Đọc truyện Đọc Tâm FULL – Chương 20: Có Thể
Lúc đi đến dưới lầu chung cư, Tô Yểu nhận được một tin nhắn.
Lương Sở Uyên nói, khăn quàng cổ của cô còn ở nhà anh.
Tô Yểu cười trả lời: Nếu vậy thì anh mang lại đây cho em đi.
Khăn quàng cổ là cô cố ý để quên.
So với suy nghĩ của cô, Lương Sở Uyên còn nội liễm thẹn thùng hơn một ít, có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành của anh quá đơn thuần.
Không có liên quan đến vấn đề này, Tô yểu biết cũng không nhiều lắm, cô chỉ biết anh sống tại nước F từ nhỏ, được giáo dục khép kín, ít tiếp xúc với người khác, cho đến mấy tháng trước mới trở về mà thôi.
Tô yểu nghĩ, nếu trực tiếp để anh đưa cô về nhà, hai người bọn họ có thể sẽ giống như lúc ăn mì vậy, xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì.
Từ khu đông đi đến khu tây, khoảng cách mười lăm phút, hẳn là đủ để Lương Sở Uyên bình tĩnh chứ?
Đi ra khỏi thang máy, Tô Yểu cúi đầu lấy chìa khóa trong túi, vang lên tiếng sột soạt sột soạt, vậy mà cửa lại mở ra vô cùng thần kỳ.
Có người?
Tô Yểu nhất thời trở nên khẩn trương.
Cho đến khi có một người phụ nữ đi ra, “Đã về rồi à?”
“…” Tô Yểu thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
…!
Tô Yểu đổi giày xong bước vào, Mộc Vi vẫn luôn đi theo phía sau cô lải nhải.
“Ngày hôm qua sao con không trở về ngủ? Gọi điện thoại cũng không nghe.”
“Uống rượu sao? Cùng ai uống? Nam hay nữ?”
“Người như thế nào? Là người Ôn thành sao?”
Tô Yểu dùng sức mở ra cửa phòng, đánh gãy lời nói của bà: “Mẹ!”
Mộc Vi nhanh chóng dừng bước: “Làm sao, con còn không cho mẹ hỏi sao?”
“Không phải,” Tô Yểu mỉm cười, “Con muốn thay quần áo.”
Đóng cửa lại, rốt cuộc bên tai cũng khôi phục yên tĩnh.
Tô Yểu đau đầu mà cởi quần áo trên người ra, vừa ngửi, tất cả đều là mùi rượu.
Cô ghét bỏ mà đem quần áo bẩn ném vào giỏ, cô lõa thể mà tìm quần áo lại phát hiện phòng đã được dọn dẹp.
Bộ quần áo muốn mặc kia không tìm thấy, cô chỉ có thể chọn một bộ quần áo dài tay tùy tiện tròng vào người, đứng trước gương nhìn thấy áo màu lục đậm cùng quần màu hồng nhạt ống rộng, nhìn thế nào cũng thấy không quá thuận mắt.
“Yểu Yểu, di động con có tin nhắn kìa!”
Ngoài cửa có một tiếng rống, lập tức nhắc nhở Tô Yểu một việc.
Chết rồi!
Cô cuống quít chạy ra ngoài, lấy di động, vừa nhìn lập tức hai mắt tối sầm–
Lương Sở Uyên nói anh ở dưới lầu.
Chính là không thể gọi người tới rồi lại bảo người đi đi.
“Ai vậy?” Mộc Vi duỗi cổ lại nhìn.
“Không ai cả.” Tô Yểu bỏ điện thoai, bước nhanh đến huyền quan, lấy áo khoác mặc vào, “Con xuống lầu…Mua chai nước tương.”
Mộc Vi sửng sốt, “Nước tương? Phòng bếp có…”
Tô Yểu đã đi ra ngoài.
*
8-9h mặt trời đã lên cao, một hàng cây sồi lá xanh, chùm tia sáng chiếu xuống thân hình cao dài của Lương Sở Uyên, yên tĩnh đứng ở ven đường, trên tay cầm một cái khăn quàng cổ màu đỏ rực, nhìn qua còn đẹp mắt hơn cả phong cảnh mùa đông.
Quần áo bên trong áo khoác Tô Yểu mặc không phải một bộ, cô đi ra vội vàng, vẫn còn đi đôi dép bông đi trong nhà.
Đối lập với anh, cô bất giác quấn chặt áo khoác, bước lên nói, “Đưa khăn quàng cổ cho em đi.”
Vốn tính toán lúc này sẽ nói rõ ràng, nhưng mẹ còn ở trên lầu, thật sự không phải thời điểm tốt để nói chuyện.
Lương Sở Uyên lại không có động tác.
Anh nhìn Tô Yểu, thấy cô không nhìn chính mình, mới duỗi tay nâng cằm cô lên, [vì sao không nhìn anh?]
Nửa giờ trước rõ ràng còn chủ động đến mức bức anh không có biện pháp bó tay chịu trói, sao bây giờ lại không chịu nhìn anh.
Đầu ngón tay Lương Sở Uyên hơi lạnh, nắm cằm của cô làm Tô Yểu thanh tỉnh vài phần, cô tĩnh tâm lại, quyết định trước tiên không để ý đến sự tồn tại của Mộc Vi.
“Em đang suy nghĩ quan hệ hiện tại của chúng ta là gì.” Thanh âm của cô rất bình tĩnh.
[Nghĩ ra chưa?]
“Trước khi em nghĩ ra,” Tô Yểu hài hước cười nói, “Anh có thể buông tay ra trước không? Em thấy cằm có hơi ngứa.”
Lương Sở Uyên bình tĩnh thu tay lại, ý nghĩ có chút ủy khuất, [Bởi vì vừa rồi em không chịu nhìn anh.]
Đôi mắt Tô Yểu hơi hơi trợn to: “Hiện tại trong mắt em đều là anh.”
Lương Sở Uyên vừa nghe, lỗ tai nhanh chóng hồng lên, [nhưng em còn chưa nói cho anh biết hiện tại quan hệ của chúng ta là cái gì.]
Tô Yểu nghiêng đầu nghiêm túc nhìn sâu vào mắt anh, cười nói thẳng: “Em rất thích anh.
Anh thích em không?”
Lương Sở Uyên không nghĩ ngợi liền gật đầu.
“Cho nên em cảm thấy chúng ta có thể kết giao thử xem, anh thấy sao?”
Trong lòng Tô Yểu rõ ràng, nhìn tình huống trước mắt, giữa cô và Lương Sở Uyên cũng không thể nói rõ là thích đối phương bao nhiêu, nhưng khi hai người ở chung thấy nhẹ nhàng tự tại, quen thuộc gần gũi, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có cảm giác động lòng, đều là sự thật.
Sự hòa hợp này rất khó có được.
Nếu có thể phát triển, vì sao không thử?
Lương Sở Uyên buông mắt, Tô Yểu không nhìn được suy nghĩ trong lòng anh.
Anh đem khăn quàng cổ giũ ra, cẩn thận đeo lên cho cô.
Màu đỏ rất hợp với da trắng, anh nhìn đến động dung một chút, liền cong ngón tay cọ cọ chóp mũi cô.
[Anh cảm thấy có thể.].