòm ngó tới chức minh chủ có mà nằm mơ, cho dù ngươi thèm muốn cũng chưa tới lượt đâu.
Nụ cười Xiếp Nhan đọng lại, hắn không tức giận, mà chỉ nhàn nhạt nói:
– Vậy thì cũng chưa chắc, bọn họ chỉ là những người tu luyện lâu hơn ta mấy chục năm mà thôi.

Được rồi, chúng ta đánh trước nói sau.
– Đúng, đánh đi, đánh đi!
Hắn dừng lại một chút rồi nói:
– Ta nhìn ngươi có lẽ mới đột phá công pháp, cũng được, bây giờ ta cũng không muốn mất thời gian, chúng ta giải quyết trong một chiêu, một chiêu mạnh nhất của hai bên.
Kỳ Thiên Minh giật thót mình, trong lòng khiếp sợ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nắm tay siết chặt, chiến ý dào dạt nói:
– Được! Một chiêu quyết định.
Nói xong cả người hắn trào ra linh lực, Kim linh lục màu vàng lóe lên, tiến vào thanh trường kiếm, cổ tay vặn từ từ, thanh kiếm hướng lên trên, linh lực càng ngày càng nhiều, trường kiếm bắt đầu chấn đông, dao động tần suất càng ngày càng nhanh mạnh.
Múi kiếm chỉ thiên, ánh mắt Kỳ Thiên Minh hoàn toàn tập trung vào thanh kiếm, một lúc sau bỗng nhiên chấn động biến mất, Kỳ Thiên Minh trợn tròn mắt, hắn quát lên một tiếng, cả người xoay tròn, mũi kiếm dựng thẳng vẽ ra vô cố vòng tròn, cả người hắn bắn tới Xiếp Nhan.
– Thanh Vân kiếm pháp, Thanh Vân tứ sát!
Theo tiếng quát, mũi kiếm bắt đầu xoay tròn đâm ra, tốc độ xoay tròn của nó càng ngày càng nhanh, tiếng gió rít gào, bụi bặm khắp nơi cuốn lại, giống như mây từ bốn phía bay tới.


Kiếm chiêu tựa như một cơn lốc đâm tới Xiếp Nhan.
Nhưng mà Xiếp Nhan lại không có gì hoảng hốt, ngược lại càng cười tươi, hắn nhàn nhạt một câu:
– Trò trẻ con!
Hắn đá ra một cái, thanh trường kiếm của tên lúc nãy đánh rơi bắn lên cao, khi ngang tầm mắt hắn thì hắn búng ra một cái, sau đó cả thanh trường kiếm xoay vòng, tốc độ vô cùng nhanh.

Tiếp theo Xiếp Nhan lại đánh ra một chưởng, một chưởng này đánh vào thanh trường kiếm đang xoay nhanh.

Nhưng khiếp sợ là ở chỗ thanh trường kiếm đang xoay nhanh như vậy mà một chưởng hắn đánh ra lại trúng cán kiếm, thanh kiếm bị một chưởng đánh ra, bắn thẳng tới cơn lốc kiếm ảnh của Kỳ Thiên Minh.

Không ngờ lại nhắm thẳng vào trung tâm cơn lốc.
– Xẹt.
Tốc độ Kỳ Thiên Minh rất nhanh nhưng tốc độ của Xiếp Nhan còn nhanh hơn.

Hắn tùy tiện đánh ra một chiêu đã đối phó được với đối thủ.
Trung tâm cơn lốc chính là điểm yếu, một chiêu này đánh trúng điểm yếu không hề bị ngăn cản, bắn thẳng tới Kỳ Thiên Minh.

Kỳ Thiên Minh hoảng sợ, bước chân khựng lại, cổ tay hơi trùng xuống, cán kiếm cũng nghiêng ra, nhanh chóng cản lại trường kiếm bắn tới.
– Xoẹt.
Keng.
Trường kiếm xoẹt qua cán kiếm, ma sát làm cho đốm lửa lóe lên, trường kiếm cũng bị cản lại một chút, sau đó đổi hướng xẹt qua mu bàn tay Kỳ Thiên Minh sau đó bắn thẳng tới bàn chân phải của hắn, đâm vào mũi giày cắt đứt một ngón chân hắn
Trường kiếm rơi xuống, máu tươi chảy ra, thanh kiếm đâm vào đất phát ra từng trận ong ong, Kỳ Thiên Minh hét thảm một tiếng, sau đó rút chân lên ôm đồm lấy.

Một chiêu tùy tiện của Xiếp Nhan vậy mà khiến hắn bị thua, lại còn bị thương.
– Ta thua!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.