Đọc truyện Đọc Thầm – Chương 50: Humbert Humbert 17
“Tám giờ rưỡi tối ngày hai mươi bảy, Hứa Văn Siêu quả thật ở nhà,” Đào Nhiên thoạt đầu theo tới bệnh viện, nói chuyện mấy câu với Thần Thần dần dần khôi phục ý thức, lại vội vàng trở về, trên đường nhận được tin tức, thế là tiện đường đi xác minh bằng chứng ngoại phạm của Hứa Văn Siêu, “Tôi còn tra hóa đơn mua thức ăn ngoài gần nửa năm nay của hắn, rất có quy luật, cơ bản chỉ mấy tiệm, người giao cơm đều biết hắn.”
Một cảnh sát bên cạnh hỏi: “Liệu có khả năng là người giao cơm bị hắn mua không?”
“Tra thử quan hệ cá nhân của nhân chứng và Hứa Văn Siêu, nhưng tôi cảm thấy khả năng không lớn,” Lạc Văn Chu nói, “Người giao cơm đều còn nhỏ, làm không lâu, hai ba tháng là đổi một nhóm, cùng lắm là quen mặt khách, không nhiều khả năng sẽ làm ngụy chứng trọng án cỡ này cho một khách gọi cơm, vả lại không phải ai cũng dám nói lung tung trước mặt cảnh sát… Ngoài ra còn một điểm.”
“Điểm gì?”
“Đôi giày này của tôi là số 42,” Lạc Văn Chu giậm nhẹ chân, “Hứa Văn Siêu lúc chiều đến mang giày thể thao nên tôi không nhìn rõ lắm, nhưng xem đôi giày da vừa rồi hắn đi, thì tựa hồ hơi nhỏ hơn.”
Trong phòng họp xôn xao lên.
Lúc này, Lang Kiều đi vào phòng họp cuối cùng, ném mông lên ghế: “Sếp, anh mau đổi người đi, em hết cách với con bé đó rồi, nhìn thấy nó là em phát rợn.”
Lạc Văn Chu hỏi: “Tô Lạc Trản thế nào?”
“Người ta đặc biệt thoải mái, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ,” Lang Kiều lắc đầu, đón một lon cà phê đồng nghiệp ném tới, “Nó không sợ người lớn, cũng không sợ cảnh sát, em bây giờ cũng chẳng biết đây là nguyên lý gì. Có thể là do còn quá nhỏ, không biết chuyện mình làm có hậu quả gì, cũng có thể là quá giảo hoạt, biết mình nhỏ nên không sợ. Anh nói chuyện đàng hoàng, nó giả ngu, làm nũng diễn kịch, anh hù dọa, nó liền cười hì hì nhìn anh – Đúng rồi, khi nãy còn xin em một chai sữa có đường, uống xong còn hỏi em ‘Buồn ngủ rồi, ngủ một lúc được không’, sau đó ngủ thật. Nói thật, nếu là em lúc làm việc xấu bị bắt cả người lẫn tang vật đến Cục công an, em sẽ sợ chết khiếp, chắc chắn không ngủ được, con bé này có còn là người không vậy?”
Lạc Văn Chu không lên tiếng, vẻ mặt vô cùng nặng nề châm một điếu thuốc, chưa kịp đút vào miệng thì hồn đã bay xa.
Hứa Văn Siêu, không hề nghi ngờ, nhất định đóng một vai nào đó trong vụ việc này, nếu không thì không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy được.
Hắn xâu chuỗi vụ án hai mươi mấy năm trước với vụ án hiện tại, hắn và mẹ con Tô Tiểu Lam có mối quan hệ không đơn giản, Tô Lạc Trản ở hiện trường phạm tội liên tục gọi hai cuộc điện thoại cho hắn, lúc cảnh sát hỏi cũng không chút do dự chỉ nhận hắn.
Mà hắn trong vòng một ngày hai lần lên công an hai loại thái độ cũng rất đáng suy xét, lần đầu tiên thái độ ôn hòa lễ độ, nhưng biểu hiện không hề thong dong, hở ra là dùng trò mất trí nhớ, thậm chí bị Đào Nhiên ép hơi chật vật, giống như không ngờ tới vụ rắc rối ngoài ý muốn này, ít nhiều bối rối.
Lần thứ hai hắn vừa sắc sảo vừa trấn tĩnh, đâu vào đấy, lời nói chặt chẽ. Nửa đêm nửa hôm bị cảnh sát đột nhiên xông vào nhà bắt đi, vậy mà hắn ăn mặc chỉnh tề.
Hứa Văn Siêu khi đến lần đầu bày tỏ mình có nghe radio, cũng biết vụ án Khúc Đồng. Tin tức công khai ra công chúng đương nhiên không đề cập chi tiết cụ thể, nhưng hai từ mấu chốt “buổi tối ngày hai mươi bảy” và “khu Tây Lĩnh” này là có, hắn rõ ràng có bằng chứng ngoại phạm hiển nhiên như vậy, tại sao lúc ấy hắn không nói?
Hắn không hề chuẩn bị, hoảng sợ quên mất, hay không ý thức được mình bị cảnh sát hoài nghi?
Hay là… Hắn chỉ đang thử phản ứng của cảnh sát?
Nếu là cái sau, vậy thì thật đáng sợ.
Song bất luận thế nào, con người không thể phân thân, không thể đồng thời xuất hiện ở hai nơi, đây cũng là sự thật khách quan.
Lạc Văn Chu trầm ngâm chốc lát, gõ bàn: “Nào, mọi người nghe cho rõ, lát nữa tôi cần các bạn giúp tôi thống kê một việc…”
Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy vào từ bên ngoài, nhân viên trực ban của phòng thường trực thò đầu vào cắt ngang Lạc Văn Chu: “Đội trưởng Lạc, các anh gọi thức ăn à, người ta đưa tới rồi.”
Lạc Văn Chu sửng sốt, không chờ anh mở miệng, mấy anh chàng chạy ngược chạy xuôi hơn nửa đêm đã lao tới với đôi mắt xanh lè, sau khi nhận lấy nhìn tất cả cùng trợn tròn mắt.
Chỉ thấy, đêm khuya giá đáo không phải xiên nướng cũng không phải Malatang, thậm chí không phải McDonald’s và KFC. (Malatang là một món ăn đường phố nổi tiếng)
Tổng cộng đưa tới hai bịch to, một bịch là túi tiện lợi giữ ấm, một bịch khác là túi ướp lạnh đựng đá khô, đều có logo rất sang trọng, bộ đồ ăn đóng gói kỹ bằng hộp giấy chuyên dụng, độ tinh tế thật sự không giống loại dùng một lần.
Mở ra xem, bên trong món Tàu món Tây, món lạnh món nóng đều có, trong túi ướp lạnh còn có mấy hộp kem cực kỳ tươi, y như là dọn tiệc buffet của một nhà hàng sang trọng đến vậy!
Lạc Văn Chu tự sặc khói thuốc ho chết đi sống lại.
Lang Kiều hoàn hồn lại trước hết, nhanh tay lẹ mắt giành lấy một hộp kem ôm vào lòng: “Ôi mẹ ơi, sếp khách sáo quá rồi!”
Đào Nhiên kinh hãi hỏi: “Ông làm cái gì vậy, nửa cuối tháng không định sống nữa hả?”
“Sếp mua vé số trúng độc đắc phải không?”
“Nhất định là cá độ Euro thắng lớn rồi!”
“Nói gì vậy, đội trưởng của chúng ta có thể làm chuyện đó sao? Này, đội trưởng Lạc, có phải ba mẹ anh đột nhiên cho anh tiền tiêu vặt không?”
“Khi không cho tiền tiêu vặt làm gì? Tự dưng quan tâm, không phải là hai cụ muốn đẻ đứa nữa nên hối lộ anh trước chứ?”
Lạc Văn Chu: “… Đẻ ông nội chú, cút đi!”
Thật là một đám đồng nghiệp tốt.
Anh lật túi giữ ấm, nhìn thấy rõ ràng logo khách sạn quen mắt trên đó – anh mới từ cổng nhà người ta trở về xong.
Khóe mắt Lạc Văn Chu tức thì giật như điên.
“Ơ, đây hình như là khách sạn khoe của ở phía bắc kia mà,” Lang Kiều đột nhiên nói, “Phòng buffet của họ không phải chảnh như gì à, sao đêm hôm khuya khoắt còn buôn bán, còn… còn giao bên ngoài? Thân dân thế!”
“Ăn cũng không bịt được miệng em,” Thái dương Lạc Văn Chu nổi lên hai sợi gân xanh nhỏ, “Mẹ kiếp hỏi lắm thế? Không muốn ăn thì làm việc đi!”
Lang Kiều ngắm nghía biểu cảm của Lạc Văn Chu, trái tim thiếu nữ chết đi nhiều năm bất thình lình đội mồ sống dậy.
Cô cẩn thận suy nghĩ, bữa khuya theo kiểu “uyên ương hồ điệp” như vậy, chắc chắn không phù hợp với phong cách ở nhà “bánh kếp sữa đậu nành nóng” của sếp Lạc, một ý nghĩ hoàn toàn mới ùa vào đầu, Lang Kiều buột miệng nói: “Khoan đã, không phải là có người muốn tán anh, cố ý tặng bữa khuya tình yêu… oái!”
Cô bị Lạc Văn Chu ném cục giấy trúng ngay gáy.
Lạc Văn Chu giả câm vờ điếc dùng bạo lực nhảy qua đề tài về bữa ăn khuya, trong mùi thức ăn thơm nức mũi, mặt không đổi sắc tiếp tục chủ đề vừa bị cắt ngang: “Các anh em vừa ăn tôi vừa nói, hiện tại tôi cần mọi người chia làm hai tổ, tổ thứ nhất từ tin tức trẻ em mất tích sắp xếp lại tất cả hồ sơ án trẻ em mất tích của các huyện khu, các khu trực thuộc thành phố ta, chủ yếu chú ý bốn mục giới tính, tuổi tác, đặc trưng ngoại hình khi mất tích, và bản tóm tắt vụ án lúc đó, theo trình tự này, chúng ta tra một lần từ sơ đến kỹ – thời gian trước tiên giới hạn ở hai năm gần đây.”
Đào Nhiên hỏi: “Ông hoài nghi Khúc Đồng không phải là nạn nhân đầu tiên?”
“Nghi phạm bám đuôi lâu dài không để lộ dấu vết, hơn nữa trong tình huống bất ngờ không hề sợ hãi đưa Khúc Đồng đi, cho thấy mục tiêu của họ lúc ấy rất rõ ràng, chính là theo dõi bắt cóc, không tồn tại tính đột phát và kích động, tôi cảm thấy Khúc Đồng tuyệt đối không phải nạn nhân đầu tiên.” Lạc Văn Chu trầm giọng nói, “Chúng ta đã không tìm được bằng chứng hiện tại, vậy thì tìm trước kia – tổ thứ hai, tôi phái các bạn đi đào xới tất cả tư liệu về hai thế hệ Tô Lạc Trản, Tô Tiểu Lam và Hứa Văn Siêu, phiếu điểm, tài khoản, lịch sử các cuộc trò chuyện, thiết bị như máy tính cá nhân vân vân, toàn bộ đều phải tra rõ.”
Hai nhiệm vụ này như hai ngọn núi lớn, dùng cổ chân cũng nghe được áp lực khổng lồ như Ngũ Hành sơn đè trên đầu mọi người, nhất thời kẻ hí hoáy ghi chép, kẻ cúi đầu ăn, ngay cả bữa khuya ngon lành cũng đau khổ theo, chẳng ai màng tìm kiếm chân tướng bữa ăn này nữa.
Lạc Văn Chu dùng giấy ăn cầm một cái cánh gà nướng, mau chóng gặm sạch trơn như đồng lúa bị châu chấu càn quét: “Đều là việc tốn thể lực, bổ sung xong thể lực là hành động, Tiểu Lang thì tập hợp.”
“Không thẩm vấn Tô Lạc Trản nữa hả sếp?”
“Vô ích thôi,” Lạc Văn Chu nói, “Đối phó người lớn, em có thể kích hắn, dọa hắn, lừa hắn, nhưng con bé Tô Lạc Trản đó… Em ngồi ở đối diện nó, trong lòng nó căn bản không coi em là đồng loại, nói không chừng trong mắt nó, em với dê chẳng có gì khác biệt, đều chỉ là con mồi và thức ăn. Hơn nữa nó còn quá nhỏ, lời khai chỉ có thể tham khảo. Việc này vẫn phải làm chắc chắn một chút, người nhà nạn nhân vụ án hai mươi năm trước bây giờ còn ở trong hành lang, không ai muốn kéo dài vụ này tới khi chúng ta về hưu chứ – tốc độ lên.”
Công việc sắp xếp lại giấy tờ buồn tẻ này, hoàn toàn không thể kích thích adrenalin, rạng sáng đặc biệt dễ buồn ngủ, phải dựa vào cà phê rẻ tiền mới tỉnh táo được. Tất cả tài liệu về trẻ em mất tích đều hết sức ngắn gọn, bé trai bé gái, bao nhiêu tuổi, mất tích ở đâu, mất thế nào… Về phần đó là đứa trẻ như thế nào, thích cái gì, tính tình ra sao, gia đình còn ai mỗi ngày tỉnh dậy trong ác mộng, định dùng quãng đời còn lại đắm chìm trong tìm kiếm vô vọng – thì đều không thể hiện trên mặt giấy.
Bày tất cả bi kịch ra cùng một chỗ, giống như văn bia cho người chết trong tai nạn, vừa ghê người, vừa dài dòng vô vị.
Chớp mắt trời đã sáng, trong phòng họp chất đầy lon cà phê không và đầu lọc thuốc lá.
“Bé gái, tuổi từ 9 đến 14, vô cớ mất tích đến nay không hề có tin tức gì, loại trừ các vụ để lại thư tự bỏ nhà đi và sau đó tìm được thi thể chứng thực tử vong, năm ngoái tổng cộng ba mươi hai vụ, năm kia là ba mươi mốt. Xét đến đặc trưng ngoại hình, loại đi những đứa trẻ dậy thì khá sớm tương đối giống người lớn, và chưa tiến vào giai đoạn trước thanh xuân trông như vừa thay răng, năm ngoái tổng cộng có hai mươi sáu vụ, năm kia là hai mươi vụ.”
Lạc Văn Chu đổ nước trà vào khăn ướt lau mặt: “Thêm đặc trưng váy hoa nhí thì sao?”
“Năm ngoái tổng cộng bảy vụ, năm kia là tám.” Lang Kiều ngẩng đầu lên, đồng nghiệp xung quanh ngáp liên tục, chỉ có cô bị ánh huỳnh quang của màn hình máy tính chiếu sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt giăng đầy tia máu hoàn toàn không buồn ngủ tẹo nào, “Đội trưởng Lạc, các anh có muốn xem không?”
Cô nối laptop với máy chiếu của phòng họp, một loạt ảnh tổng hợp chiếu lên phông vải trắng, Đào Nhiên đang ngáp nửa chừng nuốt lại-
Mười lăm cô bé, có lẽ lấy riêng ra nhìn thì chẳng ai giống ai, nhưng khi để chung một chỗ, các nét đặc trưng lại bị làm nhạt vô hạn một cách kỳ dị, chỉ có loại khí chất khó miêu tả nằm giữa bé gái và thiếu nữ đó nổi bật lên, đặc biệt thống nhất, mới nhìn thật sự chẳng phân biệt được ai là ai!
Đào Nhiên thì thào: “Không thể nào…”
Các bé gái ấy như một nắm hoa khô rải trên mặt đất, bị bao phủ trong vô số tin tức về các vụ trẻ em mất tích, dần dần trở thành một vụ án chưa kết tồn đọng trong đống giấy lộn, không có tung tích gì, nếu không phải tình cờ, thì chẳng ai phát hiện đó là mọc ra từ cùng một dây leo.
Đó là một gốc dây leo độc nấp trong rừng rậm dưới ánh dương rạng rỡ, bộ rễ khổng lồ, chằng chịt lặng lẽ, như một tấm lưới ẩn hình, chỉ lộ ra một góc núi băng đã khiến người ta không rét mà run.
“Tra tiếp về trước,” Lạc Văn Chu nói, “Tra mười năm… Không, hai mươi năm trước, quay ngược về thời điểm xảy ra vụ án bắt cóc liên hoàn ở Liên Hoa Sơn!”
Phí Độ sáng sớm kêu người đưa quần áo tới tắm rửa, chỉn chu sạch sẽ rồi, để trợ lý lái xe đưa hắn đến nhà cô Bạch, mở cửa lại là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông ấy vóc dáng trung bình, mặt chữ quốc, vai rất rộng, đeo kính, ăn mặc giản dị đến mức chẳng mấy thu hút, mà ánh mắt lại tự dưng khiến Phí Độ nhíu mày.
Ánh mắt ông ta không hề cường thế, cũng không hề sắc bén, lại có cảm giác tồn tại đặc biệt, như một cây kim cực mảnh, có thể im hơi lặng tiếng xuyên qua lỗ chân lông người ta.
Phí Độ ngớ người, lập tức hết sức lễ phép nói: “Chào thầy, em tìm cô Bạch, hôm qua em đã hẹn rồi.”
“À,” Người trung niên nâng kính, “Tôi biết, là tiên sinh Tiểu Phí phải không? Bạch Sảnh là vợ tôi, mời cậu vào.”
Đang nói chuyện thì cô Bạch đã ra đón, người đàn ông kia tựa hồ phải ra ngoài gấp, dịu dàng chào cô Bạch một câu, rồi cầm cặp đi.
“Thầy làm việc ở Đại học Công an Yến Thành,” Cô Bạch chú ý tới Phí Độ quay đầu lại nhìn người kia, thuận miệng giới thiệu một câu, “Kỳ thực là con mọt sách chỉ giỏi khoe chữ, cái gì cũng chẳng biết, từ sáng đến tối chỉ biết dạy học và viết văn – quyển sách lần này em muốn mượn chính là do thầy biên soạn đấy.”
Phí Độ nhìn quyển “Tâm lý học nghiên cứu nạn nhân trong các vụ án hình sự (bản thứ ba)” trên tay, ánh mắt dừng lại một lát ở ba chữ người biên soạn “Phan Vân Đằng”.
“Gần đây em thế nào?” Cô Bạch rót trà cho hắn, “Lần trước em nói muốn học nghiên cứu sinh? Thật sự đã khiến cô giật mình, lần đầu tiên nghe nói người thành công trên xã hội như các em hoạch định cuộc đời không liên quan gì như thế này, không phải do xem quá nhiều tài liệu học thuật ở chỗ cô chứ?”
“Em vốn chỉ là một vật biểu tượng,” Phí Độ không mấy để ý nói, “Cha em để lại cho em một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp cực kỳ ưu tú, có thể hợp tác cũng có thể khống chế nhau, không cần em mọi việc đều đích thân làm. Các cổ đông khác càng mong sao em bớt đến chỉ tay năm ngón, ngoan ngoãn lấy lợi nhuận là được, loại ‘cậu chủ’ vô dụng này nên đi học hành đàng hoàng, đừng luôn lấy bằng cấp ‘Tây Thái’ ra cho mất mặt mới là điều mọi người thích nghe thích thấy.” (Bằng cấp Tây Thái hoặc Tây Thái Bình Dương ý chỉ bằng giả, bằng mua)
Cô Bạch lấy làm lạ: “Với điều kiện của em, đi nước ngoài học MBA không phải càng giúp ích hơn à? Nghề bọn cô lệch quá rồi?”
Phí Độ cười: “Cô Bạch, trong đám phá gia chi tử bọn em có rất nhiều người đều đang học ‘nghiên cứu học thần quái’ và ‘ngành The Beatles’, so với họ thì hứng thú sở thích của em không tính là tiểu chúng đâu.”
Cô Bạch bật cười: “Quả thật, dù sao các em cũng không cần lo lắng vấn đề công ăn việc làm – Em cảm thấy hứng thú với mảng nào hơn, biết đâu cô có thể giới thiệu thầy hướng dẫn cho em.”
“Mảng này rất thú vị cô ạ.” Phí Độ huơ huơ quyển sách dày cộp trong tay.
Cô Bạch sửng sốt, liền thấy trên mặt người trẻ tuổi ấy xuất hiện một chút tự chế nhạo nửa đùa giỡn: “Nghe nói bên trong hệ thống công an có không ít mỹ nhân hình tượng tốt đẹp, biết đâu em có thể ở gần được lợi thì sao?”
Khi Phí Độ chào cô Bạch đi về, đã là buổi chiều, di động đầy pin vẫn nằm im lặng trong túi quần không hề đổ chuông, hắn cân nhắc một lúc, trước ánh mắt xin chỉ thị của trợ lý, mở miệng nói: “Đến Cục công an.”
Trợ lý sửng sốt: “Chủ tịch Phí, đã xảy ra chuyện gì, anh muốn báo án à?”
Phí Độ cười, trợ lý theo hắn nhiều năm, đã biết phân biệt hàm nghĩa trong các nụ cười của công tử trác táng này, tức khắc rùng mình, cảm thấy khẩu vị của tay thiếu gia này ngày càng khó nhằn.