Đọc Tâm

Chương 59: Bồi Thường


Đọc truyện Đọc Tâm FULL – Chương 59: Bồi Thường


Tô Yểu đi theo Quan Đình trở về chung cư của cô ấy.

Cách phòng sách không xa, cũng đi một trạm tàu điện ngầm là đến.

Từ khi Tô Yểu độc thân đến lúc cùng Lương Sở Uyên ở bên nhau, này vẫn là lần đầu tiên đến đây.

“Mình đi tắm rửa trước, lát nữa còn muốn gọi video.”
Quan Đình trực tiếp ném một cái gối ôm qua, “Cậu có thể câm miệng hay không?”
Tô Yểu cười hì hì tránh thoát, lắc mông đi vào phòng tắm.

Một mình nằm liệt ở phòng khách không có việc gì làm, Quan Đình ăn một miếng khoai tây lát lại mân mê di động, nhìn thấy tin nhắn đến của Quan Ngự, lông mày nhảy dựng, thằng nhãi này lại chọc phải cái phiền toái gì?
Kết quả vừa nhìn, à, bạn gái mối tình đầu đã trở lại.

Quan Ngự người này hoa tâm rồi lại chuyên tình.

Đơn giản mà nói chính là sẽ không vì một thân cây mà bỏ cả rừng rậm, nhưng trong lòng lại luôn nhớ thương cái cây kia, lo lắng có thông đồng với một cái cây khác hay không.

Cho nên Quan ĐÌnh mới nói, tuy rằng bạn gái anh ta không ngừng thay đổi nhưng cũng thích Tô Yểu gần mười năm.


Mà trước khi quen biết Tô Yểu, trong lòng anh ta chính là một người phụ nữ tên là Tôn Giai Nhụy kia.

Vừa nhắc đến Tôn Giai Nhụy, Quan Đình liền thấy phiền.

Nguyên nhân cũng không có gì khác, đối thủ một mất một còn mà thôi.

Từ nhỏ đến khi học cao trung, Tôn Giai Nhụy chính là con nhà người ta trong miệng các bậc phụ huynh, lớn lên xinh đẹp thành tích lại tốt, học cái gì giỏi cái đó, cố tình lại là cùng trường cùng khối với Quan Đình.

So sánh thành tích hàng năm, Quan Đình đều thua.

Cái này còn chưa hết, anh trai mình lại còn quẹo khuỷu tay ra ngoài, không ở bên cô ta gọi học muội, ở bên cô ta liền gọi nữ thần, vô cùng chân chó (*).

(*) chân chó: ý chỉ nịnh bợ
Quan Đình lạnh mặt, đánh chữ bùm bùm trên màn hình: Vậy thì sao, anh muốn ăn hồi đầu thảo (*) à?
(*) hồi đầu thảo: giống kiểu yêu lại người đã chia tay trước đó
Quan Ngự trả lời: Anh trai em là loại người này sao?
Quan Đình: Phải.

Quan Ngự:…Bổn đại gia thật không có ý đó, chính là có chút thắc mắc!
Quan Đình: Thắc mắc cái gì?
Lần này Quan Ngự trả lời quá chậm, Quan Đình đợi hai phút mới thấy trả lời, cô đọc lên tiếng: “Tôn Lương hai nhà rất có khả năng muốn liên hôn.”
Lương?
Quan Đình nhìn đến dòng họ này tự nhiên có cảm giác quen thuộc, cô ấy hỏi: Con trai độc đinh của Lương gia kia có thể coi trọng Tôn Giai Nhụy sao?
Quan Ngự dứt khoát gọi gửi một đoạn ghi âm giọng nói lại, ngữ khí bênh vực người mình lại xen lẫn phiền muộn: “Cái gì gọi là có thể coi trọng? Mấy năm nay kể cả Tôn gia có đang xuống dốc thì Tôn Giai Nhụy cũng không kém có được không? Hơn nữa, ai bảo Lương gia chỉ có một con trai? Còn có một đứa con trai nuôi ở nước ngoài từ lâu, thân thể không tốt, mới về nước gần đây.”
Quan Đình rốt cuộc biết cảm giác quen thuộc của mình đến từ đâu, cô lập tức gọi điện thoại cho Quan Ngự, vừa tiếp được liền hỏi ngay lập tức: “Con trai Lương gia kia tên là gì?”
“…Lương Sở Uyên a.”
“Xong rồi.”
Sắc mặt Quan Đình trắng nhợt, nghe thấy cửa phòng tắm có động tĩnh, cô ấy theo bản năng ngắt điện thoại.

Tôn Giai Nhụy tới, vậy Tô Yểu làm sao bây giờ?
Từ phòng tắm đi ra, Tô Yểu cũng không phát hiện Quan Đình không thích hợp, cô lau tóc, “Vừa rồi di động của mình có chấn động không?”
Di động cô đang sạc điện.


“Không không không! Không chấn động!”
Tô Yểu cười cô ấy, “Cậu làm sao vậy?” Nói xong lại lấy lòng mà nhéo nhéo mặt cô ấy, “Mình về phòng gọi video.”
Quan Đình phá lệ mà không có nói lời trêu chọc có dao nhỏ như mọi khi, cô ấy tính tình tốt mà ừ một tiếng: “Tốt, tuyệt đối không quấy rầy!”
Lúc này Tô Yểu mới nhìn vào hai mắt cô ấy.

Nhưng mà cô đang vội gọi video cho Lương Sở Uyên nên cũng không suy nghĩ nhiều.

*
“Thế nào? Bọn họ biết anh có thể nói chuyện có phải rất vui hay không?”
Màn ảnh bên kia Lương Sở Uyên nhìn qua có chút mệt mỏi, anh bất đắc dĩ cười, [không phải ai cũng là em.]
Đây là có ý gì?
Ngón tay Tô Yểu căng thẳng, sắc mặt nghiêm túc, “Bọn họ trách anh sao?”
Lời này kỳ quái nhưng đối với Lương gia thích đặt lợi ích trước mắt mà nói, lại có chút ý tứ.

Lương gia tuy là gia tộc lớn, nhưng thật ra đến đời của Lương phụ đã có chút hữu danh vô thực.

Lương phụ được nuôi thả lớn lên cũng không nên thân, cũng may hậu bối ưu tú, Lương lão gia tử đã được giáo huấn trước đó, từ nhỏ liền đem Lương Sở Thương đến bên người để dạy dỗ, không có dính nửa điểm việc làm đường ngang ngõ tắt ở bên ngoài của Lương phụ.

Mà Lương Sở Thương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tuổi còn trẻ đã đứng vững gót chân, nhất thời vô cùng nổi bật.

Con trai quá nổi bật, ngược lại làm người làm cha có chút uất ức, trong lòng Lương phụ sao có thể thoải mái? Trên mặt bất động thanh sắc, lại lén lút dùng thời gian hai năm nước ấm nấu ếch để thông đồng với Tôn gia, muốn mượn việc liên hôn để ổn định địa vị của mình.

Lương Sở Thương ông ta không động đến được, nhưng Lương Sở Uyên thì có thể.


Tôn Giai Nhụy có chuẩn bị mà đến, lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều nhìn rõ.

Nhưng là ông ta đưa người đến cũng phải nhìn Lương Sở Uyên có nguyện ý tiếp nhận hay không.

Chỉ là điểm này không cần nói cho Tô Yểu.

Sẽ làm cô sốt ruột.

Anh lắc đầu, [không có.

Là anh không nói với bọn họ.]
“Vì sao anh không nói?”
[có thể phun ra mấy chữ mà thôi, lại không phải hoàn toàn khôi phục, cũng không có gì hay để nói.]
Ngực Tô Yểu đau xót, “Em không cho anh nói mình như vậy, anh sẽ tốt lên.”
Không biết là nghĩ đến cái gì, Lương Sở Uyên nở nụ cười ý vị không rõ, [đúng thật sẽ tốt, chỉ là đêm nay không ở cùng em, khó tránh khỏi có chút chậm trễ tiến trình.]
Tô Yểu: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.