Đọc truyện Đọc Thầm – Chương 177: Edmond Dantès 48
“Đội trưởng Lạc, hai mươi phút trước camera ở lối vào một quốc lộ gần đó cho thấy, có mười mấy chiếc xe lái đến mục đích, hoài nghi là người hiềm nghi.”
“Đội trưởng Lạc, hai người Tiêu Hải Dương và Lang Kiều đang ở gần đó, tôi bảo họ ở tại chỗ đợi lệnh, nhưng hiện tại không liên lạc được với họ nữa…”
Lạc Văn Chu: “Còn bao xa?”
“Sắp đến rồi, máy bay không người lái vào vị trí-“
“Văn Chu,” Lục Hữu Lương đầu bên kia đột nhiên thấp giọng nói, “Chuyện này hôm nay là chú làm chủ phê chuẩn, cũng là chủ ý của chú, lỡ như xảy ra vấn đề gì, chú…”
“Đội trưởng Lạc, gần nhà xưởng có vết máu và dấu vết nghi là đấu súng, không thấy Lang Kiều với Tiêu Hải Dương đâu.”
Lạc Văn Chu nhắm mắt, cắt ngang cục trưởng Lục: “Không phải chú, chú Lục, cháu biết, là tên khốn nạn Phí Độ kia bố trí. Hắn ta còn bảo chú giấu cháu, điều này cháu cũng đoán được.”
Cục trưởng Lục vừa nghĩ đến câu “tâm thành thì linh” ra vẻ thần bí của Phí Độ trước khi đi là muốn nhồi máu cơ tim, không thốt nên lời, im lặng hồi lâu ông mới nói: “… Chú có hỏi cậu ta là tại sao, cậu ta không nói thật – tại sao vậy?”
Tiếng gió gầm thét và tiếng còi cảnh sát hợp tấu, đèn xe đan nhau dưới màn trời tối đen như mực, chiếu đi thật xa ở vùng Tân Hải trống trải và hoang vắng.
Cổ họng Lạc Văn Chu động nhẹ: “Bởi vì Chu Phượng.”
Lục Hữu Lương: “Cái gì?”
“Bởi vì Chu Phượng, Dương Hân, cô… Phó Giai Tuệ, những người này không giống với đám tội phạm truy nã của bọn Trương Xuân Linh, không gây chú ý, việc rất nhiều người trong số này làm thậm chí không thể nói là phạm tội, quay người đi là có thể tùy tiện tìm chỗ trốn, bình thường trông chẳng khác gì ai – thế nhưng họ như bom mìn sau chiến tranh, nếu không thể nổ an toàn, về sau sẽ gây hại vô cùng. Cho nên nhất định phải có một ‘kíp nổ’.”
Trương Xuân Cửu bị bắt, Trương Xuân Linh bị truy nã, tập đoàn Xuân Lai đã là nỏ mạnh hết đà.
Một năm qua, cả tập đoàn Xuân Lai không ngừng yếu đi, thậm chí hiện giờ sụp đổ, Trương Xuân Linh bị lộ thân phận, lại đang trên đường chạy trốn, rất dễ dàng bị Người Đọc Diễn Cảm trà trộn đến bên cạnh – Phạm Tư Viễn có thể im ắng bắt cóc Phí Độ chính là một minh chứng – muốn khiến Trương Xuân Linh chết oan chết uổng không hề khó. Đến lúc đó đám “quan tòa chính nghĩa” đáng sợ này sẽ công thành lui thân, lặng lẽ chìm xuống lòng đất, e rằng khó tìm được nữa.
“Kíp nổ” phải cho họ cảm giác nguy cơ lớn hơn, phải bổ khuyết được thù hận trống ra không có gì lấp đầy – vào lúc thế này, còn lý do gì có thể khiến họ mừng rỡ hơn “bàn tay đen sau màn” chơi trò “chim sẻ đứng sau”?
Phí Độ bắt Trương Đông Lai không chỉ vì tóm Trương Xuân Linh và dụ Người Đọc Diễn Cảm ra, sợ rằng hắn còn chuẩn bị nhanh chóng làm gay gắt thêm mâu thuẫn của hai bên, như vậy kéo lưới lên tất cả những người bắt được đều sẽ là “phần tử xã hội đen dùng súng phi pháp”, chẳng ai chạy được…
Tên điên Phí Độ này!
“Tên điên” tính toán tới tính toán lui, chẳng biết có tính tới thảm trạng thoi thóp của mình không.
Trên cổ hắn đeo hờ một cái vòng kim loại di chuyển được, một đầu khác nối với cổ Phí Thừa Vũ người thực vật không có tri giác, đứng trước bạo lực hắn giữ im lặng chốc lát, không còn cơ hội “yêu ngôn hoặc chúng”.
Xung quanh ba bốn nòng súng đồng thời chĩa vào hắn, một khẩu súng gí vào gáy hắn, bảo đảm hơi có gió thổi cỏ lay là có thể bắn hắn thủng lỗ chỗ.
Phí Độ có phần không thẳng nổi lưng, bèn dựa luôn lên họng súng – kẻ cầm súng sau lưng tay rất vững, chẳng hề nhúc nhích mặc hắn dựa, có điều chất hơi cứng nên không thoải mái lắm.
Hắn không mở miệng được, bèn chớp chớp mắt với Trương Xuân Linh “từ trên trời giáng xuống”, trong đôi mắt bị mồ hôi lạnh ngấm đỏ lại vẫn có thể nhìn ra một chút chế nhạo, hình như cảm thấy Trương Xuân Linh đến lúc này còn phải bịt mũi bảo vệ hắn vô cùng thú vị.
Trương Xuân Linh không nhìn hắn cho khỏi phiền lòng, lướt thẳng qua “xác” Phí Thừa Vũ không còn nhân dạng, tập trung vào Phạm Tư Viễn.
Không biết tại sao, tích tắc nhìn thấy Trương Xuân Linh, đôi tay Phạm Tư Viễn đặt trên xe lăn đột nhiên run rẩy.
Trương Xuân Linh lạnh lùng nói: “Nghe nói mày muốn gặp tao, tao đến rồi đây.”
“Trương Xuân Linh.” Phạm Tư Viễn ngậm cái tên này trong miệng nhai nát ba lần, đôi mắt do bệnh tật mà mờ mờ chợt sáng lên như hồi quang phản chiếu, như thể bùng lên hai ngọn lửa vậy.
Phí Độ thờ ơ nhìn, bỗng nhiên có ảo giác, hắn cảm thấy trong chớp mắt này, hắn đã nhìn thấy một chút hơi người nơi người đàn ông này.
Kể cũng lạ, Trương Xuân Linh kỳ thật đã là một con chó rơi xuống nước cùng đường, nhất thời sơ sẩy còn bị Phí Độ tóm cái chân đau, thành kẻ thua lớn nhất trong trò chơi “đen ăn đen” này. Xét từ góc độ của Người Đọc Diễn Cảm, bất luận thế nào cũng nên là Phí Độ “ăn tuốt” này nguy hiểm hơn, “ác độc” hơn. Nhưng Phạm Tư Viễn miệng nói Phí Độ “đáng sợ”, mà không thể hiện đủ kính ý với sự “đáng sợ” của hắn, trước mặt hắn vẫn có thể ung dung giả thần giả quỷ.
Ngược lại khi đối mặt với Trương Xuân Linh dường như đã “chẳng đáng nhắc tới” lại thất thố.
Thần linh và ác quỷ đều sẽ không thất thố, chỉ có con người mới vậy.
Tấm lưng gầy đét của Phạm Tư Viễn cong như cây cung, cổ nhô về phía trước, ông ta mở miệng bằng ngữ khí phức tạp khó phân biệt lại gần như trống rỗng: “Mười lăm năm trước, trên quốc lộ 327, có một thanh niên không nghề ngỗng tên Lư Quốc Thịnh, cùng hai người khác một nam một nữ, liên tục giết ba tài xế qua đường, khi bị cảnh sát truy nã đã mất tích một cách thần bí, là ông chứa chấp hắn.”
Má Trương Xuân Linh hơi giật giật: “Mười ba năm trước, có một học giả tâm lý tội phạm giết sáu người liền, bị cảnh sát bí mật truy bắt, cũng là tao chứa chấp hắn, tao cho hắn ăn xương, cho hắn chuồng, đến bây giờ hắn lại muốn tới cắn ngược tao.”
Các tín đồ của Phạm Tư Viễn nhao nhao phẫn nộ như tín ngưỡng bị khinh nhờn, mà bản thân “tín ngưỡng” lại chẳng hề kích động, ông ta giống như không nghe thấy Trương Xuân Linh nói gì: “Lư Quốc Thịnh trốn ở Cung La Phù, một lần vô tình để lại dấu vân tay, dẫn đến cảnh sát chú ý, cảnh sát treo giải thưởng tìm kiếm tung tích hắn, một tuần nhận được hơn hai chục cuộc điện thoại, có một số tin báo chuẩn xác, nhưng bất kể cảnh sát đến nhanh cỡ nào, tất cả đều chẳng thu hoạch được gì – bởi vì các người có một ‘đôi mắt’ báo tin ở Cục công an.”
“Có một cảnh sát sinh nghi, sau khi vụ án bị gác lại, anh ta bắt đầu tự mình bí mật điều tra, lần theo manh mối tra đến Cung La Phù… Nhưng thời điểm mấu chốt điều tra thu thập chứng cứ, anh ta đã chọn nhầm người hợp tác, tin nhầm người.”
“Có chuyện này,” Trương Xuân Linh bình tĩnh nói, “Bọn tao bị buộc phải bỏ Cung La Phù, tao nhớ tay cảnh sát lắm chuyện đó hình như tên là…”
Tiêu Hải Dương nghe lén ở cuối mật đạo siết chặt nắm tay, đột nhiên không nói một lời đi lên phía trước.
Lang Kiều giật mình, vội vàng đuổi theo, vừa cố gắng túm Tiêu Hải Dương lại, vừa lấy thiết bị truyền tin ra định gọi chi viện, ai ngờ nhìn di động mới phát hiện, dưới lòng đất không có tín hiệu!
Chẳng trách di động của cô im lặng như vậy!
Lang Kiều dựng ngược lông tơ, vừa không lưu ý thì Tiêu Hải Dương đã chui đến cửa mật đạo, sau đó đột nhiên không biết nhìn thấy cái gì mà cậu lui phắt về một bước, tự mình rụt lại. Lang Kiều hơi lấy làm lạ, thận trọng nhìn quét qua theo ánh mắt cậu, lập tức che miệng – không ai cho cô biết “con tin” lại là Phí Độ!
Sao Phí Độ lại bị cuốn vào?
Tại sao hắn ở đây?
Hắn ở đây làm gì?
Tình hình bây giờ là thế nào?
Lang Kiều và Tiêu Hải Dương tích tắc trao đổi mấy ánh mắt – song trao đổi không có hiệu quả cũng không ăn ý, chỉ phát hiện đối phương mất bình tĩnh y như mình.
Ngay sau đó, một viên đạn chợt bắn về phía Phí Độ, hai thanh niên cùng thót tim, Lang Kiều suýt nữa lao thẳng ra – viên đạn sượt qua Phí Độ, đáng ngạc nhiên là, Trương Xuân Linh trông còn căng thẳng hơn họ.
Chớp mắt Phạm Tư Viễn nổ súng, bả vai Trương Xuân Linh phút chốc căng cứng, tất cả những người phía sau lão cùng giơ súng nhắm thẳng Phạm Tư Viễn trên xe lăn, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Không cho phép mày nói tên người đó.” Tiếng Phạm Tư Viễn như đẩy từ trong họng ra, “Không cho phép mày nói!”
Khi ông ta cảnh cáo Phí Độ không được nhắc tới “Cố Chiêu”, là lạnh băng và nghi thức hóa, giống như Cố Chiêu là tấm bài vị cao tít trên bàn thờ, là một sự tượng trưng, trên lý luận thần thánh không thể xâm phạm, ông ta phải bảo vệ theo chức trách.
Nhưng lúc này, đối mặt với Trương Xuân Linh, thần kinh phản xạ tê lặng nhiều năm tựa hồ đột nhiên sống lại, Phạm Tư Viễn như một người mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ đông dài lâu, lớp băng kiên cố bao phủ trên người từ từ nứt ra, nỗi bi phẫn kìm nén nhiều năm một lần nữa thức tỉnh, phai màu, ký ức không chân thật khơi lại đống tro tàn, trong cổ họng có âm rung.
Lang Kiều đẩy Tiêu Hải Dương, làm khẩu hình “Lạc”, lại đưa điện thoại không tín hiệu cho cậu xem, dùng ánh mắt ra hiệu – chị ở đây theo dõi, chú ra ngoài tìm đội trưởng Lạc và mọi người.
Tiêu Hải Dương sắc mặt nặng nề lắc đầu.
Lang Kiều trừng mắt nhìn cậu – đây không phải là lúc để sính anh hùng!
Tiêu Hải Dương dùng tay ra dấu, lại lắc đầu – Lang Kiều đã hiểu ý cậu, cậu nhóc bốn mắt này nói, vừa rồi cậu ta cắm đầu lao vào theo mình, địa hình nơi đây quá phức tạp, cậu ta không tìm được đường trở ra.
Lang Kiều: “…”
Tiêu Hải Dương chỉ chỉ Lang Kiều, lại chỉ chỉ mình, giơ ngón cái, gật đầu một cái, ý là “Chị mau đi đi, em ở lại đây canh, em có chừng mực, chị cứ yên tâm”.
Lang Kiều không thể yên tâm, song lúc này chẳng còn cách nào khác, cô biết rằng, trì hoãn thêm một giây không chừng sẽ phát sinh chuyện không thể tưởng tượng được.
Lang Kiều cắn răng nhét bùa hộ mệnh – chiếc điện thoại vỡ màn hình vào tay Tiêu Hải Dương, rồi quay người chui ra ngoài mật đạo.
Phạm Tư Viễn còn đang tiếp tục lên án: “… Nội ứng… lũ rác rưởi đó phản bội anh ta, tranh nhau làm chứng giả, anh em tốt, bạn bè tốt, đều không hó hé một tiếng, chẳng ai nói giúp anh ta, chẳng ai giải oan cho anh ta, chỉ năm mươi vạn và một màng vân tay có thể tùy ý phục chế, họ liền nhận định anh ta có tội, hồ sơ của anh ta bị niêm phong cất vào kho, tên bị gạch đi…”
Trương Xuân Linh chẳng hề xúc động: “Đây là vấn đề của cảnh sát, mày không thể tính lên đầu tao.”
“Mày nói đúng, đây là cảnh sát dửng dưng và vô dụng,” Phạm Tư Viễn nói, “Muốn triệt để hủy diệt bọn mày, tao chỉ có thể lựa chọn con đường này.”
Biến thái như Trương Xuân Linh nghe câu này nhất thời cũng không nhịn được ngạc nhiên: “Năm đó mày giết người, khiến mình thân bại danh liệt, chính là để trà trộn vào điều tra tao?”
Phạm Tư Viễn nói lạnh tanh: “Tao giết toàn là những kẻ đáng chết.”
Cô gái bên cạnh Phạm Tư Viễn lúc này không biết tại sao mà vô thức cúi đầu nhìn Phí Độ, nào ngờ gặp ánh mắt Phí Độ, ánh mắt hắn bình tĩnh và thấu hiểu, như một tấm gương có thể soi vào trong lòng, cô ta nhất thời không nhịn được sinh ra tức giận, phút chốc cau mày, Phí Độ lại híp khóe mắt, im lặng cười với cô ta.
“Trên mảnh đất hoang Tân Hải chôn toàn là oan hồn, từ hơn ba mươi năm trước đến nay, số người bị bọn mày hại chết đếm không hết.” Phạm Tư Viễn bỗng ngẩng đầu lên, “Trương Xuân Linh, mày có nhận tội không?”
Trương Xuân Linh như nghe một câu chuyện cười muốn vỡ bụng: “Ha! Là mày sắp đặt để Đổng Càn xúi quẩy kia làm sát thủ cho Trịnh Khải Phong, tông chết Chu Tuấn Mậu, cũng là mày dụ thằng nhãi ngu xuẩn nhà Ngụy Triển Hồng mua hung giết người. Để vu oan giá họa, mày tìm người đến bệnh viện giết một tên nội ứng vô dụng, người của mày và cảnh sát choảng nhau túi bụi – tao nói, hai ta tám lạng nửa cân, mày dựa vào đâu mà hỏi tội tao?”
Phạm Tư Viễn nhìn lão bằng ánh mắt khiến người ta sởn gai ốc: “Chỉ bằng tao có thể cho mày gặp báo ứng, hôm nay mày sẽ chung một kết cục với người bị mày hại chết, mày có tin không?”
Tiêu Hải Dương nhất thời dựng ngược lông tơ, nổi hết da gà – cậu dĩ nhiên biết nguyên nhân cái chết của Cố Chiêu, mà không gian dưới đất kiểu này, mật đạo chằng chịt, lại có các kho hàng quỷ dị và không gian nhỏ sát nhau, quả thật là địa điểm tuyệt hảo để chôn dầu hỏa và bom!
Quả nhiên, cậu lập tức nghe thấy Phạm Tư Viễn nói: “Trương Xuân Linh, mày có dám cúi đầu nhìn hay không, dưới chân mày chính là lửa mạnh, mày chạy không thoát đâu!”
Máy bay không người lái của cảnh sát đã chạy tới hiện trường trước người một bước, truyền về hình ảnh hỗn loạn, ngay sau đó xe cảnh sát đi sớm nhất cũng tới rồi.
Xe cảnh sát kinh động quạ đen trên núi hoang, loài chim xui xẻo toàn thân đen sì ấy thét khàn khàn bay lên trời, mấy kẻ Trương Xuân Linh để lại canh gác bên ngoài liếc nhìn nhau, quay người đi đến nhà tranh nhỏ thông xuống lòng đất báo tin.
Lang Kiều đã nhìn thấy ánh sáng ở lối vào, lại đột nhiên dừng bước – cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập!
Lang Kiều hít sâu một hơi, áp tai lên tường mật đạo lạnh lẽo ẩm ướt, nhắm mắt lại – hai… ba, đối phương có khoảng ba người, chắc chắn có mang vũ khí, cô không thể nổ súng, phải tốc chiến tốc thắng, nếu không Tiêu Hải Dương và Phí Độ bên trong đều nguy hiểm…
“Đội trưởng Lạc, nơi này không bình thường, nó quá yên tĩnh.”
Xe chưa dừng hẳn Lạc Văn Chu đã lao xuống, chạy tới cửa nhà xưởng cũ – tiếng súng và tiếng người nhất loạt không nghe thấy, ngoại trừ máu chảy khắp nơi và xác chết rải rác cho biết nơi đây từng diễn ra một cuộc đấu súng dữ dội, thật sự lặng ngắt như tờ vậy.
Lạc Văn Chu nhìn máu khắp nơi, tim “Thịch” một tiếng, giống như bất thình lình ngã từ trên cao xuống, nếm được mùi máu tanh trên đầu lưỡi.
“Không thể nào,” Lạc Văn Chu kéo lại hồn phách bay ra, “Không thể nào, máu vẫn chưa khô, chạy cũng chưa chạy xa được – nghe tôi nói đây, năm xưa đám Trương Xuân Linh dùng nơi này giấu tội phạm truy nã, không thể bày bên ngoài được, đừng dừng lại, tiếp tục lục soát, hãy dắt chó theo!”
Lang Kiều nép sát vào tường mật đạo, nấp trong góc tối của lối rẽ, chớp mắt kẻ đi đầu đi ngang qua, cô chợt giơ chân ngáng hắn, hắn ta nhất thời chưa kịp phản ứng, chửi một câu ngã nhào về phía trước, tích tắc hắn ngã xuống, Lang Kiều đập mạnh vào gáy hắn. Kẻ thứ hai không biết tại sao đồng bọn đột nhiên ngã, khom lưng định kiểm tra, trong bóng tối bỗng nhiên lao ra một người, bất ngờ thúc đầu gối vào bụng hắn, kẻ ấy chưa kịp ra tiếng đã bị nắm cổ, sau đó mắt tối sầm, bổ nhào về phía trước, Lang Kiều thuận tay lấy súng và gậy hắn giắt trên hông.
Kẻ thứ ba đã nhìn thấy người đánh lén trong bóng tối, lập tức mở miệng muốn la lên, đồng thời lao tới cô. Lang Kiều đã thích ứng với bóng tối nhanh tay lẹ mắt thọc mạnh gậy vào cổ họng đối phương, chặn lại một tiếng la suýt ra. Kẻ đó túm tay cô, Lang Kiều rụt cả người vào áo khoác, đạp mạnh mu bàn chân đối phương, gậy thụi từ dưới lên trúng vào cằm, lại lần nữa ép hắn ngậm miệng, ngay lập tức gí họng súng vào ngực hắn.
Kẻ đó đầm đìa mồ hôi lạnh giơ hai tay lên, lui lại theo sức của cô, hai người một tiến một lùi, lui đến lối vào mật đạo.
Lang Kiều hạ giọng: “Quay người lại!”
Đối phương không dám không quay, giơ cao hai tay chậm chạp quay lại, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị bàn tay chém một nhát vào gáy, im lặng gục xuống.
Lang Kiều tìm được một sợi dây thừng trên người hắn, nhanh nhẹn trói hắn lại, sau đó cởi áo khoác, nhét tay áo vào miệng kẻ xúi quẩy ấy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm – phát huy vượt mức, may là việc chạy chân này không để cho Tiêu Hải Dương.
Tiêu Hải Dương hoàn toàn không biết phía sau đã xảy ra chuyện kinh tâm động phách gì, cả người căng thẳng – Phí Độ quá xa cậu, lao từ đây đến ít nhất phải giải quyết năm sáu tên!
Không chờ cậu tính toán đường xong, đã nghe thấy Phạm Tư Viễn nói: “Đốt lửa!”
Trong đầu Tiêu Hải Dương “Uỳnh” một tiếng, cậu rút súng, song vụ cháy trong dự đoán không xảy ra, dưới hầm yên tĩnh chốc lát, Trương Xuân Linh đột nhiên phá lên cười, mặt lão hơi méo, cười nhìn rất xấu xa: “Mày không cho là tao không biết mày làm trò gì ở đây chứ? Phạm Tư Viễn, đây là địa bàn của tao, là tao từng hòn gạch từng viên ngói, dùng máu và nước mắt xây thành, mày quá tự mãn rồi!”
Tiêu Hải Dương không ngờ được biến chuyển này, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp mặt.
Nhưng cậu còn chưa kịp thở phào, đã nhìn thấy Phạm Tư Viễn đột nhiên giơ súng chỉ về hướng Phí Độ, giống như bị ép đến bước đường cùng, sau đó ông ta lại nở nụ cười.
“Địa bàn của mày? Nói đúng lắm. Giết người phóng hỏa đều là nghề của mày, tao làm sao có thể qua được mày?” Giọng ông ta khàn khàn, nghe như cú đêm, “Nhưng cái mạng nhỏ của con trai mày đang nằm trong tay tao.”
Kẻ gí súng vào Phí Độ xé băng keo bịt miệng hắn ra.
Phạm Tư Viễn không hề quay đầu lại: “Chủ tịch Phí, đến lượt cậu rồi.”