Đọc truyện Đọc Thầm – Chương 172: Edmond Dantès 43
“Lạc Văn Chu.” Trương Xuân Cửu bỗng nhiên thở dài khe khẽ.
“Tìm Lạc Văn Chu, bảo cậu ta đích thân dẫn người đi một chuyến.”
“Kêu Lạc Văn Chu của đội trinh sát hình sự mở họp.”
“Bảo Lạc Văn Chu lăn đến văn phòng tôi!”
“Lạc Văn Chu đâu… Cái gì, còn ngủ trong phòng trực ban? Mấy giờ rồi còn ngủ, sao khỏe ngủ thế!”
Lúc cựu cục trưởng Trương còn giữ chức, đối xử với tiểu bối không hiền hòa như cục trưởng Lục, thường dùng cả tên lẫn họ quát đến quát đi đám thanh niên bên dưới. Lạc Văn Chu là bị ông ta quát nhiều nhất, cái tên này đã vô số lần phun ra từ miệng Trương Xuân Cửu, có lúc bảo đi làm việc, có lúc gọi đến nghe chửi.
Lạc Văn Chu chưa từng nghĩ đến, một ngày kia khi cựu cục trưởng Trương lại lần nữa mở miệng gọi anh, sẽ là trong tình huống này.
Trong tay cảnh sát có súng, trong tay phần tử tội phạm cũng có súng, song phương không ai chịu bỏ xuống trước, cùng chỉ thẳng vào nhau, nhất thời giằng co ở đó.
Trương Xuân Cửu quay đầu lại thoáng nhìn kẻ đóng giả Trương Xuân Linh, vóc dáng, thân hình, cách ăn mặc, tư thế được một nhóm người vây vào giữa giống như thật, trừ khi là người quen ghé sát vào nhìn kỹ, bằng không rất khó phát hiện sơ hở… Nếu cảnh sát có thể ghé sát vào nhìn kỹ, tức là chuyện nơi đây đã kết thúc, anh mình chắc đã an toàn trốn đi lâu rồi?
“Có thể đuổi đến đây, cũng có chút khả năng đấy.” Trương Xuân Cửu quay sang Lạc Văn Chu, “Âm thầm cứu đi Chu Hoài Cẩn, theo dõi Đông Lai, xem ra cũng đều là cậu.”
Lạc Văn Chu không trả lời mấy chuyện thừa thãi này, phớt lờ họng súng của hai bên, trực tiếp tiến lên vài bước: “Cục trưởng Trương, tôi muốn thỉnh giáo ông một việc.”
Trương Xuân Cửu mặt không đổi sắc nhìn anh.
“Ba năm trước, Lão Dương trong lúc nghỉ đông đi qua một đường hầm, vì bảo vệ người dân mà bị một tên tội phạm truy nã đâm chết – Lão Dương bị đau đầu gối, ông ấy không có lý do gì mà bỏ lối đi bộ để đi đường hầm, tôi đã viết báo cáo rất nhiều lần về điểm đáng ngờ này, đều bị ông ém đi, ông có thể giải thích một chút cho tôi không?”
“Việc này thì có gì phải giải thích, hôm ấy không phải ông ta đi mua thức ăn, mà là nhận được tin báo đi điều tra một nhân vật khả nghi, xách thức ăn để ngụy trang, bám theo hắn xuống đường hầm.” Trương Xuân Cửu nhàn nhạt nói, “Người không đuổi kịp, lại gặp phải tội phạm truy nã chờ sẵn từ lâu.”
“Nhân chứng mục kích nói con chó đột nhiên nổi điên, xui xẻo chọc giận tên tội phạm truy nã,” Lạc Văn Chu trầm giọng nói, “Kỳ thật quan hệ nhân quả ngược rồi, là chó nhận thấy ác ý của tên tội phạm trước mới sủa, bởi vì hắn vốn đã tính toán dựa vào tấn công người qua đường hoặc chạy trốn để dụ Lão Dương ra.”
Dương Chính Phong, một ông già sắp nghỉ hưu, đi đường hầm cũng không dám một bước qua hai bậc thang, vừa gout vừa gai xương, sính anh hùng làm gì? Ông ta lại còn tưởng mình là trai trẻ có thể tay không đoạt dao sắc, bắt đại một người qua đường cũng có thể dụ ông ta xuất hiện. Lừa ông ta quá dễ dàng, quả thật cũng chẳng đáng nhắc tới.
“Nhưng Lão Dương trước khi chết không nhắc đến kẻ mình vốn đang theo dõi, mà nói với Đào Nhiên tên một kênh radio không biết có ý nghĩa gì-” Lạc Văn Chu nói đến đây dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Trương Xuân Cửu cười.
Lạc Văn Chu sửng sốt chốc lát, đột nhiên ngộ ra điều gì, lẩm nhẩm như độc thoại: “Kỳ thực câu này của ông ấy không phải để lại cho Đào Nhiên, mà là để lại cho ông? Ông ấy còn một hơi cuối cùng, không nhắc đến nhân vật khả nghi chạy trốn, bởi vì cảm thấy kẻ đó chắc chắn sẽ bị bắt… Lúc đó bên cạnh ông ấy nhất định có một người hợp tác, camera xung quanh không quay được, là vì hai người không hành động cùng nhau, một người đuổi còn một người vòng lên phía trước chặn, sự ăn ý không cần dùng miệng trao đổi này, phải là đồng đội lâu năm mới có – người kia chính là ông!”
“Mới đầu, là có người nặc danh gửi cho ông ta một số thứ, so sánh vân tay và ADN, còn có một xấp ảnh, vân tay và ADN đều là của tội phạm truy nã, ảnh là cho biết địa điểm thu thập dấu vân tay. Dương Chính Phong không báo cáo lên trên.”
“Bởi vì những thứ này khiến ông ấy nhớ tới Cố Chiêu?”
“Không, bởi vì kẻ gửi cho ông ta, chẳng những là hung thủ giết người, còn là một ‘người chết’.”
Lạc Văn Chu thấp giọng nói: “Phạm Tư Viễn.”
Trương Xuân Cửu cười giễu một tiếng: “Tôi không biết Phạm Tư Viễn bỏ bùa mê thuốc lú gì, để ông ta lựa chọn giấu nhẹm chuyện này, tự mình bí mật điều tra. Người Đọc Diễn Cảm gửi bài trên kênh radio kia, chính là Phạm Tư Viễn đang ám chỉ vụ án nào thoạt nhìn ngoài ý muốn, kỳ thật là có ẩn tình – ông ta cũng rất bảo vệ lão thần kinh đó, tận đến trước khi chết mới cho tôi biết. Phạm Tư Viễn chính là một kẻ thần kinh, năm xưa lão giết sáu người liền, bị cảnh sát truy nã phải nhảy xuống biển, là tôi quý lão có tài hoa phái người cứu lão, không ngờ cứu trúng một con sói Trung Sơn.”
“Ông chưa từng tự mình tiếp xúc với Phạm Tư Viễn.”
“Tôi và anh tôi không trực tiếp gặp ai, kể cả đám Trịnh Khải Phong. Bình thường liên hệ với khách hàng, chạy chân làm việc, đều là dùng người tin cậy bên cạnh.”
“Trong quá trình điều tra, Lão Dương khó tránh khỏi sẽ dùng quyền hạn của mình tra một số hồ sơ cũ, bị ông phát hiện cũng không hề kỳ lạ.” Lạc Văn Chu nói, “Nhưng kẻ ông ấy điều tra là nội gian, làm sao ông giành được lòng tin của ông ấy?”
“Cậu nói ngược rồi,” Trương Xuân Cửu nở nụ cười quái đản, “Là ông ta làm sao giành được lòng tin của tôi.”
Lạc Văn Chu sửng sốt.
“Cách tốt nhất để lấy được lòng tin của một người, không phải ra sức chứng minh mình và hắn là một phe, mà ngược lại, khiến hắn ý thức được bản thân mới là người bị đề phòng, cậu phải dẫn dụ hắn nghĩ mọi cách giành lấy lòng tin của cậu.” Trương Xuân Cửu nói, “Tôi giả vờ cũng đang âm thầm điều tra vụ án Cố Chiêu, còn hết sức cẩn thận, vừa tra vừa che đậy dấu vết, chỉ ‘vô tình’ bị ông ta phát hiện một chút manh mối. Tôi khiến ông ta ý thức được rằng, tôi không chỉ đang điều tra, còn do nguyên nhân nào đó mà hoài nghi ông ta, tôi kiên nhẫn chơi trò ‘thử’ và ‘bị thử’ với ông ta hơn nửa năm – cuối cùng là Dương Chính Phong rốt cuộc làm cho tôi ‘tin tưởng’, ông ta không phải là nội gian.”
Nói đến đây Trương Xuân Cửu nhìn Lạc Văn Chu, đột nhiên đổi giọng: “Nghe rất khó tin? Phí Độ không phải cũng đối phó cậu như vậy à?”
Lạc Văn Chu nhíu mày.
“Trước tiên trăm phương nghìn kế tiếp cận cậu, rồi lại không cẩn thận lộ ra sự phòng bị, khiến đầu óc cậu rối mù, toàn lực ứng phó mà chạy theo hắn, vắt óc suy tính tự chứng minh, giành lấy lòng tin của hắn, chờ đến khi cậu hoàn toàn rơi vào bẫy của hắn, còn vì mình trăm cay nghìn đắng hạ được ‘gò đất’ mà đắc chí – cậu thực sự cho rằng hắn là người tốt?” Trương Xuân Cửu lắc đầu, “Lạc Văn Chu, cậu với sư phụ cậu đều chủ quan như nhau.”
Lạc Văn Chu thở dài: “Cục trưởng Trương, đã đến nước này rồi, ông đừng bận tâm chuyện người khác nữa.”
“Đương nhiên, trừ với trừ thành cộng,” Trương Xuân Cửu xòe tay, vẻ mặt khó nói rõ là ý gì, “Kẻ tội ác tày trời như tôi nói hắn không phải người tốt, có lẽ vừa vặn chứng minh nhân phẩm hắn không tệ, điều này cũng không hẳn, phải xem cậu suy nghĩ thế nào, biết đâu hắn gần bùn không hôi thì sao. Nhà họ Phí ban đầu làm ăn đã chẳng đàng hoàng gì, sau đó Phí Thừa Vũ mưu tài hại mạng, mua hung giết bố vợ, qua vụ này mới dần dần có mối quan hệ chặt chẽ với chúng tôi. Kẻ đó – Phí Thừa Vũ, tham lam như một con quái vật đội lốt người. Là hắn có mưu mô với chúng tôi trước, mười ba năm trước chính là hắn và Phạm Tư Viễn mật mưu, từ từ xâm nhập, lại lợi dụng cảnh sát lần lượt xử lý từng khách hàng lớn khác, để chúng tôi chỉ có thể như chó nhà có tang dựa vào hắn, trở thành thanh đao trong tay hắn.”
Lạc Văn Chu: “Cho nên bước đầu tiên của hai người đó chính là lợi dụng điểm đáng ngờ trong vụ án Cố Chiêu, dẫn Lão Dương đi điều tra mấy cứ điểm chứa chấp tội phạm truy nã – mấy cứ điểm đó là của ai?”
“Phần lớn nền móng yếu là do Ngụy Triển Hồng bỏ tiền xây dựng, Ngụy Triển Hồng trẻ tuổi mà dã tâm hừng hực, quả thật hơi điên rồ, hắn hoạt động quá chói mắt, đám Phí Thừa Vũ và Phạm Tư Viễn định khai đao với hắn trước.” Trương Xuân Cửu lắc đầu, “Nhưng hai kẻ đó thật là coi thường người ta quá.”
“Ông lợi dụng Lão Dương, ngược lại lôi họ ra,” Lạc Văn Chu trầm giọng nói, “Vụ tai nạn của Phí Thừa Vũ cũng do ông sắp đặt.”
Trương Xuân Cửu nhếch môi, xem như thừa nhận tội danh này.
“Nhưng Phạm Tư Viễn chạy thoát, ông biết người này vẫn chưa chịu thôi, ông cũng biết trong ‘đế quốc’ các ông một tay xây dựng bị lão trộn vào virus không diệt sạch được, cho nên ông chuẩn bị sẵn để phòng họa chưa xảy ra. Trước tiên ông nhân lúc Phí Thừa Vũ bị tai nạn, nhà họ Phí rối ren, thừa nước đục thả câu lừa Tô Trình lên con thuyền giặc của mình, sau đó cố ý giở trò với thiết bị theo dõi trong cục – như vậy dù ông về hưu hoặc thuyên chuyển công tác, cũng có thể có được tin tức ông muốn bất cứ lúc nào. Mà lỡ như sự việc bại lộ, chủ nhiệm Tăng sẽ lơ mơ trở thành cừu thế tội, Tô Trình và nhà họ Phí chính là ‘bàn tay đen sau màn’ có sẵn.”
Trương Xuân Cửu không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
“Ông còn cố ý nhắc lại ‘Tập Tranh’ – đúng, ‘kế hoạch Tập Tranh’ là do thầy Phan đặt tên, nhưng hạng mục gần như giống hệt ‘Tập Tranh’ năm ấy là do ông đề xuất.”
Trương Xuân Cửu nhướng mày.
“Bởi vì trong kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên, ông núp bóng Phạm Tư Viễn, tự mình giết một người.”
“Tại sao tôi phải làm thế?” Trương Xuân Cửu nói, “Chỉ mong sao người khác tra đến mình à?”
“Bởi vì so với Phạm Tư Viễn, ông càng biết giáo viên mỹ thuật và kẻ điên xui xẻo kia tại sao phải chết, ông biết vụ án ấy dẫu tra nát nước cũng chẳng tra ra có tí xíu can hệ gì với ông. Người bình thường sẽ cảm thấy, nếu là hung thủ thật, nhất định chỉ hận không thể xóa chuyện này khỏi thế giới, tuyệt đối không chủ động nhắc lại – Lão Dương chết, rất có thể Phạm Tư Viễn sẽ thông qua dấu vết để lại theo dõi ông, ông muốn dùng cách này để xóa đi sự hoài nghi của ông ta. Thậm chí khi tổ điều tra điều tra tới mình, ông còn lợi dụng phục bút này kéo cả Phạm Tư Viễn lẫn thầy Phan vào, đúng thật là thần bút.”
“Đừng giễu tôi nữa, hiệu quả chẳng lý tưởng tí nào cả,” Trương Xuân Cửu khá dửng dưng nói, “Con chó điên Phạm Tư Viễn đó không bị đòn hỏa mù lừa, cứ nhận định là tôi – chẳng biết tại sao, có lẽ là vì tôi không xuất thân từ Đại học Công an Yến Thành như họ chăng?”
Lạc Văn Chu một lúc lâu không nói ra lời.
“Cục trưởng Trương,” Anh hơi cúi đầu, hết sức khó khăn tiếp tục, “Ngày… ngày đưa tiễn Lão Dương, ông đích thân đến dặn mỗi người chúng tôi mặc đồng phục, tự mình dẫn chúng tôi đi tham gia lễ tang, lúc ấy trong lòng ông nghĩ gì?”
Trong một chớp mắt, biểu cảm trên mặt Trương Xuân Cửu đã xảy ra thay đổi rất nhỏ, khóe môi mỏng dính mím lại, cằm căng thành một đường.
“Lão Dương và ông là bạn bè hai mươi năm, là sinh tử chi giao có thể gửi gắm vợ con, không có lỗi gì với ông, cảnh sát Cố lên Cục công an cùng một năm với ông, coi ông như anh, hai người họ vào thời điểm nguy hiểm nhất đều tin tưởng ông, giao lưng mình cho ông, lúc ông đâm chết họ bằng một nhát dao, trong lòng ông vui vẻ chứ? Chê cười họ ngu ngốc chứ?”
Trương Xuân Cửu trầm mặc rất lâu, cười miễn cưỡng: “… Cậu nói những điều này, là muốn khiến lương tâm tôi lên tiếng à?”
Lạc Văn Chu chỉ kẻ béo nấp trong đám người phía sau ông ta mà nói: “Trương Xuân Linh là anh em của ông, Lão Dương với cảnh sát Cố thì không phải là anh em của ông à?”
Không biết tại sao, nghe thấy ba chữ “Trương Xuân Linh”, dao động rất nhỏ trên mặt Trương Xuân Cửu chợt chẳng còn sót lại chút nào, ông ta như một con sông thời điểm còn hơi lạnh chưa ấm hẳn, nhân tính như gió xuân phất qua, ngắn ngủi tan chảy tầng băng dày dưới da, song rất nhanh, hơi lạnh khốc liệt hơn cuốn đến, lại lần nữa đông tim thành sắt đá.
“Đội trưởng Lạc!”
Trương Xuân Cửu bất thình lình lấy cái tay đút trong túi áo khoác ra, một phát súng bắn thẳng tới Lạc Văn Chu.
Tiếc thay, mặc dù ngoài miệng đặc biệt chân tình thật cảm nhưng Lạc Văn Chu không thả lỏng cảnh giác, vai Trương Xuân Cửu vừa nhúc nhích anh liền đề phòng, đồng thời, một đặc công võ trang hạng nặng bên cạnh đẩy anh, viên đạn bắn vào khiên chống bạo động, Lạc Văn Chu lập tức lăn đi.
Cuộc đối thoại hòa bình kết thúc ở đây, Trương Xuân Cửu nổ ba phát súng liền nhằm vào anh: “Đứng đực ra làm gì, còn không…”
Ông ta đột nhiên ngẩn ra, bởi vì mấy người vốn đến chi viện đeo súng tự động trên cổ, toàn thể giữ nguyên tạo hình rất ngầu này mà giơ hai tay lên.
Trương Xuân Cửu chớp mắt đã hiểu điều gì đó, quay ngoắt sang nhìn Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu phủi đất trên người: “Tôi biết nơi đây từng là viện phúc lợi Hằng An.”
Sắc mặt Trương Xuân Cửu chợt thay đổi.
“Ngại quá cục trưởng Trương, điều tra được một số chuyện ông không muốn để ai biết, nên đến sớm một bước chờ sẵn ở đây,” Lạc Văn Chu thấp giọng nói, “Cục trưởng Trương, trút những đau khổ bản thân ông từng phải chịu lên người khác, bao nhiêu năm qua có hữu dụng không?”
“Ông biết rõ Trịnh Khải Phong với Chu Nhã Hậu là một loại, còn cùng một giuộc với bọn họ,” Lạc Văn Chu nhắm mắt bịt tai, “Ông có gặp ác mộng không? Ông có mơ thấy lũ quái vật ngày bé từng tổn thương ông không? Có phải ngần ấy năm qua ông vẫn luôn sợ hãi, cảm thấy mình căn bản không chiến thắng được chúng, căn bản không cách nào đối mặt, cho nên đành phải biến thành đồng loại của chúng…”
“Câm miệng!”
“Ông biết Trương Xuân Linh căn bản không khống chế được bản thân, ông ta thậm chí từng đến chỗ Tô Tuệ, như Chu Nhã Hậu, như lũ khốn nạn óc đầy bụng phệ kia, trên nhật kí của Tô Tiểu Lam viết, một bé gái mới vào tiểu học-“
“Trương Xuân Linh coi cô bé thành ai? Tiểu Tô Tuệ trong viện phúc lợi Hằng An năm xưa à?”
Trương Xuân Cửu trợn trừng mắt: “Mày biết cái đếch gì!”
Ánh mắt Lạc Văn Chu và Trương Xuân Cửu gặp nhau giữa không trung, anh nhìn thấy trong mắt người đàn ông ấy giăng đầy tia máu, như một con thú bị ép đến bước đường cùng. Trương Xuân Cửu đột nhiên cười nhẹ một tiếng, chầm chậm ấn ngực mình: “Mày thì biết cái đếch gì – Lạc Văn Chu, Lạc thiếu gia… Mày có từng bị đánh chưa? Bị đói chưa? Biết thế nào là lo sợ không chịu nổi một ngày chưa?”
Ông ta vừa nói vừa chậm rãi lấy bàn tay trong túi áo trước ngực ra, bảy tám họng súng của cảnh sát đồng thời tập trung vào ông ta – Trương Xuân Cửu cầm trong tay một thiết bị kích nổ be bé!
“Mày cái gì cũng không biết, thì đừng có mà đứng nói chuyện không đau lưng.” Trương Xuân Cửu gằn từng chữ, “Tao cho mày biết thêm một bí mật…”
Đúng lúc này, một cú điện thoại gọi vào tai nghe của Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu vốn không rảnh phân tâm, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thở dốc như sắp đứt hơi đến nơi, Đào Nhiên cố gắng phun ra hai chữ bằng giọng khản đặc-
“Phí, Phí Độ…”
“Phí Độ là một cậu bé tốt.” Trương Xuân Cửu hạ giọng một cách quỷ dị, vừa vặn trùng khít với tiếng “Phí Độ” của Đào Nhiên trong tai nghe, đồng tử Lạc Văn Chu chợt co lại.
Trương Xuân Cửu bất thình lình ấn thiết bị kích nổ.