Đọc Thầm

Chương 27: Julien 26


Đọc truyện Đọc Thầm – Chương 27: Julien 26

Những tòa cao ốc có tường ngoài màu sắc lạnh lẽo đó thẳng tắp đầy áp lực, trong đại sảnh thường lót gạch sáng bóng soi gương được, lễ tân và bảo vệ sẽ chú ý tới mỗi một người đi vào đây.

Mỗi tòa nhà đều có thang máy riêng – các thang máy có các quy định, có cái không thể lên, có cái không thể xuống, có cái phân chia tầng chẵn tầng lẻ, có cái phải quẹt thẻ mới sử dụng được, chúng có quy tắc tự thành một thể, thường khiến người lạ hoang mang, kế đó sinh ra ngăn cách đối với “quốc gia” nho nhỏ xa lánh người này.

Nhưng tòa cao ốc đôi này lại khác, dẫu nó đã nhiều lần sửa chữa cải tạo, hắn vẫn nắm rõ như lòng bàn tay – hắn từng thực tập ở đây nửa năm, sau đó vẫn không thể ở lại, bởi họ thà nhận một du học sinh “trường xịn” chỉ rành pháp luật Âu Mỹ.

Hiện giờ, hắn đâu còn như ngày xưa, đám pháp vụ trưng cho đẹp kia chỉ có thể xem hợp đồng cơ bản, gặp những vụ yêu cầu độ chuyên nghiệp cực kỳ cao thì họ vẫn phải mời hắn về làm cố vấn. Trong tòa nhà này, sinh viên thực tập Tiểu Triệu năm đó đã lắc mình hóa thành “thầy Triệu”.

Nhưng hắn vẫn thuộc nằm lòng mỗi một hành lang, mỗi một cầu thang ẩn trong tối. Dẫu không cúp điện, hắn cũng nắm chắc tránh được camera.

Đáng tiếc thiên thời địa lợi nhân hòa đủ hết mà vẫn bị người ta phá rối.

Khi hắn trà trộn trong đám đông, chuẩn bị xem một màn “biểu diễn” rực rỡ trên “màn trời”, lại bị Phí Độ giữa đường cắt ngang, hắn phẫn nộ, gần như lập tức xác định đây là trò dựa thế lăng xê thủ đoạn ti tiện – có thể là cho hồ bằng cẩu hữu chỗ dựa, hoặc căn bản có mục đích kinh doanh.

Những người này nắm giữ số tài sản và tài nguyên xã hội hắn khó tưởng tượng nổi, cho dù toàn là hạng bị thịt, cho dù một bản báo cáo bình thường cũng có thể khiến họ buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài – chỉ cần thỉnh thoảng dựa vào sự cố gắng của vô số người chuyên nghiệp, làm bộ đưa ra vài kết luận hiển nhiên, họ sẽ lập tức được tâng bốc thành “tuổi trẻ tài cao”.

Một viên cảnh sát dẫn mấy bảo vệ hộp đêm đến hỗ trợ giữ trật tự: “Các vị, xin đừng đứng gần nhà cao tầng, chúng tôi còn đang tra nóc nhà, nơi đây có tính nguy hiểm nhất định, xin hãy phối hợp được chứ? Cảm ơn, thật ngại quá, đều là vì sự an toàn của mọi người…”

Đám đông theo lời từ từ di chuyển, không ai chú ý tới một chàng trai trắng trẻo lịch sự quay người biến mất vào bóng tối.

Cảnh sát đến sơ tán đám đông, cho thấy họ đã sắp tra đến nơi này, mà bà già ngu ngốc kia còn chưa nhảy xuống.

Hắn không biết bà ta đến thời điểm lại sợ hãi, hay bị màn biểu diễn thấp kém của tay mặt trắng kia che mắt, theo lý thuyết hắn đã dự tính tốt – trên tầng thượng tòa nhà A chỉ có một hướng quay mặt ra quảng trường trung tâm, hắn đặc biệt giở trò trên lan can phòng hộ, dù đến lúc ấy bà ta do dự, lan can lỏng lẻo kia cũng sẽ quyết định thay.

Sự sắp xếp của hắn đáng lý không sơ hở tẹo nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Hắn nhất định phải quay lại xem thử.


Hắn tính toán sơ qua, rất giảo hoạt, không vào tòa nhà A, mà vòng sang đầu kia tòa nhà B, lẻn vào từ cửa hông của một quán cà phê dưới tòa nhà văn phòng, quen đường thuộc lối đi lên lối thoát hiểm chuyên dành cho chuyển phát và giao cơm, chạy một mạch lên tầng tám – giữa hai tòa nhà có một hành lang bắc ngang trời, vừa khéo nối với cầu thang thoát hiểm tầng tám.

Cửa ra vào hành lang giữa trời có camera, nhưng không sao, một bên hành lang có tường dây leo, đằng sau có khe hở một người qua lọt, là góc chết của camera. Dù biết tòa cao ốc đôi cúp điện lặng ngắt như tờ, tất cả camera đều không dùng được, hắn vẫn quyết định cẩn thận hết cỡ.

Vụ cúp điện này quả thật là món quà vận mệnh tặng hắn.

Trong lòng hắn đắc ý, bước chân nhanh nhẹn chui qua tường thực vật, không chú ý gió mình tạo ra khiến bức tường thực vật lắc lư.

Tường thực vật thành dải che khuất camera, thế nên hắn không lưu ý đến, theo phiến lá rung khẽ, camera giám sát vốn im lìm đột nhiên xoay một góc cực nhỏ-

Lạc Văn Chu đi xuống cùng nhân viên cấp cứu, đưa Vương Tú Quyên lên một chiếc xe cứu hộ. Quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Đào Nhiên và mấy cảnh sát hình sự giải một gã khuôn mặt thanh tú lên xe cảnh sát, kẻ từng có duyên gặp mặt một lần kia nhận thấy ánh nhìn của anh, đôi mắt thù hận phẫn nộ lập tức xoáy tới.

Đào Nhiên đưa tay ra hiệu, giơ túi vật chứng lên, bên trong có một bộ bao tay.

Lạc Văn Chu gật đầu, ngậm một điếu thuốc, đánh giá kẻ bị bắt từ trên xuống dưới.

Hắn phẫn nộ gầm lên: “Tôi chỉ trở về lấy tài liệu, các anh dựa vào đâu mà tùy tiện bắt người? Các anh có chứng cứ không? Cảnh sát phá án không được thì bắt người vô tội gánh tội thay à? Buông ra, đám dã man này, làm nhăn quần áo của tôi các anh đền không nổi đâu!”

“Ôi chao, quý giá,” Lạc Văn Chu ngậm điếu thuốc nói, “Hù chết tôi rồi, xem ra quỷ nghèo này phải mượn ba Phí ít tiền trước mới được.”

Nhìn hắn bị tống vào xe cảnh sát, Lạc Văn Chu cho hắn một nụ hôn gió: “Bái bai.”

Chưa dứt lời, một bàn tay đã giơ tới, không chút khách sáo rút điếu thuốc khỏi miệng anh.

Lang Kiều đã phai hết lớp trang điểm, lộ ra vành mắt thâm quầng do chạy ngược chạy xuôi hơn nửa đêm, trên khuôn mặt chẳng còn gì ngoài mắt, cô thuận tay ném điếu thuốc vào thùng rác cách vài bước, chỉ xe cấp cứu đằng sau: “Anh cũng lên đó cho em!”

Lạc Văn Chu: “…”


“Anh xem cái bộ dạng xanh xanh đỏ đỏ của mình đi,” Lang Kiều tức giận chỉ trích, “Mau lên xe, ngày mai ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện, đừng có quay về.”

Lạc Văn Chu thở dài: “Khuê nữ, còn chưa thành nhân đã muốn đoạt quyền của phụ hoàng rồi?”

Lang Kiều tức sùi bọt mép, dùng móng tay nhọn chọc anh ta: “Anh…”

“Thôi, đừng om sòm nữa,” Lạc Văn Chu cắt ngang, “Biết cái cậu Phí kia đi đâu không?”

Lang Kiều ngớ ra, vô thức ngẩng đầu nhìn “màn trời”, trên “màn trời” đã chiếu buổi diễn thử lễ bế mạc bình thường, lúc này đang tiến vào phần kết, ánh đèn sáng đến chói mắt, nhưng so với hiện trường phim cảnh sát hình sự ban nãy, ánh đèn biểu diễn hiển nhiên kém thú vị hơn, quần chúng vây xem đều buồn chán cập nhật mạng xã hội.

“Không biết, không nhìn thấy, anh tìm cậu ta…” Lang Kiều xoay cổ tìm một vòng, quay đầu lại thì Lạc Văn Chu đã biến mất tăm.

Lạc Văn Chu tiện tay lấy cái áo khoác không biết ai để trong một chiếc xe cảnh sát, khoác lên người che đi vết máu. Gọi điện cho Phí Độ, đường dây thông nhưng không ai nghe. Thế là Lạc Văn Chu sải bước đi đến trung tâm thương mại, vào phòng điều khiển, nhìn thấy một nhóm nhân viên đang ăn bữa khuya, hỏi mới biết Phí Độ đã đi rồi.

Anh hỏi rõ hướng đi đại khái của Phí Độ, lập tức đuổi theo, vừa đi vừa gọi điện thoại, cuối cùng, rốt cuộc mang máng nghe thấy tiếng chuông “You raise me up” đằng sau tòa nhà.

Lạc Văn Chu đi tìm theo tiếng nhạc, phát hiện ở đó có một hoa viên nhỏ bị bụi cây vây quanh, bên trong có bàn ghế đá, ngẩng đầu lên có thể trông thấy một góc “màn trời”, không có đèn đường.

Phí Độ ngồi trên một cái đôn đá, cũng không ngại bẩn, dựa lên bàn đá, di động đặt kế bên, tiếng chuông như nhạc phát ở nơi công cộng.

Lạc Văn Chu tắt điện thoại đi tới: “Để tôi chọn nhạc cho cậu nghe hả?”

Phí Độ chẳng thèm để ý đến anh, nhắm mắt giống như đang ngủ.

Lạc Văn Chu thân trên cứng ngắc, ngồi xuống cách hắn vài bước: “Sao cậu không đi gặp bà ấy?”

Phí Độ uể oải mở miệng: “Không phải cứu được rồi sao?”


“Hung thủ tháo lỏng lan can phòng hộ trên sân thượng,” Lạc Văn Chu nói, “Chỉ thiếu một chút.”

Tay Phí Độ gõ nhịp phút chốc dừng lại, hắn mở mắt nhìn anh, lại vừa vặn gặp ánh mắt Lạc Văn Chu.

Sắc mặt Lạc Văn Chu rất tiều tụy, khi anh ngồi xuống, lưng cứng đờ mất tự nhiên, trông hơi bán thân bất toại.

Thế nhưng, trong mắt anh chẳng biết từ đâu chiếu ra hai luồng sáng, hơi bập bùng, không hề phỏng người.

Có một chớp mắt, Phí Độ cảm thấy cái người cũng coi như quen thân này hơi xa lạ.

Lạc Văn Chu rõ ràng mặt mày anh tuấn, dáng người vẫn rất đẹp, nhìn không ra tuổi, nói anh ba mươi có người tin, nói anh hai mươi chắc cũng có người tin – song Phí Độ biết, khi thực sự ngoài hai mươi, anh trái lại không phải như thế này.

Lúc ấy Lạc Văn Chu là một thiếu gia chân chính, rất chảnh, nói chuyện thường ra vẻ thông minh, cực kỳ không nể nang, bởi vậy tướng do tâm sinh, luôn có mùi bơ sữa huênh hoang ương ngạnh.

Mà lúc này, bề ngoài anh như một pho tượng đá bị năm tháng mài giũa, đường nét vốn mờ trở nên rõ nét, linh hồn nổi bên ngoài lại lắng đọng xuống, từ nơi sâu hơn nhìn qua lại gần như dịu dàng.

Lạc Văn Chu hơi đổi tư thế ngồi: “Những lời ban nãy cậu nói trên màn trời, là thật à?”

Phí Độ dửng dưng nhướng mày: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ đang lẫn lộn những chuyện mình và bà ấy từng trải qua, thử tạo thành kết nối tình cảm với bà ấy thôi.”

Lạc Văn Chu chần chừ chốc lát – anh không có nhiều kinh nghiệm nói chuyện nghiêm túc với Phí Độ, luôn không cẩn thận tiến vào phần công kích nhân thân nhau, cả buổi trời anh cũng chưa cân nhắc ra ngôn từ thích hợp, đành phải trước sau như một có gì nói đó.

Lạc Văn Chu: “Năm ấy tôi từng điều tra ba cậu.”

Chuyện này chẳng lạ gì, một người phụ nữ im ắng chết trong nhà, con trai độc nhất khăng khăng rằng bà không tự sát, để bảo đảm thì trừ pháp y và chứng cứ ra nhất định cũng phải điều tra những người xung quanh, bởi vậy Phí Độ hơi mất kiên nhẫn nhìn anh một cái, rất muốn anh đừng thừa lời nữa.

“Trong quá trình này, tôi phát hiện có một nhóm người khác cũng đang theo dõi điều tra ông ấy, bắt về hỏi mới phát hiện là một đám thanh niên không nghề ngỗng tự xưng ‘thám tử tư’, là cậu bỏ tiền ra thuê nhỉ?”

Phí Độ đã hết sạch kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi.

“Còn có một lần, cậu làm bài tập ở nhà Đào Nhiên, để lại mấy tờ giấy nháp chưa dùng, trên có dấu hằn, sau đó tôi dùng bút chì đồ lại, phát hiện là một tờ lịch trình của ba cậu. Lúc ấy đã là hơn hai năm sau khi mẹ cậu gặp chuyện không may, tôi liền nghĩ, hơn hai năm qua cậu vẫn theo dõi ba mình sao?” Lạc Văn Chu không để ý thái độ của hắn, lẳng lặng nói, “Có một dạo tôi từng cảm thấy chuyện này khiến người ta sởn gai ốc, sau đó ba cậu lại gặp chuyện bất trắc…”


Phí Độ nghe đến đó dừng chân, hắn vừa vặn đi đến cạnh Lạc Văn Chu, đột nhiên mỉm cười không thành tiếng.

Hắn cúi đầu nhìn Lạc Văn Chu, ánh mắt hơi nguy hiểm hỏi: “Anh hoài nghi là tôi ra tay?”

Lạc Văn Chu gặp ánh mắt có thể bay ra hoa đào bất cứ lúc nào từ chính diện, không nhịn được sinh ra cảm khái – ngoại hình tên này đúng là không làm hổ mặt người nhìn.

Phí Độ hơi khom lưng, giơ một ngón tay lên trước môi, nói nhẹ như thì thầm: “Rất có thể chính là tôi, đội trưởng Lạc à, anh nghĩ xem, ông ta chết cũng vậy, biến thành người thực vật cũng vậy, tôi đều là người thừa kế duy nhất của khối tài sản khổng lồ, chỉ cần…”

Hắn còn chưa dứt lời, Lạc Văn Chu đột nhiên phá ngang tiến trình làm bộ làm tịch này. Anh giơ tay túm cổ áo Phí Độ, kéo thấp cổ hắn xuống, sau đó vỗ gáy hắn một phát.

Bàn tay ấy quá nóng, Phí Độ cảm thấy như bị một que sắt đánh, kinh ngạc lui nửa bước.

Lạc Văn Chu: “Tôi đang nói chuyện đàng hoàng, sao cậu đáng ghét quá vậy?”

Phí Độ định thần lại, phẫn nộ kéo lại cổ áo mình – rốt cuộc là ai đáng ghét đây!

Kết quả Lạc Văn Chu nói câu tiếp theo: “Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy, cậu vì cứu một người đàn bà vốn không quen biết mà chịu phanh ngực mình ra trước đám đông, thì không nên là một kẻ nguy hiểm, tôi định xin lỗi cậu vì những thành kiến và hoài nghi mấy năm nay.”

Phí Độ ngẩn người, song không chờ nụ cười khẩy thành hình, đột nhiên cổ áo trĩu xuống, Lạc Văn Chu nặng nề đổ về phía trước, vừa khéo nhào lên người hắn.

Phí Độ tức khắc cảm thấy như bị một tấm chăn điện nóng hổi bao lấy, hắn sững sờ, sau đó thử dùng mu bàn tay chạm lên trán Lạc Văn Chu, nóng hầm hập như sắp bốc khói vậy.

Phí Độ lại nắm vạt áo khoác của anh, vén lên xem thử, lập tức quay đầu đi – lại buồn nôn rồi.

Hắn giữ nguyên tư thế quỷ dị này một lúc, dạ dày cồn cào mãi mới chịu yên lại, mặt không biểu cảm dòm lom lom Lạc Văn Chu, như đang cân nhắc nên hầm hay rán miếng thịt ba chỉ này.

Sau đó, chắc cảm thấy người này da dày thịt cứng, quá già, Phí Độ hết sức ghét bỏ “chậc” một tiếng, khom lưng làm mấy tư thế, vừa không muốn cõng cũng không muốn bế, thử lôi thắt lưng anh vác lên vai, lại phát hiện tay này hơi nặng.

Phí Độ ném Lạc Văn Chu ngất xỉu lên ghế đá kế bên, cầm di động sắp hết pin gọi Đào Nhiên.

“A lô, 110 à?” Giọng điệu hắn không hề dễ nghe, “Tôi nhặt được một ông cụ, hình như sắp đi bán muối rồi, nộp thế nào đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.