Độc Thần

Chương 211: Lén Lút Vào Chí Tôn Gia Trang


Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 211: Lén Lút Vào Chí Tôn Gia Trang


Ngày hôm nay có lẽ là ngày náo nhiệt nhất Chí Tôn thành, cũng là ngày náo nhiệt nhất Chí Tôn gia trang.

Từ sáng sớm đã có hàng vạn người đổ về nơi đây, khắp nơi đều là người ngựa, cờ hoa, trống nhạc, và những cận vệ trang nghiêm duy trì trị an.
Đoàn người đông nghị bao quanh gia trang không thấy đầu cuối, trên đường cái lúc này rất thưa người, hầu hết những người rãnh rỗi đều đã tới đây từ sớm xem náo nhiệt.

Bởi vì hôm nay là ngày trọng đại nhất của Chí Tôn thành cũng như võ lâm Thiên Nhai đế quốc.
Độc Nhĩ Kha đi tới một ngã giao đường thì bắt gặp thêm Lương Nhị và Lương Tam, bốn người tụ lại bắt đầu đi về phía Chí Tôn trang.

Lúc trước Lương Nhị và Lương Tam đã đi thăm dò đường đi nên hai người bọn họ biết cách đi nhanh chóng, chống gặp phải những nơi đông người.

Bốn người không đi về phía cửa lớn của sơn trang mà đi vòng về phía sau.

Lương Nhị nói:
– Đại ca, ta đã điều tra, trước cửa chính lúc này đã có rất nhiều người tập trung, nhiều người cùng tiến vào cho nên thời gian rất lâu mới tới lượt chúng ta.

Cho nên ta đề nghị chúng ta đi cửa sau?
Lương Đại nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:
– Đi cửa sau? Không phải nói Chí Tôn sơn trang không có cửa sau sao?
Lương Nhị cười khổ nói:
– Đúng là không có cửa sau? Chỉ là Lương Tam nó tìm được một cái lỗ chó khá lớn, có thể chui vừa hai người cùng lúc, cho nên chúng ta mới nảy ra ý này.
– Lỗ chó?

Lương Đại vừa nhỏ giọng vừa liếc nhìn Độc Nhĩ Kha, hai người Lương Nhị Lương Tam cũng liếc một cái, chỉ là bọn họ vẫn thấy vẻ mặt Độc Nhĩ Kha bình thản, không có một chút gì bất mãn.

Cũng không biết hắn có nghe được lời bọn họ không?
Kỳ thực nghe thì nghe được nhưng đều bị Độc Nhĩ Kha bỏ ngoài tai, hắn lúc này đang suy nghĩ một việc, đó là làm cách nào có thể đánh ra một chiêu dung từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm tầng hai vào trong quyền, chưởng.
Lương Đại nói:
– Lão nhị, còn có cách khác đi vào không?
Lương Nhị suy tư một chút rồi lắc đầu, hắn nói:
– Ta chỉ có cách này, đại ca, người cũng thấy, hắn đâu có quan tâm.
Lương Đại bất đắc dĩ, tính mạng hắn đang nằm trong tay người ta, ngày nào cũng bị nếm mùi khổ đau, giờ mới có việc ra hồn làm cho người ta để lấy lòng thì lại bắt người ta đi chui lỗ chó.

Mặt khác hai đứa này cứ một câu hắn, hai câu hắn, cũng may công tử không chấp vặt nếu không hắn thảm rồi.
Lắc đầu thì lắc đầu bốn người vẫn tiến về phía “cửa sau” Chí Tôn gia trang.
Vừa tới nơi không ngờ lại có một đám người đang xúm lại ở bên ngoài, phía trong lỗ đang có hai người nối đuôi nhau chui vào.

Lương Nhị tìm được không có nghĩ là người khác không tìm được, dù vậy ai ai cũng im lặng, cẩn thận chui vào gia trang.
Bốn người dừng lại, Độc Nhĩ Kha suýt chút nữa đụng vào người bọn họ, chỉ là theo bản năng hắn còn dừng lại kip, thần tỉnh tỉnh táo lại, hỏi:
– Tới rồi sao? Ô, đây là lối vào gia trang sao?
Độc Nhĩ Kha ngạc nhiên nhìn đám người trước mặt, hắn thấy hai người đang từ từ chui vào một cái lỗ, cái mông còn lắc lư, đám người phía trước đang rắng lên:
– Nhanh đi một chút nào? Hạ cái mông xuống!
Lúc này đoàn người trước mặt chỉ còn lại sáu người, chia làm hai tốp đứng hai bên, một người con đang chỉ chỉ hai người dang chui nói.
Độc Nhĩ Kha cũng hiểu ra, không cần đám người kia giải thích, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở và sợ hãi của Lương Nhị hắn cười cười nói:
– Không cần sợ, dù sao cũng chỉ là một cái lỗ chó thôi, có cách đi vào là được rồi, ta không quan tâm chuyện mặt mũi nhiều.
Ba người Lương Đại thở phào nhẹ nhõm, Lương Đại vội vã tới nói:
– Lần này là lỗi của ta, kính xin công tử bỏ qua, để ta qua kia chuẩn bị một chút.
Hắn không ngờ bước qua đám người kia, từ trong Giới Chỉ lấy ra một ít da thú lót xuống dưới đất, lại còn vạch đám dây leo che đi cái lỗ ra.

Đám người kia thấy vậy thì sửng sốt nhưng cũng không ngăn cản, mà ngược lại càng hoan nghênh, bọn họ nhờ vậy mà được hưởng lây, chỉ ba mươi giây sau sáu người cũng qua hết.

Lương Đại tiến tới chỗ Độc Nhĩ Kha cúi đầu nói:
– Công tử, chúng ta có thể đi được rồi!
Độc Nhĩ Kha thầm than một tiếng, việc làm vừa rồi của Lương Đại tuy rằng chỉ lấy lòng hắn nhưng hắn cũng có hai điều mâu thuẫn.

Một việc khá hài lòng về Lương Đại, hai là ngược lại cảm thấy không thích cách làm này.

Tuy vậy hắn cũng không nói ra, lẳng lặng bước tới tường vây.
Tường cao tám thước, trên tường chỗ này có rất nhiều dây leo, đều là loại có gai, dây leo chằng chịt rủ xuống che đi cả cái lỗ chó, nếu không có ai tìm kỹ thì lúc đầu cũng không tìm được cái lỗ này.
Hai chân trùng xuống, cả người cong lại, lực lượng dồn xuống bàn chân, Độc Nhĩ Kha hô một tiếng bàn chân dậm mạnh xuống đất cả người phóng lên cao ba trượng rưỡi, vượt qua cả tường thành, đáp xuống đất bên kia.

Đám người ở đây đều trợn mắt há mồm, đặc biệt làm đám người Lương Đại, ba người họ nhìn nhau không khói cười khổ.

Xem ra công sức tìm lỗ chó của bọn họ cũng đã đổ biển rồi.
– Đi thôi!
Lương Đại dẫn đầu chui vào lỗ chó.
Đám người chui vào phía trước cũng đã tản nhanh đi, chỉ còn hai người còn chưa kịp tản đi thì chứng kiến Độc Nhĩ Kha bay qua, điều này khiến cho bọn họ cực kỳ khiếp sợ.

Ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đầy vẻ tôn kính và ngưỡng mộ.

Trong lòng bọn họ đều cho rằng Độc Nhĩ Kha là một Linh Vương.

Chỉ có Linh Vương trở nên mới có thể bay được.
Độc Nhĩ Kha đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Phía trái bọn họ là một vườn rau khá rộng, bên phải là một vườn linh dược và môt cái hồ khá lớn.

Ở giữa có một ít cây ăn quả thấp.
Dõi mắt nhìn về phía xa có thể thấy rất nhiều dãy phòng, Độc Nhĩ Kha còn thấy được năm ngọn tháp cao sừng sững nổi bật hơn hẳn, hắn đặc biệt chú ý tới ngọn tháp ở giữa.

Đưa mắt qua nhìn về tòa nhà to nhất, trang hoàng lộng lẫy nhất kia, tòa nhà bên ngoài đều màu vàng, ánh nắng ban mai chiếu lên khiến nó cực kỳ lộng lẫy.
Ba huynh đệ họ Lương cũng tiến vào, bốn người men theo đám cây ăn quả tiến về phía tòa nhà to nhất kia.
Muốn tới được tòa nhà to nhất thì phải vượt qua năm dãy phòng ốc, đám phòng ốc này như chúng tinh củng nguyệt vây quanh tòa nhà vàng.

Rất may bây giờ người làm và thị vệ gia trang đều được điều đi phục vụ công tác tổ chức đại hội, ai ai cũng bận rộn, cho nên bốn người rất thuận lợi tiến vào.
Vừa vào đã nghe một số tiếng nghị luận ồn ào.

Bốn người nhìn nhau tiếp tục hướng tới chỗ phát ra tiếng ồn ào đi tới.

Năm phút sau đám người cũng tới được.

Đây là một cái quảng trường rông mênh mông, quảng trường này đông nghẹt người, khắp nơi đều là người, nhìn mà choáng váng.

Nhìn đám người đen nghịt kia, trong lòng Độc Nhĩ Kha khiếp sợ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như vậy.

Chõ này ước chừng khoảng năm mươi vạn người.

tiếng ồn ào bàn luận, chào hỏi…!náo nhiệt, không khí trở nên nóng bức, nghẹt thở.
Nhưng mà để Độc Nhĩ Kha kinh ngạc là ở giữa quảng trường lại là khoảng trống.

Không có người nào ở giữa.

bởi vì ở giữa có một cái đấu võ đài rất lớn, cao hơn hẳn mặt đất tới ba thước.

Phía trước đấu võ đài còn một lối đi lớn, lỗi đi này từ đấu võ đài dẫn thẳng tới tòa nhà rộng lớn màu vàng.
Lúc này có rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía lối đi, chính xác là nhìn thẳng về phía tòa nhà màu vàng.

Oành.
– Ha ha ha….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.