Đọc truyện Đọc Tâm FULL – Chương 41: Người Mẫu
Tô Yểu không nghĩ tới loại chuyện tốt này sẽ rơi xuống trên đầu mình.
Cô vẫn luôn biết điều kiện trong nhà Lương Sở Uyên không tồi, nhưng không nghĩ tới lại không tồi đến mức này, từ Ôn Thành tới Gia Thành, chỉ một cuộc điện thoại liền giải quyết vấn đề cô khó chịu ban ngày…!
Trong phút chốc cô ý thức được, từ thời khắc này trở đi, khoảng cách chênh lệch giữa cô và Lương Sở Uyên được kéo ra như vậy.
Này không phải là tin tức gì tốt.
Cảm giác lo âu mới rời khỏi không lâu liền bắt đầu trở lại, không muốn làm chính mình đi suy nghĩ kỹ càng, Tô Yểu lắc lắc đầu, đi thang máy lên tầng 8.
Nơi này thực an tĩnh, thậm chí trống trải, cô hỏi người tìm được phòng bệnh, Mộc Vi đã được sắp xếp ổn thỏa.
“Yểu Yểu, con lại đây–”
Tô Nguyên tưởng là Tô Yểu nhờ quan hệ lại tốn tiền mới có thể đổi phòng cho Mộc Vi, ông vừa đau lòng lại vui mừng, “Vừa rồi bác sĩ lại tới nói là ngày mai có thể phẫu thuật.
Vậy thật quá tốt, có thể nhanh bao nhiêu liền nhanh bấy nhiêu, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”
Kỳ thật Tô Nguyên cho rằng thời gian phẫu thuật còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa, nhưng lúc ấy thái độ bác sĩ chính là như vậy.
Ông còn nghĩ nên tìm người nào để được phẫu thuật sớm chút, kết quả Tô Yểu đi ra ngoài không bao lâu, thái độ của bác sĩ thay đổi, cũng lập tức có tin tức tốt.
Tô Yểu liếm liếm môi, không nói tiếng nào, lại nghe Tô Nguyên hỏi: “Con tìm bạn nào vậy? Người ta giúp mình chuyện lớn như vậy, chúng ta mời người ta ăn bữa cơm mới được.”
“Là,” Tô Yểu rối rắm hồi lâu, dứt khoát nói lời thật, “Là người con thích kia.”
Tô Nguyên: “…”
Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống.
Tô Nguyên đảo mắt qua Mộc Vi nằm trên giường đang ngủ, kéo cánh tay của Tô Yểu, “Ra ban công nói.”
…!
“Rốt cuộc là con thích người ta hay là người ta thích con?”
Không thể trách Tô Nguyên hoài nghi điểm này, là người tinh ý đều phát hiện ra sự phi logic trong đó.
Tô Yểu ba phải nói: “Đều có ạ.”
“Cái gì gọi là đều có!” Tô Nguyên xụ mặt, “Con nói thật với ba đi, con cùng cậu ta có phải đã ở bên nhau rồi hay không?”
Cằm Tô Yểu thu lại, mới cảm thấy đồng chí Tô Nguyên đầu óc xoay chuyển nhanh, “Muốn con nói ra, ba có thể thay con giữ bí mật không?”
“Đây là chuyện tốt, mẹ con mỗi ngày đều trông ngóng con cũng không phải không biết, có cái gì phải giấu giếm?”
“Lời nói như vậy không sai.
Nhưng mà yêu đương cũng chưa chắc sẽ kết hôn…” Nhìn đến gian phòng bệnh cao cấp này, Tô Yểu tự nhiên miệng khô lưỡi khô, “Tóm lại, con không muốn bị mẹ thúc giục kết hôn, lúc nào mẹ cũng tìm việc để nói con, ba trước giấu giúp con đi.”
Thấy Tô Nguyên do dự, cô lại nói: “Chờ đến lúc chắc chắn con sẽ nói với mẹ đầu tiên.”
Cũng đúng lúc có thể lấy chuyện này chắn lại chuyện Lương Sở Uyên không nói được.
Cuối cùng Tô Nguyên vẫn gật đầu đáp ứng.
“Đừng quá lâu, tính tình mẹ con, con cũng biết.”
Tô Yểu chần chờ hai giây, trả lời: “Con biết.”
*
Không để Lương Sở Uyên tới đón chính mình, Tô Yểu trực tiếp ngồi xe đến dưới lầu khách sạn, ngồi ở đại sảnh chờ anh.
Lương Sở Uyên xuống đón người, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Yểu ngồi trên sô pha phát ngốc, anh đi qua còn làm cô giật mình hoảng sợ.
[nghĩ cái gì xuất thần như vậy?]
Tô Yểu sờ sờ cổ, “Nghĩ việc của mẹ em.”
Hai người đi về hướng thang máy, Tô Yểu hỏi anh: “Anh có muốn em trực tiếp nói cho mẹ em về anh hay không?”
[vẫn là từ từ đi.]
“Vì sao? Thực ra nói sớm hay nói muộn cũng giống nhau đi?”
Lúc ấy Tô Yểu hỏi Lương Sở Uyên có muốn cô nói luôn không, anh nói là từ từ, chưa cần phải nói cho ba mẹ cô biết.
Lúc ấy cô vội vàng lên lầu liền cũng không hỏi nhiều.
Lương Sở Uyên cười nhìn cô, trong mắt hiện lên một đường ánh sáng không rõ ý tứ, [Yểu Yểu chẳng lẽ không cảm thấy tối nay nói hiệu quả càng tốt hơn sao?]
Này vẫn là học từ Lương Sở Thương, nhân tình không thể thiếu thời gian dài, thời gian càng dài, liền càng khó nói.
Tô Yểu hiểu được, dở khóc dở cười mà chụp bả vai anh, “Lương Sở Uyên, anh đúng là ý nghĩ xấu đầy mình.” Bị anh nói như vậy, sự tình rối rắm mấy giờ đột nhiên liền biến mất vô tung vô ảnh, cô cười dịu ngoan, “Vậy anh nói anh giúp em đại ân như thế, em nên cảm tạ anh như thế nào đây?”
Thang máy lắc nhẹ, cửa mở, Lương Sở Uyên nắm tay cô đi ra ngoài, nói: [anh rất dễ dỗ.]
Tô Yểu ghét bỏ mà đẩy mặt anh, “Anh thật ý nghĩ xấu đầy người!”
Tâm tình Lương Sở Uyên vô cùng tốt, cười cười, [em còn nhớ em từng đáp ứng sẽ làm người mẫu cho anh hay không?]
“Nhớ thì có nhớ…Chẳng lẽ bây giờ muốn vẽ?”
Anh nâng lên một tay sờ mặt cô, ngón cái xẹt qua đôi môi no đủ nở nang, [bây giờ.]
“Tích–”
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Tô Yểu vừa thấy, một tay khác của Lương Sở Uyên còn chưa rời khỏi thẻ cảm ứng mở phòng.
Thật là một lòng suy nghĩ lưu manh vô lại..